Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Nhầm Hoàng Thượng Với Hái Hoa Tặc.
ạ Uy Chiêu ngồi ở ghế uống trà, có người chạy vào quỳ xuống cúi đầu.
- Bẩm tướng quân, không phụ sự kỳ vọng của ngài, thuộc hạ đã điều tra song công tử Lục Phúc Tâm.
- Nói.
- Vâng, công tử Lục Phúc Tâm cha mẹ đã mất, công tử ở một mình, tính tình hiền lành thật thà, chịu khó, làm lụm giỏi, hay giúp đỡ mọi người, được mọi người quý mến, năm ngoái công tử đi thi nửa đường được tin mẫu thân bênh nặng liền không thi trở về chăm sóc người, hai tháng sau mẫu thân công tử mất, tiền giành dụm dùng vào việc thuốc than và mai tán mẫu thân, công tử năm nay tính đi thi sớm mong đỗ đạt để vinh danh gia đình, hiện tại công tử vẫn chưa có ý trung nhân.
- Được rồi, lui xuống lĩnh 30 lượng.
- Tạ tướng quân.
Hạ Uy Chiêu nhắm mắt, day day trán, nữ nhi quả là có mắt nhìn, không chê xuất thân, chỉ cần đối với con gái ta một lòng một dạ khiến cho nó hạnh phúc là được.
Trời một lúc một tối dần, tại một cái bàn đã đầy ắp thức ăn, Hạ Uy Chiêu không ngừng khen ngợi:
- Lý đầu bếp nấu những món này ăn thật ngon a.
- Đúng đấy, ăn rất ngon.
- Không phải đâu lão gia, những món này là do Tạ cô nương nấu, nô tài chỉ là đứng một bên học hỏi.
- Ồ... muội nấu ăn ngon lắm.
- Vậy ăn nhiều một chút.
- Tạ cô nương trẻ tuổi nhiều tài, ta thực khâm phục.
- Tướng quân quá lời rồi.
Đương nhiên đồ ăn ta nấu chỉ có ngon chứ không có dở, cá kho đậu phụ, sường kho ngũ sắc, tôm hấp, cơm hấp lá sen, sường nướng tỏi, thịt thăn lợn nhồi nấm hương, những món này ở đây chưa chắc đã có.
Trời tối hẳn, trời đầy sao li ti, ánh trăng chiếu rọi, dưới ánh trăng mọi vật đều như to lên, gió thổi qua lá khẽ lay động, Mĩ Mĩ đứng bên cửa sổ sầu não, đằng sau có tiếng gọi:
- Mĩ Mĩ, muộn rồi ngủ thôi.
- Ừm.
Đóng cửa sổ, nàng leo lên giường nằm cạnh Chiêu Mai, Chiêu Mai kéo chăn đắp cho nàng, một lúc sau cả hai chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm vắng lặng, tiếng bước chân kèm theo tiếng động nhỏ, nữ tử đang say giấc bỗng mở mắt bật dậy... có người.
- Người đứng yên ở đây nhé, thần đi nhanh rồi về.
Nam tử ôm bụng chạy nhanh đến nhà xí cuối hành lang, để lại một thân nam tử đang ngơ ngác nồng nặc mùi rượu cùng mùi xạ hương thoang thoảng, chàng nhíu mi thỉnh thoảng lại nấc lên vài cái.
Chàng mơ mơ màng màng đi đến một căn phòng đẩy cửa vào, cửa không mở chàng một chưởng đánh tới, khúc gỗ chốt bên trong gãy đôi, từ trog một lực đá ra, chàng né được một đòn nhưng đòn thứ hai đỡ không nỗi, chàng zăng ra ngoài.
Nữ tử thân mặc đồ ngủ trừng mắt giận dữ quát lớn:
- Nửa đêm nửa hôm đến đây hái hoa tặc, ngươi muốn chết.
- Khụ... khụ...
Nam tử nằm đó nôn ra bao nhiêu là rượu, tối quá chàng không thấy rõ được gì, chỉ nghe thấy có tiếng quát của một nữ tử rồi ngất đi.
Mĩ Mĩ cũng không nhìn ra người kia như thế nào, Chiêu Mai vừa mới tỉnh đi ra dũi dũi mắt nói:
- Chuyện gì vậy Mĩ Mĩ.
- Hắn nửa đêm nửa hôm phá cửa vào phòng, ta một chưởng đánh hắn ra.
Chiêu Mai hoảng hốt la lên:
- Người tới bắt hoa tặc... cứu mạng a...
- Ách... tiểu thư đừng quá kích động... ta liền đem hắn giết đi.
Mĩ Mĩ đi đến hướng nam nhân hừ lạnh một cái, tên ngu ngốc, đã uống rượu mà còn ngửi xạ hương, hai thứ lẫn lộn chỉ làm cho ngươi yếu đi mà thôi, một chân đạp lên ngực nam tử, ánh mắt tà mị liếc qua.
- Ngươi hái trúng hoa độc rồi, ta tiễn ngươi.
- A... a... ngươi... người tới... có thích khách...
Nam tử kia quay lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền hô lớn trực tiếp bây lên hướng Mĩ Mĩ động thủ.
Mĩ Mĩ xoay người chớp mắt đã đưa tay bóp cổ nam nhân đang bay tới.
- Muốn cùng ta động thủ ngươi chưa đủ tuổi.
- Ngươi...
Nam tử giận dữ, hắn đường đường là tứ đại hộ pháp võ công cái thế mà lại không tiếp được một chiêu của một nữ tử, nhục ơi là nhục.
Duẫn Phong giận tím mặt, không phải hắn không muốn động thủ mà là toàn bộ huyệt đạo trên người hắn đã bị điểm, nữ nhân này quá cường hãn.
- Ta tiễn ngươi.
- Mĩ Mĩ đừng giết người, tha cho hắn đi.
Chiêu Mai ở ngay cửa run run sợ sệt nói, Mĩ Mĩ ngó sang.
- Tiều thư cô đừng ngây thơ quá, mềm lòng với địch chính là hại bản thân mình, ai biết hôm nay thả chúng lần sau chúng có đến tìm ta tính sổ.
Sau đó dồn dập nhiều tiếng bước chân đi đến, Hạ Uy Chiêu hoảng hốt liền hô lớn:
- Mau dừng tay.
- Phụ thân mau bắt họ, họ muốn hái hoa tặc a.
- Cái gì?
Hạ Uy Chiêu chấp tay quỳ xuống hướng nam tử nằm ở đất hoảng sợ nói:
- Thần quản giáo nhi nữ không nghiêm buôn lời mạo phạm xin hoàng thượng tha tội.
- Mai nhi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Ông lại quay sang Chiêu Mai, cô ấp úng đang tính nói ra nhưng Mĩ Mĩ cướp lời:
- Tướng quân, không phải lỗi của tiểu thư, là hắn nửa đêm vào phòng tiểu thư ta mới động thủ.
Vừa nói vừa chỉ tay về người đang nằm bất động trên đất, tay còn lại vẫn ở trên cổ người kia.
Uy Chiêu đen mặt hiểu ra vấn đề, cười ngượng ngạo nói:
- Tạ cô nương mau thả Phong hộ pháp ra đã. Mĩ Mĩ buôn tay, nguyên lai người nằm ở kia là hoàng thượng, không nên chọc giận, ngỡ đâu hắn nổi điên liền mang cả nhà tướng quân xử trảm thì sao.
- Người tới dìu hoàng thượng về phòng.
- Phong hộ pháp, hiểu lầm... là hiểu lầm.
Uy Chiêu hướng hắn nói, hắn biết chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ làm mất hết danh dự của hoàng gia, đương nhiên hắn sẽ không nói gì, nhưng mà nữ nhân kia cứ thế mà đi không giải huyệt đạo cho hắn.
Cả hai nữ tử đã vào phòng, Mĩ Mĩ liếc xéo hắn một cái khiến hắn rùng mình, huyệt đạo tự nhiên được giải khiến hắn tròn mắt ngây ngốc, ánh trăng bị những đám mây che đi giờ đã hiện ra rọi xuống, hắn chỉ thấy nữ tử xinh đẹp khép cửa lại.
Hắn ngây ngốc một lúc lâu sau đó thu ánh mắt rời đi, nữ nhân này xuyên không giải huyệt, một chiêu phong tỏa mọi huyệt vị quả nhiên cao thủ của cao thủ.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược