The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Nam Nhân, Ngươi Thề Đi.
ai tháng sau, Mĩ Mĩ gọi tất cả nam nhân trong phủ lại chọn vài người rồi dẫn đi đến đại sảnh, tới nơi thì thấy nam tử một thân tử y sắc khí hồng hào bắt tay đằng sau đi tới đi lui.
- Hàn Dạ, ngươi có hồi hợp hay không.
- Không, ta thấy bình thường.
- Được, ngươi tới chạm vào vương gia.
Mấy người kia tái mặt, quỳ xuống chấp tay cúi lậy vẻ mặt như gặp quỷ.
- Cô nương tha mạng... xin tha mạng...
Hàn Dạ đổ mồ hôi, định mở miệng nói gì nhưng lại nghe Mĩ Mĩ quát:
- Tha cái rắm, lập tức chạm vào hắn cho ta.
- Á...
Một nô bộc bị Mĩ Mĩ nắm cổ áo thẩy tới, cả người bổ nhào về phía Hàn Dạ, mặt mày tái me tái mét, chỉ thấy Hàn Dạ đẩy hắn ra lạnh lùng nói:
- Thôi được rồi.
Người kia còn đang ngây ngốc thì Hàn Dạ đi đến kéo tay Mĩ Mĩ đi theo mình.
- Không phải nàng muốn học khinh công sao, đi theo ta.
- Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.
Mĩ Mĩ hất tay đuổi tất cả đi xuống, thế là cả đám nhìn người kia rụt rè hỏi:
- Ngươi có sao không.
- Ta... ta không có sao hết... ha ha... ta chạm vào vương gia không có sao hết... các ngươi xem...
Hắn khoa tay múa chân, chứng tỏ mình không việc gì, cả phủ bắt đầu truyền miệng chuyện này, vương gia của họ được thần y cứu giúp hiện tại không còn độc chết người nữa.
Mĩ Mĩ đứng trên một tản đá phẳng lỳ như nền nhà, xung quanh là những tản đá khác được xếp thành bậc thang cao bằng một tầng nhà, cô ngạc nhiên vẻ mặt thích thú hỏi:
- Chúng ta làm gì nữa.
Hàn Dạ khoanh tay tựa người vào cây trúc gần đó, thản nhiên nói:
- Nàng thả lỏng, hít vào thở ra, đem nội lực dồn đến chân rồi nhảy lên từng bậc thang đó.
Mĩ Mĩ làm theo, đem toàn thân thả lỏng nhưng cũng chỉ ba lần bay lên là thân thể nàng lại nặng trĩu.
- Đáng ghét... sao khó thế này...
- Nàng điều chỉnh hơi thở đi, hơi thở của nàng quá nặng.
Mĩ Mĩ mặt mày lạnh như băng hừ chàng một cái, một lát sau nàng cũng nhảy một lần lên bậc thứ 5, càng nhảy nàng càng cảm thấy hứng thú, ánh mặt trời rọi xuống chiếu lên mặt nàng, nàng cuối xuống dưới kia... sao mọi thứ trở thành nhân hai, có tới hai Hàn Dạ, nàng choáng váng ngã xuống.
Bóng người trên cao ngã xuống làm cho Hàn Dạ giật mình, tim như muốn vọt ra ngoài, chàng phi lên đỡ lấy thân thể kia, ôm nàng vào lòng, tay đánh nhẹ lên mặt nàng run run sợ hãi:
- Này, nàng làm sao vậy? Mĩ Mĩ... mau mở mắt ra... này... này...
Chàng nhấc bổng nàng lên, nhảy đi trở về đại sảnh miệng không ngừng gọi:
- Người tới truyền đại phu cho ta, mau lên.
- Dạ, vương gia.
Đồ Ảo rời đi, một lát sau đại phu đi tới bắt mạch cho Mĩ Mĩ, ông gật đầu xoay người chấp tay cúi đầu khom lưng vui vẻ nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, cô nương kia có thai rồi.
- Ngươi... ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt Hàn Dạ biến sắc làm đại phu sợ đến nỗi xanh mặt, cách xa ra một chút:
- Bẩm người, cô nương kia vận động quá sức nên thai nhi bị kinh động, nghỉ ngơi tỉnh dưỡng là không việc gì.
- Nàng... nàng có thai.
- Vâng.
Hàn Dạ lúc này lúng túng rối bời, lòng rạo rực, tim đập nhanh đến độ không thể nhanh hơn, cái cảm giác sắp được làm cha đây sao, đại phu lui xuống trước, sợ trên người vương gia còn độc có thể đem hắn độc chết.
Từ lúc nghe nói vương gia hết độc, mọi người tiến gần vương gia một chút, Hàn Dạ sai mọi người làm cái này cái kia, nhất định không để cho Mĩ Mĩ chạm vào một cái gì.
Lúc hắn trở về phòng thì phòng trống trơn, lại thấy bọn nô tỳ đứng bất động ngoài sân đổ mồ hôi nhìn hắn, hắn biết ngay là kiệt tác của nàng, mặt mày hằn học cau có nhảy đi, đến nơi thì nghe thấy tiếng cười lạnh tanh của nàng.
- A ha ha ha.
Mắt thấy nàng vừa nhảy vừa cười hắn tức đến nỗi muốn hộc máu, giận dữ quát lên:
- Nàng lập tức lăn xuống đây cho ta.
- Ối mẹ ơi... á... á...
Hắn bay lên đỡ lấy nàng, bản thân hắn thót cả tim, chỉ thấy nàng trừng mắt hét lên:
- Ngươi làm gì thế hả, muốn hù chết ta à.
- Ta... ta xin lỗi... ta không cố ý...
Mĩ Mĩ nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu sau đó thở dài, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây rồi, hắn lại đi xin lỗi mình.
- Ta nói ngươi nghe, ta vừa nhảy một phát lên 10 bậc đấy, để ta nhảy cho ngươi xem.
- Không... không được... nàng không được nhảy, tạm thời nàng đừng tập khinh công nữa.
- Tại sao chứ.
Mĩ Mĩ rống lên, hay là hắn thấy nếu mình học thành công khinh công sẽ giỏi hơn hắn nên không muốn dậy mình nữa.
- Ngươi định nuốt lời.
Mĩ Mĩ ánh mắt sắt đá liếc hắn, hắn thẳng thắng đối diện mắt nàng phun ra 3 chữ:
- Nàng có thai.
- Có thai thì sao chứ... có... có thai... ta... ta...
Mĩ Mĩ mở to hai mắt, mặt mày trở nên trắng bệch không giọt máu.
- Ngươi nói ta có thai.
- Ừ.
Tiếng ừ lạnh nhạt, Mĩ Mĩ tự bắt mạch ình, có thai rồi, trời đất quỷ thần ơi làm mẹ rồi, lại là con của cái tên ôn dịch này nữa chứ.
Nàng nhìn hắn rồi hừ ngó lơ hắn, lại thấy hắn vòng tay ôm lấy nàng, sau đó là giọng nói nhỏ nhẹ:
- Nàng sinh con cho ta có được không.
- Ta không phải nương tử của ngươi.
Mĩ Mĩ xấu hổ nắm lấy áo hắn, lại nghe hắn nói:
- Từ lúc cùng nàng một chỗ, nàng đã là vương phi của ta rồi.
- Nam nhân, ngươi có yêu ta không.
- Có, ta yêu nàng... yêu nàng hơn bản thân ta.
- Vậy... nam nhân, ngươi thề đi... chỉ yêu mình ta.
- Ta thề với trời, cả đời này chỉ lấy mình nàng, chỉ yêu mình nàng, chỉ động vào một nữ nhân là nàng nếu làm trái lời thề sẽ bị sét đánh chết, sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
- Sao ngươi lại thề độc như vậy.
Hắn đẩy nàng ra nhìn nàng với ánh mắt hạnh phúc.
- Thế nàng an tâm giao nàng cho ta chưa.
- Ừm.
Hiểu được thành ý của hắn Mĩ Mĩ gật đầu, sau đó hắn tiến gần tới mặt nàng hôn nàng, đè nàng trên nền cỏ xanh.
Một lát sau Mĩ Mĩ thở hổn hển:
- Không được đi quá xa, ta đang mang thai con của ngươi đó.
- Ta hiểu...
Cái hôn dồn dập nóng bỏng vẫn không muốn dừng lại, cả hai lăn trên nền cỏ xanh cho đến khi mặt trời xuống núi.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược