In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Mĩ Hải Ái
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:36:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97: Được Cứu
át Hoàn tức giận đến cả người phát run, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Tát Nhãn cả người ướt đẫm nước, lo lắng bất an nhìn đại phu.
“Đại phu, thế nào? Bé có sao không?” Tát Hoàn lòng nóng như lửa đốt,ngay cả thanh âm đều bởi vì lo lắng cùng sợ hãi mà rung rung.
Đại phu thu hồi tay bắt mạch, không nói tiếng nào đứng dậy rời giường,thế này mới tất cung tất kính, nói với bọn họ: “Bẩm hai vị Vương gia,cũng may cứu hộ đúng lúc, Tiểu Vương gia không có trở ngại, bất quá cầnđiều dưỡng nhiều hơn.”
Hai nam nhân đang lo lắng nghe vậy, thế này mới nhẹ nhàng thở phào mộthơi, nếu bé có gì không hay xảy ra, không chỉ có bọn họ không thể thathứ cho bản thân, chỉ sợ ngay cả Lăng Nhược Nhược cũng sẽ không buôngtha bọn họ.
“Cám ơn đại phu.” Tát Nhãn vui vẻ nói, ngay cả nước hồ nhỏ giọt trênngười mình cũng không để ý, toàn tâm toàn ý mong bé không có việc gì.
“Làm phiền đại phu.” Tát Hoàn cũng cảm kích nói, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài nói: “Người tới a, thưởng bạc cho đại phu, thuận tiện đi hốtthuốc về.”
Tổng quản đứng ngoài cửa nghe vậy liền vội vàng tiến vào, cung kính đưađại phu rời đi. Những người còn lại khi nghe nói bé không có việc gì,đều thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ nếu bé phát sinh cái gì ngoài ý muốn, toàn bộ bọn họ đều phải chôn cùng a.
Ở trong phòng, hai huynh đệ Tát Hoàn, Tát Nhãn không ai nói gì, sau khitiễn bước đại phu, đồng thời bổ nhào trước giường bé, cẩn thận nhìn bé.
Qua một hồi lâu, Tát Hoàn mới lạnh lùng hỏi: “Việc này rốt cuộc là thếnào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta nghe một chút.”
Tát Nhãn đứng lên, trong mắt như muốn phóng lửa, nếu hôm nay hắn khôngcó hưng trí bừng bừng muốn đến thăm bé, có lẽ hắn sẽ không thấy đượccảnh đó, thậm chí không kịp thời cứu bé, có lẽ con hắn cứ như vậy màchết.
“Hôm nay ta định tới thăm cục cưng, kết quả nghe nói cục cưng đang đichơi với Duệ Nhi, vì thế ta liền trực tiếp đi tìm bọn họ, không nghĩtới, khi đến cạnh hồ, ta không những không nhìn thấy Duệ Nhi, lại thấymột nhà hoàn mặc tố y vội vàng chạy khỏi hồ nước, mà trong hồ tựa hồ cóngười. Vì thế ta không chút nghĩ ngợi nhảy vào, lại không nghĩ rằng làbé rơi xuống nước.” Tát Nhãn vừa nhắc lại một màn khiến hắn kinh hãi,liền tức giận đến cả người phát run.
Tát Hoàn nghe xong khiếp sợ vô cùng, như vật chứng tỏ là có người cố ýmưu sát bé. “Ngươi có nhìn rõ bộ dáng của nha hoàn kia không?” Hắn vộivàng truy vấn, nội tâm cực kì phẫn nộ.
“Không có, lúc ấy ta tuy nghi hoặc, nhưng thấy có người rơi xuống nước,lúc đó hoảng loạn chỉ lo cứu người, đâu có thấy rõ bộ dáng ả ta.” TátNhãn ảo não nói, nếu hắn đến sớm một bước thì tốt rồi.
Tát Hoàn rất tức giận, nhưng hắn lại nghĩ tới một chuyện: “Duệ Nhi đâu?Hắn đi đâu?” Lúc này hắn mới nhớ tới bé mấy ngày nay luôn đi chơi vớiTát Duệ.
“Ta không có thấy hắn, mà kỳ quái ở chỗ, xung quanh bờ hồ không có lấymột nha hoàn hay thị vệ nào cả.” Cả trái tim Tát Nhãn đều đặt vào contrai nhà mình, đâu để ý nhiều người như vậy.
“Người tới a, lập tức đi tìm Tiểu Vương gia.” Tát Hoàn có chút bất an,hắn sợ nếu bé bị hạ độc thủ, không chừng cả Tát Duệ cũng cùng bị hại.Nghĩ đến đây, hắn vội vàng phái người đi tìm.
Đúng lúc này, kiệu của Hoa mụ mụ đi tới ngoài cửa phủ, đang chuẩn bịtiến vào vương phủ thì nghe thị vệ dẫn nàng vào báo cho tin bé rơixuống, lòng kinh hách vạn phần.
Còn Tiểu Vương gia Tát Duệ vừa được người phái đi tìm, khi biết bé rơixuống nước cũng lập tức hoang mang rối loạn chạy tới biệt viện của TátHoàn.
“Phụ vương, phụ vương, đệ đệ, đệ đệ…”
Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí - Mĩ Hải Ái