In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
gày hôm sau, trước cuộc diễn tập, tất cả chúng tôi đến cái lỗ cống trên con phố. Kite mang theo một cây gậy thép để nạy cái nắp. Chúng tôi chờ cho con phố vắng hẳn đi rồi chuẩn bị làm việc. Thật ra là Kite chuẩn bị làm, còn chúng tôi thì trông chừng. Nhưng Caramella bỏ đi và kéo theo Oscar đến nhà nó để lấy bánh Biscotti. Tôi tập nhào lộn trên đường. Con phố chẳng bao giờ vắng lặng được lâu.
‘Mấy người định làm cái gì đó?’ Giọng nói õng ẹo của Marnie Aitkin vang lên khi con nhỏ rón rén theo sau chúng tôi. Cái nắp vừa bật ra, cả hai đứa - Kite và tôi cùng cúi xuống nhìn vào trong. Tôi ngước nhìn Marnie, rồi nhìn trở lại vào cái lỗ cống. Cái khoảng không tối om, sâu hun hút bên trong có vẻ sẽ thú vị hơn là một cuộc trò chuyện nhiều khả năng là chán phèo với Marnie. Kite nằm sấp xuống mò lấy cái đèn. Cậu giật nó ra và giơ lên cho tất cả chúng tôi nhìn. Cậu nói, ‘Bọn tôi đang câu đèn.’
Tôi nén cười và Marnie nói, ‘Ồ, phải rồi, tếu quá đi.’ Rồi con nhỏ khoanh tay lại và nhịp chân xuống đất một cách rất khiêu khích, như thể đang đợi một chuyện gì khác. Con nhỏ mang giày thể thao có đế cao. Tôi nghĩ thầm (theo cái cách kiêu hãnh, bề trên, cái gì cũng biết của mình) thiệt là ngu mới làm cho giày thể thao tròng trành cái thứ gót cao như vậy, khi lẽ ra giày này là để đi cho thoải mái. Tôi nhìn chằm chằm đôi giày và Marnie hểnh cái mũi xinh xắn lên trời như thể chẳng thèm để ý gì đến chúng tôi. Nhưng con nhỏ có chịu đựng được đâu.
‘Cái đó của mấy người à? Mấy người không được mở cái cống đó a nhe.’ Con nhỏ nói trong khi Kite và tôi xem xét cái đèn. Tôi biết nó bực mình vì Kite không đoái hoài gì đến nó, cho dù đôi giày của nó thiệt là nổi. Thiệt là ác chiến.
Tôi đáp, ‘Giờ nó là của tụi này.’
‘Tụi tao thấy mày trên báo, Cedar à. Nếu mày muốn biết thì thế này nhé: làm chương trình cho con chó đần là một lý do thật ngu xuẩn.’
Kite nói, ‘Có ai hỏi cô đâu mà nói.’ Rồi cậu lại nằm xuống, ngó, lách người vươn tay vào cái lỗ cống. Tôi thấy một đốm màu vàng nơi ánh sáng soi lên một món gì khác.
‘Cái gì vậy?’ Tôi hỏi, nhưng Kite chưa kịp trả lời thì Marnie, rõ ràng là không quen với chuyện bị người ta xem cái lỗ cống là quan trọng hơn mình, bùng lên giận dữ, ‘Kite này, nếu cậu chơi với Cedar thì cậu nên cẩn thận đấy, vì anh của nó là thằng ăn cắp và ba của nó là một tay ghiền xì-ke. Chuyện đó ai cũng biết hết.’ Marnie nghinh mặt với tôi, như thể nó đang đâm mũi giáo vào cổ họng tôi, trước khi xoay người trên đôi gót giày lớn và ngoe ngoảy bỏ đi.
Tôi giận dữ chồm dậy và mắng nó, ‘Nói dối. Mày bịa chuyện. Mày chẳng biết khỉ gì về ba tao cả. Hay về Barnaby.’
Con nhỏ dừng bước và quay lại.
‘Ừ, Harold Barton nói vậy đó. Ảnh nói là ba của ảnh nói vậy. Barnaby ăn cắp tấm ván trượt của Harold. Để có tiền mua ma túy. Vậy chứ mày nghĩ tại sao mà Barnaby bị gởi đi học nội trú nào?’
Con nhỏ trề môi dưới ra, đứng chống nạnh, và trong một thoáng tôi nghĩ là mình sắp chồm lại tát vào mặt nó. Nhưng thay vì làm vậy, tôi nức nở khóc, cái điều mà tôi không muốn làm chút nào, nhất là lại khóc trước mặt Kite. Tôi thấy miệng mình run run và thậm chí tôi không thể bảo Marnie cút cho khuất mắt. Con nhỏ ngó tôi như thể nó vừa đắc thắng giật phắt được một túi đầy bạc chuẩn bị đi gửi nhà băng, rồi ngoe ngoảy bỏ đi, lắc đôi mông trong cái điệu rất dởm ra vẻ đã lớn.
Cả triệu chuyện ùa qua trí tôi mà tôi không thể giữ lại một điều gì. Tôi thấy mình như một tờ giấy bị xé tan tành ra rồi thả cho gió cuốn đi. Đột nhiên tôi muốn về nhà với má. Tôi muốn biến mất. Tôi đưa tay lên ôm mặt. Kite đặt tay lên lưng tôi.
Tôi nói, ‘Điều nó nói không đúng.’
Kite cắn nhẹ môi, ‘Mình biết mà.’ Tôi không chắc là Kite có tin tôi không. Cậu có vẻ bối rối lắm. Đôi mắt cậu ngó lướt qua tôi, như thể có một ý nghĩ nào khác to lớn hơn nằm trong tầm mắt. Tôi thật sự biết được điều gì nào? Có lẽ điều nhỏ kia nói là thật thì sao.
Có lẽ đó là lý do tại sao ông Barton đã tới nhà tôi mà giận điên lên. Rồi sau đó thì Barnaby bị gởi đi học chỗ khác. Và đó chẳng phải là cái bí mật về ba tôi và nguyên do cái chết của ông sao?
Oscar và Caramella đi về phía chúng tôi. Tôi không muốn gặp ai cả. Tôi không thể tập trung được và bị xé toạc như một tầm ảnh xấu mà ai đó vất vào thùng rác. Tôi nói với Kite là tôi phải đi. Tôi không đi diễn tập đâu. Tôi phải về nhà. Kite khẽ gật đầu.
Dù sao đi nữa, tôi không muốn hiện diện bên Kite chút nào nếu cậu ấy tin những điều Marnia Aitkin nói. Tôi quay bước đi thật nhanh, để Kite ở lại giải thích với mọi người.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley