Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Thái Tử, Ngài Chịu Nổi Không?
ĩ Mĩ vẫn một thân y phục đen, nàng che mặt bằng 1 tấm khăn lụa đen phủ dài đến vai, nhìn thì giống với khẩu trang ở hiện đại nhưng không phải. Nàng ở tửu lâu thuê phòng trọ, đêm xuống nàng như ma nữ thoắc ẩn thoắc hiện, trong đêm tối nàng cướp bóc của quan vẳng tiền cho dân chúng.
Quan lại ai oán chửi rủa, dân chúng cảm kích bái lậy, cho đến bây giờ nàng vẫn không phát hiện ra có người dõi theo nàng, hắn che dấu hơi thở xuất quỷ nhập thần hướng nàng cười như không cười, nữ nhân... nàng rốt cuộc muốn tìm ta để làm gì.
Thân ảnh kia biến mất, chỉ để lại một làn gió lạnh thấu xương, Mĩ Mĩ ngoái đầu khó hiểu, sao có cảm giác ai đó đang nhìn mình... hay là do mình nhạy cảm quá.
Hôm sau khi nàng tỉnh lại thì đã là buổi trưa, xúc miệng rửa mặt xong nàng kêu tiểu nhị đưa cơm, ăn no nàng đi ra ngoài hỏi thăm về Hàn Dạ.
- Cô nương muốn tìm người thì đợi đến đêm nguyên tiêu ấy, lúc đó người ta xếp hàng thả đèn hoa đăng, muốn tìm ai chả được.
- Đêm nguyên tiêu.
- Đúng a, từ hoàng tộc, quan lại, dân chúng đều đến bờ sông Tây Hồ nhận đèn ước nguyện thả trôi sông, còn thả cả đèn trời nữa.
- Có phải chỗ đó không.
Mĩ Mĩ chỉ tay về phía cây cầu, người kia gật đầu vừa đi vừa nói:
- Đúng rồi... thôi tôi có việc đi trước.
Tây Hồ quyến rủ mê hoặc lòng người, hàng liễu xanh rờn chạy dài với những bồn hoa phủ đầy sắc tím của phù dung, sắc hồng của anh đào, màu trắng của tử vi, màu vàng của quế... Mĩ Mĩ tản bộ dưới cây cầu, nàng giận dữ hét lên:
- Hàn Dạ... tên xấu xa... ta tìm ngươi lâu như vậy... rốt cuộc là ngươi chết ở nơi nào rồi.
Khóe mắt nàng đọng nước, nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại yếu đuối như lúc này. Xa xa hắn nhìn nàng, tại sao hắn chưa bao giờ gặp nàng mà nàng đối với hắn như thể là quen biết lâu lắm. Ngay bây giờ hắn rất muốn đến cạnh nàng nhưng phát hiện cạnh nàng có thêm một nam nhân, hắn khưng lại, nam nhân kia là thái tử của Ngụy Quốc.
- Ai... ngươi là... thái tử Ngụy Quốc Ngụy Văn Huy.
Mĩ Mĩ quay phắt lại thì nhìn thấy nam tử một thân bạch y tay cầm một cây sáo hướng nàng nhìn chăm chăm. Chàng đi tới cười nhẹ.
- Ta còn tưởng nhìn lầm, hóa ra là cô nương, cô đang khóc.
- Ta không có.
Mĩ Mĩ vuốt nhẹ hai mắt hơi đỏ, nàng nhìn trước mặt có một chiếc khăn tay sau đó là một giọng nói nhỏ nhẹ quan tâm:
- Cô nương không chê thì dùng tạm.
Mĩ Mĩ vương tay cầm lấy, nàng ngồi xuống bãi cỏ, dùng khăn lau nhẹ mắt, sau đó trả khăn cho người ta.
Chàng cầm khăn cho vào trong ngực lòng vui vẻ, chàng ngồi xuống cạnh cô hít thở cái không khí thanh bình và tươi mát.
- Ta tưởng ngài rước công chúa về nước rồi chứ.
- Đại hôn của ta hai tháng sau mới tổ chức, ta là lưu lại du ngoạn một chuyến.
Làm sao hắn có thể nói là hắn lưu lại đây chỉ là muốn gặp lại nàng chứ, ánh mắt chàng nhìn xa xăm chan chứa nỗi buồn sâu thẳm, lại thấy nàng thở dài, chàng quay sang ôn nhu hỏi:
- Cô nương có chuyện buồn à.
- Thái tử, giả sử ta cứu huynh một mạng, huynh sẽ làm gì.
- Đương nhiên là lấy thân báo đáp a.
- Gì...
Thấy Mĩ Mĩ trừng tròn mắt nhìn mình, Văn Huy cười lên:
- Ha ha ha, ta đùa thôi... nếu nàng có cứu ta một mạng thì mạng của ta nàng muốn lấy lúc nào thì lấy... một mạng trả một mạng thôi.
- À đến bây giờ ta cũng chưa biết tên nàng.
- Tạ Mĩ Mĩ.
Tạ Mĩ Mĩ cái tên này chắc sẽ khắc sâu trong tim của chàng đến hết đời, chàng mỉm cười nhìn cô vui vẻ nói:
- Hay ta thổi một khúc cho nàng nghe nhé.
Mĩ Mĩ ừ nhẹ, hàng liễu che bóng mát cho hai người, gió thổi tiếng sáo đi theo, chàng mím môi trên hơi đưa ra ngoài so với môi dưới rồi thổi ra thật nhẹ, tiếng sáo trầm ấm, trang nhã mộc mạc làm lòng thanh thản gỡ hết tâm tư.
Chỉ thấy nữ tử gục đầy vào vai chàng, chàng khựng lại sau đó nhắm mắt nhẹ nhàng thổi tiếp. Xa Xa một thân hắc y nắm chặt tay bóp vỡ cái ly rượu rồi biến mất.
Văn Huy thổi song nhẹ nhàng liếc qua nhìn Mĩ Mĩ, nhìn nàng hai mắt híp lại gục đầu vào vai hắn ngủ ngon lành, chàng không nở đánh thức nàng, chỉ biết lẳng lặng nhìn nàng rồi cười ôn nhu.
- Văn Huy, huynh ở đâu?... Văn Huy... huynh ở đâu?
Từ đâu có tiếng gọi lớn, Mĩ Mĩ mở to mắt nàng giật mình, thôi chết mình sơ ý quá, lập tức đầu rời vai người kia, có chút lạnh lùng pha xấu hổ:
- Xin lỗi, ta vô ý quá... chỉ tại tiếng sao của huynh làm ta dễ chịu...
- Không sao.
- Văn Huy, huynh ở đâu vậy?
Cả hai nhìn về phía phát ra tiếng gọi, nữ tử kia một thân tử y dáo dác nhìn khắp nơi, Mĩ Mĩ lắc đầu thở dài:
- Thái tử, ngài chịu nổi không?
- Ta cũng không chắc, công chúa nàng ấy làm ta rất đau đầu.
Mĩ Mĩ vỗ nhẹ lên vai Văn Huy vài cái, vẻ mặt thông cảm:
- Khổ cho huynh rồi.
- Ngươi... ngươi... mau bỏ tay ra khỏi người huynh ấy coi.
Nữ tử một thân tử y nhìn thấy hai người liền giận dữ quát lớn, nàng chạy tới thật nhanh, roi da trong tay phóng tới Mĩ Mĩ, hai mắt như phóng điện:
- Lại là ngươi cái nha đầu xấu xí, đi chết đi.
Bạch y nam tử chụp được đầu roi, vẻ mặt khó chịu nói:
- Công chúa, nàng quá lắm rồi đó.
Kỳ Khả Lan nắm roi giật lại nhưng không được, cô cáu kỉnh:
- Huynh bỏ ra, sao huynh cản muội, muội phải cho cái con nha đầu xấu xí này một bài học mới được.
- Ta không cho phép ai thương tổn nàng.
- Huynh... không lẽ huynh đối với cái nha đầu xấu xí này động tâm.
Văn Huy nghẹn lời:
- Ta... ta...
Mĩ Mĩ lại chen vào:
- Ta với huynh ấy là bằng hữu, lần trước là do công chúa không đúng không phải do ta.
Nàng lạnh lùng tháo khăn bịt mặt xuống, khóe miệng hé cười chế giễu:
- Ta che mặt không phải là ta bị hủy dung, một tiếng xấu xí kia ta thật không dám nhận, hai người cứ nói chuyện ta đi trước.
Nàng đi mà hàng liễu rũ xuống, cá trong hồ nổi lên rồi lặn đi, nàng sắc nước hương trời, mắt nàng long lanh như sương mai, da mịn màng như tuyết, mũi cao thẳng, miệng hoa nhỏ, môi đỏ hồng, dáng đi uyển chuyện, giọng nói trong trẻo, nàng làm cho Khả Lan thẹn quá hóa giận vứt roi sau đó về cung.
Văn Huy thở dài, bằng hữu, ta với nàng chỉ là bằng hữu, sau đó chàng cũng rời đi.
Mĩ Mĩ cũng thật không thể hiểu nổi bản thân mình, sao có thể ngủ một cách tự nhiên trước mặt người lạ chứ.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược