Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Mĩ Mĩ Mất Tích.
rời trong xanh, những làn gió ùa tới nhẹ nhàng, Hạ Chiêu Mai một thân y phục xanh mực ngồi ngẩn ngơ một chỗ, lâu lâu lại thở dài, đôi tay trắng nõn đặt trên bàn day day chiếc khăn tay lụa màu hồng phấn, đôi mắt suy tư bẽn lẽn lâu lâu nàng lại cười tủm tỉm một mình.
- Mai nhi, con làm gì ở đây thế?
Người tới là phụ thân của Hạ Chiêu Mai tên Hạ Uy Chiêu, ông rảo bước đi tới ngồi xuống ghế đá, Chiêu Mai đứng lên nhún người.
- Nữ nhi thỉnh an phụ thân.
- Ừm, Mai nhi... ta tới là muốn hỏi con đã để ý đến vị công tử nào chưa.
Chiêu Mai xấu hổ đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu.
- Phụ thân... con... con...
- Cái con nha đầu này, con xem con kìa đã 17 tuổi rồi đấy, tuy ta đã hứa là sẽ để cho con tự chọn phu quân nhưng mà nhiều bà mối tới hỏi con cho công tử nhà họ, phụ thân thật không biết nói làm sao.
Ông anh minh chính trực, chung thủy chỉ cưới 1 thê, vợ mất ông cũng không lập thêm thiếp, ông chỉ có một đứa con gái, ông muốn nó hạnh phúc tìm được người yêu thương nó, chăm sóc nó cả đời.
- Phụ thân, con để ý Lục công tử Lục Phúc Tâm ạ.
- Ồ, nguyên lai là có à.
- Phụ thân.
Chiêu Mai xấu hổ chạy đi, Hạ Uy Chiêu cười cười, đợi Chiêu Mai đi khuất ông liền gọi người.
- Người tới.
- Dạ, tướng quân.
- Ngươi lập tức đi điều tra Lục Phúc Tâm cho ta.
- Dạ.
Tên lính quỳ trên mặt đất bỗng dưng đứng lên xoay người đi, Hạ Uy Chiêu thật muốn xem Lục Phúc Tâm này có gì tốt mà khiến con gái hắn động tâm.
Vừa về đến phòng đã thấy A Xú và hai cái nha hoàn chạy hớt ha hớt hải dáo dác tìm gì đó, Chiêu Mai đi đến ngạc nhiên hỏi:
- Mấy em làm gì thế?
- A... tiểu thư... không... không thấy Mĩ Mĩ đâu cả.
- Cái gì? Tại sao không thấy... không phải ta bảo các em trông nó à... Mĩ Mĩ... em đâu rồi... mau... mau tìm Mĩ Mĩ cho ta... hu hu.
Khóe mắt đã ứa ra những giọt nước mắt, mang theo lo lắng Chiêu Mai chạy đi, hoa viên, nhà bếp, trong phòng, ngoài sân, mọi ngõ trong phủ đều đã tìm, vẫn không thấy, Chiêu Mai nức nở vừa đi vừa khóc.
- Mĩ Mĩ... hức... hức... Mĩ Mĩ... hu hu...
- Mai nhi, con làm sao thế?
Thấy trong phủ ồn ào nhốn nháo Hạ Uy Chiêu đi ra từ thư phòng hỏi, Chiêu Mai chạy tới ôm chầm lấy phụ thân của mình nức nở kể lể:
- Phụ thân, con không thấy Mĩ Mĩ... hu hu... ức tìm Mĩ Mĩ cho con... hu hu... hu hu...
- Được, phụ thân sai người đi tìm, người tới dừng mọi công việc đi tìm Mĩ Mĩ cho tiểu thư, tìm được thưởng 100 lượng.
Tiền thưởng không nhỏ nha, 100 lượng tương đương một năm tiền công, trong phủ 130 người đều dừng công việc đi tìm một con chó.
Lúc này ở trong rừng xanh, chim hót líu lo, tiếng nước róc rách chảy, Mĩ Mĩ buồn chán nằm trên tản đá nhép nhép miệng, ở trong phủ hết ăn lại ngủ, không ngủ thì dỡn với tiểu thư họ Hạ, làm chó sao mà nhàn dữ trời.
Vểnh tai lên, có tiếng bước chân, có sát khí, có cao thủ, hay... rất hay... đi xem một chút nào, nghĩ xong cô liền chạy đi.
Xa xa một nam tử áo đen đội mũ rộng vành che kín mặt bằng một tấm vải lụa màu đen, tay vác trường kiếm ung dung tự tại đứng ở giữa, chung quanh 500 cao thủ quay quanh, ai nấy đều bắn về phía chàng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Hàn Dạ, ngươi hủy hoại tổ chức của chúng ta khiến chúng ta có nhà mà không về được, ngươi rốt cuộc là có ý gì?
Nam tử áo đen lạnh lùng phun ra vài chữ khiến người ta tức muốn hộc máu:
- Chả có ý gì, chỉ là ta thích.
- Ngươi... tất cả lên, giết chết hắn cho ta.
Nghe được lệnh 500 cao thủ cùng lên, Nam tử áo đen xoay nhẹ trường kiếm, gió thổi lên lá bay tứ tung, chàng nhảy lên vung trường kiếm chém ngang, mười cái đầu bay xuống đất kèm theo giọng khinh bỉ:
- Chỉ dựa vào các ngươi, muốn mạng của ta kiếp sau hãy tới.
Quá tàn khốc, oa oa cái này thật là cường đại, hắn thật bá đạo, bất quá nàng chỉ mới một chọi 100 mà hắn một chọi 500, phải nói người này hiển nhiên là cao thủ.
Mĩ Mĩ chỉ thấy đầu rơi lăn lóc, máu nhuộm đỏ cả rừng, chỉ hận bản thân không thể bay ra cùng đùa, hiện tại một con chó nhảy ra chỉ có một con đường đó là bị chém chết.
Nửa canh giờ sau đã thấy nam tử toàn thân đầy máu, mà 500 người chỉ còn lại vài chục người, chàng bắt đầu thở dốc, một lát sau người người ngã xuống làm ma không đầu, còn chàng đứng sừng sững ở đó, quay lưng nhìn về phía bụi cây, trường kiếm trong tay ném đi.
Kiếm đâm trúng cây, Mĩ Mĩ đổ mồ hôi lạnh, hắn quả nhiên phát hiện nàng, nhưng thân thủ nàng đã nhanh né được một nhát chí mạng đó, người này phi phàm, nếu nàng là nàng trước đây có thể đem người này nào đối thủ xứng tầm.
- Gâu gâu gâu...
Mắt thấy chỉ là một con chó, chàng hừ lạnh rồi bỏ đi, máu chảy xuống, mùi tanh bốc lên nồng nặc, chàng đi đến đâu nơi đó nhỏ vài giọt máu, đi qua một cái miếu hoang thì trời đổ mưa to, chàng ngã nhào, mũi chảy máu đen.
Mĩ Mĩ dõi theo chàng, cô nhảy tới cắn vào cổ áo chàng rồi kéo vào trong miếu, mẹ nó tên này nặng quá, mặt chàng cọ cọ qua đất, chiếc mũ đã rơi ra, tóc chàng xõa nhẹ xuống, máu loãng theo nước mưa trôi đi thấm vào đất tạo thành một hàng dài giống vệt hơi nước khi máy bay bay qua.
Mĩ Mĩ nhìn mặt hắn, da trắng pha chút bùn đất nhem nhuốt, cư nhiên hắn là một mỹ nam a, máu đen từ mũi chảy ra, hắn trúng độc, Mĩ Mĩ nhìn khắp thân thể hắn quả nhiên có một vết chém, quả là cực độc khó giải, tên này trúng song độc.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược