In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Hai Màu Trắng Đen.
hiêu mai ngó ra cửa gọi lớn:
- A Xú, chừng nào thợ may Liễu mới tới.
- Dạ hôm nay ạ,hôm qua Liễu thẫm nói thế.
A Xú đang quét sân lại nhìn ra cửa chính thì thấy một bà béo úc ních đi vào trên tay cầm một sấp vải.
- A, tiểu thư... Liễu thẩm tới rồi ạ.
- Mau bảo bà ấy vào đây.
A Xú vứt đi cái chổi hướng Liễu thẩm mời, vừa bước vào cửa đã nghe Liễu thẩm nói liên tục, tâm trạng vui vẻ.
- Tiểu thư, ta nói người xem chỗ ta có rất nhiều vải đẹp, chất lượng tốt, đảm bảo mặc lên sẽ thoải mái vô cùng, đây ta có mang tới vài mẫu cho người chọn a.
Vừa nói vừa đem vải đặt lên bàn ba la ba la nói tiếp:
- Đây tiểu thư chọn đi, ta nói màu này tao nhã ôn nhu rất hợp với tiểu thư a... còn có tấm này...
- Thẩm, ta mời thẩm tới là lấy số đo của muội muội ta, đem may cho nàng vài bộ y phục.
- A...
Liễu thẩm tay cầm khúc vải xanh lục a một tiếng rồi ngó sang, mắt thấy nữ tử y phục lụa màu xanh da trời đứng cạnh Hạ tiểu thư liền ồ lên:
- Cô nương thật xinh đẹp.
Chiêu Mai vốn là biết Mĩ Mĩ xinh đẹp, không đợi Liễu thẩm bình phẩm liền kéo Mĩ Mĩ qua chỗ bà.
- Muội chọn đi, Liễu thẩm may y phục rất đẹp.
- Đúng nga, chỗ ta là hiệu may số một ở Phượng Kỳ đấy, đảm bảo cô mặc y phục chỗ ta sẽ tăng thêm vẻ đẹp của cô a.
Cái bà này đúng là miệng ngọt như mía lùi, nhưng những màu này quá sặc sỡ mình không thích, Mĩ Mĩ liếc qua lắc đầu lạnh nhạt:
- Ta không thích những màu nàu, ta thích nhạt, thích đen và trắng.
- Hả.
Liễu thẩm há hốc mồm, cư nhiên những màu này là màu mà các cô nương ưa chuộng yêu thích, nay lại có người từ chối một cách trắng trợn như vậy, lại thích hai màu của chết chóc và lãnh đạm, cô nương này làm bà sững sờ một lúc.
- Liễu thẩm, muội ta thích yên tĩnh lãnh đạm, thích nhữ thứ không sắc, thẩm cứ đo cho nàng hai y trắng hai y đen và một số y nhạt nhạt là được.
- À, được rồi... cô nương làm ta ngạc nhiên đấy.
Bà hướng Mĩ Mĩ đi tới cười cười đo đo, miệng không ngừng nói:
- Ô... tiểu cô nương này thân hình thật đẹp a, ta đo cho không biết bao nhiêu khuê nữ mà chưa thấy người nào đẹp như cô a.
Mĩ Mĩ xanh mặt, Chiêu Mai cười tủm tỉm, lúc Liểu thẩm trở về thì Hạ Uy Chiêu từ thư phòng đi tới.
- Mai nhi... Mai nhi...
- Dạ.
Chiêu Mai đi ra thỉnh an, mắt thấy con gái không sao ông mới an tâm một chút, hôm qua đến giờ bận rộn nhiều việc giờ mới tới thăm nữ nhi của mình, nhưng lại phát hiện một thiếu nữ đứng cạnh nữ nhi ông ngạc nhiên hỏi:
- Cô nương này là...
- Là muội muội...
Chưa nói hết câu Mĩ Mĩ cúi đầu hướng Hạ Uy Chiêu nói một câu làm cả hai kinh ngạc:
- Ta là hướng con gái ông bảo vệ, ai tổn thương nàng ta liền đem kẻ đó dẫm
chết.
Lời này nói ra Uy Chiêu liền hiểu, nàng chính là muốn làm cận vệ bảo hộ con gái ông, chính là cái kiểu dùng sinh mạng bảo vệ chủ tử. Ông không tin thiếu nữ nhìn có vẻ trói gà không chặt này có cái gì liền muốn thành cận vệ.
Ông muốn đánh Chiêu Mai một chưởng, không có dùng lực, một chưởng này nếu trúng cũng chỉ là đẩy té nàng, Mĩ Mĩ thân thủ nhanh gọn mới đây còn đứng cạnh con gái ông mà bây giờ chớp mắt một cái đã đứng sau lưng ông.
Ông cứng đơ tại chỗ... a... huyệt đạo của ông đã bị phong tỏa, hảo thân thủ, ông còn chưa động thủ liền bị chế ngự.
- Không cần thử ta, ta nợ nàng một cái ân tình, bảo hộ nàng là trách nhiệm nên có.
- Phụ thân, người làm sao a... sao đứng bất động lại không nói gì.
Mĩ Mĩ đi đến chỗ Chiêu Mai, huyệt trên người ông tự nhiên giải, không thể tin được, đây thật sự là cao thủ, cô nương này một chiêu điểm toàn bộ huyệt vị lại có thể cách không giải huyệt, cao thủ quả thật là cao thủ.
Đương nhiên, nàng mất 16 năm mới có thể học được tuyệt kỹ, ở đây đối thủ của nàng chưa chắc đã có, bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh một nam nhân, Mĩ Mĩ thật muốn đem hắn từ trong đầu lấy ra mà xé xác.
- Hảo, ta giao Mai nhi cho ngươi.
Hạ Uy Chiêu hướng Mĩ Mĩ gật đầu đồng ý, ông tin tưởng vào nữ tử này.
- Được.
- Không biết cô nương tên gọi ra sao.
- Tạ Mĩ Mĩ.
Một câu nói của Mĩ Mĩ làm Uy Chiêu sững người, quay mặt qua chỗ Chiêu Mai, thấy cô vẫn bình thường đã thế còn rạng rỡ hơn, ông cũng an tâm một chút, vạn nhất làm nàng nhớ đến con chó đã chết thì nàng sẽ u buồn.
- Tạ cô nương, Mai nhi phiền cô nương, ta đi trước.
- Được.
Chiêu Mai nhún người, mắt thấy phụ thân đã đi khuất, nàng quay sang hớn hở nói:
- Mĩ Mĩ, chúng ta đi ra ngoài dâng hương.
Một tay kéo nàng đi, miệng gọi:
- A Xú, chúng ta đi dâng hương, em chuẩn bị một chút.
- Dạ, tiểu thư.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược