Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ó là lúc mà ngày đang chuyển dần vào đêm; Khi bầu trời trở nên sâu thẳm và ánh lên những tia nắng cuối cùng; Khi màn đêm ném những đám mây nhỏ đen kịt vào bầu trời; Khi có những vệt sáng vàng chiếu ra từ những cánh cửa sổ, len lỏi dưới những tấm màn và các cánh cửa. Khi những chiếc xe rì rì trở về nhà và người ta mở cổng bằng những chùm chìa khóa xủng xoẻng trong túi quần và xách tay. Khi bọn trẻ con đi học về và người ta nấu mì ống hay thịt sườn, hay rời văn phòng, và tivi rù rì những mẩu tin vắn của ngày ngay trong phòng khách.
Đời sống thường nhật diễn ra như vậy đó khi tôi rời nhà. Đó là giờ tan tầm.
Tôi chỉ bước nổi khoảng hai mươi ba bước là phải dừng lại và thả cái va-li xuống đất vì nó quá nặng. Tôi ngửi thấy mùi khoai tây nghiền và cá chiên tỏa ra từ nhà những cậu trai. Tôi thấy ông Barton lái xe ra khỏi con đường dẫn vào nhà. Đèn pha rọi lên ngôi nhà trong một thoáng và tôi thấy dãy hàng rào kéo thẳng đến những bức tường gạch, rồi ánh đèn tắt đi và tôi không thấy gì nữa. Những cây bên đường với những tán lá mỏng đang run rẩy trên cành.
Không dưng tôi có một cảm giác ngồ ngộ. Không thể nói là sợ, không, tôi không có ý nói như thế, nhưng có điều gì đó gần như vậy. Cái từ “nhớ nhà” kẹt trong cổ họng. Chẳng lẽ mình đã nhớ nhà rồi sao, chỉ mới bước xuống đường có năm mươi bước thôi mà? Tôi thấy xấu hổ quá. Đúng là mít ướt, thiệt là con nít quá đi! Tôi lại nhấc va-li lên và lôi về phía trước, tự huyễn mình là chiến binh, là nhà vô địch ma-ra-tông Robert de Castella, là Hercules. Stinky lon ton chạy theo bên cạnh. Rõ ràng là nó chẳng nghĩ rằng hai đứa đang bỏ nhà đi bụi. Nói nghe nè, chuyện bỏ nhà đi lúc mình cố tình ra đi thì càng khó hơn nữa.
Tôi tự hỏi khi Barnaby bỏ nhà đi thì ảnh thấy sao. Tôi cố hình dung điều đó. Nhưng có một điều mà tôi chắc cú là ảnh sẽ hát cho chính mình một hành khúc hùng tráng và yêu đời. Tôi cố lục trong đầu cho ra một bài như thế nhưng rốt cục chỉ nhớ được bài Eleanor Rigby của Beatle.
Bài này nghe hiu quạnh thấy mồ.
Tôi lại thả cái va-li xuống vì vai mỏi rã. Tôi ngồi lên va-li và tập trung nhớ đoạn điệp khúc:
‘All the lonely people
Where dooo they all come from?'[27]
[27] Tạm dịch: ‘tất cả những kẻ cô đơn. Họ từ đâu đến vậy? ND.
Bởi vì chưa bao giờ hát được từ “dooo” cho đúng nên tôi buộc phải tập trung.
Tôi liếc thấy, ngay cả khi đang ngâm nga, tôi vẫn thấy được một bóng đen cao lớn đang tiến đến. Đó là cái tướng đi... không lẫn vào đâu được. Một chân thẳng và kéo lê, cái thân thể dài ngoằng nghiêng khỏi cái chân kéo lê, vai bên kia hơi bị lệch. Nhất là cái cảm giác bất cứ lúc nào cái dáng người nghiêng nghiêng kia cũng có thể ngã lăn ra, vậy mà nó không ngã. Đó là Oscar.
‘All the lonely people
Where dooo they all belong?’
Oscar à? Anh làm khỉ gì mà lại đi ngả nghiêng xuống con phố nhà tôi, mà sắp vấp phải tôi và cái va-li và cái dự định bỏ nhà đi bụi cà tửng của tôi đây? Anh vẫy tay, nguyên cánh tay vung lên rồ dại trong bóng đêm. Tôi ngưng hát và khẽ vẫy lại.
Nhỏm dậy dứt khoát. Tôi ôm lấy đầu và cố tìm một lời giải thích. Tôi đang trên đường tới ở với bà cô quái gở bị chứng tiểu đường và cần tôi làm bánh mì và mật chăng? Ôi, trời ơi, tôi nghĩ Oscar sẽ nghĩ về mình như thế nào đây, giờ thì Kite đã kể với tất cả bọn họ về cái gia đình vô đạo đức, nghiện ngập và ô nhục của tôi rồi chưa?
‘All the lonely people
Where dooo they all belong?’
Oscar nói, ‘Cedar nè, trông em nhếch nhác quá xá kìa.’ Anh đứng sừng sững bên tôi, gương mặt anh như một mặt trăng. Anh nắm chặt một cái phong bì màu nâu có cột dây.
‘Nhếch nhác hả? Thật vậy à?’ Tôi thấy mình thật thảm hại, phờ phạc. Stinky ngửi tay Oscar.
Anh có vẻ lo lắng, ‘Đúng vậy. Kite nói với tụi anh là em không khỏe.’
‘Kite nói vậy à? Kite có nói là vì sao không?’
‘Không, nhưng nó lo cho em lắm.’
‘Ồ, em ổn rồi. Tôi ngước lên mỉm cười với Oscar và anh cười lại. Rồi cả hai yên lặng, trừ tiếng xe cộ chạy rì rầm ngoài xa vọng về và tiếng lá xào xạc cuốn vào các máng xối. Oscar có vẻ như không bao giờ quan tâm đến những khoảng lặng khi nói chuyện với nhau. Anh tiếp tục nghiêng nghiêng loạng choạng ở đằng đó, trong cái bóng tối phía trước mặt tôi, như thể đó là chuyện bình thường. Và tôi đoán chắc là vậy đó. Bạn không nên lúc nào cũng phải nói lên điều gì đó. Cho dù thường thì tôi vẫn làm vậy.
‘Mà, Oscar, anh tới đây làm gì vậy?’
‘Đem cái này cho em nè.’ Anh đưa cái phong bì cho tôi. ‘Anh định bỏ nó vào thùng thư của em. Để cho em thấy thoải mái hơn. Chỉ là một bức vẽ anh làm cho em thôi.’
‘Cho em à?’
‘Đúng vậy. Vì em không vui. Nên anh về nhà vẽ nó.’ Anh khoanh tay lại và cười.
‘Anh tốt quá.’ Không dưng tôi thấy mình lại muốn khóc òa lên. Nhưng tôi kềm được. Thay vì khóc thì tôi nín thở lại. ‘Em mở ra xem bây giờ nghen?’
‘Được chứ. Nếu em thích thì xem đi.’
Tôi thật sự không muốn mở nó ra lúc đó và tại đó, để ngừa việc bức tranh biết đâu làm cho tôi thấy buồn cười, nhưng rồi tôi cũng mở, vì có vẻ như tôi nên mở. Bức vẽ như vầy nè. Tới giờ tôi vẫn còn giữ, dán lên tường, vì với tôi thì nó quý lắm. Bất cứ khi nào cảm thấy tuyệt vọng tôi cũng đem nó ra ngắm.
Oscar nói, ‘Ở giữa là em đó.’ Anh chỉ tay vào chỗ muốn nói.
‘Bởi vì em như phần trung tâm của mọi chuyện, em ở giữa cái mạng lưới. Đó là lý do mà anh vẽ như vậy. Đó là ý nghĩa của bức tranh. Và nếu em mà không có mặt ở đó thì tất cả chúng ta đều ngã mất.’
‘Đúng vậy. Đúng vậy. Thật là may mắn là tất cả chúng ta đều có mặt ở đây, phải không nào?’
‘Ừ, đúng vậy.’
‘Cedar nè, anh nghĩ em...’ Anh dừng lời và nháy mắt. ‘Anh muốn nói là em gieo hạt giống. Có bao giờ em nghĩ câu chuyện sẽ phát triển làm sao không? Em có tài gieo trồng đối với con người. Đó là lý do tại sao có cái cây trong bức vẽ.’
Tôi mỉm cười và chôn trái tim mình vào trong bức vẽ đó, vì nếu trời không quá tối thì bạn sẽ thấy tôi đang tỏa sáng, chỉ một chút xíu xiu thôi.
‘Vậy nghen, anh sẽ gặp em vào ngày mai, Cedar nhé.’ Oscar nói, vẫn còn đang cười và ngó quanh.
‘Dạ, hẹn gặp lại.’ Tôi không thể giải thích với anh tất cả những cảm xúc đang đánh lẫn nhau rối mù lên trong lòng mình. Tiếng động của chúng bắt được tôi như ánh đèn bắt được một con thú trong bóng đêm, làm cho nó khờ người đi và đứng yên. Đôi mắt tôi mở to cố nhìn cái gì đang đánh với cái gì. Tôi muốn nói một điều gì đó. Tôi muốn nói với Oscar rằng anh thật là đặc biệt và bức vẽ thật là đặc biệt, nhưng tôi không nói được. Tôi không nói được gì cả. Dù sao chăng nữa anh đã làm đời sống vui lên, rồi đi loạng choạng xuống đường, và tôi ngó theo anh. Anh không thèm hỏi tôi đang làm cái khỉ gì mà ngồi trên cái va-li trong con đường tối thui mà hát Eleanor Rigby cho con chó xù bé xíu nghe. Có vẻ như Oscar chẳng bao giờ để ý điều gì là bình thường, điều gì là bất bình thường.
Tuy nhiên, anh lại có một khả năng cảm nhận khác, một giác quan khác thường. Hay là không phải vậy? Có phải anh chỉ tình cờ lang thang xuống phố rồi đụng phải tôi, và chỉ làm cho tôi cảm thấy như là tôi nên ở lại và xem hết cuộc biểu diễn xiếc này? Anh thậm chí không biết. Anh thậm chí không hiểu được bức vẽ đó có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Anh không thèm biết là tôi đang bỏ nhà đi bụi nữa kìa. Nhưng anh đã đưa nó cho tôi vào ngay chóc cái khoảnh khắc cần thiết nhất.
Nhiều khi cuộc đời điểm trúng bạn theo một kiểu sét đánh, làm bạn bị văng khỏi cái góc nhìn bình thường của mình. Bạn không còn biết mọi việc diễn ra như thế nào. Thay cho những gì bạn biết, thì chỉ còn có những mẫu hình khác nhau do các ngôi sao tạo nên; rồi chỉ còn tiếng thở của màn đêm; chỉ còn cái cảm giác đau nhức nho nhỏ ở nơi bàn chân bạn chạm vào mặt đất... Và bạn chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với nó hơn lúc ấy. Bạn nghĩ rằng nếu có một thứ gọi là Nó, thì bạn và Nó sẽ gần như chạm được với nhau. Lúc đó, bạn cảm thấy thiêng liêng, tận hiến và nhỏ bé. Trong một thoáng bạn cảm thấy như thể tiếng thì thầm đến từ khóm lá, cùng những con bọ, với bầu trời, và tiếng bước chân, tiếng thở dài đang đến thẳng đôi tai của bạn. Thế nên bạn lắng nghe.
Vậy đó, ngồi trên cái va-li, bên con chó khắm mùi, trên một con đường ngoại ô ở Brunswick, tôi đã có được một trong những khoảnh khắc đó. Điều tôi nghe được là Đời Sống bảo tôi quay lại, và như người ta thường nói trong phim, đối mặt với âm nhạc. Nó nói, về nhà đi. Về nhà nào.
Nói thật nhé, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, vì dù sao đi nữa thì tôi cũng đang đói. Tôi ngồi yên ở đó một lúc nữa, rồi tôi lôi cái va-li về, cố nghĩ ra một câu chuyện có vẻ hợp lý để nói với má.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley