No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Mĩ Hải Ái
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:36:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126: Không Trở Về
ương gia, con của thiếp thân, thiếpthân muốn tự mình chăm sóc.” Vũ Sương Nhi khẩn cầu nói, nàng không muốnđể con mình rơi vào tay Lăng Nhược Nhược, mỗi khi nàng nhớ tới mình từng bày kế hại chết bé, nàng liền hoảng hốt lạnh cả người, thầm lo cho conmình không thôi.
Tát Hoàn sao có khả năng nghe lời của Vũ Sương Nhi? Mọi ấn tượng tốt đẹp về nàng đều bị sự kiện lần đó mà tan thành mây khói, không còn tồn tạinữa.
“Bổn vương gia không đồng ý, ngươi hãy chết tâm đi. Duệ Nhi sau này sẽcùng sống với bổn vương và Vương phi, mọi chuyện sau này của hắn, ngươikhông cần hỏi đến.” Hắn lãnh đạm nói, rất không thích lòng tham củanàng.
Vũ Sương Nhi nghe vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi, nàng không ngừng lắc đầu, chết sống không đáp ứng, “Vương gia, cầu ngài đáng thương thiếpthân, thiếp thân chỉ có mỗi một đứa con là Duệ Nhi, hắn nếu không ở cạnh thiếp thân, thiếp thân không có cách nào sống nổi.” Nàng lại bắt đầukhóc sướt mướt, liên thanh cầu xin.
Tát Hoàn cực kì chán ghét loại thái độ này của nàng, hễ nhìn nàng liềncảm thấy ghê tởm. “Lời bổn vương nói, sẽ không lặp lại lần thứ hai.” Hắn hiện tại rất muốn đuổi nàng đi.
“Vương gia, nếu không, để cho Duệ Nhi tự lựa chọn đi, xem hắn nguyện ý ở cùng thiếp thân hay là lưu lại.” Vũ Sương Nhi cái khó ló cái khôn, nghĩ ra chủ ý này.
Tát Hoàn không nói lời nào, chỉ nhìn Tát Duệ.
Tát Duệ cúi đầu, tựa hồ không yên bất an.
“Duệ Nhi, con nói ẫu phi nghe, con muốn trở về với mẫu phi, đúngkhông? Con không muốn xa mẫu phi, đúng không?” Vũ Sương Nhi nghẹn ngàocầu xin con mình.
Tát Duệ nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Tát Hoàn một cái, lại nhìn sangLăng Nhược Nhược nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, sau đó lại cúi đầu,không biết nên nói gì.
Lúc này, bé đột nhiên chen vào nói: “Ca ca ở lại với cục cưng đi, cùngnhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau chơi đùa, ca ca đừng đi.”
“Ngươi câm miệng cho ta, nơi này khi nào thì đến phiên ngươi nóichuyện.” Vũ Sương Nhi nghe vậy, không khỏi nổi giận, tay chỉ vào bé liền chửi ầm lên.
Bé hoảng sợ, vội vàng chạy đến chỗ Tát Hoàn, khẩn trương ôm đùi hắn, vẻmặt sợ hãi nhìn Vũ Sương Nhi, nước mắt ngân ngấn đảo quanh hốc mắt, tùythời có thể rơi xuống.
“Nữ nhân độc ác này, ngươi dám mắng cục cưng?” Lăng Nhược Nhược còn chưa phát biểu, Tát Hoàn đã phát hỏa trước, hắn cũng chỉ vào Vũ Sương Nhi,mắng.
“Không được mắng đệ đệ.” Ai cũng không nghĩ tới, Tát Duệ cư nhiên sẽ lên tiếng phản đối, hơn nữa còn nhanh chóng rời khỏi lòng Vũ Sương Nhi,nhào thẳng vào người Lăng Nhược Nhược.
Lăng Nhược Nhược ôm lấy Tát Duệ, biết nội tâm hắn lúc này lại sợ hãi,xem ra Vũ Sương Nhi là cẩu không đổi được ăn thỉ, tính tình vĩnh viễnkhông tốt lên nổi.
“Mẹ nói, mắng người không phải là bé ngoan.” Bé ló đầu ra nói, nước mắtđã thu hồi, bởi vì có Tát Hoàn và Tát Duệ duy hộ, lá gan bé cũng to lên.
Vũ Sương Nhi tức a, giận a, nhưng trong tình thế trước mắt, nàng lạikhông dám phát tác, hiện tại Tát Hoàn đã không thích nàng, ngay cả concó thể đem trở về được hay không, phỏng chừng đã là hy vọng thực xa vời.
“Vương gia, hắn xúi giục Duệ Nhi lưu lại, nhất định là do ả tiện nhânLăng Nhược Nhược dạy, nhất định là ả, ả muốn hại Duệ Nhi.” Vũ Sương Nhinhịn không được, trong phút chốc lại mất khống chế, đứng lên liền chỉvào Lăng Nhược Nhược, mắng to.
Lăng Nhược Nhược sao có thể không hiểu suy nghĩ trong đầu Vũ Sương Nhilúc này? Chẳng qua nàng không nói ra, nàng muốn nhìn xem, Vũ Sương Nhicó thể vờ vịt tới khi nào, có thể chịu đựng tới khi nào. Đáng tiếc, dùcho nàng có tâm, cũng sẽ không lại buông tha Vũ Sương Nhi.
“Thế nào? Ngươi sợ ta hại Duệ Nhi? Vì sao a? Ngươi vì sao luôn sợ ta sẽhại Duệ Nhi? Ta vì sao muốn hại Duệ Nhi? Ngươi nói cho Vương gia đi, tavì sao muốn hại Duệ Nhi.” Lăng Nhược Nhược tươi cười đầy mặt nói, đồngthời không ngừng bức bách Vũ Sương Nhi.
Tát Hoàn vốn đã rất giận, thấy Vũ Sương Nhi lại cứ nhiều lần tái phạm,liền nói: “Nhược Nhi nói đúng, ngươi vì sao luôn nói là Nhược Nhi muốnhại Duệ Nhi? Ngươi nói cho bổn vương.”
Vũ Sương Nhi bị hai người bọn họ hỏi, sắc mặt càng lúc càng khó xem,nàng chẳng lẽ nói ra nàng chính là hung thủ chân chính đã đẩy bé rơixuống nước? Nàng không dám nói cho hắn, nếu nói, có lẽ nàng thật sự sẽxong đời.
“Thiếp thân, thiếp thân chính là…… cảm thấy như vậy, cảm giác của thiếpthân rất chuẩn, ả chính là muốn hại Duệ Nhi.” Vũ Sương Nhi lắp bắp nói,lý do hết sức gượng ép.
“Cảm giác? Loại chuyện này mà có thể dùng đến cảm giác sao? Thế này thật quá oan uổng ta. Ta cũng cảm giác thấy ngươi rất xấu, phi thường xấu,phi thường ác độc, còn là không chuyện ác nào không làm, thập ác khôngbằng. Không biết, Vương gia, ngươi tin không? Có muốn giết nàng không?”Lăng Nhược Nhược cười nói, giống như đang nói giỡn, lại giống như đangnói thực.
Tát Hoàn nghe vậy, vốn đang vì lời Vũ Sương Nhi mà cảm thấy tức giận,nhưng khi nghe Lăng Nhược Nhược nói như vậy, tâm tình nhất thời sángsủa.
“Vũ Sương Nhi, ngươi nói chuyện cũng quá bừa bãi. Ngươi là thần tiên?Hay là yêu tinh? Bằng cảm giác? Bổn vương cũng bằng cảm giác cảm thấyngươi là hung thủ giết người a.” Hắn cười khẩy, cảm thấy lời của nàngrất châm chọc.
Vũ Sương Nhi bị hai người bọn họ phản bác, khuôn mặt lập tức xám như tro tàn, nàng bắt đầu có chút sợ hãi Tát Hoàn sẽ thật sự làm như vậy, nàngkhông khỏi cảm thấy hối hận, nàng sao lại ngốc như vậy, thế này chẳngphải là chui đầu vào lưới sao?
“Thiếp thân, thiếp…… ” Nàng thì thào nói không ra lời, định cầu cứu, nhưng không ai trong phòng này đứng về phía nàng.
Tát Hoàn lúc này lại lên tiếng: “Duệ Nhi, phụ vương tôn trọng lựa chọncủa con, có thể lưu lại hoặc là về ở với mẫu phi của con. Mặc kệ thếnào, phụ vương vẫn sẽ yêu thương con.” Đây là lần đầu tiên hắn ở trướcmặt con biểu lộ tình cảm của mình, nói chuyện khó tránh có chút đôngcứng.
Tát Duệ nghe xong, nước mắt liền trào ra, hắn cúi đầu, mãi một lúc lâusau mới ngẩng đầu lên, kiên định trả lời: “Phụ vương, con quyết định ởlại với ngài và đệ đệ.” Hắn luôn hâm mộ đệ đệ không đến trường mà vẫnthông minh vô cùng, tin tưởng nếu mình ở cùng Lăng Nhược Nhược, bản thân cũng có thể tiến xa. Về sau hắn có rảnh vẫn có thể đến thăm mẹ củamình, dù sao, trước kia hắn chẳng phải cũng rất ít gặp mặt nàng đó sao.
Vũ Sương Nhi nghe vậy, tức giận không thôi, nhưng Tát Duệ thực đã quyếtđịnh, nàng không có lý do gì không đồng ý, càng không thể cưỡng cầu,cuối cùng đành xám xịt rời đi dưới ánh mắt của mọi người.
Vũ Sương Nhi vừa trở lại biệt viện củamình, lại bắt đầu phá hư những đồ vật bài trí mới trong phòng, không một vật nào có thể may mắn thoát khỏi, làm ra động tĩnh rất lớn.
Uyển Ngữ đứng ngoài cửa, trong lòng run sợ,đột nhiên cảm thấy Tiểu Vương gia quyết định không trở lại là vô cùngchính xác, có một người mẹ như vậy, thật không biết là hạnh hay là bấthạnh.
“Tiện nhân, dám dạy Duệ Nhi của ta không theo ta trở về, làm cho con takhông tiếp thu người mẹ này, quá ngoan độc, quá âm hiểm! Đồ tiện nhân ác độc!” Nàng vừa mắng, vừa không ngừng ném đồ đạc, như vậy mới có thểgiải hận.
Phía sau Uyển Ngữ còn có nhiều nha hoàn nữa, ai nấy đều lạnh run cảngười. Là ai ác độc, các nàng đều nhất thanh nhị sở. Mọi người ngay cảthở mạnh cũng không dám, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, vị Vương phi kia, căn bản cái gì cũng không làm, vô duyên cớ vô cớ bị người ta ghihận, nếu bàn về tâm địa rắn rết, sợ là chỉ có mỗi Vũ Sương Nhi.
Nhưng, không ai dám nói gì, mặc cho Vũ Sương Nhi hết mắng lại ném đồ.Mọi người đều sợ nàng, lại là chủ tử, ai không muốn sống mà nói ra a.Chẳng qua, nghe nói những nha hoàn hầu hạ vị Vương phi kia sống rấtthoải mái, chưa bao giờ gặp phải chuyện gì không tốt, các nàng đều hâmmộ muốn chết.
Vũ Sương Nhi mắng mệt, ném cũng mệt, ngã ngồi xuống ghế, trừng mắt nhìnđám người đứng ngoài cửa: “Cẩu nô tài, còn không mau châm trà cho bổnvương phi, các ngươi định cho bổn vương phi chết khát à.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người liền sợ tới thất kinh, vội vã đi lấy nướctrà và bánh ngọt, những người còn lại lập tức chia ra quét tước đống hỗn độn trong phòng.
Mỗi người đều nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng, sợ bản thân không cẩnthận bị trách phạt, trở thành nơi trút giận của Vũ Sương Nhi, bị nàng ra tay đánh chửi. Ngay cả con mình còn không buông tha, những hạ nhân thấp hèn như các càng thì có là gì?
Không biết giận bao lâu, nghỉ ngơi một hồi, Vũ Sương Nhi lại bắt đầutưởng mưu tính kế. Nàng sẽ đối phó Lăng Nhược Nhược, nàng nhất định sẽkhông để ả sống yên. Lần trước để ả chạy thoát, lần này nàng sẽ khôngbao giờ để ả có vận may tốt như vậy nữa!
Suy tính thật lâu, Vũ Sương Nhi cảm thấy không thể xuống tay, bởi vì Duệ Nhi ở trong tay ả, mà nàng chỉ có cách bắt Lăng Nhược Nhược mới khôngđể ả có cơ hội gây bất lợi cho Duệ Nhi.
“Duệ Nhi còn cần nghỉ ngơi nhiều, không thể suy nghĩ quá mức, tạm thờitĩnh dưỡng trước đi, khi nào khỏe hẳn thì lại chậm rãi học.” Lăng NhượcNhược dặn dò Tát Hoàn và Tát Duệ.
Một đại hai tiểu nam nhân đồng loạt xoát xoát gật đầu, nhất là bé, haimắt rõ ràng tỏa sáng, cao hứng vô cùng. “Mẹ, cục cưng muốn chơi với caca, cục cưng thích ca ca, cục cưng còn muốn cùng ca ca ngủ.”
“Tạm thời không được, ca ca hiện tại thân thể suy yếu, còn chưa có thểngủ cùng với cục cưng được, chờ ca ca khỏe hẳn lại ngủ cùng cục cưng,được không?” Nàng vội vàng dỗ, sợ bé không thuận theo liền phiền toái.
Nhưng bé là một đứa nhỏ rất thông minh, đáng yêu vô cùng, đương nhiênrất biết nghe lời mẹ: “Mẹ, cục cưng đã biết, cục cưng chờ ca ca khỏe lên sẽ lại ngủ cùng ca ca.”
Nàng vội vàng tán dương gật gật đầu, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Sau khi hết thảy phong ba bình ổn, Tát Hoàn lại mỗi ngày vào triều sớm,hết thảy sự vụ trong vương phủ đều giao cho Lăng Nhược Nhược, công việcbề bộn đem nàng xoay quanh.
Những ngày này, Vũ Sương Nhi thừa dịp Lăng Nhược Nhược không ở biệtviện, vụng trộm lén vào gặp Tát Duệ. Tát Duệ đang chơi cùng cục cưng,không nhận ra nàng đến đây.
Nha hoàn Kết Nhi chăm sóc hai đứa bé phát hiện ra Vũ Sương Nhi, tất cung tất kính nói: “Nô tỳ tham kiến sườn phi. Sườn phi, sao ngài lại đếnđây? Vương gia đã hạ lệnh, ngài không thể đến nơi này.” Nha hoàn thựckhó xử, bản thân không thể không làm theo lệnh của chủ tử, nhưng cónhiều chủ tử như vậy, nhiều mệnh lệnh như vậy, thực không biết nên làmthế nào cho phải.
“Cẩu nô tài, ngươi là cái thá gì, dám ăn nói như vậy với bổn vương phi?Bổn vương phi có chuyện phải làm, ngươi cút qua một bên cho ta.” VũSương Nhi không ngờ có hạ nhân dám nói như vậy với mình, lập tức tứcgiận đến chửi ầm lên.
Bởi vì nàng mắng chửi người thế này mới khiến hai đứa bé chú ý.
“Mẫu phi?” Tát Duệ nghe giọng biết là Vũ Sương Nhi đến, kinh ngạc nói,nhưng thấy nàng mắng chửi người, lại nhịn không được có chút sợ hãi.
Vũ Sương Nhi nghe được giọng Tát Duệ, lập tức gạt nha hoàn ra một bên,chạy lại, “Duệ Nhi, mẫu phi đến thăm con. Duệ Nhi, con có khỏe không?Mẫu phi nhớ con muốn chết.”
“Con tham kiến mẫu phi.” Tát Duệ kiên trì nói, bàn tay nhỏ nhắn gắt gao nắm tay bé, thân mình lại gắt gao dựa vào bé.
Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí - Mĩ Hải Ái