Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Mỹ Nhân Ta Muốn Rước Nàng Về.
ôm sau các nàng đi dạo phố, Mĩ Mĩ nhảy lon ton trên phố, đằng sau là tiếng của Chiêu Mai:
- Mĩ Mĩ, từ từ đã, đừng nhảy lung tung thế em.
Trước giờ Mĩ Mĩ luôn xem phim cổ trang lúc nghỉ phép, không ngờ bản thân lại xuyên qua tiếc thay hình dạng bây giờ...
Chiêu Mai va phải một người.
- Ah... xin lỗi... xin lỗi công tử... công tử không sao chứ...
Tất cả rơm cỏ đều đổ xuống, công tử một thân y phục vải thô luống cuống đỡ lấy cái gùi ở trên đất.
- Thật xin lỗi... là tôi mãi suy nghĩ đụng phải cô nương.
- Xin lỗi, làm đỗ hết cỏ của công tử.
Cô vừa nói vừa giúp anh nhặt đi đám cỏ bỏ vào gùi, A Xú hoảng lên ú ớ:
- Tiểu thư... đừng như thế, sẽ bẩn y phục của người.
- Để tôi làm được rồi, cô nương xuất thân quyền quý sẽ bẩn y phục cô nương.
Chiêu Mai cười nhẹ đứng lên.
- Ta không để tâm, y phục bẩn mang về giặt là được.
Từ sau lưng vọng đến tiếng cười lớn:
- Ô... ô... đây không phải con gái của Hạ đại tướng quân tiểu thư Hạ Chiêu Mai sao.
Công tử phóng đãng phe phẩy chiếc quạt cười cười đi đến, một tay sờ lên mặt Chiêu Mai cười đểu:
- Mỹ nhân ta muốn rước nàng về.
Chiêu Mai nhăn mặt lùi lại mấy bước, đây chính là Cảnh Mân Sinh, tứ công tử của cảnh phủ, cậy quyền cậy thế ức hiếp dân lành, người người khinh bỉ nhưng không làm được gì.
Người đang muốn tiến đến thì có người chắn lại.
- Cảnh công tử, tự trọng một chút.
Cảnh Mân Sinh trừng mắt, quát kẻ đang chắn trước mặt Hạ Chiêu Mai:
- Lục Phúc Tâm, ngươi tránh ra bằng không đừng trách ta.
- Xin lỗi, Phúc Tâm ta bất bình trước việc làm của công tử không thể tránh.
- Ngươi... người tới đánh chết hắn cho ta.
- Dạ.
Tám tên sai vặt của Cảnh Mân Sinh lao tới, chỉ thấy xung quanh la hét, tám tên bị đánh te tua, Lục Phúc Tâm nhặt gùi cỏ lên hướng Chiêu Mai gật đầu một cái nói:
- Tiểu thư về đi, đường phố nguy hiểm thận trọng.
- Cảm ơn công tử.
Hạ Chiêu Mai cười nhẹ nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại hét lên:
- Công tử cẩn thận... á...
- Á...
A Xú và những người xung quanh cũng la lên theo phản xạ,
chỉ thấy Lục Phúc Tâm ôm vai khuỵu xuống, khuôn mặt có chút nhăn nhó, Cảnh Mân Sinh tay cầm khúc gỗ há miệng cười to:
- Ha ha ha... ngươi đừng có lúc nào cũng xen vào chuyện của ta.
- Công tử có sao không... a... buôn ra... buôn ra...
Chiêu Mai muốn đỡ Phúc Tâm nhưng lại bị một bàn tay nắm lấy tay kéo đi.
- Nào mỹ nhân, cùng gia đi dạo nào.
- Tiểu thư... tiểu thư...
A Xú luôn miệng gọi, túm lấy tay Chiêu Mai kéo lại, Cảnh Mân Sinh giơ chân đá và hông cô.
- Cút... đừng làm hỏng việc của ta.
- Á... Mĩ Mĩ... cứu tiểu thư...
A Xú té nhào xuống đất, miệng gọi Mĩ Mĩ, từ đâu sát khí nổi lên, hai mắt xoẹt điện phi thẳng đến chỗ Cãnh Mân Sinh hướng bàn tay đang nắm kéo Chiêu Mai đâm xuống.
Mĩ Mĩ cảm thấy mùi máu tanh sộc vào mũi, sau đó há miệng nhả nha, tiểu tử thối dám động vào cô ấy, mi tới số rồi.
- Gâu gâu gâu...
Bàn tay kia thả ra, chó cắn... Cãnh Mân Sinh run run nhìn cổ tay không ngừng phun ra máu mà bản thân lại không có cảm giác gì, hai mắt bắt đầu trợn ngược lên ngã rật xuống đất làm ọi người hoảng sợ.
- Thiếu gia... thiếu gia... mau mau đưa thiếu gia tới đại phu.
Đám nô tài hoảng loạn khiên Cảnh Mân Sinh đi, tay bịt lấy cổ tay hắn, họ sợ nếu không bịt lại thì máu kia sẽ chảy hết, người sẽ chết khi chưa kịp tới chỗ đại phu.
Mĩ Mĩ đắc ý nhe răng, ha ha trước đây bị dọa sợ chạy bỏ cả dép giờ bị cắn một phát liền ngất xỉu, đúng là cái đồ sợ chó, đây cũng không phải là vết cắn bình thường... nó là một vết cắn chí mạng, mạch máu bị đâm thủng nhìn hắn chật vật thấy mà mắc cười.
- Công tử... có sao không... đứng dậy được không.
- Không sao.
Hạ Chiêu Mai nhẹ nhàng đỡ Lục Phúc Tâm đứng lên, A Xú ôm hông nhăn nhó chạy tới.
- Tiểu thư... nam nữ thụ thụ bất thân... người mau buôn ra a.
- Ah... cô nương... tại hạ không sao... tạ cô nương quan tâm... tại hạ đi trước.
Phúc Tâm lùi lại mấy bước hướng Chiêu Mai cúi đầu rồi xoay đi, tay sờ lên vai xoa nhẹ.
Chiêu Mai đang tính đi theo nói gì đó thì bị A Xú ngăn lại.
- Tiểu thư... mau về thôi.
- Ừ, Mĩ Mĩ về thôi em.
Chiêu Mai vẫn đưa mắt nhìn về vị công tử đã đi rất xa, sau đó cúi xuống bế Mĩ Mĩ trở về phủ.
Cô nương ơi cô nương, ta nhìn thấy tâm cô rồi nhé, mến người ta rồi phải không... hắc hắc, Mĩ Mĩ cười ranh mãnh dũi đầu rúc vào ngực cô.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược