Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ó một khoảng cách lớn giữa một ý tưởng với thực tế. Bên trong đầu bạn có một quang cảnh bao la. Bạn có thể tưởng tượng bất cứ chuyện gì bạn muốn. Ví dụ như, bạn có thể dự tính chính xác bạn muốn căn nhà của mình sẽ như thế nào; bạn nhắm mắt lại và tưởng tượng ra chiếc cầu thang xoắn ốc với những cái lan-can trơn bóng và sàn nhà gỗ màu xanh cùng những ngôi sao đính trên trần nhà, thảm cỏ cho con thỏ trong phòng của thỏ, và đôi khi có thể có hẳn một con bò trắng trên ghế xô-pha hay một đàn hải âu hoang dã lang thang, đội những chiếc mũ mới và vừa từ tuốt bên Nga bay trở về để kể chuyện bạn nghe, chờ trong cái bồn tắm to gần bằng một chiếc xe buýt luôn luôn ấm áp tuyệt hảo với bọt xà-phòng mùi mật ong. Và xuyên qua những khung hình thoi trên cửa sổ, bạn có thể thấy được từng loại cây cối, thậm chí cả loài cây tro núi, và một số cây có những sợi thừng đong đưa với tiếng líu lo của lũ chim bắt ruồi ức vàng và loài chim thằng chài cười cùng một số những loài chim quý hiếm, hót hay như ca sĩ Stevie Wonder. Và rồi, vào đúng cái khoảnh khắc khi bạn đu đưa từ một sợi dây thừng trong đám cây và hóa thành chàng Tarzan, má bạn réo to và bạn phải mở bừng mắt ra.
Cedar! Ăn tối đi.
Vậy là bạn mở mắt ra, và ô kìa, bạn đang nằm ngửa mặt nhìn lên cái trần nhà nứt nẻ trên cao, đầy vết ố bẩn màu vàng bệch như thể có ai đó đã tè lên. Vậy đó. Cuộc đời thật thì không khác mấy với một chiếc khăn lau bếp đã được dùng qua. Và bạn không thể nào buộc một con hải âu đội mũ và kể chuyện cho bạn nghe trong nhà tắm, dù bạn có làm cách gì đi chăng nữa. Một số ý tưởng vẫn muôn đời chỉ là ý tưởng.
Đầu óc tôi lang thang ra phố, lẩn quẩn với cái ý tưởng gánh xiếc. Ý tôi muốn nói là tôi thật sự nổi khùng.Tôi nằm trên giường và không thể ngừng tưởng tượng về gánh xiếc ấy, càng lúc càng lớn dần lên, tất nhiên mọi chi tiết đều sắc sảo và màu mè lộng lẫy, với ánh đèn sân khấu và một ban nhạc sống cùng những cái chũm chọe gióng lên ở mỗi khoảnh khắc đặc biệt. Còn tôi, đang cỡi một con ngựa trắng phi nước đại, thật ra là đang thực hiện động tác đứng bằng hai tay trên lưng nó, nhìn chao ôi là giống Lana Monroe mặc trang phục rực rỡ có những chiếc lông chim cài trên tóc. Rồi từ trên mái ngói, Kite nhào xuống (cậu có thể đang bay hay được cột vào một sợi dây thừng, nhìn thật tuyệt vời trong chiếc quần kẻ nhung màu da lạc đà và một chiếc mũ nồi,) và cái chiêng lại gióng lên, rồi kèn trom-pet vang vang và đèn chớp tắt khi Kite chộp lấy cổ chân tôi, đám khán giả la ồ lên thán phục trong khi chúng tôi đu lên, cao dần, cao dần và buổi biểu diễn bắt đầu... Chỉ có điều tôi quên, không có thú vật.
Và buổi diễn ở trong ga-ra.
Và tôi không chắc Kite có thể bay hay không.
o O o
‘Con có nghe má không, Cedar? Má nói là bữa tối đã xong rồi đó.’ Má đang bực mình. Tôi biết điều đó qua giọng nói mệt mỏi của bà. Và trước đó, khi về tới nhà, má đã nghe những tin nhắn trong máy nhắn tin, rồi bà ngồi xuống rấm rứt khóc. Tôi nghe bà khóc. Bà không biết tôi ở nhà, bởi vì tôi im ru ở trong phòng của mình, hết sức tập trung vào những ý tưởng gánh xiếc. Tôi lăn ra khỏi giường theo cái cách mà đám diễn viên nhào lộn vẫn hay làm. Khi tôi vào bếp, má lau vội mắt và đứng lên làm bộ như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ra ngoài khu vườn đầy cỏ dại vàng úa. Bà nói điều gì đó về lũ gà, Rita và Door, chỉ để làm ra vẻ tự nhiên. Nhưng tôi biết rồi.
‘Má có làm sao không má?’
‘Ừ, má khỏe mà, chỉ có công việc ở sở hơi mệt thôi.’
‘Có chuyện gì xảy ra vậy?’
‘Ô, má có một người khách hàng khó chiều. Thật ra là hai người chứ. Má phải đưa Matteo - con biết cái ông già người Ý vẫn luôn nghĩ là mình mới hai mươi hai tuổi đó - má phải đưa ổng tới tiệm McDonald’s. Ổng mặc một bộ đồ vét rất đẹp. Rượu đã khiến ông ta ra như thế đó. Ổng ở trong một trung tâm và đây là ngày ổng được đi ra ngoài chơi. Ổng khó lắm, bởi vì ổng không biết mình bao nhiêu tuổi. Cho nên ổng ngồi trên xe và ổng đặt tay ổng lên chân má hay khoác tay vòng qua cổ má và ổng nói, ‘Anh yêu em, anh yêu em.’
Má nhái rất giống. Má diễn tả, kề miệng bà sát tai tôi và ngân nga bằng giọng Ý lơ lớ. ‘Anh yêu em, anh yêu em.’ Hai má con tôi cười sằng sặc.
‘Rồi còn gì nữa không?’ Tôi hỏi, bởi vì tôi biết thỉnh thoảng má cần phải nói về những điều xảy ra với bà ở sở làm.
‘Ôi, ngoài hai giờ chán ngắt chơi bài Snap with Joy ra, thì vụ tệ nhất trong ngày là Renata. Má đang dạy nó nấu ăn. Cả hai cùng làm bánh quy và má nói là nó nên chia bánh cho mọi người khác trong trung tâm mà nó đang ở cùng ăn cho vui. Vậy mà nó từ chối. Nó nói chỉ khi nào họ từng người một đến xin thì nó mới cho. Rồi nó có thể cho họ một cái bánh nếu thấy thích họ. Thiệt là không công bằng chút nào. Những nguyên liệu làm bánh là của chung của mọi người trong trung tâm, và dù sao đi nữa nó phải học không sống ích kỷ. Không ai thích nó cả. Má yêu cầu là nó phải chia bánh, vậy mà nó ném cái dĩa vào má và chửi má là đồ chó. Má bỏ đi. Má không làm việc với nó nữa. Nó tửng quá.’
‘Tửng là gì vậy má?’
‘Tửng là bất bình thường, bộc phát ầm ĩ lên, giống như một cái núi lửa vậy, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào. Giống như Pablo de la Renta vào một ngày khó ở.’
‘Ồ,’ Tôi thốt lên, nghĩ rằng đó có thể là một cái tên hay cho buổi diễn của chúng tôi.
‘Con có nghe tin nhắn điện thoại không?’ Má hỏi, đùa chơi với thức ăn của bà chứ không phải là ăn.
‘Không, sao vậy, có tin nào cho con hả?’
‘Có một cái của Barnaby, má nghĩ vậy. Con nghe đi.’
o O o
Tôi bỏ cái nĩa xuống, bước tới nghe tin. Chỉ có tiếng đàn ghi-ta, với một tiếng hát theo ậm ừ thoang thoảng nho nhỏ. Không có lời nhắn nào. Chắc chắn đúng là Barnaby rồi. Tôi mỉm cười nhưng lại thấy rất giận. Đáng ra anh phải nói đôi lời gì đó. Tôi ước gì anh đã nói đôi lời gì đó. Tiếng anh nghe như gió thoảng về từ nơi xa lắc.
Tôi nói, ‘Là ảnh đó mà, chắc vậy rồi.’
Má gật đầu mỉm cười và đôi mắt trở nên dịu dàng. ‘Tức cười quá, thoạt đầu khi má nghe nó, má lại nghĩ đó là ba con.’ Bà ngoảnh đi chỗ khác không nhìn tôi. Tôi nghĩ bà đã lên cơn khùng. Ba tôi đã chết và không thể để lại tin nhắn ngay cả khi nếu ông muốn làm vậy. Rồi má sụt sịt và nhún vai. ‘Ý má là, tất nhiên má biết điều đó là không thể, nhưng khi con quá muốn điều gì thì con có thể gần như đánh lừa cả chính mình.’
Tôi cau mày với bà. ‘Má đã mất trí thật rồi sao?’
Má vỗ nhẹ vào cổ tay tôi. ‘Ba con đã từng đánh đàn và hát vào điện thoại cho má nghe khi ba má còn trẻ, giống y như vậy. Barnaby chơi giống ổng quá.’
Tôi gật đầu. Không phải vì tôi biết điều đó, mà chỉ vì tôi hiểu. Tôi hiểu tại sao má về nhà mà tấm tức khóc. Không phải là do công việc và Renata ném cái dĩa, mà đó là do tin nhắn của Barnaby. Là do ba tôi không còn trên cõi đời này nữa. Đã chết thật rồi.
Tôi hỏi, ‘Có lẽ điều đó có nghĩa là Barn sắp trở về rồi, hả má?’
‘Má hy vọng là thế.’ Má trông ngồ ngộ và buồn trở lại, nên tôi đổi đề tài.
‘Biết gì không nè? Con và Kite sắp làm một biểu diễn xiếc quyên góp cho con Bambi của cô Ricci.’
Bà nói, ‘Kite và con chứ.’ (Má không kềm được chuyện sửa lưng tôi, bởi vì bà là một bà mẹ. Họ quen với chuyện tìm những lỗi lầm của bạn, thay vì những điều bạn làm đúng.)
Tôi từ từ lặp lại, ‘Kite và con đang thực hiện một buổi diễn xiếc.’ Má mỉm cười và có vẻ hơi lo. Má nói tôi phải cẩn thận, bọn tôi có phải làm gì trên cao không và có ai giúp chúng tôi không? Tôi nói dối là ba của Kite giúp chúng tôi, và rồi bà cảm thấy yên tâm hơn về chuyện này.
Bà hỏi, ‘Con có nói cho Ricci hay chưa?’
‘Không, để cho ngạc nhiên mà. Má biết không, để ngừa khi buổi biểu diễn không thành công.’
o O o
Kite và tôi bắt tay vào việc trong ngày hôm sau. Kite cũng có cả mớ ý tưởng. Chúng tôi bỏ cả buổi chiều nhảy từ ý tưởng này sang ý tưởng khác. Kite nói, ‘Thử cái này nghen,’ và chúng tôi sẽ thử điều đó một lúc tới khi tôi nói, ‘Mình có một ý hay hơn đây, tại sao mình không làm theo cách này hè?’ Và rồi vì lý do này hay lý do khác mà Kite không thích cách đó (ví dụ như cậu bảo là nó quê mùa hay quá trớn hay dễ đoán quá,) và vậy là chúng tôi lại cùng bắt đầu với một ý khác, cho tới khi cả hai chúng tôi cùng phát chán vì nó. Thế là chúng tôi ngừng, vào trong nhà ăn bánh bắp ép, và ngồi ở bàn không nói năng cười đùa gì cả. Rồi tôi nói, ‘Có lẽ nếu Oscar và Caramella tới giúp thì sẽ dễ dàng hơn chăng?’
Kite cúi sụp xuống bàn và cùi chỏ hất đổ chén bắp ép, nói rằng điều đó sẽ làm cho tình thế tệ hơn nữa và chúng ta phải tập trước những điều chúng ta muốn họ làm, và Oscar dù sao thì cũng không thể giữ thăng bằng, và Caramella thì không bình thường. Chúng tôi cãi nhau một hồi về Oscar và Caramella, vì tôi nghĩ điều đó có thể là một cách tốt cho họ tham dự vào đời sống. Kite nói họ có thể cảm thấy rất buồn nếu họ không thể làm tốt công việc được giao, và tôi nói điều đó sẽ không quan trọng, chúng ta có thể tìm ra một việc mà họ có thể làm tốt, một việc gì đó mà họ làm giỏi, không nhất thiết là những trò nhào lộn. Kite thở dài và tôi thấy bực mình. Có một vũng sữa đổ đang chảy về phía cạnh bàn. Tôi nhúng ngón tay mình vào đó và vẽ một hình vuông. Có lẽ Kite đúng. Điều đó khó quá. Ba của Kite bước vào.
‘Mọi chuyện thế nào? Buổi diễn đó tới đâu rồi?’ Ông đặt tay lên bờ lưng khòm xuống của Kite.
‘Tụi con chưa làm được gì cả.’ Kite nói mà không hề nhìn lên.
Ông nói,‘A!’ Và ngay lập tức tôi thấy dễ chịu hơn, bởi vì ông nói ‘A!’ theo cái cách một ông bác sĩ nói khi ông ta hiểu ra điều gì trục trặc. ‘Nhiều đầu bếp quá mà, ba cho là vậy?’
Kite hểnh mũi lên và gật đầu. Tôi lau dọn chỗ sữa đổ. Ba của Kite ngồi xuống mỉm cười. Tôi hy vọng là ông có thể đề nghị giúp đỡ nhưng ông không nói. Ông hỏi tôi có gì uống chưa (ông vừa mới mua ít nước táo) và ông buồn bã nhìn Kite ngồi gục ở đó. Ông gõ những ngón tay xuống mặt bàn thành một thứ tiếng động khó chịu. Tôi muốn cau mặt bởi thứ tiếng động khó chịu đó và bởi sữa, bởi Kite đang ngồi sụp. Nhưng tôi không làm điều đó. Tôi chỉ ngó ra ngoài cửa sổ. Tôi không biết phải nói gì. Nửa phần trong tôi chỉ muốn bỏ ngang hết mọi chuyện. Nhưng nửa còn lại thì không làm thế. Cái phân nửa muốn bỏ cuộc là phân nửa tồi tệ, phân nửa nhỏ nhen chỉ muốn mọi thứ phải dễ dàng; cái phân nửa đó chỉ muốn bỏ đi và nhảy lên giường với Stinky và rầu rĩ ngó trân trối lên cái trần nhà bẩn thỉu. Nửa kia thì tiếp tục tưởng tượng làm cách nào cho công việc suôn sẻ, nếu chúng tôi viết ra một dự án, hay thay phiên nhau làm sếp nếu chúng tôi cứ tiếp tục cố gắng.
‘Ba có tính giúp tụi con không, ba?’ Kite từ từ ngước lên. Cậu nheo mắt như thể ý tưởng đó đang được nặn ra từ đôi mắt, như thể hỏi điều đó là thật khó khăn. Ba của Kite có vẻ như được an ủi. Ông ngừng gõ và vui vẻ vỗ hai bàn tay lên bàn.
‘Ba muốn thử xem sao.’ Ông nhìn tôi. ‘Cháu nghĩ sao hả Cedar? Cháu có sẵn sàng để cho một lão già hướng dẫn buổi biểu diễn của cháu không?’
‘Chắc chắn chứ.’ Tôi không cần đắn đo gì cả. Điều đó là điều chắc cú nhất mà tôi từng nghe ba Kite nói, và đôi mắt ông mở to và sáng ngời. Không dưng tôi cảm thấy nhẹ nhàng và vui và hào hứng. Giờ thì tôi háo hức muốn đi liền và bắt đầu lại luôn.
‘Ổn rồi, chúng ta sẽ bắt đầu ngày mai.’ Ba Kite nói, và ngay cả ông cũng có vẻ vui sướng. Kite đá lông nheo với tôi. Tôi cố nháy mắt đáp trả nhưng tôi là một đứa đá lông nheo dở ẹt, cả hai mắt nháy cùng một lúc, như một cái chớp mắt. Kite bật cười to.
Kite nói, ‘May mắn là bồ đứng bằng tay giỏi hơn là bồ nháy mắt.’
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley