A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
rớ trêu thay, tấm ván trượt tự-mình-chôm-của-mình của Harold Barton mà chúng tôi hồn nhiên câu lên khỏi lỗ cống, lại trở thành một phần chủ yếu trong buổi diễn của chúng tôi. Chúng tôi cột một sợi thừng vào hai đầu và để Oscar đứng lên trên. Caramella nối dài thêm bộ hóa trang hình ống cho nó phủ xuống tấm ván và bạn không thể thấy được Oscar đang đứng trên cái gì. Nhưng chúng tôi có thể làm anh di chuyển theo ý mình bằng cách kéo sợi dây. Ở một sân khấu, Kite và tôi kéo co giành nhau Oscar. Thật là tinh tế và quá tuyệt.
Tôi nói với Kite về chuyện ba tôi là một người theo cánh tả và là một người tranh đấu cho môi trường xanh chứ không phải là nghiện ngập gì. Cậu nói cậu nghĩ Ruben cũng là một người cánh tả, và chúng tôi quyết định rằng nếu có bao giờ phải trở thành một thứ gì đó ngoài việc là một diễn viên nhào lộn, thì chúng tôi cũng sẽ là người cánh tả. Nhưng tôi hi vọng sẽ không phải đến nước đó.
Ricci đọc tựa báo. Bà đến nhà ôm lấy tôi mà nói, ‘Cô yêu con lắm, con là một thiên thần.’ Bà ôm tôi thật lâu, và mặt tôi mắc kẹt, bị ép sát vào đôi vú thõng của bà.
Đêm hôm trước buổi diễn, trời mưa tầm tã dữ dội. Cơn mưa gào rú trên mái nhà, các con đường và trên các tàn cây. Trần gian như đang run rẩy dưới màn mưa. Tôi nằm thao thức suy nghĩ trên giường và cố dỗ giấc ngủ, lo lắng vì bọn súc vật có lẽ bị kẹt bên ngoài, và bởi vì cơn mưa có thể phá xuyên qua cái trần nhà vàng ố cáu bẩn ở trên tôi, và bởi vì ngày mai tôi sẽ rất mệt cho nên chắc là tôi sẽ ngất ngư và té hay quên phải làm gì. Tôi ra lệnh cho mình phải ngủ, tôi cố nghĩ đến chuyện gì đó khác, như chuyện ba tôi là người cánh tả, và tôi phải thóp bụng vào để giữ thăng bằng như thế nào.
Một tiếng động lớn đánh thức tôi dậy. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi cảm nhận được nó. Có phải tôi tưởng tượng ra tiếng động đó không? Mưa rào rào và gào hú trên mái nhà.
Có lẽ rốt cục rồi tôi cũng đã ngủ và nó chỉ là cơn mơ thôi. Nhưng rồi tôi lại nghe nó vang lên lần nữa! Bang bang bang! Thứ tiếng động khẩn cấp và có chủ đích. Tôi ngồi yên, sợ đến mức không cục cựa nhúc nhích nổi. Stinky gầm gừ nho nhỏ trong cái mền của nó. Tôi khẽ gọi tên nó và nó nhảy lên giường. Chúng tôi ngồi nghe ngóng. Căn phòng tối mò, đầy những hình dạng mờ mờ không rõ màu sắc. Một cái tủ, áo quần vắt trên một cái ghế, cái giỏ của Stinky, kệ sách, cánh cửa. Có phải cánh cửa động đậy không? Mưa rào rào trên cửa sổ nhưng mắt tôi thì dán chết vào cánh cửa. Tôi cảm nhận được mình đang nổi da gà. Nắm cửa xoay. Đột nhiên tôi chỉ còn nghe tiếng mình thở. Tôi trốn dưới các tấm chăn đắp và nhắm chặt mắt lại. Chắc là tôi sắp bị giết và tôi không muốn thấy cảnh đó.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó bò về phía giường mình. Một bàn tay đặt lên người tôi. Tôi tê dại. Có phải nó là một bàn tay thiệt bự đầy lông lá không cà? Lấy đi, lấy bất cứ thứ gì cũng được, lấy con heo đựng tiền để dành của tôi, lấy cái máy ảnh chụp liền của tôi, lấy...
‘Cedar, con còn thức không?’ Tiếng má.
‘Má làm con sợ muốn chết.’
‘Xin lỗi con, má đâu cố ý, nhưng có phải con lại đập bức tường nữa hả? Má nghe một tiếng đập thiệt to.’
‘Không, không phải con. Con cũng nghe nữa.’ Khi đó má trông cũng hoảng vía. Bà ngồi trên giường tôi suy nghĩ một lát. Trước đây tôi chưa từng thấy má hoảng sợ bao giờ. Tôi biết bà đang cố không để cho tôi biết vì bà cứ cầm lấy tay tôi và cố gượng cười, nhưng rõ là bà đang tập trung lắng nghe. Miệng bà hơi há ra, như thể sắp nhận một ngụm không khí sắc nhọn. Tôi ước gì có một ông bố lúc này. Cả hai má con cùng cố lắng nghe xem nó có trở lại hay không. Tôi cầu nguyện rằng nó, cho dù nó là cái gì cũng mặc, đã bỏ đi mất tiêu rồi. Rồi má nói bà nghĩ rằng bà nên ra nhìn.
‘Má đừng bỏ con ở đây một mình chứ. Con đi với má.’
‘Được, mặc cái gì ấm vào.’
Tôi bật đèn lên và vơ một cái áo tròng đầu cùng đôi vớ. ‘Sao mình không gọi cảnh sát sao? Kêu họ tới kiểm tra giùm chút đi mà?’
‘Ừ, có lẽ vậy. Kiểu gì thì mình cũng phải đến cho được chỗ để cái điện thoại.’
Ngay lúc đó thì một cục đất ném trúng cửa sổ. Có một tiếng huýt gió. Một tiếng nhỏ xíu. Stinky vẫy mạnh đuôi rồi phóng đến cái cửa sổ. Má con tôi ngó nhau. Không dưng cả hai chúng tôi cùng nghĩ và biết cùng một chuyện. Chúng tôi chạy vụt đến cửa sổ và kéo nó lên, chồm ra ngoài sâu sau tối om.
Má gọi lớn, ‘Barnaby hả? Phải con không?’ Chúng tôi nhận ra một người đang đứng giữa đám cỏ rậm trong sân sau.
‘Dạ, má. Con về đây. Xin lỗi về nhằm cái giờ tối om khốn kiếp này. Thiệt là chịu hổng nổi.’ Anh dang rộng hai tay ra, ‘Cedy Blue. Nhìn nè! Anh về đúng lúc để xem buổi diễn.’
Tôi gần như thét lên. Tôi chạy đến cánh cửa hậu và xô nó mở toang ra. Barnaby đứng đó cười khì. Cây ghi-ta dựng tựa vào anh và anh chưa cạo râu. Trông anh gồ ghề bụi đời và ướt mem như một con chó rớt xuống sông nhưng đẹp trai ác liệt. Má thường cho rằng Barnaby có cái hàm của tài tử Robert Redford, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Má bước tới ôm chầm lấy anh.
Bà nói, rộn ràng niềm vui, ‘Ôi, con về làm má mừng quá.’ Qua giọng nói của bà, tôi biết bà sắp khóc. ‘Chúa ơi, con ướt mem rồi kìa, cởi đồ ra thay ngay đi.’
Tôi không khóc. Tôi chỉ thấy muốn phát điên lên vì vui sướng.
‘Làm sao mà anh biết về buổi diễn chứ?’ Tôi truy hỏi, quyết tâm làm anh chú ý đến mình. Barnaby quay lại ôm xiết lấy tôi và tôi cũng ôm xiết anh. Chúng tôi không quen ôm lấy lệ. Hai anh em tôi thường bày trò thọt lét nhau. Nhưng dường như đã Barnaby đủ già dặn để thành một người trưởng thành, chứ không chỉ là một ông anh.
‘Ghê, anh ướt mèm và lạnh quá đi.’
Barnaby lắc mạnh người và giậm giậm chân như Stinky vẫn làm sau khi được người ta tắm.
Barnaby kêu, ‘Thằng nhóc Stinky kia!’ Rồi bồng Stinky lên, nó đang vẫy đuôi như phát khùng và kêu ăng ẳng giận dữ.
Tôi hỏi gặng, ‘Làm sao mà anh biết được chứ?’
Má nói, ‘Ừ, kể nghe coi.’
Barnaby nhảy lên một cái ghế trong nhà bếp, để Stinky trên đùi.
‘Dạ, chuyện khá dài. Thật ra con đang trên đường đi Darwin. Con bắt một chuyến xe buýt đi Adelaide, rồi từ đó con xin quá giang với một tay tài xế xe tải đến từ Melbourne. Ổng tên là Edgar T. Mozart (không có họ hàng gì với ông nhạc sĩ Mozart đâu), và ổng đang chở một đống tủ lạnh lên Trung tâm.
‘Dù sao đi nữa thì con và ổng nói chuyện với nhau, rồi hóa ra là ổng sống ở Brunswick, phía trên đường Macfarland, và ổng mới từ nhà đi, và rồi, má biết sao không? Thiệt là tình cờ, ổng lại để tờ báo địa phương gần bên tay lái. Ổng chìa nó cho con, và thậm chí trong một hồi lâu con còn không màng ngó tới nó, nhưng một lát sau, khi câu chuyện hết hào hứng rồi, con cầm tờ báo lên đọc lăng nhăng chơi, và ô kìa, đúng là Cedy Blue nhà mình trên trang đầu đây nè chứ có phải là ma nào khác đâu! Cô nàng ngó thiệt là xinh gái, phải công nhận như vậy. Vậy là con được một cú ngạc nhiên nhớ đời luôn. Con đọc bài báo và biết là buổi diễn sẽ vào tối hôm sau. Con giải thích mọi chuyện với Edgar T. Mozart, ổng thiệt là một cha tốt bụng. Khi con nói là mình phải xuống xe và tìm xe đi ngược về Adelaide, thì ổng quay xe lại và chở con về. Tụi con đã đi quá một giờ rồi. Không chỉ có vậy thôi, mà ổng còn đưa cho con mười tì để góp vào quỹ của em. Ổng nói là ước gì ổng có thể đi xem buổi diễn, nhưng ổng sẽ gọi điện cho bà vợ và mấy đứa con nói họ đến xem. Đúng là một tay quá xá ngầu, đồng ý không? Vậy đó, từ Adelaide con quá giang xe về đây. Vì vậy nên tới nhà trễ quá. Xe điện hết giờ chạy rồi. Con xuống ở Flemington. Phải cuốc bộ. Con hết xí quách luôn!’ Anh ngáp một cú đã đời.
‘Cám ơn, anh Barn, cám ơn đã lặn lội về đây xem em.’ Tôi nhìn xuống và nói thì thầm vì thấy mắc cỡ và mít ướt, và tôi không biết nói ra như thế nào đây. Tôi nghĩ hiếm có điều gì thật sự được nói ra đúng theo cách nó nên được nói ra, như cái tình cảm vô bờ bến mà tôi cảm nhận được ở chuyện Barnaby trở về với tôi đây.
‘Ôi, con làm má lo quá!’ Má nói, rồi ôm anh thêm một lần nữa. Rồi bà nói anh phải đi tắm nước nóng, càng nhanh càng tốt, và tôi phải đi ngủ càng nhanh càng tốt, và cả nhà sẽ nói cho hết chuyện vào sáng ngày mai.
Tôi phản đối, nhưng bà cho biết là đã hai giờ sáng rồi, và tối mai thật là quan trọng nên mọi chuyện còn lại có thể tính sau.
‘Cái gì là mọi chuyện còn lại?’ Tôi thì thầm với Barnaby khi chúng tôi đi đến giường ngủ. ‘Có phải má muốn nói con thiên nga đen không?’
Ảnh cười khì và vò tóc tôi nhưng tôi mặc kệ, vì dù sao đi nữa tôi cũng đi ngủ mà. ‘Không chỉ con thiên nga đên thôi đâu, Cedy Blue à, còn chuyện khác nữa.’
Tôi nghĩ, luôn luôn có thêm chuyện khác, tôi thở dài theo các cách biết-hết hợm hĩnh của mình.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley