Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Mĩ Mĩ Cứu Người Rồi Chết.
ói đến song độc là hai loại độc chết người, bò cạp độc và rắn độc, trúng song độc không có thuốc giải, ngươi may mắn gặp được ta người có thể đem ngươi từ địa phủ trở về.
Mĩ Mĩ bốn chân chạy đi trong mưa, tìm tìm kiếm kiếm, ha ha đây rồi... đất hoang nhất định là có cây này mà, Mĩ Mĩ dùng miệng nhổ lên vài cây dền cơm sau đó ngậm chạy về miếu.
Nhưng làm sao để nghiền nát chúng đây, không có tay sao làm, đột nhiên liếc nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, kệ cha hắn... nước dãi chó thì làm sao chứ... cứu sống hắn là được rồi.
Cô nhai nhai rồi phi lên đứng trên người hắn, dùng chân trước vạch miệng hắn ra, nhả thuốc xuống ấn ấn chân lên miệng hắn, tốt... nuốt đi. Tuy cho hắn ăn nước dãi chó cảm thấy có lỗi nhưng cũng chỉ bất đắt dĩ mà thôi, Số bã dền cơm còn lại liền đắp lên vai hắn nơi vết chém đã sớm đen lại.
Ngươi nợ ta một mạng đấy, không có ta bây giờ ngươi đã ở dưới kia làm bạn với thay ma rồi, lạnh quá, toàn thân cô ướt sũng, cô lắc mình nước mưa dính trên người văn tung tóe.
Nam tử bắt đầu cử động bàn tay, mơ hồ từ từ mở mắt, thấy ai đó đang ở bên mình, ai... là ai, vận nội công, mình trúng song độc, chết rồi ư. Trúng song độc tùy người mà sinh ra ảo giác, không biết Hàn Dạ nhìn Mĩ Mĩ thành cái dạng gì liền hướng cô một chưởng đánh tới, bắt được sát khí liền quay lại nhưng không né được, một chưởng đánh tới cô văn ra mình đâp vào bàn thờ.
- Ẳng... ử ử...
Mẹ kiếp, không nghĩ hắn trúng độc mà lực còn mạnh như vậy, ta biết ngươi sinh ảo giác nhưng không ngờ nội lực ngươi thâm hậu hồi phuc nhanh như vậy, miệng phun ra vài bã dền cơm kèm theo máu, Mĩ Mĩ rên khẽ:
- Ử... ử...
Cứ tưởng một canh giờ sau hắn mới tỉnh ai dè nhanh thế liền tỉnh, biết thế tránh xa hắn một chút thì đâu thể dính một chưởng thế này... đau quá... không cử động được.
- Ngươi...
Hắn trừng mắt nhìn Mĩ Mĩ, lại nhìn bã dền cơm do nàng phun ra, nhìn lại bản thân mình biết ngay hiện tại xảy ra việc gì, là nó tìm thuốc cứu mình, không ngờ song độc cũng có thể giải, Hàn Dạ tái mặt đứng lên, toàn thân run nhẹ hướng Mĩ Mĩ phun ra vài chữ:
- Tự ngươi chuốc lấy, đừng trách ta.
Sau đó bỏ cô lại rồi rời đi, ngoài kia mưa đã tạnh, trời bắt đầu ló ra ánh nắng, Mĩ Mĩ giận run người, tên thối tha, ta cứu ngươi một mạng ngươi lại đối với ta lấy oán báo ân, để ta gặp lại ta cắn chết ngươi, ta thề với trời sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Đau quá, xương cốt rã rời, toàn thân không có lực, lạnh quá, Mĩ Mĩ thở dốc, lại chết sao, sao số mình lại đen thế này, mình không muốn chết, còn có người cần mình bảo vệ... cô ngất đi.
Ba canh giờ sau có tiếng hét lớn của một nô bộc:
- Tìm thấy rồi, tìm thấy nó rồi.
- Đâu đâu...
- Nó... nó chết rồi... làm sao đây.
Mấy người bàng hoàng, lo sợ nhìn nhau, có người đi đến lấy vải bọc nó lại.
- Vẫn đem về.
Đoàn người trở về phủ đi vào tiền sảnh, Chiêu Mai chạy ra dáo dác nhìn, đôi mắt đỏ hoe sưng lên:
- Đâu, Mĩ Mĩ của ta đâu... nó đâu.
- Tiểu thư... nó... nó...
Một người đặt một cái bọc xuống rồi mở ra, anh đứng lên lùi lại cúi đầu, một tiếng thét kinh hoàng vang lên:
- Không... không... Mĩ Mĩ... Mĩ Mĩ... hức hức....hu hu hu hu...
Cô chạy đến quỳ sụp xuống ôm nó khóc nức nở, ôm chặt, ôm rất chặt, hai hang nước mắt kéo nhau mà rơi.
- Không... em đừng chết... đừng chết mà... hu hu... hức hức... đừng chết mà... hu hu hu hu... Mĩ Mĩ ơi... hu hu hu hu...
Cô ôm nó về phòng đóng sầm cửa, chốt bên trong thút thít, tiếng gõ cửa một lúc một lớn, Hạ Uy Chiêu lo lắng gọi:
- Mai nhi, mở cửa ra, chúng ta đem nó đi mai tán nha con.
- Không... để con một mình... hức... ư ư...
Giọng nói không lớn cũng không nhỏ từ phòng dội ra, Hạ Uy Chiêu thở dài sau đó bảo mọi người rời đi, một lát sau nếu Chiêu Mai không ra ông sẽ sai người phá cửa đi vào mang Mĩ Mĩ đi chôn, A Xú ở ngoài canh chừng tiểu thư của mình.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược