The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 65 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 588 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Diễn Đàn Phong Vân (1)
ó lẽ Dương Dịch bị sức mạnh của gia đình cô kích thích, cho nên lúc này anh càng bận rộn hơn trước kia.
Trong trò chơi không thấy Bảy Sắc Cầu Vồng, gần như là trong nháy mắt, mấy ngày nay cho dù là tờ báo hay là TV hoặc Internet ở thành phố X, trang đầu đều có liên quan đến chuyện tập đoàn X phá sản, mà nhằm vào lời đồn đãi có liên quan đến tập đoàn X, cũng không có nữa đoạn sau, giống như tảng đá ném xuống biển không có tung tích.
Cô đứng ở trên ban công, đón lấy ánh mặt trời, tao nhã nhấm nháp cà phê, thời tiết tốt hơn thì phải.
Cô cũng có lúc yếu đuối, nhưng điểm yếu của cô không ai có thể nhìn thấy, cô cười nhẹ, lúc nào thì cô đã bắt đầu biết đau lòng rồi.
Trong trò chơi, Thất Thải Áo Cưới mắng cô không tốt, rốt cuộc không phải là dáng vẻ tốt bụng nữa, xem ra bởi vì chuyện của Bảy Sắc Cầu Vồng, cô ta bị kích thích không nhỏ.
Nói cô là gái hồng lâu, còn nói bởi vì tập đoàn X tiết lộ diện mạo thật của cô, cho nên cô thẹn quá hóa giận khiến tập đoàn X phá sản, nói hành động của cô đáng hận đáng xấu hổ ….. nói những lời sai sự thật, nhưng cô chỉ mỉm cười, tranh cãi quá nhiều sẽ giống như diễn một tuồng kịch cho kẻ khác xem thật lãng phí, sau khi tấm màn rơi xuống thì sẽ không có ai chú ý đến mình nữa.
Hạ Thiên Vũ nhìn sóng gió cuối cùng yên lặng lại lần nữa, rốt cuộc là trên kênh thế giới giảm đi biết bao nhiêu ồn ào, khiến cô cảm thấy trong lòng yên ổn rất nhiều.
Lần đầu tiên cô nhận được tin của Điềm Điềm Mưa Bụi trên kênh nói chuyện riêng: Tiểu Vũ, lâu rồi không có nhìn thấy cậu, cậu xui xẻo như tờ giấy trắng vậy, tại sao cậu luôn xuất hiện trên đầu sóng ngọn gió chứ?
Cô kinh ngạc, nhắn tin trả lời lại: Lại làm sao vậy?
Điềm Điềm Mưa Bụi bất đắc dĩ trả lời cô: Thân (Hôn),
Ai, lúc này trên game này còn có diễn đàn nữa sao, chuyện gì cũng sẽ đưa lên diễn đàn sao.
Cô tiện tay mở ra diễn đàn, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình: Mấy tấm ảnh trong tay hiệu trưởng ngày đó mà bây giờ lại xuất hiện trên diễn đàn.
Cô dùng sức xoa xoa đầu, rất bối rối, rất khó khăn, đám người kia muốn ép cô điên hay sao?
Tấm ảnh trên diễn đàn đều đã được xử lý, phần lớn là các bộ phận trên khuôn mặt đều được làm mờ, như là bảo vệ nhân vật chính vậy, nhưng đã tung ra những bức ảnh này thì chắc chắn là không bảo vệ nhân vật chính rồi.
Cô càng xem lại càng tức giận, nhưng trong lý trí lại cảm thấy không nên tức giận với bọn tôm tép nhãi nhép đó.
Nhưng cô đều bỏ qua những lời nói trực tiếp trên kênh thế giới trong game, cô mới không muốn nhìn kẻo bẩn hai mắt của mình! Phản ứng này chứng tỏ rằng cô không thèm quan tâm! Chẳng lẽ họ cũng không biết thu tay lại ư, khi họ gặp khó khăn nhất lại đả kích không còn đường đi mới được sao?
Cô đang suy nghĩ, lại nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô vừa nhìn thì thấy một dãy số lạ ở một thành phố khác.
Cô nhíu nhíu mày, đoán chừng là đám người Li San, nên nhấn nút nghe.
"Alô, xin chào." Cô lễ phép nói.
Người bên kia đầu điện thoại người trầm mặc chốc lát, mới mở miệng nói với cô: "Hạ Thiên Vũ."
"A, học trưởng." Cô nghe được giọng nói của Lãnh Thần, không thể làm gì khác hơn là gượng gạo nói một tiếng.
"Tiểu Vũ, anh biết chuyện trên diễn đàn rồi, anh sẽ giúp em." Lãnh Thần nói.
Cô khôi phục bình tĩnh, nhẹ giọng cười một tiếng: "Học trưởng anh quá lo lắng rồi, chuyện đơn giản như vậy tôi không thể xử lý được sao? Với lại, bọn họ không nói tôi là gái hồng lâu sao? Làm một gái hồng lâu thành công, chẳng lẽ tôi lại thật sự mặc cho bọn họ gây khó dễ sao?"
Lãnh Thần vội vàng nói: "Tiểu Vũ em không cần như vậy, bọn họ nói anh không tin chút nào, anh chỉ tin em, em hiểu không?"
"Học trưởng, tôi không cần anh tin tưởng, anh nên tin tưởng Tử Hân Bình." Cô lạnh nhạt nói.
"Ha ha, em vẫn quan tâm đến Tử Hân Bình. Anh nói, anh với cô ấy chỉ là thanh mai trúc mã, cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ đến chuyện ở chung một chỗ với cô ấy. Người duy nhất anh yêu chính là em." Lãnh Thần giải thích với Hạ Thiên Vũ về chuyện Tử Hân Bình, lúc này Lãnh Thần cảm thấy là cô đang ghen.
"Đó là chuyện của các người, không có liên quan đến tôi? Không cần già mồm lấy cớ nói yêu tôi, tôi sẽ cảm thấy rất phiền não." Cô bật cười, sau đó mang theo châm chọc.
"Học trưởng, hơn nữa, tôi có Dương Dịch rồi, anh ấy cũng sẽ giúp tôi giải quyết tất cả, cho dù như thế nào, anh cũng không có lập trường tới giúp tôi, anh không phải là người nào của tôi, muốn giúp đỡ cũng không đến phiên anh nhúng tay, còn nữa lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh! May mà anh vẫn còn có ý tốt thì thấy tôi gặp nguy.”
"Dương Dịch? Anh ta chính là Dạ Diệc Hàn sao? Lúc đó, anh chỉ nhất thời tức giận ….. " Lãnh Thần có chút mất mát không thôi, chẳng lẽ em không có một chút tình cảm gì với anh sao? Em chỉ tức giận có đúng hay không? Trong lòng Lãnh Thần rất hi vọng cô có thể có tình cảm với mình, như vậy thì anh vẫn còn một ít hy vọng.
"Được rồi, anh không cần phải giải thích nữa, cũng không thay đổi được sự thật. Đúng, là anh ấy, bạn trai của tôi bây giờ. Bây giờ, tương lai cũng vậy." Cô nói đến chuyện này cũng là cười đến dịu dàng, trong giọng nói là tràn đầy kiên định.
"Anh biết, nhưng, anh sẽ không buông tay." Lãnh Thần lại kiên định lạ thường, "Trong tương lai, anh chắc chắn có thể có tư cách đứng trước mặt em hơn anh ta.”
"Nên nói tôi cũng nói rồi, học trưởng, hẹn gặp lại." Cô cúp điện thoại đầy buồn bực, nghĩ tới mấy lờinói mới vừa rồi của Lãnh Thần, rất nhức đầu, tại sao sau khi chia tay mới biết hối hận, cần gì phải dây dưa chứ!
Rối rắm nghĩ rốt cuộc nên xử lý như thế nào, Hạ Thiên Vũ không tự chủ mở ra diễn đàn lần nữa, ngạc nhiên khi nhìn thấy, vốn là mấy tấm ảnh kia nhưng giờ thế vào đó chính là tin xin lỗi.
Tôi ở đây nói lời xin lỗi đến Mạc Quân Vũ, những bức ảnh này đều là P ra, muốn xem thử có thành công hay không, cho nên muốn tìm một chỗ kiểm tra, vậy mà đã tạo ra đau khổ đối với Mạc Quân Vũ, thật sự xin lỗi, tôi ở đây chân thành nói lời xin lỗi, hi vọng Mạc Quân Vũ có thể không tính toán, nhưng tại vì lòng tôi quá nhanh tùy tiện tìm một cái tên đăng lên, không có suy nghĩ kỹ nên gây tổn thương với cô ấy.
Hi vọng Mạc Quân Vũ có thể tha thứ cho sai lầm của tôi, những tấm ảnh kia tôi đã xóa hết rồi, bản thân gây ảnh hưởng xấu nên thành thật xin lỗi, tôi đã nói rằng mình không nên tự ý làm mất uy tín của mình, hi vọng mọi người không chửi bới, cám ơn mọi người quan tâm.
Không phải là mình chưa có xử lý sao? Tại sao lại nhận sai nhanh như vậy? Bọn họ có thể tự mình hiểu ra sao?
Cô không thể tin được kéo xuống, Hạ Thiên Vũ làm thế nào cũng không tìm thấy những tấm ảnh trước đó, nhưng mấy tấm ảnh đó đúng là ở phòng khoa, vậy thì nhất định là Thất thải làm, bọn họ không dễ dàng nhận sai nhanh như vậy nhưng bây giờ diễn đàn thay đổi rồi, đây là chuyện gì xảy ra chứ?
Trong lòng cô rất nghi ngờ, chẳng lẽ là Dương Dịch làm? Nghĩ vậy nên cô lấy điện thoại di động bấm dãy số, không bao lâu đã có người nhận.
"Bà xã? Làm sao vậy?" Nghe được giọng nghi ngờ của Dương Dịch, Hạ Thiên Vũ cũng biết này chuyện không phải Dương Dịch làm, nếu không anh chắn chắn sẽ giải thích trước với cô, chứ không phải là bộ dáng này.
"Mới vừa rồi trên diễn đàn tung ra mấy tấm ảnh, chính là những tấm ảnh mà hiệu trưởng khiển trách em, sau đó không biết làm cách nào đã thay bằng một tin xin lỗi, em nghĩ là anh làm chứ!"
"Anh không có, anh còn không biết chuyện như vậy! Gần đây anh cũng không có vào game. Nhưng anh không nghĩ rằng đó là tin xin lỗi xuất phát từ bọn Thất thải, nhất định là có ai đó đang giúp em!"
"Ai đang giúp em chứ? Mẹ cùng với anh trai em bọn họ bình thường đều không đi dạo diễn đàn, nếu muốn làm như vậy thì phải học công nghệ thông tin, nhưng theo em học công nghệ thông tin! Bên cạnh em giống như không có nha! Người đó là ai đây?" Dựa theo Dương Dịch phân tích và tìm kiếm, Hạ Thiên Vũ loại bỏ từng người từng người bên cạnh, vẫn không có một người phù hợp.
"Có phải em bỏ sót mất người nào hay không?" Nghe cô loại bỏ từng người một, thật sự là không có ai! Nhưng có chuyện như vậy, chắc chắn không phải là bọn Thất thải làm, nếu Thất thải vừa chỉnh ra như vậy, thì tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa đường.
"Không có, chắc chắn là không có rồi!"
"Vậy cũng không biết nữa, nhưng may mà bọn họ kịp thời, nếu không anh nhất định giúp em dọn dẹp bọn họ."
"Ha ha, thôi, không nghĩ ra được, bọn họ đã gởi tin xin lỗi, nếu níu lấy không thả chính là em hẹp hòi!"
"Ha ha, vậy trước hêt chúng ta tha cho bọn họ một mạng, bọn họ thật sự nên cảm ơn người giúp bọn họ nha!"
"Ừ, đã không có chuyện gì, anh vội vàng đi làm đi!"
"Được."
Nói chuyện với Dương Dịch như vậy, cho nên Hạ Thiên Vũ cũng không suy nghĩ tiếp cái gì, lúc trước tức giận, tất cả nghi ngờ đều biến mất không thấy, quản họ khỉ gió là ai, đến lúc tự nhiên sẽ tự động xuất hiện thôi, cũng không phải là người muốn hại mình, đến lúc đó nhất định phải nói tiếng cám ơn với họ.
Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu - Khinh Linh Nhiễu Chỉ Nhu