Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
rước khi Oscar và Caramella tham gia cùng chúng tôi, Kite và tôi đã có một tuần lễ diễn tập với ba của Kite, tôi gọi ông là Ruben. (Ông bảo tôi cứ gọi ông như thế.) Trong lần diễn tập đầu tiên với Ruben, chúng tôi thảo luận rất lâu về những sáng kiến và động tác cùng phương cách để có thể kết hợp chặt chẽ hơn với Oscar và Caramella. Ruben trở lại trong lần diễn tập kế tiếp với một kế hoạch nhét hết tất cả mấy động tác đã tập thử vào. Ông nói, trước tiên chúng tôi phải thảo luận và chỉ vui chơi như thể nó là một trò chơi, có nghĩa là không cuống lên về chuyện cái gì sẽ thành và cái gì sẽ không thành. Khi chúng tôi làm vậy, cũng là lúc ông bắt đầu điều chỉnh lối biểu diễn, rồi bắt chúng tôi lặp lại nhiều động tác, hoặc yêu cầu chúng tôi thử tập đơn giản hơn, hay chuyển động nhanh hơn hoặc chậm hơn, hay giả theo điệu bộ như mấy con chó, như bị say xỉn, như mắc cỡ nhút nhát, hay như bị giật dây điều khiển. Đã lắm, vì Ruben đánh dấu hướng dẫn giỏi hơn Kite nhiều, và tôi học nhanh hơn với ông. Sau một tuần, tôi đã có thể thực hiện động tác trồng chuối và xoạc thẳng hai chân mà không cần giúp đỡ. Thấy chưa nào, mọi chuyện đều nằm ở chỗ hướng của sức đẩy thôi mà, đẩy hông về trước và nhấc lồng ngực lên.
Kite và tôi không đi lạch bạch loanh quanh và nói chuyện nhiều như trước đây nữa. Chúng tôi phải tập trung cao độ. Sau một màn tập thử, tôi cảm thấy như thể mình được làm bằng không khí. Rồi tôi về nhà và tiếp tục suy nghĩ về nó, bạn biết đấy, nghĩ ngợi để tìm ra những ý tưởng lớn khi nằm trên giường.
Ruben không giống như bà Mayberry. Ông không giống như một ông thầy bình thường, chỉ bắt bạn phải làm cái này cái nọ rồi cứ thế giao cho những bài kiểm tra. Ông hỏi chúng tôi về nhiều chuyện thay vì chỉ nói và nói. Ông luôn luôn hỏi, ‘Cảm thấy làm sao? Con tưởng tượng cái gì khi làm điều đó?’
Kite nói, ‘Con cảm thấy tò mò, rất tò mò.’ Tôi nói, ‘Như một loài động vật khổng lồ nào đó thời tiền sử nhảy cà tưng qua bãi cỏ dài.’
‘Con thấy như một miếng ván mắc kẹt giữa không trung.’
Ruben nói, ‘Con có thể tưởng tượng mình dài ngoằng và nhẹ hều, vươn thẳng lên cao để chạm vào một đám mây không?’
‘Dạ được.’
‘Giờ thì con có thể gập xuống qua vai của Kite không?’
‘Kite, con cảm thấy thế nào?
‘Giống như con đang khiêng một bao khoai tây to.’
‘Gồng lên. Tập trung vào. Cố gắng bước đi như thể nó cũng nhẹ nhàng thôi. Cedar, con có thể cuộn quanh vai nó được không và trườn xuống phía trước, giữ tiếp xúc với Kite qua phần bụng của con, đặt đôi tay con lên gối nó nhé? Kite, đứng yên và hạ hông xuống. Giữ hai vai của Cedar. Bác tự hỏi, Cedar nè, nếu Kite ngã người ra phía sau và con nghiêng về phía trước và duỗi chân về phía trần nhà, con có thể trồng chuối được không?’
‘Thiệt là tuyệt! Hai đứa có thể nhìn nhau như kiểu các con đang ngạc nhiên không? Ngạc nhiên khi thấy nhau ấy? (Chúng tôi cười ồ và mất thăng bằng vào lúc đó. Tôi lại rơi trở lại vai của Kite và cậu ấy hất tôi ra, hất xuống cái lưng.)
Ruben nói, ‘Ba thích vậy đó! Hất con bé rơi xuống như vậy, uốn người thêm nữa, giống như con muốn rũ thoát khỏi nó vậy. Nào chúng ta làm lại từ đầu cái phối hợp này lần nữa nghe? Lần này, Kite nâng Cedar cao lên, giống như con đang nhấc cái gì đó lên khỏi mặt đất và đưa nó lên ngọn đèn để xem xét. Rồi Cedar, mở mắt ra giống như con đang ngủ và vươn vai vào buổi sáng. Rồi, con thấy mình đang ở trên trời, con phải có vẻ hoảng sợ và gập người xuống lại vai Kite.’
Kite nhìn tôi với một cái nhìn mới tinh mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Cậu nói, ‘Giỏi lắm, Cedar. Bồ đang tiến bộ lắm. Bồ có thể làm lại không?’
Tôi có thể làm lại không à? Tôi xoay tít và loạng choạng như thể vừa nhận được một lời khen bốc lên tận mây xanh. Đó là lần đầu tiên Kite có vẻ thán phục hết lòng. Tôi có thể làm lại không à? Trời ạ, tôi có thể làm lại cả triệu lần nữa kìa.
o O o
Ngày ngày, Ruben hỏi xem chúng tôi có ý kiến hay ý tưởng gì mới không. Điều đó khiến tôi cảm thấy rằng ý kiến của tôi là quan trọng, khiến tôi muốn tiếp tục suy nghĩ. Tôi nói với ông rằng Caramella có khiếu về nghệ thuật lắm, rằng tôi nghĩ nhỏ thiết kế sẽ rất đẹp, rằng Oscar có trí tưởng rất độc đáo và đã viết một quyển sách tên là Những Chuyện Thường Ngày, nên có lẽ anh sẽ nghĩ ra một vài ý kiến hay ho cho buổi diễn. Kite có ý kiến là đưa Oscar vào trung tâm như một người dẫn chuyện. Tôi cảm thấy được khích lệ rất nhiều bởi vì Kite đã đồng cảm với cách suy nghĩ của tôi. Nhưng tôi không nói gì. Tôi chỉ cười khì thật vui và lộn nhào ba vòng liên tục.
Tôi đề nghị, ‘Hay ta lấy từ Bốc Hơi làm tên của buổi diễn?’
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley