Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Mĩ Hải Ái
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:36:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83: Sát Khí 1
oa mụ mụ quả nhiên đoán không sai, VũSương Nhi đúng là không dám giết nàng, nhưng vẫn hung hăng đánh nàng,mình đầy thương tích.
Vũ Sương Nhi âm hiểm nhìn Hoa mụ mụ hấp hối, cuộc đời nàng tối khinhthường chính là bọn nữ tử thanh lâu, những ả đó cướp chồng của nàng,chiếm lấy người của nàng, dám cùng nàng chia sẻ một tướng công, tuy rằng những ả đó không nhập môn, nhưng tướng công mình vẫn thật là có nữ nhân bên ngoài, khiến trong lòng nàng luôn khó chịu, bởi vậy nàng sinh hậnđối với bọn nữ tử thanh lâu.
“Vương phi, làm sao bây giờ?” Đối với loại phương diện này, Uyển Ngữkhông có đủ kinh nghiệm, thấy Hoa mụ mụ nằm trên mặt đất không nhúcnhích, trong lòng hoảng sợ vô cùng, vội vàng hỏi.
“Đem ả ném về Hoa Tụ Lâu.” Vũ Sương Nhi thản nhiên nói, không coi ai ragì, khiến người ta không thể tin được nàng là một tiểu thư khuê các, lànữ nhi con nhà giàu.
Uyển Ngữ nghe vậy, mở to hai mắt, có chút lo lắng nói: “Nếu nàng ta kểchuyện chúng ra cung thì làm sao bây giờ? Nếu Vương gia biết…… ” Nàngkhông dám nói hết, nhưng lời nói ra vẫn khiến bản thân sợ hãi đến runrẩy.
Vũ Sương Nhi tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong lòng mắngthầm, thật sự là một đứa không có tiền đồ. Ở mặt ngoài cũng là bất độngthanh sắc: “Có cho ả ta lá gan cũng không dám.”
Uyển Ngữ không dám nói cái gì, thấy Vũ Sương Nhi mất hứng, liền vội vàng câm như hến. Vũ Sương Nhi này tuy rằng mặt ngoài thập phần ôn thuần yếu đuối, kì thực là một người cường hãn âm hiểm. Bởi vậy mới nói, tri nhân tri diện bất tri tâm.
“Đem ả ném về Hoa Tụ Lâu, sau đó chặt chẽ giám thị ả, ả nhất định sẽ đitìm con tiện nhân Lăng Nhược Nhược kia.” Vũ Sương Nhi căn dặn, tronglòng vô cùng khẳng định.
Vài gã tráng hán vội vàng cung kính nói: “Vâng, Vương phi.”
Vũ Sương Nhi hài lòng mang Uyển Ngữ đi trước, nàng thực yên tâm nhữngngười này, bọn họ là người của nhà mẹ đẻ nàng, sau khi cha mẹ nàng nghenàng kể sự tình, đã thật duy trì hành động của nàng. Dù sao chuyện nàyliên quan đến địa vị của nữ nhi, còn có vinh quang của nhà bọn họ a.
Hoa mụ mụ bị đem trở về Hoa Tụ Lâu. Hoa Tụ Lâu khi phát hiện nàng mấttích đã sớm kinh loạn, giờ lại càng thêm loạn cả lên, đêm đó không có mở cửa buôn bán, phải đợi đến chiều ngày hôm sau, Hoa mụ mụ từ từ tỉnhlại.
“Hoa mụ mụ, ngài thế nào?” Tập Nhi vẫn luôn canh chừng bên cạnh, thấynàng từ từ tỉnh dậy, nửa mừng nửa lo, nước mắt sắp rơi xuống, lại cốcường ngạnh nuốt vào.
Hoa mụ mụ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hai mắt sưng húp, thân thể từtrên xuống dưới đau đến nhếch miệng cũng đau, chỉ có thể khe khẽ rên rỉ.
“Ôi, đau chết ta.” Nàng gian nan phun ra mấy chữ, muốn chống tay ngồi dậy cũng không nổi.
Tập Nhi vội vàng đè nàng lại, cuống quít nói: “Hoa mụ mụ, đừng nhúcnhích, đại phu đã đến xem qua, chỉ cần tĩnh dưỡng chút thời gian là ổn.”
Hoa mụ mụ gật gật đầu, lần này có mệnh trở về, cũng nhờ nâng ra các vịVương gia làm bùa hộ thân, nữ nhân kia thật âm hiểm, chỉ sợ Lăng NhượcNhược dữ nhiều lành ít, chờ vết thương trên người nàng tạm ổn, nhất định phải đi mật báo cho Lăng Nhược Nhược.
Khi nhóm người Tát Hoàn biết Hoa mụ mụ bị tập kích, rất là tức giận,phái người dò xét khắp nơi một phen, nhưng không có kết quả, đành phảibỏ dỡ, thăm hỏi nàng xong, lại tiếp tục đi tìm Lăng Nhược Nhược và bé.
Ngoại ô kinh thành, ẩn nấp sơn trang.
“Mẹ, cục cưng thích nơi này.” Bé đã ở được một khoảng thời gian, khônghề ồn ào đòi về, mỗi ngày đều đòi mẹ dẫn lên ngọn núi sau sơn trang chơi một hồi.
Lăng Nhược Nhược nở nụ cười, nàng cũng thích cuộc sống nhàn nhã tự tạinhư vậy, không có gò ép, lại tĩnh lặng, vô thế vô tranh, đây vẫn là cuộc sống nàng luôn hướng tới ở hiện đại.
Không biết hắn thế nào? Kỳ thật trong lòng của nàng, vẫn thực vướng bậnTát Hoàn. Mỗi một ngày ở đây, nàng không lúc nào không tưởng niệm hắn,ngay cả nàng cũng không biết bản thân làm sao nữa, đúng là gặp quỷ.
Đang lúc Lăng Nhược Nhược miên man suy nghĩ, Trương bá vội vội vàng vàng chạy đến, thấy nàng liền vội vàng nói: “Tiểu thư, nghe nói, Hoa Tụ LâuHoa mụ mụ bị người ta đánh.”
Hoa mụ mụ bị đánh? Nàng chấn động, sợ tới mức lập tức đứng lên, sốt ruột nói: “Tại sao có thể như vậy? Nàng có làm sao không? Có nghiêm trọngkhông?” Đều do nàng, hết thảy đều là do nàng khơi mào, đều là nàng không tốt.
Trương bá thấy nàng khẩn trương như thế, vội vàng an ủi: “Theo tin HoaTụ Lâu truyền đến, Hoa mụ mụ không có gì trở ngại, đã tốt hơn nhiều, dặn là tiểu thư phải cẩn thận.”
Nàng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, không lường trước cư nhiên sẽcó người ngoan độc như vậy, hạ thủ nặng như vậy, đến tột cùng là ai đây? Là ai cứ như vậy vội vã muốn tìm nàng, thậm chí ngay cả Hoa mụ mụ cũngkhông buông tha?
Trương bá thấy nàng không hé răng, câu thúc đứng trong chốc lát, nói:“Tiểu thư, nếu không có chuyện gì, tiểu nhân xin đi xuống trước.”
“Ách, Trương bá, ngài trước đi xuống đi. Cám ơn ngài.” Nàng đột nhiêntỉnh ngộ, vội vàng nói xin lỗi hắn, phất tay ý bảo hắn có thể đi rồi.
Trương bá cung kính cúi đầu khom lưng, lập tức ly khai.
Đợi Trương bá đi, nàng vội vàng gọi bé đến luyện viết chữ, còn bản thânthì lâm vào trầm tư, việc người bên cạnh bị hạ độc thủ như vậy, ra ngoài dự kiến của nàng.
Là ai làm?
Tát Hoàn?
Tát Phong?
Tát Nhãn?
Thái Hậu?
Nàng nghĩ nghĩ, khả năng là Thái Hậu cũng khá lớn, bởi vì tuy Thái Hậukhông thích nàng có liên quan đến các con trai của bà, nhưng lúc trướclà chính bà thả mình đi, chẳng lẽ giờ lại đổi ý? Muốn giết nàng diệtkhẩu, tuyệt trừ hậu hoạn?
Có khả năng, có khả năng, vô cùng có khả năng. Nghĩ đến đây, Lăng NhượcNhược có chút ngồi không yên. Những người này, quyền to thế lớn, việctìm được mình chỉ là vấn đề thời gian, nàng nếu cứ ngồi ở chỗ này khôngphải chờ chết sao.
Hoa Tụ Lâu.
“Ta phải đi dâng hương, đuổi vận rủi đi a.” Hoa mụ mụ vừa có thể xuốnggiường đi lại, liền không chịu nổi, nàng đi dâng hương là giả, muốn đitìm Lăng Nhược Nhược là thực.
Người trong Hoa Tụ Lâu đương nhiên không cản nàng, mang đến cho nàng một chiếc xe ngựa, đi về phía Phổ Đà Tự bên ngoài kinh thành.
“Ả nữ nhân đó rốt cục đi ra, mau đuổi theo.” Vài gã tráng hán đã chờ rất nhiều ngày nay thấy Hoa mụ mụ xuất môn lên xe ngựa, lập tức nói, gắtgao đi theo sau xe ngựa nàng.
Thắp hương ở Phổ Đà Tự xong, Hoa mụ mụ nhìn trái nhìn phải một hồi,không lên xe ngựa mình, mà bước dài bước ngắn đi tới trang viên của Lăng Nhược Nhược. Cũng may, nàng da dày, mỗi ngày chạy tới chạy lui cũngnhiều, ngần ấy đường đi thật ra không làm khó được nàng, với lại nửađường nàng còn đi nhờ xe đẩy của một nông phu.
“Hoa mụ mụ?” Lăng Nhược Nhược giật mình khi thấy nàng tới, vội vàng chạy lên.
“Tiểu thư.” Hoa mụ mụ nhìn thấy nàng cũng thực kích động, gắt gao nắm lấy tay nàng.
Lăng Nhược Nhược kích động qua đi, thấy khí sắc của Hoa mụ mụ cũng không tệ, lòng mới bình ổn lại, biết nàng hẳn là không có trở ngại. “Ta nghenói ngươi bị người ta đánh, là ai làm? Có nghiêm trọng không?” Hai người vừa ngồi xuống, thở còn chưa thông, Lăng Nhược Nhược liền liên tiếp hỏi tựa như bắn súng máy.
Hoa mụ mụ nghe vậy, trong lòng rất là cảm động, vội vàng nói: “Không cóviệc gì, ta không có việc gì, chẳng qua là da thịt chịu chút thương, sẽkhỏe nhanh thôi. Nhưng thật ra a, tiểu thư ngài, hiện tại vì tìm ngài mà toàn thành đều rối loạn.”
“Là ai làm?” Nàng bắt lấy trọng điểm, đây mới là mấu chốt a.
“Là một nữ nhân, tuổi rất trẻ, chỉ cỡ ngài thôi, hình như, hình như mơhồ nghe được có người gọi nàng là Vương phi.” Hoa mụ mụ cố gắng nhớ lạinói.
Vương phi?
Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí - Mĩ Hải Ái