Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ng Ruben đang xếp chỗ cho khán giả, còn ông Zito thì thu tiền, vì ông ta là một tay kế toán. Kite, Caramella và tôi đang chờ ở con đường nhỏ nằm sau cái ga-ra, còn anh chàng tội nghiệp Oscar thì một mình cô đơn, chờ trong bóng tối trên sân khấu. Chúng tôi nghe tiếng người ta vào và ngồi lên ghế. Chúng tôi cũng đặt những tấm thảm ngồi trên sàn nhà, vì không xếp được nhiều ghế như vậy. Caramella cứ ngó vào cánh cửa ga-ra, rồi chạy ra con ngõ sau kể lại ai đến dự và có bao nhiêu người rồi.
‘Chúa ơi! Harold Barton kìa, cả Marnie và Aileen nữa. Anh và má của bà ngồi ở dãy đầu, Cedar à, có Ricci cùng với họ. Có cỡ khoảng năm mươi người, tôi thề đó. Đông nghẹt. Đầy nhà rồi!’
Đó là lúc tôi thấy run quá. Tôi cứ phải đi tè hoài, và cứ thấy cái bụng ngồ ngộ. Tôi nghĩ về gia đình mình, toàn bộ gia đình, có mặt để xem tôi. Tôi thích nói từ đó ghê, gia đình, bởi vì giờ thì Barn có mặt ở đây nên chúng tôi không chỉ là hai mạng, má và tôi. Mà chúng tôi là một nhóm. Barnaby đã trở về xem tôi diễn. Điều đó chứng tỏ rằng chúng tôi là một gia đình thật sự có những ràng buộc thân thiết, tình yêu thương, lịch sử, và một con chó. Dù không có cha, thì cũng có mọi điều đó. Có cả gia đình thì thật là quá đã. Họ có mặt ở đây vì tôi! (Ô, và vì Bambi nữa.)
o O o
Tôi cứ nhảy lên nhảy xuống cà tưng cho ấm người. Tiếng nói lắng dần, và chúng tôi thấy một quầng sáng yếu ớt từ bên dưới cánh cửa. Đó là ám hiệu ra sân khấu của chúng tôi. Có nghĩa là Oscar đã được thắp sáng lên như một ngọn đèn và chúng tôi sắp xuất hiện trong mười giây. Tôi ngó Kite. Cậu nắm lấy tay tôi và nhìn thẳng tới cánh cửa. Cậu đang đếm thầm. Rồi buông tay tôi ra và mở cửa.
Tiếng nhạc vang lên. Chúng tôi cùng ra.
Tôi không nhìn khán giả ngay. Tôi đang tập trung. Tôi không nhìn nổi. Tôi nghe tiếng huýt gió của Oscar. Mỗi khi anh huýt gió thì tôi biết phải làm gì - bước nhanh, đổi hướng, lăn cù qua Caramella, nhỏ cứ lăn tới mãi, Kite đi bằng tay, tôi lùi vào người cậu và nắm cổ chân cậu, cúi tới trước, tung cậu lên đúng hướng. Tiếng vỗ tay vang lên. Tôi nghe giọng nói run run thật trầm của Oscar trỗi lên, chỉ có điều lúc này nó có vẻ như mạnh mẽ, với một vẻ run run cường điệu mỏng manh...
... trạng thái tròn của cuộc đời thường bị hy sinh cho quy luật của đường thẳng, cái quy luật mà luôn luôn tiến lên và tới trước...
(Tôi leo lên vai của Kite. Đứng lên, tôi vươn cao hơn, như thể tôi muốn tiếp tục leo nữa. Kite nắm cổ chân tôi và tôi thả gót chân xuống.)
... hay trở nên dài hơn như một vết đường mòn băng ngang sa mạc...
(Tôi nhảy xuống và ngã tới trước thành một đường thẳng trong lúc Kite ngã ngược ra sau. Tôi nắm hai cổ chân của Kite còn Caramella thì nắm hai cổ chân tôi. Rồi, từng người một, chúng tôi vặn người qua.)
... hay di chuyển càng lúc càng nhanh về phía các kết thúc.
(Vào lúc này, Kite và tôi lăn ngược lại và búng người lên thành thế đứng trồng cây chuối. Caramella chuồi người tới trước, và chúng tôi lăn đúng lúc qua con nhỏ từ bên này qua bên kia, như thể nhỏ bị kẹp lại. Chúng tôi diễn càng lúc càng nhanh và khán giả cười ầm lên. Tôi cảm thấy quá tuyệt. Cực kỳ khoái!)
Cho nên màn trình diễn này là một sự tôn kính nho nhỏ đối với trạng thái tròn. Trong tính cách của một vòng tròn, nó xoay, và như một hạt giống trong một ngày đầy gió, nó bay quanh những chốn kỳ diệu và từ từ hạ xuống sân trường, nơi không có sự kết thúc, mà chỉ có sự khởi đầu...
(Tôi lộn mèo, lộn mèo, nhào lên vai Kite, một cú lên thẳng không chê vào đâu được. Kite nhẹ nhàng thả tôi xuống và Oscar thổi còi... trò vui trên sân chơi bắt đầu.)
Trước tiên là trò kéo co... Rồi cứ tiếp tục mãi và tôi không quên bài hay té, còn khán giả thì vỗ tay vang rền, Oscar thì nói và Kite thì bay qua không gian, thiên hạ lại vỗ tay và lại thêm cú nhào lộn tung người, và tôi thấy phê hết biết tới tận mây xanh; giờ thì khán giả cười quá xá, tiếng còi vang lên và Oscar nói huyên thuyên, tôi hơi lảo đảo trong thế thăng bằng đó nhưng không ngã, rồi Kite lại lên cái xà treo và bay vút qua khoảng không cho tới khi đó là màn cuối - cú nhấc tuyệt nhất, cú búng người đầu-gối-và-vai; giờ thì tôi bay và đáp xuống thật đẹp và tiếng vỗ tay nhiều thêm thêm nữa và chấm dứt. Tất cả chúng tôi cúi chào và Ruben lên với chúng tôi. Tôi thấy mẹ của Oscar, mắt bà đầy lệ. Ricci nhảy cà tưng và Barnaby mỉm cười với tôi. Tất cả chúng tôi đứng nắm tay nhau thành một hàng, tôi và Kite và Oscar và Caramella và Ruben. Tôi nhìn qua khán giả tìm người quen, và tôi thấy má, thấy Barn ôm con Stinky trên đùi, thấy Tophy Sutton ở trường, thấy Hoody Mott và Hailey, thấy cả gia đình Lebbos, thấy Patrick và Aileen Shelby, thấy Marnie Aitkin ngó tròn xoe mắt bàng hoàng, thấy các cậu trai - Robert mặc áo màu hoa cà và Pablo de la Renta, thấy cả Harold Barton đeo kính mát và ngồi kế bên hắn là cha mẹ hắn, ông bà Barton, cả hai người vỗ tay. Tôi tưởng tượng mình sẽ giải thích một cách thật lịch sự với ông Barton về chuyện chúng tôi đã tìm ra tấm ván trượt như thế nào và rồi ông Barton sẽ ngượng và hối tiếc về việc kết tội Barnaby và phê phán lăng nhăng, rồi ông sẽ phải phạt con mình, thằng Harold, về tội nói dối và gây rắc rối, Harold sẽ bị buộc phải xin lỗi Barnaby mà anh sẽ chỉ nhẹ nhàng cho qua; Harold sẽ thấy mình là kẻ thua cuộc chẳng ra gì trong một lát, nhưng tôi sẽ không hả hê, ừ có lẽ chỉ âm thầm khoái chí chút thôi...
Giờ thì khán giả tràn cả lên sân khấu.
Tôi thấy má đang bắt tay với Ruben và ông không ngượng chút nào, ông có vẻ mạnh mẽ. Má mỉm cười thân thiện với ông. Rồi bà ôm tôi, ôm cả Kite làm cậu đỏ cả mặt. Barnaby vò đầu tôi nhưng tôi không để ý. Tôi băn khoăn không biết chúng tôi có kiếm đủ tiền cho chú chó Bambi của Ricci không. Ông bà Zito đang vung vẫy tay túa xua, Caramella thì trông giống như một thiên thần. Mẹ của Oscar đang dùng khăn giấy Kleenex chặm mắt, Oscar đang ngồi trên ghế, bà đặt tay lên đầu con trai và người ta đang nói chuyện với anh, anh trông như thể đang chủ trì một phiên tòa. Barnaby giới thiệu tôi với bà Mozart (vợ của ông tài xế xe tải), bà cầm tay con mình và hào hứng nói buổi diễn tuyệt vời quá, ước gì Ed cũng được xem, và có ai dạy nhào lộn không vì con bà cũng muốn học. Tôi chưa kịp trả lời thì Kite đã đứng ngay trước mặt tôi còn Stinky thì đứng giữa chúng tôi vẫy đuôi và sủa lên nho nhỏ. Chúng tôi mỉm cười và đứng rất sát vào nhau. Tôi có một cảm giác thiệt là ngộ. Cái cảm giác thiệt là ngộ... và làn da tôi rân rân lên vì nó. Tôi nghĩ, Mình biết điều gì sắp xảy ra. Tôi đứng nhón lên và một ý nghĩ bay xuyên qua tôi, một ý nghĩ như dải ruy-băng đỏ rực rỡ bay qua - Cedar à, ngay khi mày nghĩ rằng mày biết mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào, thì đời sống có khả năng tạo ra một đường vòng nhỏ ngay trên con đường mà mày nghĩ mày đang đi trên đó, và lạ chưa kìa, có cả trăm diễn viên nhào lộn đang bay thấp la đà sắp sà xuống cắp lấy Kite bay đi Siberia mất biệt với họ, ngay khi mày nghĩ anh sắp hôn mày.
Vì thế tôi liền giả bộ không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Và tôi nhắm chặt mắt lại, và Kite cúi xuống về phía tôi, và tôi giữ thăng bằng trên những ngón chân, và tôi không thấy một tay nhào lộn nào xuất hiện quanh đó cả.
o O o
Tuần qua, một nhóm gồm bốn diễn viên trẻ thực hiện một cuộc trình diễn ( Bốc Hơi ) ra mắt công chúng. Buổi diễn không chỉ gây ấn tượng tốt với khán giả mà thôi, mà còn thành công trong việc gây quỹ đủ số tiền để chi trả cho cuộc giải phẫu cho con chó của người hàng xóm. Nhóm bạn trẻ được ông Ruben Freeman - cựu thành viên của gánh xiếc Berzerkus - hướng dẫn, họ rất hào hứng với sự hưởng ứng của khán giả và hào hứng với các kế hoạch tiếp tục luyện tập và phát triển tài năng. Ông Ruben tuyên bố rằng tự thân những diễn viên trẻ tuổi đã mang những nguyên liệu cần thiết đến, và ông chỉ đơn giản sắp đặt lại để hình thành đoàn xiếc. Ông cũng sẽ đảm trách các lớp kỹ năng xiếc cho đủ mọi lứa tuổi và mọi cấp độ kinh nghiệm. Có nhu cầu xin liên lạc sớm vì các lớp sẽ đủ sĩ số học viên rất nhanh. Số phôn liên lạc: 9380 4785.
HẾT
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley