Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Sống Hết Kiếp Chó Trở Lại Kiếp Người.
ạ Chiêu Mai buồn bã, sụt sịt tiếng lớn tiếng nhỏ, mắt nhìn vào sinh vật đã lạnh ngắt trong vòng tay, vuốt ve nó lần cuối, cô đứng dậy định mở cửa đi ra bỗng chợt trong tay cô ánh sáng lóe lên như ánh mặt trời mang đôi mắt cô nhắm lại đầu nghiên qua.
Trên tray cô bắt đầu nặng dần, cô ngồi xuống nheo mắt đặt vật đang phát sáng xuống đất, cô giật mình la theo phản xạ:
- Á...
- Tiểu thư, chuyện gì thế ạ... tiểu thư mau mở cửa...
A Xú bắt đầu lo lắng gọi cửa, Chiêu Mai đâu còn tin vào mắt mình, cô lùi lại bủn rủn luốn cuống ú ớ:
- A Xú... có ai ngoài đó không.
- Dạ không, chỉ có mình em.
- Được rồi, em vào nhưng không được hét lên đâu đấy.
Hạ Chiêu Mai mở cửa kéo A Xú vào rồi đóng sầm cửa chốt lại, A Xú đang tính mở miệng hỏi thì cảnh tượng trước mắt làm cô không khỏi kinh hoàng muốn hét lên, nhưng đã bị Chiêu Mai nhanh chóng lấy tay bịt miệng cô lại, A Xú liếc qua chỉ thấy Chiêu Mai nhỏ tiếng thì thầm:
- Em đừng có hét lên được không.
A Xú gật đầu, Chiêu Mai thả cô ra, cô liền hỏi nhỏ:
- Tiểu thư, cô ta là ai? Trông cô ta thật kì quái.
Nữ tử nằm đó một thân y phục màu đen bó sát, để lộ đôi vai và đôi chân trắng nõn nà như tuyết mùa đông, đôi môi hồng lán bóng như cánh sen nở rộ, mái tóc màu tím than đo đỏ xõa dài trên đất, lông mày mảnh và dài được tỉa gọn gàng, nàng như tiên nữ ngủ say, rung rung mi mắt theo những làn gió nhẹ thồi vào phòng.
- Là Mĩ Mĩ.
- Gì ạ.
A Xú rống lên, Chiêu Mai nhăn mặt suỵt một tiếng.
- Đã bảo là em đừng có la lớn mà.
- Em xin lỗi.
Chiêu Mai sờ lên tay Mĩ Mĩ, ấm... có thân nhiệt tất nhiên không có chết, lại cuối xuống áp tai lên ngực cô, có nhịp tim... nàng không có chết, sau đó mở miệng nói:
- A Xú mau giúp ta dìu Mĩ Mĩ lên giường.
- Dạ tiểu thư.
Một lát sau có người đến gõ cửa nói là muốn đem Mĩ Mĩ đi chôn, A Xú theo lời Chiêu Mai dặn ôm cái bọc đi ra ngoài, lúc về A Xú còn mời thêm đại phu, mọi người nghĩ chắc là khám cho tiểu thư nên cũng không tò mò gì.
- Đại phu, cô ấy thế nào rồi.
- Cô nương này bị ai đó dùng lực đã thương, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi tỉnh dưỡng là không việc gì.
- Cảm ơn đại phu, A Xú tiễn đại phu.
- Dạ, đại phu mời đi lối này.
- Vậy lão phu về trước.
Đại phu đi theo A Xú, Chiêu Mai vẻ mặt ôn nhu nhìn nữ tử đang ngủ trên giường rồi cười nhẹ, không ngờ Mĩ Mĩ lại có thể biến thành người, chuyện này mà nói ra chắc cả thiên hạ chả có ai tin, nếu không tận mắt thấy có lẽ cô cũng không thể nào tin được.
Hôm sau Chiêu Mai hớn hở xuống bếp, nói là muốn ăn canh gà, A Xú đã đi ra ngoài mời thợ may theo lời dặn của Chiêu Mai.
Hạ Uy Chiêu thấy nữ nhi của mình cười cười vui vẻ ông cũng không nói gì, sợ đem chuyện Mĩ Mĩ nhắc lại sẽ làm con gái buồn, ông thở dài bước lên xe ngựa để đi lên triều.
Lúc này Mĩ Mĩ đã tỉnh, bắt đầu xem xét bản thân, cô hớn hở ngồi ở trước gương xoay qua xoay lại, ha ha ha... đúng là mình nhưng so với mình ở hiện tại thì đây trẻ hơn, nhìn mình giống như mười năm trước đi thi hoa hậu vậy, ở hiện tại cô đã 26 tuổi nhưng người trước cái gương đồng này lại là thiếu nữ 16... ôi ôi mình hạnh phúc khi lấy được tuổi xuân... a... còn bộ y phục cổ đại này thật là làm mình thêm kích động không thôi.
Có tiếng bước chân, Mĩ Mĩ xoay người chỉ thấy cửa mở, nữ tử váy hồng bước vào nhìn cô mỉm cười nói:
- Đã tỉnh.
- Tiểu thư.
Nhận ra cô liền gọi một tiếng, Chiêu Mai đóng cửa lại, đi đến bên cô nhẹ nhàng hỏi:
- Mĩ Mĩ, có phải là em không?
- Phải, ta là Tạ Mĩ Mĩ là con chó cô đã nuôi.
Nghe được lời này, Chiêu Mai mừng quýnh lên ôm chầm lấy cô rưng rưng nước mắt:
- Tốt quá rồi... ta rất lo cho em... ta còn tưởng sẽ không bao giờ trông thấy em nữa.
- Tiểu thư... ta sẽ bảo vệ cô... ta nợ cô một ân tình... ục.. ục...ách, ta đói.
Bụng Mĩ Mĩ đang đánh trống biểu tình, Chiêu Mai dùng khăn tay lau nhẹ lên mắt mỉm cười.
- Đợi một chút liền cho em ăn cơm.
Nói song vuốt vuốt đầu cô, Mĩ Mĩ không chán ghét để mặt cho Chiêu Mai vuốt đầu xoa tóc nàng. Lúc bọn nô tỳ dọn cơm phát hiện trong phòng có thêm một người nữa ngoài tiểu thư nhà họ, mới đầu giật mình đôi chút nhưng cũng không muốn hỏi gì đành để thức ăn ở trên bàn rồi đi ra.
Hai người dùng cơm, Mĩ Mĩ vừa ăn vừa nói:
- Tiểu thư, ta nấu còn ngon hơn thế này, nếu cô muốn ăn cứ nói, ta nấu cho cô ăn.
- Ồ, em biết nấu sao.
- Tất nhiên, ta là thiên tài thứ ta biết còn nhiều lắm.
- Ha ha, hôm nào ta cũng muốn thử một chút.
- Được.
Cả hai nói chuyện rơm rả, Mĩ Mĩ không ngờ mình có thể trở thành người nên cả đêm không thể ngủ, chỉ sợ một khi nhắm mắt lại sẽ giống như cô bé lọ lem trở về với thực trạng vốn có.
Ngày hôm sau, Mĩ Mĩ mở bừng hai mắt, không biết là ngủ lúc nào liền bật dậy nhảy đến cái gương, a... nàng không có nằm mơ... vẫn bình thường... vẫn hình dáng này... nàng thực sự trở thành người a.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược