The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
hi tôi đến đó, chúng tôi diễn thử vài lần rồi Ruben đưa cho mỗi đứa một đôi vớ có in tên mình trên một mặt và mặt kia in hình những diễn viên nhào lộn. Ông nói có một truyền thống tặng quà cho diễn viên trước buổi diễn. Caramella chia với chúng tôi hai gói bánh quy mẹ nó làm. Và chúng tôi cũng được tặng một bó hoa thật lớn. Những bông diên vĩ tím với một tấm thiếp ghi, ‘Cám ơn các bạn, Ricci.’
Osca mang vớ mới vào rồi đứng lên, chúng tôi nghĩ anh ấy định phát biểu đôi lời gì đó, nhưng anh ấy chỉ nói, ‘Tôi thích sự náo nhiệt quá.’
Ruben nói, ‘Nghe nè, nghe nè,’ và tôi vỗ tay còn Kite thì lăn ngược trở lại và la lên. Rồi chúng tôi ăn một ít bánh quy, xong Ruben nói tất cả chúng tôi nên về nhà nghỉ ngơi, và phải quay lại tập họp lúc năm giờ.
Caramella và tôi cùng đi về nhà. Tôi kể cho nhỏ nghe Barnaby đã về. Tôi không kể cho nhỏ về ba tôi, chưa phải lúc.
‘Làm gì có chuyện đó! Anh ấy về hồi nào?’
‘Lúc nửa đêm. Anh ấy về để xem buổi diễn.’
‘Thật là tuyệt. Làm sao anh ấy biết chứ?’
Tôi kể cho nhỏ nghe toàn bộ câu chuyện.
Con nhỏ chộp lấy tay tôi hỏi, ‘Chúa ơi, bà có hồi hộp không?’
‘Có chứ, còn bà?’
Trong buổi diễn Caramella không phải nhào lộn gì nhiều. Dầu sao thì cũng không có gì là quá khó. Con nhỏ chỉ thực hiện những động tác mà nó thấy thật tự tin về mặt thể chất, như những phần về việc hỗ trợ và diễn xuất. Nhưng tuy nhiên nhỏ vẫn tham dự vào. Và nhỏ là người thiết kế.
‘Hồi hộp chứ, mình nghĩ vậy. Mình cũng chẳng thể biết đó là hồi hộp hay hào hứng nữa.’
‘Ừ, mình cũng vậy.’ Tôi nghĩ về Kite, Barnaby, bố, mẹ, về tình yêu và những con thiên nga đen, về những bức tranh tao nhã, về những vai diễn phụ, và tôi nghĩ có quá nhiều thứ xảy ra cùng một lúc nên cũng chẳng lạ gì khi mà tôi không biết cảm xúc đó là gì nữa. Có lẽ đó là những điều xảy ra khi bạn lớn lên; mọi việc cũng trở nên nhiều hơn.
Tôi đi chợp mắt một lúc, nhưng không được. Quá nhiều thứ phải suy nghĩ. Thế là tôi lấy cái bông cúc cũ trong ngăn đựng vớ ra. Còn một cách để tôi có thể làm sáng tỏ. Tôi đứng ở cửa sổ và ngắt từng cánh hoa, ném từng cánh vào không trung, như thể tôi đang ném những chiếc khăn tay khỏi một con tàu trong một cảnh chia ly mùi mẫn. Khi gần hết, tôi ném chậm lại và nghĩ trước. Tôi không kềm lòng được.
Tôi mất kiên nhẫn rồi, chỉ còn lại ba cánh hoa.
Cậu ấy yêu mình... Cậu ấy không yêu mình...
Cậu ấy yêu mình.
Tôi giữ cánh hoa cuối cùng lại và nhét nó dưới gối, tôi thật là ủy mị ngớ ngẩn. Tôi có tin trò này không? Rốt cuộc thì tôi có thể thật sự tin ở một bông hoa cúc hay không? Và cũng có thể tôi đã bỏ sót một cánh hoa. Không, tôi sẽ tin nó. Đúng vậy.
Tôi vào phòng Barnaby và ngồi ở cuối giường của anh, như tôi từng làm vậy. Anh ngồi đó, dựa lưng vào tường chơi ghi-ta.
‘Barn nè.’
‘Sao em?’
‘Ờ... Kể cho em nghe về con thiên nga đen của anh đi.’
‘Lisa à.’ Anh nói, và bỏ cây đàn xuống.
Tôi hỏi, ‘Nó có tất cả ba phần hả anh?’ Anh cười phá lên, và tay sờ cằm, rồi gật đầu.
‘Anh nghĩ vậy. Đúng vậy, cả ba phần. Tâm trí, thân thể và tâm hồn. Cô ấy cười như tiếng thác đổ. Và cô ấy tỏa mùi thơm.’
‘Anh có định gặp lại chị ấy không?’
‘Anh hy vọng vậy. Chắc chắn anh sẽ gặp.’
‘Chị ấy sống ở Tây Úc hả anh?’
‘Cô ấy đang tính đến đây, để đi chơi, có lẽ để đi học. Hiện cô ấy có việc làm... Có lẽ khi nào cô ấy dành dụm đủ tiền.’
‘Chị ấy làm gì vậy anh?’
‘Cô ấy muốn đi học.’
‘Học gì?’
‘Anh nghĩ cô ấy sẽ học điêu khắc hay lịch sử. Cô ấy cũng ăn chay và ủy mị, giống em vậy đó.’
‘Anh định làm gì đây Barn? Anh cũng tính đi học hả?’
‘Anh cũng đang tính. Anh muốn học âm nhạc.’
‘Vậy là anh đang yêu?’
‘Có lẽ vậy.’
Tôi thở dài sườn sượt, rồi anh bới tóc tôi xù lên, rồi chúng tôi thọt lét nhau một trận. (Chà, tôi thiệt là mừng khi anh chẳng bao giờ yêu một đứa như Marnie Aitkin.)
Tới lúc phải đi rồi.
Barnaby nói, ‘Số dzách nghen.’
‘Anh nói cái quái gì vậy?’
Anh nhún vai.
‘Anh không bít. Đó chỉ là cách chúc may mắn với ai đó trước một buổi diễn thôi.’
o O o
Tôi đi chào tạm biệt má. Má nhìn đăm đăm qua cửa sổ bếp, gương mặt buồn mơ màng. Tôi gặp vẻ mặt đó nhiều lần rồi, nhưng trước đây tôi chưa bao giờ thật sự hiểu được, chẳng bao giờ hiểu được cái nỗi buồn cứ bảng lảng trong lòng má.
‘Con đi đây, má ơi.’
Má xoay lại mỉm cười với tôi và gương mặt thật dịu dàng. Tôi chạy lại ôm chầm lấy má. Tôi chẳng biết tại sao mình lại làm vậy. Tôi chỉ muốn ôm má thôi. Tôi dúi đầu vào vai má và nhắm mắt lại, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của má, mùi hương ấm áp dễ chịu, bình an và nhiều thứ nữa. Chắc chắn đó là mùi hương sâu lắng nhất, dịu dàng nhất, tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Tôi muốn nói cho má biết điều đó, nhưng tôi không nói. Tôi chỉ hít vào mùi hương ấy vào. Tôi hít những hơi thật dài mùi của má. Tôi thì thầm vào tai bà rằng tôi đã biết về ba và mọi chuyện ổn cả thôi. Má xiết chặt và vỗ vỗ lưng tôi, tôi cảm nhận được bà gật đầu. Nhưng bà chẳng nói gì cả. Tôi nghĩ có lẽ má không nói được. Tôi nghĩ có lẽ bà đang khóc, nhưng tôi không nhìn. Như vậy thì tốt hơn. Tốt hơn là cứ để những cảm xúc tan chảy ra, thẩm thấu từ thân thể người này qua người kia, chẳng cần giải thích gì nhiều, chỉ là tình cảm dạt dào chân chất giữa hai má con tôi với nhau. Má cứ vỗ vỗ lưng tôi. Chúng tôi đứng yên vậy lâu thật lâu.
Má đưa tôi ra tới cửa và nói, ‘Diễn hay gãy giò luôn nghen, con yêu của má.’
Mọi người thường nói tếu kiểu vậy với bạn trước khi bạn sẵn sàng cho một buổi diễn xiếc đó mà.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley