Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
au tuần đó, chúng tôi có buổi diễn tập đầu tiên với Oscar và Caramella. Caramella đến đó cùng tôi và nhỏ đi tụt lại phía sau rồi cúi đầu chào, ngọ ngoạy mấy ngón tay cái, đỏ bừng mặt lên và áp lưng vào bức tường. Kite đang nằm ngửa, khởi động, duỗi chân ra quét quanh thành những vòng tròn. Ông Ruben tới bắt tay nhỏ. Nhỏ không nói được gì, cũng không dịch người ra khỏi bức tường. Ruben đang sửa soạn mấy tấm thảm. Tôi muốn giúp trải mấy tấm thảm ra nhưng tôi không muốn bỏ rơi Caramella nơi bức tường đơn độc. Đôi chân của Kite xoay rất nhanh, vù vù trên sàn nhà. Tiếng động nghe thật bức bối sao đó, cái cách chúng cào cấu, quấy rầy sự yên tĩnh, trong khi nhìn chung, Kite dường như đang phớt lờ đi cái tình huống xung quanh. Tôi thấy bối rối quá chừng. Tôi bắt đầu nhảy lò cò.
Rồi Oscar xuất hiện thật đột ngột. Anh nhào ngay vào cái không khí ngột ngạt của căn phòng, như thể dậm mạnh lên một cái bong bóng và làm nó nổ tung. Một mớ chân tay ngo ngoe lúng túng và rồi anh xuất hiện, nháy mắt lia lịa, gương mặt ngơ ngác ngạc nhiên, như một người sao Hỏa mới đáp xuống. Caramella nhích người ra khỏi bức tường và mỉm cười, bởi vì có người còn vụng về hơn cả nhỏ và ai cũng đang nhìn anh. Tôi thả người nằm sấp xuống, nhẹ nhõm, ‘Anh tới thật là hay quá, Oscar à.’ Kite ngừng ngay mấy động tác quay chân một mình rất khó chịu của cậu lại và bật lên để chào. Như thể căn phòng đang cau có bồn chồn thì bùng lên tiếng cười thoải mái khi Ruben giang rộng tay chào mừng Oscar, và đề nghị chúng tôi ngồi quanh thành vòng tròn để thảo luận.
Tôi nhìn quanh vòng tròn và nghĩ: nếu coi chúng tôi là một món súp thì đây quả là một món mà bạn chưa từng được nếm qua, một món súp không thể tưởng tượng được, có những gia vị mà bạn không thể tìm thấy trong bất cứ quyển sách dạy nấu ăn nào, ngay cả quyển kinh Hari Krishna[24] cũng không có. Oscar mặc chiếc áo khoác đỏ. Caramella chăm chú và nghịch vớ vẩn đôi tay trên hai đầu gối tròn trịa, trong khi đôi mắt màu mây xám của Ruben tỏa sáng và đảo quanh khi ông nói và đặt câu hỏi. Kite thoải mái ngồi ườn ra, nhìn tôi thật nhanh. Tôi không thể nói cho bạn biết ánh mắt cậu ấy nói lên điều gì, nhưng tôi cảm thấy như thể nó gắn bó chúng tôi lại với nhau trong một cách vừa bí mật vừa vui sướng trong một thoáng chớp nhoáng.
[24] Hari Krishna: một bộ kinh nổi tiếng của Ấn Độ. ND.
Trước tiên, chúng tôi khởi động bằng cách chơi những trò chơi trẻ con, như trò tìm nhặt và trò những bức tượng khổng lồ. Dần dần, Caramella bắt đầu thấy khoái, cười khúc khích và chồm tới trước, tháo bỏ cái khúc mắc sợ hãi nhỏ xíu ở trong tim. Tới khi thực tập những động tác thăng bằng thì nó đã hăng hái vô cùng. Oscar cứ nói mãi, ‘Ôi, các bạn ơi.’ Và vừa cau mày vừa lắc đầu. Thỉnh thoảng anh nói những điều vô nghĩa, như là, ‘Ôi, giờ bị kẹt xe rồi,’ và ‘Ừ, tôi thấy đất liền rồi, làm tôi nhớ tới một con mòng biển quá.’ Mặc dù thường xuyên nói lắp, anh có một kiểu can đảm vụng về, cái kiểu can đảm bắn ra như một loại nước uống có ga, nhiều khi nhễu nhão tùm lum, và anh chỉ chùi nó đi bằng một cái quẹt tay vụng về, xong nháy mắt, rồi ầm ĩ vấp té về phía trước. Anh làm tôi nghĩ tới một kiểu người đi khai phá vượt qua cành lá thấp, bùn lầy và thú dữ, can đảm tiến lên về phía một cái gì đó, cho dù là bất cứ cái gì, chỉ lao về phía trước. Thỉnh thoảng anh ngồi xuống và nói, ‘Tha lỗi cho mình nghen, mình mơ mộng chút thôi mà.’
Hồi sau, Caramella và tôi thả bộ về nhà. Con nhỏ im lặng.
Tôi hỏi, ‘Sao, có ổn không? Bà có thích không?’.
Nhỏ từ từ gật đầu thật quả quyết. ‘Tuy nhiên, tôi không giỏi lắm, đúng không nào? Tôi còn chưa đứng được bằng tay cho đúng nữa mà.’ Caramella thường hay thăm dò như vậy. Nhỏ luôn cần bạn trấn an.
‘Bà làm được thôi mà. Bà chỉ cần tập dượt là xong.’
‘Bà nghĩ vậy hả?’
Tôi gật đầu, ‘Bà sẽ tiến bộ hơn mà.’ Con nhỏ vung đôi tay ra trước một chút và gương mặt trông giống như đang nhồi nhét một điều bí mật bên trong đôi má ửng hồng.
Nhỏ nói, ‘Oscar ngộ quá hé?’
‘Ừ, ngộ và can đảm.’
‘Đúng vậy.’
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley