In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ánh xiếc Những Diễn Viên Nhào Lộn tổng diễn tập và chuẩn bị cho buổi ra mắt. Chúng tôi không quảng cáo trên ti-vi, vì Ruben nói rằng chuyện đó tốn kém quá, nhưng ông đã tổ chức cho tờ báo địa phương tới phỏng vấn chúng tôi, vì miễn phí. (Kite nói sở dĩ tờ báo chịu tới là vì Ruben vẫn còn có tiếng tăm trong địa phương.) Một nhiếp ảnh gia chụp một bức ảnh của tôi và Kite đang thực hiện tư thế thăng bằng ngọn nến, và bức ảnh được đăng ở trang nhất. Tiêu đề bài báo là: ‘Những Diễn Viên Nhào Lộn diễn vì Bambi.’
Những Diễn Viên Nhào Lộn diễn cho Bambi
Diễn viên xiếc nổi tiếng, Ruben Freeman, hướng dẫn bốn thiếu niên địa phương kết hợp lại để trình diễn nghệ thuật nhào lộn theo cách riêng của họ, trong một chương trình gây quỹ từ thiện sẽ trình diễn trong tuần tới tại một địa điểm trong vùng. Quỹ thu được từ buổi diễn sẽ dành cho chú chó của một người láng giềng - chó Bambi - đang cần một cuộc giải phẫu sinh tử. Xin xem tiếp câu chuyện ở bên trong, trang 2.
Trang hai kể nhiều hơn về chúng tôi. Bài báo kể chuyện Ruben buộc phải nghỉ trình diễn vì bị chấn thương nghiêm trọng; đăng toàn bộ tên chúng tôi và nói Kite chính là con trai của Ruben, rồi nói các dự án như vầy nên được khen ngợi vì ‘đã ấp ủ một tình cảm cộng đồng mạnh mẻ’, vì ‘mang những người bình thường và người tàn tật gần lại với nhau’, và vì ‘khuyến khích tuổi trẻ trong việc cách tân tích cực cùng những hình thái tự-biểu-hiện sáng tạo’. Tôi không biết rõ họ có ý gì khi kể ra tất cả những điều đó, nhưng nghe có vẻ quan trọng. Bài báo cho biết thời gian và địa điểm. Nó khiến chúng tôi có vẻ như một đoàn xiếc thực thụ...
Ðoàn Những Diễn Viên Nhào Lộn trình diễn chương trình Bốc Hơi vào thứ Bảy ngày 20 tháng Chín, lúc 7 giờ tối tại nhà xe số 45 đường Hickford. Chỉ một buổi diễn duy nhất. Xin liên lạc số 9380 4785. Vào cửa tùy hảo tâm đóng góp.
Khi thấy tên chúng tôi trên báo, tôi cảm thấy vừa háo hức, vừa kinh hoảng.
‘Bức hình kìa, nó làm mình cảm thấy hồi hộp quá,’ tôi nói với Kite sau một buổi diễn tập, khi ai nấy đều đã về hết rồi. Kite nhún vai.
‘Đừng lo. Đó chỉ là một tờ báo địa phương thôi mà - chẳng ai thèm đọc đâu.’ Kite ra vẻ cứng cựa lắm. Đúng là con trai.
‘Nó khiến cho buổi diễn giống như một chương trình ngon lành. Y như thiệt vậy.’
‘Ờ, thì sẽ là một chương trình ngon lành thật mà.’ Kite đứng dậy và làm động tác nhào lộn tung người và cúi đầu chào tuyệt đẹp. ‘Giờ tới bồ.’ Kite nói, hất đầu về phía tôi như thể tôi sắp bước lên một con ngựa, trong khi cậu thì cầm dây cương. Phải chi dễ được như vậy thì cũng hay biết mấy.
Tôi thở dài, ‘Bồ biết là mình không thể nhào lộn tung người vậy mà.’
‘Không, bồ biết là bồ không làm được, nhưng ngược lại mình biết là bồ làm được. Đó là sự khác nhau. Mình sẽ hướng dẫn cho bồ. Nhớ ba mình nói gì không? Đá chân bồ lên và nhấn hai vai bồ xuống.’
Tôi lắc đầu và nhăn mũi hếch lên.
‘Bồ làm được mà, Cedy. Mình biết vậy. Chỉ có trí bồ ngăn bồ lại đó thôi.’
Kite gọi tôi là Cedy. Tôi cười. Đó là lần đầu tiên cậu ấy gọi tôi như thế. Và rồi, vì tôi đã tình cờ mỉm cười, nên tôi đành phải miễn cưỡng thử một phen thôi. Tôi đứng lên và quay quay hai cánh tay.
‘Hãy hình dung chính bồ đang làm điều đó.’ Kite nói, nhoài người lên trên tấm thảm để giúp tôi. Tôi nhắm mắt và cố tưởng tượng thân thể mình đang vỗ cánh, một cú nghiêng chao rồi một cú búng, hai chân tôi vung lên hình cung và đôi tay chống lên sàn nhà, đầu chúi xuống sau cùng, rồi đầu gối gập lại theo tư thế hạ người xuống...
Tôi không nhìn Kite. Tôi chỉ thở hắt ra và buộc cơ thể mình tuân theo các động tác tiếp theo.
Động tác không được hoàn hảo cho lắm, nhưng khá hơn nhiều so với những lần tôi đã từng làm. Tôi quá đà, và cú hạ xuống rất vụng về, nhưng cả hai tay lại bung ra cùng lúc - thường thường thì tôi chừa lại một tay, để phòng hờ. Và Kite cũng không phải đụng vào tôi. Tôi hết sức kinh ngạc.
Kite cười to và nói. ‘Mình đã nói thế nào nào? Tới cuối tuần này bồ sẽ làm nhuần nhuyễn động tác này. Bồ sẽ không cần mình nữa đâu. Thấy chưa, sẽ là một buổi diễn ác chiến cho mà coi.’
Nhưng tôi biết rằng Kite cũng hồi hộp. Tôi biết qua cái cách cậu bất dưng rất tập trung, rất chăm chú, không lè phè lơ mơ nữa. Chỉ còn lại có một tuần để chuẩn bị, và câu chuyện trên báo làm dấy rộ lên một cảm giác khẩn trương. Nó khiến cho mọi chuyện xảy ra nhanh chóng hơn.
o O o
Trong buổi diễn tập tiếp theo sau đó, Caramella mang đến một bộ đồ hóa trang dành cho Oscar. Bộ đồ được làm bằng giấy trắng và là một hình nón dài bao phủ lấy anh từ cổ tới chân. Caramella đã sơn những bức tường của cái nhà xe màu trắng, vẽ lên đó một vạch đen chạy ngay chính giữa bức tường và một hình lưới phía bên dưới, giống như mắt lưới chuồng gà. Những người còn lại trong chúng tôi sẽ mặc áo thun đen vì mỗi chúng tôi đã có sẵn một cái áo thun đen; và quần soọc đen, thứ mà Caramella tìm mua được ở tiệm Salvos. (So với chúng thì cái áo đầm kim tuyến và con ngựa quá màu mè - rõ ràng là dành cho buổi diễn lần tới thì đúng hơn.) Caramella nói buổi trình diễn sẽ hoàn toàn mang màu đen và trắng, bởi như vậy thì rẻ nhất và dễ dàng nhất, tuy nhiên vẫn có tính sân khấu, như phim của Charlie Chaplin chẳng hạn. Chúng tôi đặt Oscar vào trong cái ống hình nón và cho anh đứng ra chính giữa. Nhìn anh thật là quái.
Ruben thích quá. Ông vỗ tay và nói rằng Caramella là một nhà thiết kế bẩm sinh, một nghệ sĩ thứ thiệt, và hết sức tháo vát. Ông chưa bao giờ thấy một mẫu thiết kế nào hay ho như vậy mà gần như không tốn kém gì cả.
(Ông chỉ trả mười hai đô-la để mua sơn và mấy cái quần soọc.) Chúng tôi đều cho rằng Caramella là số dzách. Caramella cười toe toét. Hai tay chống nạnh, nhỏ trông gần như lớn hẳn lên. Rõ ràng là nhỏ đã suy nghĩ rất nhiều về vụ này.
‘Ừ, thiệt là giật gân, mà không quá hào nhoáng,’ Oscar, kẻ luôn lựa chọn ngôn từ hết sức cẩn thận, nói. ‘Hoàn toàn tương phản, hình thể táo bạo. Tôi thích lắm. Đặc biệt là đứng trong cái hình trụ bằng giấy này thì gần như tôi thành bất khả xâm phạm. Tôi có một lớp da mỏng mảnh nhưng lại là một hình dáng rất mạnh mẽ, một trọng tâm thu hút. Đích thực là Oscar này.’
Thật vậy. Sự tàn tật của Oscar khiến cho anh mỏng manh ở bề ngoài, nhưng có cái gì đó mạnh mẽ và trung thực tỏa chiếu xuyên qua anh. Ruben chắc cũng có chung ý nghĩ như vậy. Ông xoa cằm, mím môi và có một ý kiến thật hay.
‘Sẽ hết sức hay nếu chúng ta có thể bắt đầu trong bóng tối, chỉ có Oscar trên sân khấu với một ngọn đèn phía dưới cái hình nón của nó, do đó nó sẽ sáng bừng ra như một ngọn đèn lớn.’
Tại sao tôi lại không nghĩ tới cái món đồ đó nhỉ? Kite thúc chỏ tôi.
Cậu nói, ‘Cedar và con biết chúng ta có thể kiếm cái đèn ở đâu.’
Ruben hỏi, ‘Hay lắm, nhưng nó giá bao nhiêu?’
‘Không tốn xu nào cả. Tụi con chỉ mượn một người bạn tốt của Cedar thôi, là Harold đó.’ Kite nháy mắt với tôi và tôi hiểu ngay. Thật là tuyệt quá!
Tôi nói, ‘Tụi con có thể lấy nó vào ngày mai, trước giờ tập.’
‘Tuyệt quá, và nhớ phát mấy cái này ở trường nghe.’ Ruben nói, đưa cho chúng tôi một xấp tờ rơi mà Caramella đã làm.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley