There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Cuối: Cẩu Ma Nữ Bạo Phát Đại Ma Vương Mau Ra Chịu Đòn Đi (Full).
ĩ Mĩ giận run người, thật muốn đem con trai nàng đánh ột trận, Khôi Vĩ phụng phịu vừa đi vừa nói:
- Mẫu thân người thật hung dữ, y phục thì ngày trắng đêm đen y như ma nữ, lại cầm tinh con cẩu nói nôm na là cẩu ma nữ a.
Trẻ con đúng là thật thà, Khôi Vĩ cảm thấy sát khí bắn về phía mình hừng hực đến nóng lạnh cả gáy, cậu nghe thấy tiếng bẻ tay răng rắc ở đằng sau kế đó là giọng nói lạnh lùng mang theo giận dữ:
- Ngươi có giỏi thì nhắc lại lần nữa xem.
Khôi Vĩ bỏ chạy miệng la ầm lên:
- Cẩu ma nữ bạo phát đại ma vương mau ra chịu đòn đi.
- Cái thằng ranh này, đứng yên đó cho ta.
Hàn Dạ trường bào xám bạc đi tới, Khôi Vĩ như thấy được cứu tinh liền nhảy tới ôm chầm lấy hai chân chàng nũng nịu nói:
- Ma vương phụ thân mau cứu mạng a, người ta chỉ là một tiểu ma vương non nớt không đấu lại ma nữ mẫu thân đâu a.
Hàn Dạ xoa đầu Khôi Vĩ, chàng thở dài nhỏ giọng:
- Mau về phòng bảo nhủ mẫu tắm rửa thay quần áo cho con đi con trai.
- Vâng ạ.
Khôi Vĩ chạy về phòng, Hàn Dạ thân ảnh lướt nhanh đến trước mặt Mĩ Mĩ ôm lấy nàng cười cười nói:
- Thôi nào, con nó còn nhỏ mà, nàng bỏ qua cho nó đi.
- Chàng chìu nó làm gì, chìu riết nó sinh hư rồi đấy, để ta dạy dỗ nó một trận.
- Thôi nào nương tử, thay vì chơi với con nàng chơi với ta đi.
- Chàng... ưm...
Chưa kịp nói gì thì đã bị Hàn Dạ hôn, hôn ngấu nghiếng đến chừng nghẹt thở, Mĩ Mĩ thở hổn hển đỏ mặt cúi xuống:
- Chàng chơi xấu.
- Có sao.
Hàn Dạ bế cô lên đi về phòng, Khôi Vĩ thở dài lắc đầu, sau đó chạy đi chơi tiếp, vừa đi vừa suy nghĩ, đi đâu để mẫu thân không biết mà tìm đến nhỉ, từ đằng sau có tiếng gọi lớn:
- Khôi Vĩ ca ca.
Khôi Vĩ quay lại lạnh lùng gãi đầu nói:
- Hạ Băng, muội đi đâu thế, mẫu thân muội đâu.
Hạ Băng cười ngây ngô:
- He he, muội trốn mẫu thân qua rủ huynh đi chơi thả diều a.
Tiểu cô nương mặc váy xanh lam, tay cầm con diều cánh bướm xinh đẹp lắc lắc.
Khôi Vĩ vẻ mặt lạnh tanh nói thẳng:
- Trò con nít, chả có gì vui.
Chỉ thấy cô nương nhỏ khóc to:
- Muội muốn đi thả diều... hu hu hu.
Khôi Vĩ đập tay lên trán, chết thật làm Hạ Băng khóc mẫu thân biết được sẽ xé xác mình mất, cậu đi đến nắm tay Hạ Băng kéo đi.
- Ồn quá, muốn thả diều chứ gì, đi theo ta.
Cả hai đi đến bãi đất trống, Hạ Băng thả diều còn Khôi Vĩ thì ngồi một chỗ ngáp lên ngáp xuống, một lát sau lại nghe Hạ Băng cáu gắt nói to:
- Diều của con mà, thúc thúc bỏ chân ra.
- Đại ca, đứa nhỏ này chắc con nhà quyền quý a, bắt nó đòi tiền chuộc chắc cũng được kha khá đó.
Chưa kịp nói gì thì Hạ Băng đứng lên chụp lấy tay người kia cắn một cái, hắn hất Hạ Băng ra cô bé té xuống lại nhanh tay cầm lấy diều bỏ chạy nhưng lại bị kéo lại.
- Cái con tiểu nha đầu này dám cắn ta à.
Hắn dơ tay tát Hạ Băng, nhưng cái tát kia có người lãnh thay, Khôi Vĩ chắn giùm Hạ Băng liền ăn một tát in 5 ngón tay vào má, máu miệng chảy ra.
- Muội ấy cắn thúc một cái chảy máu, thúc đánh ta một cái chảy máu, xem như hòa, đi thôi Hạ Băng.
Khôi Vĩ kéo Hạ Băng đi, người kia tức giận nói:
- Đâu có dễ thế, anh em bắt hai đứa nhỏ này lại cho ta.
- Con trai của ta... ta còn chưa nỡ đánh vào mặt nó mà ngươi dám.
Nữ tử từ trên cầu bay xuống đánh tên cầm đầu một chưởng bay xa rớt xuống sông, mấy tên còn lại thì ngay ngốc nhìn mỹ nhân trước mặt nước miếng chảy xuống:
- Mỹ nhân thật là đẹp, rất muốn sờ một cái.
- Muốn gần nàng hỏi ta cho phéo không đã.
Sáu tên còn lại bị Hàn Dạ độc thuốc chết tại chỗ, nữ nhân của ta kẻ nào đụng vào ta giết kẻ đó, Mĩ Mĩ ôm mặt Khôi Vĩ lo lắng:
- Cái tên chết bầm kia dám phá hoại nhan sắc của con trai ta, tức chết ta mà.
Sau đó cô mỉm cười nhìn Khôi Vĩ:
- Làm tốt lắm, con trai.
- Khôi Vĩ, huynh không sao chứ, muội xin lỗi.
- Không sao, thế này ăn thua gì.
Hàn Dạ đi đến bế Khôi Vĩ lên:
- Con trai lần sau có đi đâu nhớ báo một tiếng, làm mẫu thân con lo lắng tìm nãy giờ.
Khôi Vĩ nhìn Mĩ Mĩ, thấy mắt mẫu thân có chút đo đỏ hẳn là tìm không được nên khóc, cậu chậm rãi mở miệng:
- Con biết, con xin lỗi mẫu thân.
- Không sao là tốt rồi, Hạ Băng sau này con về làm dâu nhà ta nhớ dạy dỗ nó cho tốt nha.
- Dạ cô cô.
Khôi Vĩ thở dài, đúng là bó tay với mẫu thân mình, không biết tương lai sẽ ra sao nhưng mình hạnh phúc vì hiện tại, Khôi Vĩ mỉm cười.
_ Hết _
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược