Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Ta Muốn Đứa Nhỏ Của Ta.
hủ vương gia vọng lên tiếng khóc thút thít của một cô nương, Diệp Nhi nước mắt không ngừng, con của nàng chưa thành hình liền chết, nàng nức nở không nói nên lời.
Hàn Dạ mí mắt rũ xuống, bàn tay đặt lên trán, khuỷu tay chống lên bàn, cái này là trời phạt mình sao, hắn run rẩy bỏ tay xuống lại động phải tách trà, tách trà rơi xuống đất bể tan tành, nước trà đổ ra nền đất.
Chỉ ngay sau đó Đồ Ảo hét lên chút sức cuối cùng:
- Vương gia... không song rồi vương phi nhảy xuống núi tự sát rồi.
Hắn nói song bò phịch xuống đất thở không ra hơi, thân ảnh kia phi ra như bay túm lấy áo người đang còn thở dốc lắc mạnh, hai con mắt trừng to, gân đỏ nổi lên chàng điên tiết hét to:
- Ngươi nói cái gì? Nàng ở đâu... ở đâu hả?
Đồ Ảo khó khăn lắm phun ra hai chữ:
- Đồng Vân.
Hàn Dạ hất hắn sang một bên, phi thân ra khỏi phủ, hắn lo lắng sợ hãi, ông trời ơi phạt con đoạn tử tuyệt tôn cũng được, chết đi cũng được, xin đừng làm hại nàng. Mĩ Mĩ ơi, xin lỗi nàng, chỉ vì nhớ thương nàng nên lỡ cùng nàng ta một đêm liền sinh chuyện, ta chỉ yêu mình nàng mà thôi, ta không cầu mong nàng tha thứ chỉ mong nàng đừng xảy ra chuyện gì.
Hàn Dạ nhảy xuống vách núi, khinh công nói chàng thứ hai thì không ai dám nhận thứ 1, chàng nhảy qua bên này lại nhảy qua bên kia, miệng luôn gọi:
- Mĩ Mĩ... Mĩ Mĩ... nàng ở đâu.
Mĩ Mĩ một thân y phục mỏng manh trắng tuyết nhuộm máu đỏ tươi, nàng một tay ôm bụng một tay nắm chặt sợi dây cước treo lơ lửng trên không trung, nếu không có cành cây kia có lẽ nàng đã rơi thẳng xuống dưới, đầu nàng bị đá rơi trúng, cơn đau vùng dậy ý thức của nàng, nàng hai mắt nheo lại thở một cách yếu ớt. Nàng cảm giác có gì đó trong cơ thể trào ra, cúi nhẹ đầu, nàng run rẩy, sợ hãi:
- Vỡ... vỡ... ối... rồi... hơ hơ hơ...
Mĩ Mĩ ức ử hoai hớp thở, đau quá... đau quá... không song rồi, mình không chịu nổi nữa rồi, Hàn Dạ... Hàn Dạ... thiếp cần chàng... giúp thiếp với... thiếp đau quá... thiếp sợ lắm..., toàn thân cô rã rời, bàn tay run run nắm dây cước liền buôn ra, nàng rơi tự do, hai mắt nhắm lại... thôi rồi... mình không song rồi... Hàn Dạ... Hàn Dạ...
- Mĩ Mĩ.
Cô run run hai mắt hé nhẹ, thân ảnh kia nhìn quen quá, có phải chàng đó không, ảo giác... nhất định là ảo giác.
Hàn Dạ nhanh tay đón được nàng, nhìn nàng máu me nhuộm trắng thân hắn sợ hãi run rẩy, đôi mắt đỏ hau rơi xuống 2 hàng nước mắt nhỏ lên mặt nàng, Mĩ Mĩ thở nhẹ, mí mắt giật giật, mưa... mưa rồi hả..., nàng run rẩy lẩm bẩm:
- Đau... đau quá... Hàn... Dạ... thiếp sợ... chàng... đâu rồi... giúp thiếp... với... thiếp... đau... quá...
- Ta đây, ta ở đây... nàng sẽ không việc gì... nàng ráng chịu một chút.
Hàn Dạ phi lên, siết nàng vào lòng, nàng sẽ không việc gì, sẽ không viêc gì, ta ở bên nàng đây.
Vừa về đến phủ hắn la lên như điên như dại:
- Truyền thái y, truyền đại phu, truyền bà đỡ cho ta, ngay lập tức.
Hàn Dạ đạp mọi thứ cản đường đi của hắn, người người sợ hãi không thôi, nhìn vương phi hai mắt nhắm lại, hai tay buôn thả toàn thân máu tươi nồng nặc làm họ bủn rủn sợ hãi.
Hàn Dạ đặt nàng trên giường, tay vẫn run không ngừng la hét:
- Sao còn chưa tới... sao còn chưa tới... nàng mà có chuyện gì ta liền giết chết các ngươi.
- Để ta xem cho nàng.
Diệp Nhi đi vào, tiến đến nắm lấy tay Mĩ Mĩ bắt mạch, sơ cứu vết thương trên đầu nàng, lấy khăn ấm lau máu cho nàng.
- Vương gia, thái y, đại phu, bà đỡ đã đến.
Hàn Dạ xoay người lúng túng mang theo lo lắng đi ra cửa nói lớn:
- Mau vào nhanh lên.
Mĩ Mĩ nhăn mặt, tử huyệt.. có người muốn giết mình và con của mình, cô từ từ mở hai mắt nhỏ giọng:
- Ta có thể cách không giải huyệt.
Một câu ta có thể cách không giải huyệt khiến Diệp Nhi sững lặng quay người lại, chỉ thấy người kia hai mắt mở ra nhìn mình, cô lùi lại hai bước, vốn nghĩ ấn tử huyệt của vương phi thì thái y hay đại phu đến bắt mạch cũng sẽ nói là nàng rơi xuống bị va đập toàn thân tụ máu không chữa được.
Hàn Dạ trở vào thì thấy toàn thân Mĩ Mĩ giật giật, miệng nàng máu tươi trào ra khiến hắn rụng tim hoảng hốt nói lớn:
- Mĩ Mĩ... thái y, đại phu mau tới xem cho nàng.
Thái y bàn hoàng đặt nhẹ tay Mĩ Mĩ xuống quay đầu nói:
- Vương gia có người điểm tử huyệt của vương phi, may mắn là vương phi đã dùng nội lực đã thông.
Hàn Dạ quát lớn:
- Cái gì... tử huyệt.
Đại phu đồng ý kiến với thái y nói:
- Vâng, là tử huyệt, chậm một chút nữa e là không sống được.
Hàn Dạ hai mắt đỏ lên nhìn thằng về phía Diệp Nhi khiến cô sợ hãi lùi lại, Hàn Dạ một chưởng đánh tới giận dữ lớn tiếng:
- Bất luận là ai đi nữa muốn hại nàng ta liền giết không tha.
- Á.
Chỉ thấy Diệp Nhi bay lên lưng đập vào tường té xuống nôn ra máu và lục phũ ngũ tạng, tắt thở mắt mở toan. Hàn Dạ thu tay hừ lạnh xoay người nói:
- Lôi ra ngoài.
- Dạ.
Mĩ Mĩ toát mồ hôi nhìn Hàn Dạ, cô thở yếu ớt, chỉ thấy chàng tới gần khụy xuống nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn, toàn thân run rẩy, mặt mày cau có như khóc:
- Nàng sẽ không sao... sẽ không sao... ta xin lỗi... xin lỗi nàng nhiều lắm...
Bà đỡ kéo rèm che ngang nửa thân mình Mĩ Mĩ, Mĩ Mĩ mồ hôi toát ra như mưa nhăn mặt:
- Đau... đau quá... ah...
Nàng cấu tay Hàn Dạ đến túa máu, đầu lắc qua lắc lại, bà đỡ cuối xuống lời nói trấn an:
- Vương phi người cố chịu một chút... cố gắn hít thở... rặng đi vương phi... cố lên vương phi.
- Không ổn rồi vương gia... vương phi không sinh được... chỉ sợ cả hai sẽ...
Hàn Dạ trợn mắt điên tiết hét to:
- Im miệng, ta không cần gì cả, ta chỉ cần nàng, cứu nàng... ta nói là cứu nàng có nghe không... nàng mà có mệnh hệ nào các ngươi một ai cũng đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây.
Tất cả mọi người sợ hãi run bần bật, bà đỡ hoảng loạn, bây giờ muốn vương phi sống thì phải kéo nhanh thai ra ngoài, nhưng mà thai nhi bị kẹt kéo ra sẽ khiến vương phi băng huyết mà chết, mà để thai trong bụng lâu quá cả hai mẹ con liền chết, không song rồi, bà đỡ khóc không ra nước mắt.
Mĩ Mĩ hét lên:
- Im miệng cho ta, ta có chết cũng sẽ để lại đứa nhỏ cho chàng.
- Ta muốn đứa nhỏ của ta.
- Các ngươi cút ra ngoài hết cho ta để vương gia ở lại.
Chỉ thấy mọi người sợ hãi chạy ra, Mĩ Mĩ thở hổn hển nhìn Hàn Dạ, nàng mở miệng:
- Chàng nghe cho kỹ đây, ta muốn đứa nhỏ, không cứu được nó ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng.
Mĩ Mĩ run run đưa tay cởi áo ra, chỉ tay lên bụng kéo một đoạn rồi nói:
- Từ đây tới đây, dùng dao nhỏ đun sôi nửa nén nhang... rạch bụng ta... đem đứa nhỏ ra ngoài, sau đó dùng kim chỉ may lại... ta sống hay chết mặc ta... đứa nhỏ quan trọng... làm đi.
Nói song Mĩ Mĩ tự tay điểm huyệt bản thân, đem toàn bộ nội lực dồn lại bảo vệ con nàng, nàng lâm vào trạng thái hôn mê.
Hàn Dạ run run sững người với hai hàng nước mắt, khóe miệng giật giật hô lớn:
- Mau mang dao nhỏ và nước sôi đến đây cho ta.
- Chuẩn bị kim và chỉ nữa... mau lên...
Mọi người luống cuống chuẩn bị, nửa nén nhan qua đi, Hàn Dạ cầm dao đi đến rạch bụng Mĩ Mĩ, máu bắn tung tóe lên mặt chàng, nữ nhân chàng yêu thương nhất vì chàng mà khổ sở không tiếc mạng sống sinh con cho chàng, vô luận thế nào cũng phải cứu sống được hai mẹ con nàng.
Mọi người bên ngoài đứng ngồi không yên, không biết ở bên trong phát sinh chuyện gì thì bỗng có tiếng trẻ con khóc to:
- Oe... Oe... Oe.
Lại thấy Hàn Dạ lo lắng gọi lớn:
- Bà đỡ đâu, mau vào đây nhanh lên.
Bà đỡ chạy vào suýt chút nữa thì hét lên, nhưng bà kịp đưa tay bịt miệng, Hàn Dạ luống cuống nói:
- Còn đứng đó làm gì, mau qua lo cho đứa nhỏ.
Hàn Dạ cắt dây rốn cho đứa nhỏ, rồi đưa đứa nhỏ cho bà đỡ, sau đó chàng dùng kim chỉ đã khử trùng khâu vết mổ cho Mĩ Mĩ.
Chàng nhanh tay nhẹ nhàng nhưng vẫn run rẩy, cầm khăn thấm nước ấm lau người cho nàng, sau đó mở tủ lấy y phuc thay cho nàng, cuối cùng giải huyệt đạo cho nàng, nhưng nàng đã ngủ say, không còn biết gì xung quanh.
Hàn Dạ gọi lớn:
- Thái y mau vào đây.
Thái y chạy vào bắt mạch cho Mĩ Mĩ, thở một cái phào nhẹ nhõm cả người:
- Bẩm vương gia, vương phi kiệt sức thiếp đi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu ạ, thân sẽ kê thuốc cho vương phi.
Hàn Dạ rã rời hai tay chống lên bàn thở phào, gánh nặng trên người như được gỡ xuống, bà đỡ đưa đứa bé cho vương gia vui vẻ nói:
- Chúc mừng vương gia, là một tiểu vương gia a.
- Chúc mừng vương gia, vương phi.
Đón nhận tấm vải bọc đứa nhỏ, Hàn Dạ vui lắm, cảm giác hạnh phúc ngập tràn khắp nơi, đây là đứa con trai hắn tự tay đỡ ra từ bụng mẹ nó, nhìn nó híp hai mắt ngủ ngon lành, Hàn Dạ hôn nhẹ lên trán nó, lại quay sang đi đến cạnh Mĩ Mĩ, ngồi trên giường rồi cúi xuống hôn lên trán nàng nhỏ nhẹ yêu thương:
- Nàng thật giỏi... cảm ơn nàng.
Hàn Dạ bảo mọi người lui ra, hắn phải để cho hai mẹ con nàng nghỉ ngơi không ai được phép làm ồn, mọi người đi ra bủn rủn tay chân, cứ tưởng là chết rồi chứ, cũng may vương phi tài chí hơn người liền nghĩ ra biện pháp nếu không họ không thể sống sót mà trở về.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược