Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Nàng Là Con Chó Đó.
ĩ Mĩ trầm lặng, hắn ba tuổi mất cha, 5 tuổi luyện độc hại chết mẫu thân mình, sư phụ 20 năm dậy dỗ hắn cũng bị độc phát mà chết, hắn đơn độc lẻ loi, sao bây giờ mình lại cảm thấy sót cho hắn, Mĩ Mĩ lắc đầu, hai tay vỗ lên má liên tục.
- Tĩnh lại đi... tỉnh lại đi... nhìn những gì hắn làm với mày đi... a tức quá đi...
Mĩ Mĩ mặt mày trù ụ, vò đầu bức tóc bức tai, nằm dài ở trên bàn, cảnh hôn nhau ngày hôm qua hiện về, cô đứng dậy lật bàn phát tiết đập phá xung quanh < Rầm... xoảng... xoảng... >
- Ta không biết... ta không biết... ta không biết...
Lại vô thức đưa tay chạm lên môi, sau đó rùng mình chùi đi, khuôn mặt đang trắng bỗng chuyển sang hồng.
Bây giờ nàng đã biết hắn là ai, hắn ở đâu, cho nên việc nàng làm là theo dõi hắn, nàng một thân hắc y ở trên mái nhà nằm xuống, lại nhìn thấy hắc một thân trắng tuyết tựa vào cột nhà cạnh hoa viên.
Sau một canh giờ người kia vẫn không nhúc nhích, một canh nữa trôi qua người kia vẫn không có ý định nhúc nhích, Mĩ Mĩ bậm môi giận run cả người, thật muốn nhảy xuống cho hắn một đạp dính vách.
- Sao, nàng hết kiên nhẫn rồi à.
Hắn ngẩn đầu nhìn nàng, từ đầu hắn đã phát hiện ra nàng theo dõi hắn, hơi thở của nàng quá nặng nề, nàng căn bản là không thể che dấu.
Mĩ Mĩ con ngươi mở to, gân xanh gân đỏ nổi lên, nàng to giọng:
- Ngươi... ngươi nãy giờ là đang trêu chọc a.
- Ta có sao.
- Ngươi... rõ ràng ngươi biết là có người sao lại không lên tiếng.
- Tại sao ta phải lên tiếng.
- Vậy chứ sao ngươi không im luôn đi còn lên tiếng làm gì.
- Ta thích nói lúc nào thì kệ ta.
Nàng một câu hắn một câu, nàng không thể chịu nổi nữa, vung tay áo, nàng bay xuống.
- Ta giết chết ngươi.
Hắn nhanh như chớp bắt lấy tay nàng, khóe mắt giật giật có chút khó hiểu:
- Nàng 5 lần 7 lượt muốn giết ta, rốt cuộc ta đắt tội gì với nàng.
Mĩ Mĩ giật tay ra, mặt mày chau lại, sao hắn mạnh dữ vậy nè, nàng dùng tay kia cạy tay hắn ra khó chịu nói to:
- Ngươi làm gì bản thân ngươi tự biết, buôn ta ra.
- Ta không buôn.
Mĩ Mĩ cắn hắn một cái, máu chảy lênh láng mà người kia vẫn không buôn, trên mặt còn không có một chút biểu sắc, hắn vẫn lạnh lùng nói:
- Nàng cắn nữa đi.
Mĩ Mĩ đen mặt, hắn quả nhiên là đồ máu lạnh vô cảm, nàng hừ lạnh lơ hắn, lại bị một câu nói của hắn làm cho nghẹn lời, toàn thân cứng lại.
- Nàng điểm huyệt ta làm gì?
Mĩ mĩ mặt mày xanh lét ngượng ngạo, bàn tay kia của hắn buôn nàng ra, nàng xoa cổ tay đỏ in hằng 5 ngón tay của hắn.
- Ta không rảnh đôi co với ngươi, con người ta sống phải có nguyên tắc, có ân báo ân có thù báo thù, ngày đó ta cứu ngươi một mạng ngươi định trả ta thế nào.
- Nàng cứu ta, khi nào?
Mĩ Mĩ muốn té xỉu ngay lập tức, nàng quát lên:
- Còn khi nào nữa, cái ngày ngươi 1 chọi 500, cái này ngươi trúng song độc ấy, ta không ngại mưa gió tìm thảo dược cứu ngươi lại bị ngươi tặng ột chưởng sống dở chết dở.
Hắn bất động sửng sốt nhìn người con gái trước mặt hắn, hắn không muốn tin cũng phải tin vì ngày hôm đó chỉ có hắn và 500 người cộng thêm một con chó, bất luận thế nào cũng không thể có thêm người, lại nhớ đến lúc hắn trúng độc, hắn không có sinh ra ảo giác, chỉ là không muốn ai tới gần nên mơi dùng lực đẩy ra, nhưng hình như lực kia quá mạnh, hắn cũng không đến gần vì trên người hắn có độc.
Hắn khó hiểu mặt mày co lại lạnh lùng mở miệng:
- Nàng là con chó đó.
- Là chó thì sao, là chó nên mới bị ngươi đánh mà không thể né, nếu lúc đó ta là người như bây giờ thì ngươi đừng hòng tổn thương ta.
Mĩ Mĩ hùng hồn chỉ vào người Hàn Dạ rống to:
- Mạng của ngươi là do ta đòi về, ngươi bất luận thế nào củng phải nghe ta, báo đáp ta một cái ân tình này, bằng không ta giết chết ngươi.
- Nàng giết được ta.
- Ngươi cứ chờ mà xem.
Hắn bật cười một tiếng nhẹ, đưa tay kéo nàng ôm vào lòng nhắm mắt ôn nhu nói:
- Ta lấy thân báo đáp nàng.
- Ngươi... ngươi... bỏ ta ra... cái tên không biết trời cao đất dày này... buôn ra... ta nói buôn ra...
- Ta không buôn, nàng thích cắn thì cứ việc.
Sau một lúc dẫy dụa Mĩ Mĩ cũng chịu thua, mặt áp vào ngực hắn, ánh mắt lúc trìu mến lúc không, lồng ngực ấm áp này thật muốn mãi mãi dựa vào đó không bao giờ rời đi.
Không chỉ có thuộc hạ của hắn mà toàn bộ người trong phủ của hắn đều mắt chữ A mồm chữ O, nhìn hai người như muốn lòi cả hai mắt. Vương gia của họ toàn thân cực độc chưa bao giờ đến gần ai vậy mà hôm nay ôm trong tay một nữ tử xinh đẹp như mẫu đơn nở rộ, mà nữ tử kia nhìn thế nào cũng không có dấu hiệu phát độc.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược