Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Đem Công Chúa Trói Lại.
ĩ Mĩ đi ra ngoài, mấy ngày nay Chiêu Mai không đi ra ngoài, cũng phải thôi thiếu nữ sắp xuất giá phải ở khuê phòng, cổ đại thật là phức tạp.
Mĩ Mĩ một thân xiêm y đen, mặt nạ đen hình nơ bướm che hết nửa trên khuôn mặt lộ ra hai mắt long lanh, người ta đến cùng chỉ nhìn nàng một cái rồi rời đi ánh mắt.
Nhân lúc này nàng đi hỏi thăm tin tức của Hàn Dạ, đi cả buổi cũng moi được một chút tin tức, Mĩ Mĩ tặc lưỡi khinh bỉ, hóa ra là một sát thủ, căn cứ ở thanh lâu nhưng thanh lâu ở Phượng Kỳ nhiều như vậy biết tìm hắn ở đâu.
Thật là đau đầu, xoay người định rời đi thì thấy ngay cây kẹo hồ lô, một xâu cuối cùng, nàng ra ngoài nhiều như thế vẫn chưa bắt gặp được người bán, lập tức đi nhanh đến hỏi.
- Bao tiền một xâu.
- Hai đồng.
Nàng trả tiền lại mở miệng hỏi:
- Sao mấy ngày trước ta tới liền không có.
- Nhà ta có việc nghỉ mấy ngày, cô nương lần sau tới ủng hộ nha.
Mĩ Mĩ đang định vương tay lấy xâu hồ lô, bỗng từ đâu một bàn tay vượt qua chụp lấy trước nàng, chỉ nghe thấy tiếng nói của một vị cô nương.
- Của ta, người tới trả tiền.
- Dạ.
- Cô nương, xâu này ta bán cho cô nương này rồi, cô mau trả cho người ta đi.
- Là ta lấy trước.
Mĩ Mĩ giận run, ngươi làm ta tức chết mà, nàng trực tiếp đem xâu hồ lô kia đánh rớt xuống đất, mặt lạnh lẽo như băng.
- Ta đã trả tiền, nó là của ta, hiện tại không muốn ăn liền vứt, nếu ngươi thích có thể nhặt.
Nhìn bàn tay trống trơn lại nhìn xâu hồ lô dưới đất dính đầy cát, nữ tử một thân xiêm y đỏ nhạt tức giận lấy roi da dắt ở thắt lưng xuống hướng Mĩ Mĩ trừng mắt quát:
- Con nha đầu này, dám đối với ta vô lễ.
Roi da vung lên cao đánh xuống Mĩ Mĩ, Mĩ Mĩ chụp lấy đầu roi dựt mạnh, chỉ thấy nữ tử áo đỏ bay lên không trung té ra sau lưng Mĩ Mĩ một khoản xa.
- A... đau quá...
- Công chúa...
Mười tên thị vệ chạy đến bên cô, đỡ cô dậy, cô hung hăn cáu:
- Nhìn... nhìn... các ngươi chỉ biết nhìn... mau đem con nha đầu xấu xí đó bắt lại cho ta.
- Dạ.
Mĩ Mĩ hất nhẹ roi da, cán roi liền phi tới tay, roi kia đánh xuống đất, bụi nhảy lên mười tên thị vệ đứng yên tại chỗ, công chúa lúc này đứng lên phủi đi bụi trên người, tay nàng đã trày xát túa ra ít máu dính lên y phục, nàng kiêu căng to
giọng:
- Còn đứng đó làm gì, mau bắt ả cho ta.
Mười tên thị vệ ngã xuống đất, tê liệt toàn thân, công chúa giận xanh mặt hướng Mĩ Mĩ động thủ.
- Để xem bổn công chúa thế nào giáo huấn ngươi.
Mĩ Mĩ vung roi, chỉ thấy roi như con rắn uốn lượn cuốn lấy thân hình mảnh mai của công chúa, nàng dẫy dụa nói lớn:
- Ngươi... cái nha đầu xấu xí... mau thả ta ra...
- Công chúa... ngươi mà là công chúa ư... ta nghe nói công chúa xinh đẹp đoan trang, nết na hiền hậu, còn ngươi... kiêu căng hung dữ, cướp đồ của người khác còn ra tay đánh người chẳng khác gì bọn cường đạo.
- Ngươi... ngươi...
Công chúa giận đỏ mặt tía tai, người xung quanh xầm xì, to nhò:
- Đúng a, công chúa của chúng ta hiền lương xinh đẹp chứ đâu như cô ta.
- Phải đó, chỉ là một xâu hồ lô mà cũng đi cướp của người ta, thật không biết xấu hổ.
- Còn hung hăn đánh người nữa... thật không dám tin a.
Mĩ Mĩ liếc nàng một cái, tay đẩy cán roi ra, cán roi theo nếp cuốn lấy công chúa, nàng bỏ đi.
- Ta đem công chúa trói lại, các ngươi dẫn nàng về học lại quy cũ.
Mười tên thị vệ đột nhiên cử động, đứng lên cởi trói cho nàng, công chúa thật sự nổi giận, ngày hôm nay cô bị mọi người chế nhạo, cô nắm chặt tay, cắn răng, xoay người rời đi, ngươi được lắm dám làm ta bẽ mặt, lần sau để ta gặp được ta liền một đao chém chết ngươi.
- Hắc xì... sao đột nhiên thấy lạnh người.
Mĩ Mĩ rùng mình một cái, hiện tại còn phải đi tìm cái tên vô ơn kia nữa, nàng hướng thanh lâu đi tới, không ai để ý nàng, nàng hỏi họ, họ hướng nàng phun ra hai chữ:
- Không biết.
Nàng thẹn quá hóa giận phóng hỏa đốt cháy toàn bộ thanh lâu trong thành, chẳng ai biết lửa phát ra từ đâu, chỉ là nàng từ xa vung tay áo, một sợi cước nhỏ bay
đi, sau đó lửa bùng cháy.
Trời một lúc một nắng hơn, tóc nàng dưới nắng lung linh đo đỏ, nàng cười nhẹ xoay người rời đi, tiểu tử thối ta xem ngươi trốn được bao lâu. Nàng trở về lại bị Chiêu Mai mắng, nói là đi đâu bỏ nàng ở nhà một mình thật buồn chán.
Mĩ Mĩ thở dài, quý cô của tôi ơi, tôi ở nhà một chỗ thật sự buồn chán a, tôi còn phải đi tìm cái tên yêu nghiệt kia nữa.
Lúc này một nam tử khôi ngô tuấn tú lạnh lùng ngồi đánh cờ một mình, có tiếng bước chân đi đến cửa, chàng lạnh lùng đặt quân cờ xuống.
- Chuyện gì?
- Bẩm chủ tử, 18 thanh lâu lớn nhỏ trong thành của chúng ta đều bị lửa thiêu rụi.
- Ai làm?
- Thuộc hạ đã điều tra nhưng không biết lửa phát ra từ đâu, nhưng có một nử tử mang mặt nạ hỏi tìm người.
Nam tử vẫn ung dung đánh cờ, chàng thản nhiên bình tĩnh như không có chuyện gì.
- Thiệt hại.
- Tổng hơn 10 vạn vàng, người đều không sao.
- Lập tức đi tu sửa.
- Dạ chủ tử.
Chàng cười như không cười, khá khen ột nữ tử, làm ta thật bất ngờ, sắp có trò vui để xem rồi.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược