Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
edar, xuống đi!’ Kite hét lên và chộp lấy cổ chân tôi. Tôi đang đu chơi trên cái xà treo, như vầy nè:
Kite vừa đi vào nhà để lấy nước. Trong lúc cậu đi, tôi nghĩ mình thử chơi tư thế dơi trên cái xà treo. Rồi tôi đu nhè nhẹ thôi. Rồi tôi đu mạnh thêm. Rồi tôi thấy thân thể mình bay vun vút trong không trung, tất cả những nhánh xương thả lỏng và tự do, và không phải là tôi đang đu, mà là một lực khác, một lực nằm chực chờ trong không gian vồ chụp lấy chim chóc, lấy những trái banh, lấy những cái lá rơi, cùng tất cả những thứ gì đang rơi đang bay. Nó khiến tôi cảm thấy mình đang biết một điều gì đó rất đặc biệt, ít ra cho tới khi Kite đi ra rầy tôi và dừng cuộc đu bay lại.
Tôi nói, ‘Bồ nắm cổ chân làm sao mình xuống được.’ Cậu ta buông ra và đỡ tôi xuống, mặc dù tôi không cần cậu làm điều đó. Mặt Kite trắng bệch và giận dữ.
Tôi hỏi, ‘Chuyện gì đây?’
‘Bồ có khùng không? Đừng bao giờ treo ngược đầu mà không có thảm lót bên dưới. Và ngay cả có thảm cũng không được làm vậy một mình. Bồ chưa hề học qua về an toàn. Thật là nguy hiểm nếu rủi bồ té.’
Tôi chưa bao giờ thấy Kite giận dữ. Kite gần như hét toáng cả lên và hai tay múa máy trong không khí, như khi ông Zito nổi điên với bà Zito.
Tôi nói, ‘Được rồi, thôi mà. Mình sẽ không làm vậy nữa.’ Nhưng tôi cảm thấy có chút gì đó như tự ái, như buồn cười, như nổi quạu nên tôi ngồi xuống. Trong một thoáng kinh khủng tôi nghĩ mình sắp bật khóc. Tôi quay mặt vào tường để phòng hờ. Kite không nói lời nào. Dường như cả thế kỷ trôi qua như vậy. Tôi ngồi yên quay mặt đi, nén nước mắt xuống, còn cậu thì đứng im giận dữ. Tôi không biết làm thế nào để ngừng chuyện này lại. Tôi nghĩ mình chỉ cần bỏ đi nhưng tôi không làm được. Tôi không hình dung được nếu làm thế thì có đúng hay không. Kite sẽ nghĩ rằng tôi là tổ sư mè nheo.
‘Cedar nè, mình làm thế lá cờ nghen?’ Kite thở dài, lại đặt tay lên vai tôi, đúng vào chỗ cũ, chỉ khác là lần này cậu bóp nhè nhẹ.
Tôi quay lại, ‘Ừ.’
Kite nói rồi nhe răng cười khì, ‘Xin lỗi nghen, tôi la lớn quá ha.’ Tôi gật đầu, nhưng không nhếch nổi một nụ cười. Tôi không cười ngay được. Tôi phải khởi động lại rồi mới cười được.
Đây là tư thế lá cờ khi bạn thực hiện đúng:
Và chúng tôi làm nó như thế này:
Nhiều lúc chúng tôi thực hiện tư thế đó rất dễ dàng, nhưng tôi hay bối rối và cũng hay quên là phải nắm chặt cho đúng nên cứ té xuống hoài. Tôi nản quá, bực mình ghê và sắp sửa nổi cơn giận dữ, thế là tôi bỏ cuộc.
Tôi đề nghị, ‘Này Kite, bồ có muốn đi dạo qua bờ dậu nhà Mott thay vì tập tiếp không?’ Vả lại, tôi đã quá mệt vì bị con chuột tước mất giấc ngủ. Quá mệt, không tập trung nổi để mà nghĩ ra phải dùng thế nắm nào cho tư thế thăng bằng nào.
‘Được chứ.’ Kite nhảy lộn nhào một vòng. ‘Tập vầy đủ rồi, đi thôi nào.’
o O o
Bờ dậu của Mott dài và tua tủa trên đầu, giống như những cây cọ vẽ đã qua sử dụng. Bờ dậu chạy dài giữa nhà Mott và nhà Barton. Những nhánh cây chĩa ra, và bước dưới đó, bạn có thể đi suốt từ đầu này tới đầu kia, như ẩn bên trong một đường hầm bằng cây. Vấn đề là bạn phải bước đi, chứ không leo trèo như bọn nhóc. Bạn phải bước đi với sự quả quyết như Jesus khi Ngài chứng minh với những kẻ thiếu lòng tin rằng Ngài có thể đi trên mặt nước. Bạn phải cố giữ thẳng lưng mà không nhìn xuống để tìm nơi để đặt chân. Bạn sẽ bị trầy trụa te tua, nhưng cũng đáng công lắm. Đi xuyên qua đám cây, bạn cảm thấy rất tuyệt, như một người hùng thật chiến. Có lần, vì một lời thách mà Hoody Mott nhảy khỏi cái bờ dậu, nhưng nó bị gãy cổ chân nên bây giờ chúng tôi bị cấm nhảy.
Kite bước đi trên bờ dậu giỏi hơn tất cả mọi người. Tôi biết là cậu giỏi lắm. Khi cậu leo cây cậu leo như khỉ. Có vẻ như cậu biết rõ chỗ nào để vươn tay tới nắm, chỗ nào để ngả người ra, khi nào thì nhảy tới. Và có vẻ như cậu biết mà không phải nghĩ ngợi gì, như thể thân thể cậu biết vậy.
Tôi nói, ‘Bồ giống một con khỉ quá.’ Chúng tôi tới cuối đường, nơi mà Hoody đã nhảy. Chúng tôi ngồi tuốt trên bờ rào cao, thõng chân xuống đong đưa và nhìn ra ngoài con đường.
‘Ừ, khi bồ leo thì bồ phải nghĩ mình như khỉ, khi bồ chạy thì bồ nghĩ như báo, khi bồ bay thì bồ trở thành chim. Đó là chiêu mà ba mình bày cho mình.’
‘Ý bồ là sao chứ?’
‘Nè, thân thể nghĩ nhanh hơn đầu óc. Và nó không nghĩ thành lời. Thật ra, việc ra lệnh cho thân thể bồ làm cái gì là không có hiệu quả đâu, nhưng nếu bồ cho nó một hình ảnh nào đó, một hình ảnh mà nó có thể cảm nhận được, thì nó có thể sử dụng cái hình ảnh ấy. Thí dụ, nếu bồ muốn nhảy thật cao, bồ hãy tưởng tượng mình có một cái lò xo bên trong người, bồ hãy tưởng tượng ngực bồ được kéo ngược lên bằng một sợi thừng, bồ tưởng tượng đôi tay bồ đang vươn ra để bắt một trái bóng bay cao trên bầu trời. Đó là cách ba mình dạy. Ông bắt mình tưởng tượng. Ba cho rằng mình có thể bay nếu mình cảm nhận đúng.’
‘Bồ có trở thành chim được không?’
‘Được chứ. Thấy không nào, đó là lý do ông đặt tên mình là Kite, theo một con chim, cho nên bồ có thể bay.’
‘Ông có muốn bồ bay không?’
‘Ông không muốn chừng nào mình chưa sẵn sàng.’
‘Bồ sẵn sàng chưa?’
‘Chưa, chưa sẵn sàng.’
‘Bồ muốn bay không?’
‘Tất nhiên là muốn. Đó là điều mình sẽ làm. Chứ bồ không muốn sao?’
Tôi đáp, ‘Có chứ.’ Nhưng tôi sắp trả lời ‘không’ bởi vì tôi không biết chắc mình có làm được hay không. Lúc này, tôi tự nhủ, đối với tôi, nội cú chúi người trong màn lộn mèo cũng đã gọi là bay rồi.
Tôi bứt một cái hạt tròn trên nhánh cây và thả cho nó rơi. Chúng tôi ngắm nó rơi trên mặt đất và lăn đi. Cái lần tôi ném trúng ba của Harold bằng một trái quất hái được trong bờ dậu đó, ông ta hơi hoảng hồn, rồi đập thình thịch vào cánh cửa nhà chúng tôi như một con gấu bị thương ở đầu. Tôi nhìn ông ta từ phía bờ dậu. Barnaby nói ông ta đáng bị ném một trái quất vào đầu vì ông ta đang tò te với bà Mott, và ai cũng biết chuyện này chỉ trừ ông Mott, một cha nội lù đù. Má nói không nên nghe những chuyện ngồi lê đôi mách đó, và ông Mott không phải là một cha nội lù đù. Ông ấy chỉ không xứng với bà Mott thôi, và vụ đó có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không có quyền ném trái quất vào ông Barton. Bà phạt tôi cấm ra khỏi nhà trong hai tuần.
o O o
Từ chỗ ngồi trên bờ dậu, chúng tôi có thể thấy Pablo de la Renta đang ngửi mấy bông hồng ở trong khu vườn phía trước nhà ông. Ông mặc cái tạp dề có tráng nhựa in hình những trái tim. Tôi hét lên chào ông và ông nhón chân, dứ dứ cây kéo tỉa cây về phía tôi và hỏi ba sườn tôi sao rồi. Tôi đáp, ‘Đỡ nhiều rồi.’ Pablo de la Renta có giọng nói ngọt ngào êm ả, nó vỡ ra như những con sóng.
Ông nói, ‘Coi chừng té lộn cổ à nha.’ Rồi ông cau mặt như một bà mẹ, xong lại cúi xuống mấy bông hồng.
Kite hỏi, ‘Ai vậy?’
‘Ổng là một trong hai cậu trai. Người kia, Robert, là một bác sĩ. Họ sống chung với nhau trong ngôi nhà màu trắng đó. Họ có nhiều bàn ghế hết sức sang trọng, một cây chuối và sân chơi phơi nắng ở đằng sau nhà, má nói họ phàn nàn về mấy con gà nhà mình bởi vì tụi gà hấp dẫn chuột nhắt, và họ phàn nàn về việc Ricci cho chim ăn bởi vì chim ị lên mấy cái xe của họ. Nhưng ngoài mấy chuyện đó ra thì họ tốt lắm.’
Kite chỉ xuống con đường, ‘Còn chuyện gì ở đằng kia vậy?’ Đó là Harold Barton, và hai đứa đang ngồi trên cái máng nước gần đó là Hailey và Jean-Pierre. Bọn chúng đang nhìn. Hailey giữ một con thỏ trên tay. Harold cầm một thanh kim loại. Hắn đang ấn nó vào cái miệng cống trên đường và cố bẩy cái nắp lên. Barnaby nói rằng có lần Hoody Mott đã mở cái miệng cống chỉ bằng cách cho ngón tay út vào cái lỗ, nhưng tôi không biết chuyện đó có thật không. Nếu nhìn xuyên qua cái lỗ cống thì bạn sẽ không thấy gì cả, nhưng bạn cảm nhận được mùi đất ẩm ướt bốc lên thốc vào mắt.
Khi mở được cái nắp ra, Harold bỏ đi rồi mang lại một vật gì đó to, sậm màu và nặng. Tôi nhận ra đó là cái gì. Hắn bỏ cái vật ấy xuống cái lỗ, rồi đậy nắp cống lại.
Tôi la lớn, ‘Chết mày chưa, Harold đồ tồi, tụi tao thấy hết rồi nghe!’
Harold hỏi, ngó ngược lên, ‘Thấy cái quái gì?’ Tôi ước gì mình có một trái quất để ném hắn. ‘Ờ, cứ nhìn đi, đồ con nhóc con Harley hết thuốc chữa.’
‘Mày bỏ cái gì vào trong cái lỗ cống vậy?’
‘Đó là chuyện của tao, mày muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu.’
‘Cái đó của ai vậy?’
‘Mày không việc gì phải biết.’ Hắn nói bằng giọng chế nhạo và chống nạnh như thể hắn là ông chủ vậy. Bỗng Jean Pierre la lên, ‘Xe tới kìa!’ và cả bọn bỏ chạy khỏi con đường. Harold đưa ngón tay ra dấu chửi tôi và chạy phóng ra đường. Tôi tìm xem có cái gì để ném cái xe. Một cái hạt khô, đúng rồi. Nếu một cái xe chạy ngang và bạn đang đứng trong bờ dậu, thì bạn phải ném một cái gì đó. Tôi đã ném trúng ông Barton bằng trái quất như vậy đó, xuyên đúng qua cửa sổ xe. Ngay chóc.
‘Tới đó coi hắn bỏ cái gì xuống cái lỗ cống vậy.’ Kite nói, rồi cậu nhảy xuống, từ đúng cái chỗ mà Hoody Mott đã nhảy. Kite đã không thèm xem xét hay cân nhắc gì cả, cứ thế phóng xuống, hai tay dang rộng và ngực ưỡn ra trước. Tôi thề rằng, trong một thoáng tôi đã nghĩ cậu sắp bay qua suốt con đường. Nhưng cậu không bay. Kite rơi và đáp xuống trên bờ cỏ nhà của Mott, hai tay bó gối. Kite nhìn ngược lên phía tôi. Cậu la lớn, ‘Hãy nghĩ như chim.’ Nhưng không đời nào tôi nhảy. Tôi không ngu vậy. Tôi leo xuống.
‘Có khùng mới làm vậy. Mình biết một đứa đã gãy cổ chân vì nhảy ở chỗ đó.’
‘Bởi vì nó không đáp xuống cho đúng cách, vậy thôi. Đâu có cao lắm đâu.’
Hailey đi tới, tay vẫn còn giữ con thỏ. Hailey nhìn Kite như thể cậu là một siêu nhân, như thể nhỏ đang xem cậu có phải là người thật hay không vậy.
‘Anh có bị thương gì không? Hoody Mott từng bị gãy cổ chân. Tụi này hồi đó còn vẽ những ngọn lửa trên miếng bột bó chân của nó cơ mà.’
‘Không, không sao mà. Con thỏ của bạn tên gì vậy?’
‘Nó tên Madge.’ Madge có đôi tai màu xám. Kite vuốt ve Madge và rồi cậu hất đầu về phía miệng cống. ‘Tới đó coi thử coi.’ Tôi biết Hailey và Jean-Pierre sẽ ganh tỵ với tôi bởi vì tôi chơi với một cậu chàng có thể nhảy xuống từ bờ dậu giỏi hơn Moody Mott. Tôi cố không lộ vẻ khoái chí về chuyện đó. Tôi hào hứng nhìn chúng như muốn nói rằng, ‘Tụi bay có thể đi theo luôn.’
Kite nằm trên đường và dán mắt vào cái lỗ nhỏ trên cái nắp. Nó là một cái nắp hình tròn, nặng nề làm bằng thép hay là sắt gì đó, cho nên xe cộ có thể cán qua hoặc bạn có thể nhảy dậm mạnh hết ga trên đó mà nó vẫn không suy suyển gì. Có một cái lỗ nhỏ bằng đồng hai mươi xu ngay ở chính giữa.
Kite nói, ‘Thiệt tình, mình không thấy rõ.’ Cái thứ đồ ăn cắp đó.
‘Ừ, mình biết, dưới đó tối thui à.’
Jean-Pierre chạy ào đến ra vẻ quan trọng, ‘Tui biết đó là cái gì. Trong cái lỗ cống đó. Tui thấy mà.’ Hắn có một cái bụng màu hạt điều để lòi ra ngoài cái quần soọt một khoảng. Tóc hắn rất ngắn và dựng lên ở chỏm như một bàn chải chà móng tay, làm hắn luôn có vẻ hoảng hốt hay kích động. Tôi cá là ban đêm hắn vẫn còn mút ngón tay cái.
‘Cái gì vậy?’
‘Đó là một cái đèn. Giống như đèn lồng. Tụi nó chôm được. Patrick và Harold và Frank, ở bên đường Hutton. Ở chỗ có công trình sửa đường. Người ta dùng cái đèn đó để ngăn không cho xe cộ lái vào cái ổ gà lớn trên đường vào ban đêm. Tụi nó sẽ bị rắc rối lớn thôi nếu có ai đó bắt gặp. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó lái xe vào cái ổ gà chứ?’ Jean-Pierre lắc đầu và miệng hả tròn hình chữ O, và bạn có cảm tưởng như nó chỉ muốn thấy ai đó gặp rắc rối. Nhưng nó sẽ không phải là một thằng chỉ điểm thóc mách.
‘Tại sao Harold lại bỏ nó xuống cái lỗ cống chứ?’
Jean-Pierre nhún vai. ‘Ai biết đâu, chắc chỉ để giấu đi.’
Thật tình tôi có thoáng ghen tỵ. Harold đang có một cái gì đó giấu trong cái lỗ cống kia. Có lần, Barnaby đổ cả đống nước vô đó, nhưng việc ấy có hay ho gì đâu - bạn phải cất một thứ gì đó bạn cần phải giấu đi kìa. Một món đồ ăn cắp là hay nhất. Một món gì đó mà có ai đó đang cuống lên đi tìm. Điều đó mới khiến nó trở nên ly kỳ. Không có giấu nếu không có tìm, nếu không thì vô nghĩa. Giống như không có ai tìm bạn thì chuyện đi trốn thiệt là chán phèo. Ngay cả Stinky cũng biết vậy. Nó chỉ muốn có xương xẩu và cây que nếu nào bạn làm bộ bạn muốn mấy thứ đó và đuổi theo nó. Hailey hỏi chúng tôi xem có muốn đến nhà con nhỏ để xem chỗ con thỏ Madge sống không, nhưng tôi nói cám ơn. Hailey lúc nào cũng chỉ muốn chơi gác thiên hạ, và con nhỏ sẽ nổi giận nếu bạn không chơi theo cách nhỏ muốn. Nhỏ sẽ dỗi nếu bạn thêm đôi tai hay rễ cây hay những lời không hay lên bức vẽ của nhỏ.
o O o
Kite và tôi về nhà tôi xem ti-vi. Ricci với con chó nhỏ Bambi đang đi từ nhà của mấy chàng trai về. Bà rên lên và nói rằng Bambi không khỏe, nhưng rồi bà mỉm cười và khoe chúng tôi đôi giày thể thao kiểu cọ màu xám và cam mà bà đã mua từ tiệm Tàu hai-đô-la. Bà nói hoàng tử William có một đôi giống vầy. Bà thấy trong một bức hình của ông, trong một tờ Tuần báo Phụ nữ. Bà cười to và nói hoàng Tử William chắc phải keo kiết xác như bà vậy - đôi giày giá chỉ có năm tì mà.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley