Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Hôn Lễ Có Một Không Hai.
hử hỷ đỏ dán ở khắp nơi, trước phủ treo hai cái đèn màu hồng ở trên còn có một tấm bảng ghi hai chữ Tân Hôn, xung quanh hai chữ này đều có hoa mẫu đơn trải thành hình vòng cung xuống mặt đất. Từ cửa đã trải một tấm thảm đỏ kéo dài đến từ đường, bên phải và bên trái đều là bàn ghế trải lụa đỏ, trên không trung các dải đỏ kéo dài tứ phía, chính giữa là một bông hoa hải đường lớn.
Người người đi qua cánh cổng trầm trồ khen ngợi, nó lạ mắt đến nỗi ai ai cũng phải ngó nhìn.
- Ô, ô đẹp quá trời luôn.
- Nghe đâu là chủ ý của vương phi đó, thật sự càng nhìn càng thấy thuận mắt nha.
- Đẹp thiệt đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy luôn đó nha.
- A, còn có cả phục vụ nữa này.
Hàn Dạ một thân y phục đỏ thẩm nhìn cách bố trí hôn lễ ngày hôm nay có mấy phần ngạc nhiên sửng sốt, nàng quả nhiên thông minh hơn người.
- Hoàng thượng giá lâm.
Dân chúng, quan lại quỳ xuống.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Bình thân.
- Tạ hoàng thượng.
- Mọi người cứ vui vẻ đi.
- Dạ.
Hàn Dạ cúi người nhỏ nhẹ:
- Hoàng đệ tham kiến hoàng huynh.
- Thiên Hữu.
Hàn Diệu ôm chầm lấy Hàn Dạ, từ lúc nghe tin đệ đệ của mình loại bỏ hoàn toàn độc trên người lòng hắn kích động không thôi, đã 20 mấy năm không được ôm đệ đệ hắn xúc động hạnh phúc vô cùng.
Lúc này tại bàn trang điểm, Chiêu Mai vô cùng ngạc nhiên nhìn Mĩ Mĩ.
- Woa, cái váy này đẹp thật nha, Liễu thẩm tay nghề của thẩm càng lúc càng khá a.
- Hê hê... cái này là do vương phi cung cấp ý kiến nên ta mới có thể may ra một cái váy đẹp như vậy a.
- Mĩ Mĩ, em thật sự là thiên tài a.
- Đúng nha, vương phi thật giỏi.
Mĩ Mĩ mỉm cười đang muốn nói lại ôm miệng xoay qua một bên:
- Ọe... Ọe..
Chiêu Mai, A Xú, Liễu thẩm tròn mắt há hốc mồm ngạc nhiên đồng thanh:
- Không phải chứ.
Mĩ Mĩ xấu hổ quay đi.
- Mĩ Mĩ, thật sự không cần đội khăn đỏ hả.
- Không cần đâu tiểu thư.
Chiêu Mai mang thai đã là tháng thứ 5, bụng nhô lên bước đi có chút khó khăn, Chiêu Mai đi theo Mĩ Mĩ, A Xú dìu Chiêu Mai, Liễu thẫm hô lên:
- Tân nương đến rồi.
Mọi người kinh ngạc, ngây ngốc bất động như bị đóng băng, nữ tử kia một thân váy cưới ôm sát phần eo và xòe rộng ở phần thân dưới, cùng với ren, các đường xếp nếp ở thân trên và thân dưới làm tăng vẻ yêu kiều, quý phái của tân nương, váy cưới mang sắc đỏ của may mắn nhưng thứ làm họ không rời mắt đó chính là khuôn mặt của tân nương, quả nhiên sắc nước hương trời.
Mĩ Mĩ đến chỗ Hàn Dạ, chỉ khi cô nắm lấy cánh tay trái của anh, anh mới hoàn hồn.
- Mĩ Mĩ, nàng thật xinh đẹp.
- Chàng cũng đẹp.
Cả hai song bước trên con đường dải đỏ, ở trước hai người là một đôi kim đồng ngọc nữ đang rãi cánh hoa hồng lên không trung.
Cũng có tam bái chi lễ nhưng lại có thêm một phần đó là tân nương tung hoa cưới, không biết có phải cố ý hay không hoa lại rơi vào tay A Xú, mọi người vỗ tay vui mừng.
Cả tân nương và tân lang đều ở lại tiếp đón khách, Hàn Diệu tay nâng ly rượu vui vẻ nói:
- Đệ đê, muội muội chúc mừng hai người.
- Tạ hoàng huynh.
Hàn Dạ nâng ly uống cạn, Mĩ Mĩ cười nhẹ nói:
- Tạ hoàng huynh.
Chỉ thấy Hàn Diệu đỏ mặt xoay đi, sau đó người người chúc mừng.
- Chúc vương gia và vương phi hanh phúc.
- Chúc mừng vương gia, vương phi.
- Chúc mừng vương gia, vương phi.
- Cảm ơn mọi người.
- Chúc mừng... chúc mừng...
Còn có cả sân khấu náo nhiệt hơn người, mọi người vui vẻ cười nói, bận rộn cả ngày ai nấy đều mệt mỏi, Hàn Dạ cùng Mĩ Mĩ một phòng, chàng muốn chạm vào nàng nhưng nàng không cho, chỉ có thể nói đêm động phòng của hai người là nằm yên ngủ cho tới sáng.
Trời sáng Hàn Dạ tỉnh dậy thấy bên người không có ai liền bật dậy, chàng thay áo đi ra ngoài gọi lớn:
- Đồ Ảo.
- Dạ, vương gia.
- Thấy vương phi của ta không.
- Dạ thấy, vương phi đi vào kho lấy vàng đi ra ngoài rồi ạ.
Trên đầu Hàn Dạ như có đám quạ bay qua, chàng lạnh lùng mắt giật giật, đập tay lên trán, nàng quả thật hết sức nói nổi.
- Thấy nàng đi hướng nào.
- Vương phi nói là ra ngoại thành một lát.
Sau đó Hàn Dạ biến mất chỉ để lại cơn gió nhẹ, Mĩ Mĩ một thân như ma lem đi ra bờ sông thì nghe tiếng kêu của một vị cô nương:
- A... mấy người làm gì vậy.
Nhìn sang thì thấy 1 người đàn ông đang kéo tay một cô gái 13, 14 tuổi, 8 người còn lại thì vứt thau đồ và quần áo xuống sông. Người đàn ông hất tiểu cô nương xuống nền cát vẻ mặt thích thú vui vẻ:
- Con mồi ngon thế này sao có thể bỏ qua, nào tiểu nương tử ngoan ngoãn để ta cưng chiều nào.
Nói song hắn bổ nhào xuống, tiểu cô nương xanh mặt run sợ dẫy dụa la lớn:
- Không... không... cứu tôi với...
- Ặc...
Chỉ thấy hắn trợn mắt, hai tay nắm lấy cái gì đó trên cổ ú ớ không ra hơi, sau đó ngã ngữa ra sau chết tại chỗ. Mấy người kia không nhìn ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì nghe thấy tiếng nói vọng đến, một nữ tử toàn thân trắng y bay đến kéo thi thể kia lùi lại một chút.
- Các ngươi chết chắc rồi.
Tất cả giật mình xoay người chạy đi, Mĩ Mĩ nhếch môi nụ cười kiêu ngạo lạnh lùng:
- Tiểu cô nương có thể đi còn các ngươi thì đừng hòng.
Mĩ Mĩ nhìn tiểu cô nương còn đang sợ hãi nhẹ nhàng nói:
- Đi đi.
- Vâng... tạ cô nương.
Tám người kia một thân bất động, mắt thấy cô nương kia đi khuất Mĩ Mĩ vung tay áo hừ lạnh quay đi, tám người kia ngã ra đất mặt mày tím tái chết tại chỗ.
- Nàng giỏi lắm, dám lấy độc dược của ta ra làm trò tiêu khiển.
Mĩ Mĩ đen mặt, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ, cô quay lại nhìn Hàn Dạ một thân hắc y nhìn cô chằm chằm.
- Chàng nhiều độc dược như thế cho ta một ít cũng đâu có sao.
- Vừa mới thành thân song, nàng lại mang thai cư nhiên đi ra ngoài làm gì.
- Tiền của chàng nhiều như vậy đem đi làm từ thiện một chút.
Hàn Dạ đi đến bế cô lên mắng yêu:
- Nàng mà cũng làm từ thiện ư, nàng không tiếc đem 10 vạn vàng đổ xuống sông mà ở đó làm từ thiện.
- 10 vạn vàng, ta làm gì có nhiều như thế, lúc nãy ta chỉ lấy có 500 lượng.
- Nàng mang 18 thanh lâu của ta thiêu rụi còn nói không có.
Mĩ Mĩ sững người nói lớn:
- Cái gì, những thanh lâu đó là của chàng.
Hàn Dạ cạ mũi của mình lên mũi của Mĩ Mĩ, chỉ thấy mắt nàng rũ xuống sau đó mỉm cười.
- Ta kiếm lại cho chàng là được mà.
Mĩ Mĩ hôn nhẹ lên môi Hàn Dạ nhưng chàng lại muốn nuốt chửng đôi môi kia, một lúc sau cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược