When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: SujuRim
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 04:51:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ – Chương 48
hap 48: Đêm Hội học sinh
Cuối cùng đêm hội học sinh cũng mon men tới... Làm tất cả mọi người đợi đến dài cổ
Nó đích thị là bữa tiệc đêm mang phong cách quý tộc. Ở ngôi trường quy mô và tầm cỡ cùng cô Hiệu trưởng thích học đi đôi với hành! Ưu ái hoạt động ngoại khóa vì cô cũng hào hứng không kém mọi người trong trường. Buổi sáng vẫn học trên trường nên ai cũng bàn tán về trang phục sẽ mặc vào tối nay. Ai nấy đều cùng tư tưởng về buổi tiệc hoành tráng đó!
Puny cơ bản là không hứng thú lắm. Định bụng ở nhà ngủ đã đời một giấc nhưng 2 cô bạn thân lại không đồng tình với quan điểm lười nhác đó. Puny miễn cưỡng gật đầu đồng ý dù sao thì cô cũng chưa đi tới nơi kiểu như thế nên thử cho biết. Cô tưởng tượng ra khung cảnh của bữa tiệc đó! Có đồ ăn nhẹ, hoa, những bộ trang phục lộng lẫy đầy đủ màu sắc,...
Tất nhiên người nổi bật nhất trong bữa tiệc là Hội trưởng mới của năm – Hoa Phương. Rồi các tiểu thư với những bộ trang phục đó sẽ tìm 1 vị hoàng tử để cùng khiêu vũ.Chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi nhưng cô bé không hợp với những thứ như thế này
Cả bộ váy mà chị Jane đang ướm thử cho cô nữa
Hiện tại Puny đang ở bên trong shop thời trang của chị Jane. Từ nãy tới giờ cô đã được chị chọn cho không biết bao nhiêu bộ đồ. Kiểu gì cũng ép cô thử để xem thế nào. Puny cứ lắc đầu suốt không chịu thử. Cô chỉ nhìn thôi đã thấy bối rối với những chiếc váy chị đưa cho
Hầu hết là đã được cắt, xẻ khá là sexy. Puny thì hoàn toàn không thích phong cách này. Jane mải mê chọn lựa mà không để ý đến bộ dạng khổ sở của cô bé khi ngại nói ra suy nghĩ của mình.Mãi một lúc sau cô mới quyết định lên tiếng:
Không.. có.. cái nào.. bình thường hả.. chị?
Cô khó nhằn lên tiếng ánh mắt như đang thăm dò ý kiến của Jane. Jane đang nhìn chiếc váy đen trước mặt chợt ngẩng lên khi nghe tiếng Puny
Jane cười đáp lại:
Nếu chọn cái bình thường thì chị đã không mất công lâu la ở đây suốt từ nãy. Chị muốn mấy đứa nổi bật đó mà.Cho chị phô trương tài năng tí xíu nha
Puny cười khổ. Nhìn bộ váy sexy đó là ớn lạnh. Nhưng tính tình cô bé lại dễ bị lung lay bởi sự trông cậy nào đó!Không muốn làm người ta thất vọng. Và chị Jane đã rất nhiệt tình trong việc chọn đồ cho cô
Từ bé tới lớn chưa có ai quan tâm cô sâu sắc tới vậy. Ở nhà có mình cô và mẹ nên việc sống tự lập với cô không quá xa lạ.Nay có chị quan tâm lo lắng và chăm sóc tốt cho cô.Cô không muốn làm chị thất vọng và hụt hẫng. Coi như làm điều khác biệt vậy!
Puny e thẹn gật nhẹ đầu. Nhưng trong lòng chẳng thích bộ váy đó. Dù cho nó có đẹp và quyến rũ tới đâu. Với cô đều không tìm ra sự yêu thích nào cả. Ở đó có một bộ váy màu trắng, họa tiết cùng màu in chìm rất đơn giản, nó nhìn qua đúng là không chút nổi bật! Nhưng thật ra có những thứ tưởng chừng như đơn giản lại là một điều tuyệt mĩ… bí ẩn! Cô bé thích chiếc váy nhỏ kia… mà chị Jane nói đó là bộ chị không dày công thiết kế, là vô tình phác thảo ra! Thế nên cô bé cũng không nói thêm nữa, chỉ mong Jane cảm thấy vui và hạnh phúc về tài năng của chị là được rồi!
Jane vui vẻ cầm bộ váy xếp li ở phần eo, cổ đổ cách điệu màu đen mà cô tâm đắc lên lại ướm vào người Puny chẹp miệng đáp:
Nhưng thực ra em cũng không quá hợp với bộ này
Cô bé lóe lên tia hi vọng khi nghe câu đó nhưng vẫn chờ Jane nói hết:
Chỉ là với nơi như thế em nên mặc nó
Cô vụt tắt cái hi vọng vừa lóe lên. Ngậm ngùi nghe lời Jane vào trong thay đồ cô cầm chiếc váy đó lên không nghĩ mình có thể khoác lên người quá 5 phút
Ở ngoài Lin và Gum đang tự mình tung hoành với những chiếc váy đẹp lộng lẫy của Jane!Trong lúc chờ Puny thay đồ Jane mới qua bên đó với 2 nàng công chúa đã ngoan ngoãn thử đồ trước rồi!
Chị Jane!Xem em có hợp với bộ này không?? – Lin vừa dang chiếc váy ren màu đen ra vừa xoay một vòng
Lin có mái tóc dài và thẳng nên mặc đồ khá là đẹp! Khuôn mặt cũng xinh xắn và đáng yêu nữa!Jane tấm tắc khen Lin.Cô bé cứ đứng trước gương ngắm nghía mãi chiếc váy mình yêu thích!
Gum cũng có sở thích khá giống với Lin về màu váy nhưng khổ sở với mái tóc Tomboy của mình!
Jane hiểu ra nên mở tủ lấy ra bộ tóc xoăn giả đưa cho cô bé! Gum mặc váy voan cổ thuyền cũng màu đen cùng mái tóc xoăn nhẹ trông hoàn toàn khác hiện tại.Nữ tính và dịu dàng hơn!
Cả 2 phấn khích vô cùng.Jane cũng vui lây niềm vui của cả hai!Đây là lúc tài năng của Jane sẽ được nhiều người biết đến và được sử dụng nó là điều khiến cô vui nhất!
Thấy cô bạn thân của mình tới, Jane ra ngoài để Lin và Gum tự chuẩn bị!
Kiều của mình tới rồi sao?Bộ váy hôm qua đây hả?Đẹp vậy trời!
Chị vũ công gật đầu đáp lại:
Đang tự Pr tài năng thiết kế của mình hay là khen tôi đây?
Khen mà. À!Vào đây trang điểm cho 2 đứa nhóc kia giùm mình với!
Jane dẫn cô bạn mình vào trong. Trước khi đi Như Kiều còn quay lại nói với người đi cùng mình:
Cậu đợi chị ở đây chút!
Anh gật nhẹ đầu. Gật cho có. Vì ngay cả chút ánh mắt nhìn chị nãy giờ hoàn toàn ít ỏi! Bộ váy đó không đẹp sao? Hay là anh đang ngại như nhìn chị xinh đẹp như thế?! Kiều Như thoáng chút suy ngẫm rồi đi vào trong!
Thực lòng Vyl cũng không muốn đi tới đây nhưng chị Kiều là tiền bối của Prince. Một người đáng trân trọng. Tan đã nói thế! Không thể để chị một mình đi tới đó được
Tất cả là tại quan điểm đáng chết của Tan hại Vyl phải đứng đây còn cả bọn thì đã tới trường chuẩn bị. Anh thầm trách móc cái tên Hội trưởng kì quái hại anh phải ở đây! Cả một đống người không ai chịu đi. Tất nhiên Vyl không bao giờ là người chịu hi sinh:3
Nhưng hôm nay mấy người họ quá tàn nhẫn! Tất cả cùng đi mà cuối cùng phóng xe đi tới trường trước để còn mỗi Vyl với Như Kiều. Rõ ràng cố ý! Rõ ràng muốn chơi khăm anh. Mấy người họ tính trả thù anh cả thể đó hả?!
Vừa ngồi xuống chưa được nguyền rủa 3 tên kia được bao lâu thì cánh cửa phòng thay đồ mở ra. Anh ngẩng lên thì người từ trong đó bước ra lên tiếng:
Chị Jane! Em không nghĩ có thể mặc…được cái…váy…
Puny ở trong đó 1 lúc mới quyết định phóng ra nói cho Jane biết cô không thể mặc cái váy thì bị ngập ngừng khi thấy anh.Phải đến khi nhận ra người ngồi ở đó không phải Jane cô mới hoàn hồn lấy tay che che trước ngực
Anh cũng hơi ngạc nhiên khi thấy cô bé với bộ dạng như vậy. Nhưng anh phải tỏ ra bình thường không để cô biết mình đang rung động trước hình ảnh của cô bây giờ!
Chị Jane…đã…đi…đâu…vậy – Puny ngập ngừng lên tiếng
Thấy cô bé có vẻ khổ sở với việc mặc bộ trang phục đó anh đứng dậy đi về phía cô làm cô phải giơ tay ra đằng trước hét lên:
Khoan. Anh định...làm gì?Đứng ở đó trả lời được rồi. Không cần phải tới gần đâu!
Cô bé nói được vài từ anh lại đến gần hơn.Càng thế càng khiến cô cuống hơn
Bảo Uyên...
Vyl đang nói nhưng cứ nhìn vào bộ dạng khổ sở và không thoải mái của cô là anh lại ngập ngừng không thể nói tiếp!
Trong khi ấy, cô bé chỉ biết quay mặt sang phía khác tránh ánh mắt của anh
Cuối cùng, để cả 2 bình ổn nói chuyện Vyl khoác áo của mình cho cô!Như thế sẽ thoải mái hơn!
Puny giờ mới ngẩng lên nhìn anh. Chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình cô bé lại cúi đầu. Hơi ấm, mùi hương khi anh vòng tay khoác áo cho cô khiến trái tim nhỏ bé của Puny đập loạn!! Cảm giác muốn được anh ôm chặt lại ùa về. Ở gần thế này cô tự hỏi có nên lao đến ôm chặt anh hay không??
Vì cảm giác nhớ anh không thể xua tan đi 1 giây phút nào! Và lúc định ôm anh thì mọi người đã ra ngoài cánh tay đang lơ lửng giữa không trung cũng dần được buông xuống!
Jane chạy tới ngắm nghía tấm tắc khen:
Tuyệt quá!Em sẽ nổi bật à xem. Chị hứa đấy!
Cô bé nở nụ cười gượng ép.Trông chị Kiều quá đẹp trong bộ trang phục quyến rũ cô bé lại tự ti. Hơn thế nữa là cảm giác đau đớn khi chị ấy lại gần khoác tay Vyl tình tứ. Cô sợ phải thốt lên rằng họ quá đẹp đôi!
Chị nghĩ em nên cột tóc cao sẽ tạo nên sự chững chạc vì hiện nay trông em rất dễ thương.Để hợp với bộ trang phục này chị sẽ giúp em – Như Kiều lên tiếng
Có vẻ như trong ánh mắt của chị toát lên sự khó chịu vì điều gì đó nhưng chị vẫn đối xử tử tế với cô bé. Ngoại trừ việc thân thiết với anh ra thì chị khá là dễ tính và tốt bụng. Khác với bề ngoài tưởng như kiêu kì!
Tài năng make up và làm tóc của chị Kiều quá tuyệt khiến cho cả ba đã lột xác hoàn toàn!Đẹp lộng lẫy!
Nhờ tài năng của 2 người chị mà Puny, Lin, Gum như 3 nàng công chúa vô cùng xinh đẹp...
* * *
Khi bước tới bữa tiệc đêm Hội học sinh hoành tráng cả 3 dường như bị cuốn theo những khung cảnh lãng mạn ở đây!! Gum học ở trường Ko – san đã lâu nhưng với cô những bữa tiệc thế này đều không tham gia. Đơn giản vì thấy không hợp và không ham mê nhiều quá!!
Đây là lần đầu tiên cả 3 tới nơi thế này. Một cảm giác lạ lẫm và thích thú dâng trào!Ai cũng đều nổi bật ở trong đây và Puny cũng có chút tự tin hơn khi mình không quá tệ!
Prince đều mặc một bộ vest đen khá là lịch lãm. Puny cứ mải ngắm nghía xung quanh nên cứ đứng như trời trồng ở đó!Đến lúc bước đi mới thấy sự khó khăn của đôi giày cao gót mà Kiều đưa cho. Cả cái váy cũng khiến cô bé ngượng nghịu khi đứng ở đó!
Ánh mắt mọi người cứ nhìn chằm chằm vào mình thật khó chịu!Nhưng cô bé còn khó chịu hơn khi nhớ lại lời của Vyl hôm đó
“ Tôi thích chị...”
Cô cố gắng xua tan đi câu nói đó nhưng âm thanh trần bổng ấy cứ vang vọng trong tâm trí cô.
Giờ 2 người họ vẫn cứ đi cùng nhau, nhảy cùng nhau, cười nói cùng nhau.Cô thấy bức bối nên ăn thật nhiều đồ ăn! Thấy chẳng có ai ăn cô lấy làm lạ thầm nghĩ:
“ Đồ ăn miễn phí vậy mà không ai ăn. Phí phạm quá”
Puny cứ bực là lại ăn, ăn lại càng bực.Ngay cả 2 cô bạn tốt cũng đang vui vẻ bên 2 Hoàng Tử Zita và Huan phía bên kia rồi. Còn chị Jane và anh Tan chắc cũng đang vui vẻ có mỗi cô phải ngồi 1 mình, ăn mình mà thôi!
Hoa Phương đang tiếp đãi mọi người ở phía sân khấu thật rạng rỡ! Cả chiếc vương miện lấp lánh kia khiến Puny ước một lần được đội nó một cách chính đáng nhất. Lần trước cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi. Khi đang ngẩn ngơ nghĩ về điều đó thì bụng cô bé lại biểu tình
Vì sự đầy của thức ăn, vì cả 1 chút rượu trong lúc bức bối cuối cùng là vì li kem ụ đá bào làm dạ dày của cô nhiệt tình đau thắt!!
Cô đứng lên loạng choạng đi vào phòng vệ sinh. Vừa vì đau bụng, vừa vì giày cao gót cũng say rượu nữa càng làm cô bé trông tồi tệ
Vừa ra khỏi nơi ồn ã, náo nhiệt Puny gặp toán học sinh nam chắc cũng say xỉn hết lượt vì họ cũng loạng choạng như cô. Ai cũng biết nên tránh mấy thể loại vớ vẩn kia cô không ngoại lệ. Nhưng trong lúc cuống quá cô chẳng biết mình phải đi ra bằng đường nào. Và thế là bị cả đám đó chặn 2 lối đi. Cô sợ đến nỗi khi bọn chúng tới gần không dám nhìn chỉ biết đứng đó lấy tay che mắt lại. Khi bàn tay của ai đó chạm vào vai cô! Hoảng hốt quá cô hét lên và cắn mạnh vào bàn tay ấy!
AAA!! Đừng chạm vào người tôi!! Ghê tởm!! Lũ bệnh hoạn!! Tôi sẽ...
Cô bé vừa mắng vừa từ từ mở mắt ra. Cô bé dụi mắt xem mình có nhìn nhầm không. Ngay cả mấy tên xấu xa mà cô cũng nhìn ra Vyl sao?!
Anh...Sao lại...là anh hả??
Cô bé vẫn đang cầm tay anh sau vết cắn lần thứ 2!Vẫn ngơ ngác!
Vyl khổ sở lên tiếng:
Tôi vừa cứu Bảo Uyên mà lại lấy oán báo ân là thế nào?
Giọng anh vẫn thế! Nhưng cô thấy có gì xa cách lắm!
Sao anh lại ở đây? Mấy người họ đâu cả rồi?
Cô còn hỏi chúng đâu. Cô bị ngốc đấy à!
Bị anh gõ vào đầu. Cô bé nhớ về những lần anh làm vậy. Cô bé biết chắc chắn anh có quan tâm tới mình nên mới đi theo. Nếu không nhất định anh không thể biết cô đang ở đây cùng với bộ dạng khổ sở này. Dù vậy, Puny vẫn cố gắng kiên quyết mặc cho giờ đây muốn ôm anh thật chặt
Cầm lấy
Anh giơ ra một chiếc túi bên trong là váy??
Cô bé thực sự đã rất thích chiếc váy đó. Nhưng khi ấy không muốn làm chị Jane phật ý nên đã phải mặc cái váy này.  Cô tự hỏi sao anh lại biết cô thích chiếc váy đó! Nếu được đội vương miện và mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ rất tuyệt
Cơn đau bụng lại hành hạ Puny. Lúc sợ hãi khi gặp mấy người kia đã làm cô quên đi cái sự đau đớn khi nãy. Giờ khi bình thường lại mọi thứ cứ ùa về làm cô thấy khó chịu. Cố gắng không để anh biết mình đang đau, cô nén lại! Chị Kiều nói cô yếu đuối nên cô phải cho anh thấy cô có thể tự mình giải quyết tất cả. Cô mạnh mẽ mà…
Nhưng dường như không thể chịu thêm nữa. Cô chạy vào trong phòng vệ sinh khổ sở nôn ra hết những gì mình nhét vào bụng khi nãy
Nhớ lần anh châm chọc cô làm cho cô phải cam chịu ăn hết bát mì của anh rồi cũng bị thảm hại thế này. Giờ cũng tại anh làm cô khổ sở thế! Càng nghĩ lại càng muốn khóc. Cô không ngần ngại mà khóc. Ở đây chỉ có mình cô nên có thể khóc nhưng ra ngoài kia gặp anh nhất định phải bình thường!
Lớp trang điểm bị nhòe dần đi.Puny chẳng quan tâm vì từ trước tới giờ cô bé không quan trọng việc phải xinh đẹp trước mặt người khác! Puny rửa lại lớp trang điểm.  Không có cũng có sao
Bảo Uyên... có biết mình ngốc lắm không?
Nghe câu nói có chút ngập ngừng, có chút trách móc, có sự yêu thương của Vyl. Puny thấy bản thân mình thật hạnh phúc. Chưa bao giờ anh gọi tên cô bé nhiều như thế!Lúc nào cũng con bé ngốc
Trong hoàn cảnh hạnh phúc như vậy lẽ ra cô phải nói câu gì đó lãng mạn chút nhưng kì thực lần nào cô cũng nói ra những câu khiến anh chỉ biết cười khổ:
Sao anh lại ở đây? Đây là nhà vệ sinh nữ mà!
Puny không biết anh đã lo lắng thế nào khi thấy cô ăn uống vớ vẩn như thế Không biết anh đã đau thế nào khi thấy cô thảm hại thế này!
Tôi không quan tâm – Anh ôm cô bé nói chầm chậm
Cô thì luống cuống lên tiếng:
Nhưng tôi quan tâm. Người ta sẽ nhìn thấy đấy. Anh mau ra ngoài đi
Anh vẫn không buông. Tiếp tục:
Chỉ cần biết cô không sao.Tôi không quan tâm bất cứ điều gì hết!
Khi bị ánh mắt của mấy cô học sinh nhìn vào mình. Puny đã rất xấu hổ nhưng khi nghe anh nói vậy. Những người kia như không còn ở đó.Từ khi câu nói đó trọn vẹn cô đã cảm thấy chỉ còn mỗi mình và anh!
Sau khi những người bàn tán hồi nãy đi ra ngoài. Anh mới buông cô bé ra và bảo cô thay bộ váy đó
Không tự thay được à? Muốn tôi thay hộ sao? – Vyl thấy cô bé đứng im nhìn mình một lúc liền lên tiếng
Puny đáp:
Anh định đứng ở đây mãi thế này nhìn tôi thay chắc?
Vyl ngớ người. Giờ mới thấy mình thật “có duyên” khi vào đây. Chưa để cô cười chế giễu anh biện bạch:
Tôi đi nhỡ cô có chuyện gì thì sao?
Cô gật gù anh tiếp tục:
Tôi đợi ở ngoài
Anh quay đi cố gắng đi nhanh nhất có thể. Mà chạy ra cũng được. Miễn sao không để ai thấy
* * *
Vyl vừa “ ung dung” bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì đã có một tiếng nói vang lên phía sau!
Không nhầm chứ?
Vyl! Sao cậu lại...?
Zita và Huan nhìn Vyl rồi nhìn nhau tự nghĩ ra đủ lí do để chứng minh cho suy nghĩ của mình!
Đừng nói là cậu vào nhà vệ sinh nữ và vừa ở trong đó ra đấy Vyl? – Zita gần như hét lên âm vang khá lớn
Có lí do riêng! -Anh đáp
Lí do riêng??? – Zita và Huan đồng thanh hỏi
Đúng lúc ấy, Như Kiều bước ra! Bị cả 3 chặn giữa lối đi chị lên tiếng:
3 Hoàng Tử của tôi làm gì ở chỗ này thế?
Zita và Huan lắc đầu:
Tụi em đi ngang qua đây! Còn Vyl chắc là...- Cả 2 nhìn sang Vyl tiếp tục – đang đợi chị!
Rồi chưa để chị tra vấn cả 2 đi trước bỏ lại Vyl ở đó!Như Kiều nhìn anh 1 lúc rồi bật cười
Chị cười cái gì? – Anh lên tiếng hơi bực dọc
Cậu đứng đây đợi chị thật đấy à! Theo chị biết thì Vyl không phải người có thể đứng ở nơi thế này!
Đâu có!
Như Kiều ngạc nhiên hỏi lại:
Không đợi chị?? Vậy thì là đợi...
Puny mở cửa bước ra. Rất đúng lúc. Cô bé chính xác là hợp với bộ váy này. Không quyến rũ như người ta nhưng lại thuần khiết trong bộ váy đó!
Là đợi em ấy sao? – Chị Kiều tự vấn
Cô bé nhìn sang thấy anh đang đứng cùng chị vũ công. Lại như thế. Vừa mới ở trong kia cô còn tưởng anh sẽ chỉ nhất định chờ mình ai dè anh còn đứng đây nói chuyện với chị ấy!Thất vọng tràn trề! Cô quay đi tính sẽ đi thẳng một mạch luôn không thèm quay đầu lại
Rõ ràng là đợi chị mà còn chối. Có nhất thiết phải giả bộ không?
Chị vũ công vẫn tiếp tục nói oang oang...Còn khoác tay Vyl nữa!
Cô bé cũng không quan tâm cho lắm! Hai người họ thích làm gì thì làm! A! Điên mất thôi! Nhưng mà... có nên làm gì đó không nhỉ? Ít nhất cũng làm ột trong hai người họ tức chết hoặc uất hận mà chết!
( Bạn ít có ác lắm Puny ạ cơ mà t/g có lời khen ngợi chủ kiến này:v)
Đứng lại – Anh lên tiếng
Cô sững người nhưng vẫn không quay đầu lại. Đợi một lúc không thấy anh nói gì nữa cô đi tiếp. Vì trong lòng cô biết anh nhất định đuổi theo
Thấy Puny cứng đầu không nghe lời mình anh tiếp tục:
Tôi bảo đứng lại cơ mà
Cô làm anh bực mình lần thứ 2. Anh không để ý đến ánh mắt chị vũ công đang nhìn mình vẫn tiếp tục:
Bảo Uyên!
Chưa để Puny đi tiếp và phản ứng gì anh đi tới kéo tay cô làm cô suýt thì ngã nhào!
Cô dám không nghe lời tôi!
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh đáp:
Anh là ai?? Anh là ai mà lúc nào cũng bắt tôi phải nghe theo anh!Tôi có phải người để anh thích thì thân thiết còn chán thì bỏ rơi à? Anh có hiểu cảm giác của tôi không?Anh hiểu được thì đã không như thế. Anh chỉ biết ra lệnh thôi.Thậm chí, anh còn nói rằng anh thích chị ấy. Vậy thì, anh còn ở đây với tôi làm gì nữa Anh còn chưa buông ra nữa hả?? Tôi sẽ cắn chết anh...- Cô bé vừa nói vừa đánh vào người anh
Vyl giữ chặt 2 tay của cô bé cúi xuống hôn cô bé trước khi cô bé tiếp tục làm loạn lên ở đây
Tôi đã nói rồi! Cô cũng thích tôi!
Vậy rồi sao? Tôi thích anh đấy!
Tôi từ giờ sẽ chỉ thân thiết với một mình Bảo Uyên!
Anh nói dối. Anh rõ ràng là nói thích chị ấy
* * *
Mấy ngày trước
Tôi thích chị…
Lời nói của Vyl vang lên nhẹ lắm! Làm Như Kiều tưởng như khi ấy mình đang nằm mơ! Một giấc mơ xa xôi!
Như Kiều quay lại, giọng nói có phần gấp gáp:
Cậu vừa nói cái gì?
Tôi thích chị…
Lần thứ 2?! Con người lạnh lùng ấy chịu nhắc lại lần thứ 2 một câu nói mà còn là câu nói ngọt ngào này!
Có thể lúc này cho chị ôm anh được không?! Hãy ngưng giờ phút này lại để Kiều có thể cảm nhận một cơn gió ấm áp thổi qua trái tim…
Cậu đã chấp nhận tình cảm của chị rồi sao?! Cái cậu nhóc này. Có biết là câu nói ấy làm người ta vui thế nào không hả?
Chị thật sự vui như vậy? – Anh đáp
Nén lại dòng cảm xúc dâng trào, Như Kiều tiếp:
Ai mà không vui chứ! Rõ ràng cậu đợi chị đi du học về để nói lời này. Sao còn giả bộ lạnh như vậy?!
Người chị thích không nên là tôi
Tại sao?
Trước mắt anh chỉ hiện ra hình bóng của một người con gái! Không tuyệt mĩ nhưng là người anh yêu thương. Tình yêu đôi khi chỉ là một ánh mắt, một nụ cười. Đơn giản là cách cảm nhận tình yêu!
Vì tôi chỉ thích chị như một người thầy == – Anh đáp
Cái gì? Sau bao nhiêu năm như vậy cậu chỉ coi chị như một người thầy?! Chị không xứng với cậu sao?
Không có xứng hay không. Chỉ có thích hay không thích. Yêu hay không yêu. Vậy thôi!
Mắt chị ngấn lệ. Chị có bao giờ thế này đâu! Kiều vẫn hay xem thường mấy người bi lụy trong tình yêu nhưng ai mà không thế! Lúc rơi vào tình cảm với 1 người. Lúc ấy mới thấu hiểu! Cảm giác không thể thở nổi, trái tim đau đớn mà phải tỏ ra mạnh mẽ để không làm người ta thương hại!
Vậy cậu không thích chị?
Câu trả lời chị đã biết rồi. Tôi chỉ thích duy nhất một người. Cô ấy…
Đừng nói! Xin cậu đừng nói. Nếu cậu nói ra chị sẽ cảm thấy nực cười vì thua 1 đứa con gái khác. Cứ để chị có chút hi vọng. Dù chỉ là con số 0
Nói rồi, chị đi thẳng. Lau nhẹ một giọt lệ đang trực rơi ở mi mắt! Cơn đau đớn ngập tràn… Giây phút đó chị đã biết không còn hi vọng nhưng chị không muốn chấp nhận! Không thể có người con gái hơn chị được
* * *
Puny biết là do cô quá nhạy cảm. Có lẽ đã nghe không rõ ràng lời anh nói! Anh thật biết làm người ta hận mà!
Em cũng thích anh đúng không?
Vyl nói trên đầu cô. Cả âm vực lẫn ngôn từ đều thay đổi! Chỉ có khuôn mặt và nét biểu cảm là vẫn vậy!
Em… em ghét anh lắm! Bởi vì anh làm em phải thích anh! Em rất rất thích anh, Vyl! Em chỉ thích anh thôi. Anh cũng chỉ được thích mình em. Nhé! Nhé!Nhé
Cô bé Hạt Tiêu của anh đây rồi! Cái kiểu mè nheo này làm sao anh quên nổi đây! Đáng yêu chết đi được. Có cho anh gặp cả nghìn cô gái cũng không ai dễ thương bằng cô gái của anh
( Ai da! Em biết bg anh là có 102 rồi. Pr lắm quá)
Được rồi! Anh chỉ thích mỗi Bảo Uyên
Cả hai cứ trao nhau lời nói ngọt ngào, ánh nhìn ấm áp, cử chỉ thân thiết! Làm người chị đứng đó cảm thấy mình chỉ là người thừa!
Puny nhìn ra ánh mắt của chị. Nhưng cô cũng kệ ==
Bình thường cô gái này rất nhân từ nhưng ai bảo chị lại thân thiết với Vyl! Tại chị hết! Nếu không cô cũng không muốn làm thế này
Cô bé kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh. Có chút bất ngờ! Vì anh cảm thấy cô chủ động vậy!
Vyl ôm eo cô bé, giữ cô không trốn nụ hôn đáp trả của anh!
Hai người cứ tình tứ như vậy… mãi một lúc lâu ngay trước mắt Như Kiều
* * *
Như Kiều đứng đó sững sờ trước tình cảnh này. Có lẽ trong mắt chị chưa bao giờ thấy hình ảnh Vyl của hiện tại – 1 con người hoàn toàn khác
Chị nghĩ rằng chắc chắn không có ai có thể làm lay động trái tim lạnh giá kia nhưng giờ thì khác. Cô bé đang đứng ở kia là người mà Vyl rất yêu. Là cô bé rất dễ thương và thuần khiết. Có lẽ vì thế mà trở nên thú vị và đáng yêu trong mắt Vyl
Như Kiều không muốn nhìn nữa trở vào bên trong nơi tổ chức tiệc
* * *
Vyl, sao anh lại thích một người ngốc nghếch như em mà không phải xinh đẹp, tài năng như chị Kiều?
Puny tự nhiên hỏi anh một câu thực ngớ ngẩn!
Anh có đủ mọi thứ rồi đâu cần em bù lấp khiếm khuyết – Vyl đáp thản nhiên
Anh lúc nào cũng tự tin về bản thân vậy đấy! Puny cười rồi tiếp:
Em ích kỉ lắm! Em không muốn nhìn anh thân thiết với chị Kiều dù chỉ là quan hệ chị em hay thầy trò! Em chẳng thích chút nào. Anh đừng ghét em vì luôn có suy nghĩ đó trong đầu nhé!
Vyl gõ nhẹ vào trán cô, đáp gọn:
Anh lại muốn em mãi ích kỉ vậy
Anh có tin rằng em và anh sẽ được ở bên nhau như thế này mãi mãi không?
Vyl xoa đầu cô bé cười thật ấm:
Anh tin tưởng và yêu em
Nhưng mà… em lại cảm thấy sợ! Sợ một ngày nào đó chúng ta lại không thể ở bên nhau! Lúc ấy em sẽ đợi anh. Cho dù có chuyện gì nhất định đợi anh!
Anh không đáp, chỉ ôm cô thật chặt!
Có phải gọi anh – em nghe rất kì lạ không?
Một lúc lâu sau đó, Puny lại lên tiếng. Dường như việc trở thành bạn gái của anh một cách chính thức làm cô bé bất ngờ! Cô muốn hỏi và còn nhiều nghi vấn lắm! Cô còn quá trẻ để có tình yêu hay là cô quá kém cỏi về việc này?
Em hỏi nhiều vậy có phải đang nghi ngờ chuyện của chúng ta?
Không. Chỉ là… có chút sợ hãi
Nhát gan như vậy sau này kết hôn em sẽ hỏi cả ngày mất! Có con sẽ là cả năm?!
Anh nói mấy chuyện đó có ích gì khi em còn nhỏ như vậy >”<
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài. Anh sẽ kết hôn với cô chứ?! Chuyện này…chỉ nghĩ thôi đã có cảm giác lạ lắm!
* * *
Hoa Phương! Sao thế này?! – Cả đám xúm lại
Cô nàng đẹp nhất đêm nay lại tự nhiên ngất xỉu ra như thế tất cả đều lo lắng! Có lẽ cô nàng đã thức quá khuya chuẩn bị bài diễn văn trước mọi người nên mới ra nông nỗi này
Hoa Phương đang ở trong phòng y tế của trường. Tỉnh dậy là hình ảnh của Minh Yên đang mắt nhắm mắt mở ngồi bên cạnh. Cô nàng đột nhiên thấy có gì là lạ ở trong lòng mình.
Từ trước tới giờ không ai chịu đc cái bản tính sáng nắng chiều mưa trưa sầm sì đêm bão tố của cô. Hơn thế còn đỏng đảnh, ngang ngược và hay xúc phạm người khác khiến Hoa Phương ko tìm nổi ai có thể ở chung với cô. Vậy mà giờ đây có người lo lắng, quan tâm cô thế này. Hoa Phương thấy lạ và vui
Cô nàng ngồi từ từ dậy không hiểu sao lại ôm cầm lấy Minh Yên. Anh chàng đang mơ ngủ bị cái ôm bất ngờ làm cho choàng tỉnh. Thoáng nghe câu nói thều thào cảm ơn của Hoa Phương anh nghĩ cô nàng đã hiểu ra phần nào đó. Anh thấy vui lạ
Bữa tiệc khá vui chỉ trừ có Như Kiều là đang say xỉn với mấy chai rượu ở trước mặt. Cuối cùng chưa tan tiệc Tan và Jane đã phải đưa Kiều trở về!
Kiều biết bản thân sẽ ổn sớm thôi! Vì nỗi đau này là quá lớn. Lớn đến nỗi chị ép bản thân phải quên hết. Nhưng nó không chịu quên và chỉ có rượu mới làm chị có thể khuây khỏa đi chút ít nào đó!
Người như Kiều có thể nói là hoàn mĩ từ đầu đến chân, bản tính không xấu xa. Chị là người tốt! Chỉ là Kiều không hiểu sao mình lại thua cô bé ấy! Có lẽ định nghĩa về tình yêu của Kiều đã có một lỗ hổng chăng? Yêu đâu cần lí do! Thứ ta cần là một trái tim có nhịp đập… vì tình yêu!
Lin và Zita thì đương nhiên ở đó cùng cặp Gum, Huan! Cả bốn người say sưa nhảy và hát rất vui. Tất nhiên là sau khi biết Hoa Phương không sao cả đám mới như thế!
Puny muốn đi về vì trong đó ồn ã và náo nhiệt quá làm cô choáng váng đầu óc. Vyl định đưa cô bé về nhà nhưng mà cuối cùng trời lại mưa quá lớn. Anh đi xe moto nên cũng khó mà về nhà trong cảnh này được!
Cô bé đành phải trú nhờ ở căn nhà cũ trước đây! Nó gần trường nhưng cô chẳng dám qua vì ở đó kỉ niệm còn quá sâu sắc. Sợ rằng cô sẽ lại đau thêm nữa! Trở về đây hôm nay cùng Vyl có lẽ sẽ đỡ hơn!
Cô bé mở cửa và bật đèn. Căn nhà sáng lên trong giây lát, nó nhỏ nhưng ấm áp và có mùi gia đình
20h30’
Mẹ Puny lo lắng nhìn đồng hồ đã khuya mà không thấy cô con gái trở về. Bà vội nhấn số gọi cho cô!! Puny mở điện thoại thấy số của mẹ.Cô nhấn nút nghe
Mẹ à!Con có việc nên mẹ cứ đi ngủ trước đi!Con không sao đâu!
Con đang ở đâu?
Con đang ở nhà...
Mẹ cô bé vội chen ngang:
Nhà con rể sao?? Thế thì được. Con nhớ chăm sóc con rể của mẹ tốt nghe chưa?? Ôi mẹ nhớ con rể đẹp trai quá cơ!!
Cô bé chẹp miệng. Mẹ lúc nào cũng như thế!Cô nghe lời dặn dò phải “ chăm sóc” con rể của mẹ là thấy khó chịu rồi. Ngó vào trong thấy anh đang ăn mì rất ngon miệng cô thì thầm:
Con đang chăm sóc con rể của mẹ đây
Tốt! Thôi nhé!
Một lúc sau anh lại ra phòng khách bật Ti vi lên xem. Hành động chẳng chút ngần ngại. Dù đây là lần đầu tiên anh tới đây! Người khác khi tới nơi mới lạ phải rụt rè một tẹo đằng này thản nhiên như nhà anh ấy!
Còn chưa ngủ?
Cô bé đáp:
Đợi anh về!
Em đuổi anh?
Thì đêm rồi. Anh không về còn định ở lại nhà con gái sao?Anh không về anh quản lí và bà quản gia lo lắng lắm đấy! Trời cũng tạnh mưa rồi!
Vừa nhắc tới anh quản lí thì điện thoại Vyl rung lên màn hình hiện rõ tên: Ryo phiền toái
Cậu chủ, 9h5’13s đêm rồi đó? Cậu tính ở đó đến sáng sao?
...
Cậu có nghe không? Muốn tôi bị trừ lương nữa hả?
...
Vyl! Cậu có muốn tôi tới đó mới chịu sao?
Tôi không ở đó
Thế cậu ở đâu??
...
Không có tiếng trả lời. Ryo lo lắng vô cùng. Mãi 1 lúc sau Vyl đưa điện thoại cho Puny bắt cô bé giải trình lí do. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu nhưng cũng không muốn làm anh quản lí lo lắng. Cô đành ngậm ngùi nói với anh quản lí. Nghe xong, Ryo lại được phen điên lên trách mắng Vyl tiếp:
C-Cái gì? Cậu nghĩ gì mà đêm hôm lại ở đó. Cậu mau về đi. Tôi sẽ chết với bà chủ mất
Anh bình tĩnh đi
Khoan. Cô chủ vẫn còn là học sinh đấy!! Cậu đừng làm chuyện quá đáng. Nếu không tôi chẳng cứu vãn đâu
Có gì tôi chịu trách nhiệm khỏi cần anh phải ra mặt. OK?!!!
Này!Cậu chủ!
Chưa để anh nói thêm Vyl tắt máy ném điện thoại sang 1 bên. Puny đang uống trà suýt thì phun hết ra vì cái tính bất cẩn của anh
Anh bị tra tấn mà không về à?
Không về
Cô bé vươn vai định vào trong ngủ thì nhận ra phòng bố mẹ đã bị mẹ khóa lại từ lâu! Mẹ cô cũng cất chìa khóa kĩ rồi! Nó là căn phòng yêu thương của cả 3 mà giờ vào đó chẳng thể nở 1 nụ cười!
Giờ thì chỉ còn 1 phòng nữa là của cô bé. Cô có thể vào đó ngủ nhưng cũng nghĩ cho Vyl. Anh sẽ ngủ ở đâu khi mà hết phòng rồi. Sofa đã chuyển qua nhà mới còn chỗ nào nữa đâu!
Nhìn thấy ánh mắt cô nhìn mình Vyl quay sang hỏi:
Lại sao nữa?
Em nghĩ anh nên về nhà đi. Vì ở đây không có chỗ cho anh ngủ đâu
Sao lại không?? Còn cái phòng đó – Anh chỉ tay về phía căn phòng Puny đang định chiếm hữu
Không được. Em ngủ ở đó rồi
Vậy em định để anh thức trắng đêm trên cái ghế gỗ này à?
Hay là chúng ta chơi cờ caro đi! Ai thắng thì được ngủ trong đó!Thế nào?
Nếu anh thắng...vẫn cho em ngủ chung
Đồ biến thái. Em biết anh lúc nào cũng giở trò mà
Thế thì phải ngủ chung ngay thôi!
Chơi thì chơi. Em giỏi nhất là trò này mà
Puny lấy giấy và bắt đầu. Vyl nhường cô đi trước. Puny cười thầm vì trước giờ cô vẫn hay thắng trò này. Sau một hồi căng mắt ra để chặn đường đi anh. Thực tế là cô chỉ biết chặn và chặn còn lại đường đi của mình không xây dựng gì hết. Cuối cùng, tất nhiên, anh thắng. Còn là thắng nước đôi!
Cô nhìn anh bằng ánh mắt van nài nhưng tất nhiên anh chỉ nhún vai. Cô miễn cưỡng mở cửa phòng bật đèn sáng. Và ngậm ngùi bước ra nhìn cái ghế mình sẽ phải ngủ ở đó!Nghĩ mà tủi!Anh vẫn đang ngắm căn phòng của cô
Em định ngủ ở đó thật sao?
Không lẽ anh nhường cho em! – Cô bé mắt long lanh nghìn tia hi vọng nhìn anh
Không nhường mà chia sẻ
Và giờ thì cô bé ỉu xìu đáp:
Biết mà. Nam nữ thụ thụ bất thân. Em chịu thôi. Chúc anh ngủ ngon!
Cô cố chấp đi ra ngoài nằm ngủ. Trông cái dáng vẻ khốn khổ của cô anh lại động lòng nhưng thực sự bắt anh ngủ ở đó chẳng khác gì chuyện lạ Thế Giới! Nằm ở chăn ấm nệm êm nhưng Vyl không sao chợp mắt thi thoảng lại định ra nhường cho cô. Rồi lại không chịu nổi sự lạnh lẽo của cái ghế kia
“ Em thử thách lòng kiên nhẫn của anh sao con bé này”
Vyl mở cửa đi ra. Cô bé sau 20’ vật lộn đã ngủ ngon lành. Người co lại trông tội nghiệp vô cùng. Anh nâng cô dậy rồi bế vào trong phòng. Lần nào cũng cố chấp không nghe lời báo hại anh phải xuống nước.Puny bị đánh thức bởi nhiệt độ thay đổi bất thường. Mở mắt ra thì anh đang đặt mình xuống giường ngủ. Cô vội vàng đẩy anh ra
Anh định lợi dụng lúc em ngủ sao?? Cái này là xâm phạm đấy!
Nếu muốn lợi dụng không cần đợi lúc em ngủ đâu
Anh...anh...
Ngủ đi! Đâu phải lần đầu chúng ta ngủ chung
Cô bé nhớ lại. Kí ức của sự ngượng ngùng lại trở về! Cô sao có thể quên cái hành động ngu ngốc khi vào phòng anh rồi ngủ đến tận sáng cơ chứ! Puny ôm mặt miệng lầm bầm:
Chết mất thôi
Cô bé chưa kịp nói gì thêm thì anh đã lấy chăn đắp cho cô. Vyl quyết định sẽ nhường Puny. Không thể chịu được nếu thấy cô khổ sở nằm ngoài đó. Anh vừa định đi thì cô kéo tay anh lại:
Ngoài đó lạnh lắm! Anh...anh cứ...ngủ ở đây đi
Mặt anh có vẻ gì đó ngờ ngợ như không phải
Em nói thật sao??
Cô bé gật đầu. Vội vàng chùm chăn nằm xuống trước khi ngượng mà chết. Vyl vừa nằm lên thì cô đã thấy tim mình như nổ tung. Còn khó ngủ hơn cả khi ở ngoài chống trọi với cái lạnh
Em chùm chăn như thế sẽ bị ngạt mà chết đấy!
Puny vẫn tiếp tục cái hành động che đi sự ngại ngùng. Thi thoảng hé chăn ra thấy anh quay mặt về phía mình là lại muốn chết vì độ đẹp trai kia.Càng ở gần càng thấy anh đẹp trai
Cứ nhìn vậy sao ngủ
Puny vội vàng tìm sự biện minh cho hành động của mình nhưng mắt lại vẫn cứ chăm chú vào khuôn mặt mĩ nam kia!
Em làm anh khó chịu vô cùng biết không hả?
Em làm gì?
Kiềm chế tình cảm chút đi nhóc – Anh véo má cô bé rồi đi xuống sàn nằm
May mà còn có mền và chăn chứ không chắc sau hôm nay anh lại ốm ra
* * *
Nửa đêm... Cô bé đã ngủ nhưng có cảm giác như chỉ đang chợp mắt. Có thể là do đã 1 thời gian dài không tới đây nên lạ nhà hoặc có thể do ở cùng Vyl trong 1 căn phòng khiến cô bé e ngại chăng?
Vyl quay đầu về phía bên kia nên Puny không biết anh đã ngủ hay chưa. Cô cứ mải suy nghĩ miên man tính cố ngủ thật sâu
Phụt...Phụt
Đèn tắt. Căn phòng tối om. Tình hình là ở khu này người ta hay bị quá tải điện vì thế chuyện bị mất điện vào lúc đêm không ai mảy may quan tâm lắm. Dù gì cũng là đêm rồi không nhất thiết cần tới điện
( Đừng ai nghĩ đen tối nhá. Khu gần nhà tuôi nó thế thiệt đấy:v)
Cô bé giờ mới nhớ ra cái thảm cảnh này hồi trước. Lọ mọ ngồi dậy cô phải tìm được đèn pin. Nhưng trời quá tối để nhìn được nó đang ở đâu.
Puny vô cùng hoảng sợ.Cô bé sợ bóng tối. Vì thế ngày nào đi ngủ cũng bật đèn. Trước khi đi ngủ Vyl cũng cằn nhằn về cái tính nhút nhát của cô. Nhưng rồi anh lại cố chịu đựng cái kiểu đi ngủ mà đèn sáng choang này!
Nhớ ra Vyl cô mới đi xuống giường lay lay người anh. Nghe tiếng gió ở ngoài rít thê thiết. Cô càng càng sợ hơn. Anh thì vẫn không dậy..
Hình như là trời lại mưa. Puny nhận ra điều đó vì tiếng đập của cửa sổ vẫn đang đập vào thành tường.Cô bé có thể có ánh sáng nhờ khung cửa đó nhưng tiếng đập của cửa sổ làm cô bé thấy sợ. Tiếng sấm ngày càng to. Cô theo quán tính ôm chầm lấy Vyl từ đằng sau.
Anh tỉnh dậy..
(Sau một hồi lay dậy mà k dậy đợi đến lúc này mới dậy)
Bảo em kiềm chế rồi sao? – Anh lên tiếng
Puny lần này dù có thế nào quyết định không buông ra. Cô rất sợ. Sợ vô cùng. Nghe cái tiếng cười của anh cô dù muốn buông ra ngay nhưng cái đáng sợ ngoài kia làm cô thể bị ép phải tìm chỗ an toàn!
Anh đâu biết lúc trước cô nhào vào phòng bố mẹ lúc nửa đêm vì điện tắt. Cô khóc rất nhiều cứ đòi nằm giữa bố mẹ bắt cả hai ôm mới chịu nhắm mắt!
Anh giả vờ như không biết gì đi!
Phiền không ngủ được
Anh thích ngủ chung thế này mà...Không phải sao?
Thích. Nhưng em có biết phải kiềm chế thế nào không?
Cô bé sợ lời cảnh báo kia.Giữa nỗi sợ ngoài kia và nỗi sợ anh.Cô thà chọn để anh xử mình còn hơn là ở mình trong bóng tối và sợ hãi!
Vyl từ từ quay người lại về phía cô. Anh vòng tay ra ôm Puny làm cô bé thấy đau tim gần chết. Trong bóng tối cô cảm nhận được anh đang từ từ tiến sát mặt mình.Cô nhắm nghiền mắt môi mím chặt.Tay vẫn đang bám chặt vào áo của anh
Tiếng cửa sổ làm Vyl có vẻ khó chịu. Anh nhíu mày cách xa người cô một khoảng. Lúc này, Puny mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhận ra anh đang ngồi dậy. Cô vội kéo áo anh
Anh đi đâu đấy?
Sao? Muốn tiếp tục à?
Cô vội vàng phản ứng lại:
Không. Tại...em sợ ở 1 mình. Anh đừng đi đâu.Em sợ bóng tối, sợ tiếng sấm, sợ lắm!!
Ra đóng cửa thôi mà
Đừng đi!!!
Puny cố gắng bình tĩnh. Thật sự với cô tiếng sấm, bóng tối và mưa là 3 điều ám ảnh lớn nhất lại còn ở trong cái căn nhà này và chịu đựng những đó. Quá sức với cô vô cùng. Muốn khóc nhưng lại kìm nén
Vyl lại nằm xuống cạnh cô bé. Giờ anh biết cô sợ những điều này
Ngoan. Ngủ đi
Nghe Vyl nói vậy Puny yên tâm ngủ. Lúc đầu có hơi sợ và thấy ngượng khi nằm cạnh anh nhưng sự ấm áp khiến cô bé dễ ngủ. Cái ôm của anh làm cô ngủ say hơn, quên dần tiếng sấm gào thét ngoài kia!
Cơn mưa đêm đã ngớt từ lúc rạng sáng. Cửa cũng không đập mạnh nữa
Puny cũng đã mở mắt và đập vào mắt là Vyl. Cô bé biết chuyện đêm qua nhưng theo cảm tính vẫn có chút hoảng loạn. Cô buông vội tay khỏi người anh cố gắng bình tĩnh. Cô bé cười khổ sở khi chân mình lại gác lên người anh
Puny thầm cảm tạ trời đất vì anh chưa dậy. Cô từ từ đẩy anh nằm ngửa ra và cố gắng đi ra ngoài trước khi anh dậy
Giờ thì cả hai đang chuẩn bị ăn mì… Về cơ bản là ngoài mì ra thì cô bé sẽ chẳng nấu nổi món nào ra hồn hết!
Kính coong – Tiếng chuông cửa lạ lùng vang lên
Puny còn tưởng mình nghe nhầm. Ở căn nhà này ngoài mẹ cô và mới đây nhất là Vyl biết thì còn ai nữa!
Cô bé vừa mở cửa ra thì người đó đã lao thẳng vào trong nhà!
Chàng hoàng tử trong giấc mơ Chàng hoàng tử trong giấc mơ - SujuRim