People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ọn con trai không trò chuyện theo cái kiểu của bọn con gái. Chúng nói về nhiều thứ. Những thứ bên ngoài và loanh quanh, những thứ mà bạn có thể chạm vào và nhìn thấy, không phải thứ ở bên trong con người. Những thứ bên trong thật ra cũng chẳng phải là chuyện gì cả, vì bạn không thể thấy chúng - không thể thấy bằng mắt - và bạn không thể cầm giữ chúng - không thể cầm bằng tay. Do đó chúng chỉ là những tình huống. Tôi gọi chúng là những tình huống của trái tim. Con trai không nói chuyện về những tình huống của trái tim. Nếu chúng thô thiển thì chúng bàn tán về những thứ kềnh càng mà di chuyển được, như xe hơi, bóng đá và em út. Nếu chúng thật sắc sảo, thì chúng khoái những thứ dính líu đến điện tử, như máy vi - tính, dàn nghe nhạc, những thử nghiệm khoa học. Tôi nghĩ chắc chỉ những thằng con trai thật thông minh mới nói chuyện về chính quyền và nhà hát, nhưng không có nhiều chàng thông minh như vậy. Những kẻ dịu dàng hòa nhã thì nói về các cô mà chúng gặp trên xe điện, và những chàng lớn hơn như Barnaby thì nói về âm nhạc, các ban nhạc với cần sa, và những điều một con linh dương không biết. Tôi không nghĩ sẽ có nhiều anh chàng nói với nhau về chuyện có điều gì mà một con linh dương không biết; chỉ Barnaby mới nói chuyện đó, bởi vì ảnh là một kẻ mơ mộng như ba của chúng tôi vậy.
Không phải là chuyện của đám con gái thì hay hơn hoặc là hay là quan trọng hơn, không phải là ở chuyện đề tài, bởi vì thiệt tình mà nói, nhiều đứa chỉ bàn về bọn con trai và làm sao để con trai mê chúng. Đó là những đứa lớn hơn, và chúng chán chết. Tôi sẽ không làm điều đó bởi vì tôi là một người theo thuyết nam nữ bình quyền, và tôi dự định sẽ có những ý kiến của riêng mình về tình trạng của thế giới, và tôi sẽ chẳng bao giờ để cho một thằng con trai nào dạy tôi làm thế nào để có được chúng cũng như phải làm gì với chúng. Khác là khác ở cái cách mà con gái trò chuyện với cách mà con trai trò chuyện. Với con gái thì bạn có thể nói dông nói dài về những điều nhỏ xíu xiu xảy ra với mình. Bạn được phép bỏ ra cả giờ để thuật lại một vụ cãi nhau của bạn với má, và cuộc cãi vã ấy đã làm cho bạn nổi giận và buồn bã, hay vừa nổi giận vừa buồn bã như thế nào. Nhưng bạn không thể làm điều đó với bọn con trai.
Kite chẳng bao giờ nói được về những thứ bên trong con người. Như khi cậu kể với tôi về ba má của mình, thì cậu chỉ kể như thể đang nói về cái mái nhà mà không như đang chia sẻ điều gì với tôi cả. Và khi bạn hỏi Kite những điều riêng tư, như về tình bạn giữa cậu và Oscar, thì có vẻ như cậu chặn chúng lại ngay, hay cất chúng đi, hay xua chúng đi liền, như thể chúng là những con ruồi đang làm phiền cậu vậy. Đó cũng là cái kiểu mà Barnaby hay làm. Thế nhưng không phải là kiểu của Caramella. Nhỏ đó muốn nhai cục mỡ, như lời của cậu John tôi nói. Điều đó có nghĩa là bạn bám chằng lấy các chi tiết, mổ xẻ những dữ kiện và đi tới tận xương, tận thịt chất máu me xương gân sần sật của vấn đề, cái cốt lõi sân si, cái trung tâm của những cảm xúc rối tung rối mù được chôn kín vào trong da và gói quanh bạn lại. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể chạm đến cái trung tâm đó được đâu, nhưng nếu cứ lởn vởn quanh đó một hồi thì kiểu gì cũng hiểu được lờ mờ về nó.
Khi tôi về nhà sau khi tập với Kite ở nhà cậu thì Caramella muốn nghe tôi kể lại mọi chuyện. Tôi biết Caramella là bạn mình, bởi khi chúng tôi tâm sự với nhau, tôi cảm thấy rằng những gì tôi cảm nhận, nhìn thấy và nói ra trong bất cứ tình huống nào cũng có mang một ý nghĩa gì đó.
‘Kite mặc đồ gì vậy?’
‘Thì vẫn cùng thứ mà cậu ấy vẫn mặc thôi. Tôi không nghĩ là Kite quan tâm đến chuyện đó.’
‘Bà có hỏi Kite về anh chàng cao nhòng nhòng ở gánh xiếc không?’
‘À, Oscar. Có chứ, tôi hỏi nhưng Kite không chịu trả lời. Tôi không nghĩ là Kite thích nói về chuyện đó.’
‘Hừm. Chuyện đó ngộ hen. Ba của Kite làm sao?’
‘Ổng dể thương. Không có nước ngọt. Ổng định đi mua một ít. Thiệt tình thì tôi nghĩ là ổng buồn lắm.’
‘Làm sao bà biết là ổng buồn chứ?’
‘Chỉ biết vậy thôi. Ổng có ánh mắt rất buồn, và ổng nói năng nhỏ nhẹ, như một đứa bé nhút nhát vậy. Mà Kite cũng nói là ổng nhút nhát. Bởi vì má của Kite bỏ ổng và giờ thì bả đang sống với một tay tên là Howard, cha nội này giống như một con chồn còn ba của Kite thì phải làm việc ở một thư viện.’
‘Ô, vậy thì tệ quá.’ Caramella cắn móng tay, cau mày, và cân nhắc tình huống. Rồi nhỏ nói, ‘Họ sống trong cái nhà kiểu gì vậy?’
‘Một căn nhỏ thôi. Tối om, nhưng ở ngoài sau có một cái ga-ra rất chiến có trải thảm. Tụi này tập ở đó.’
‘Thấy bà muốn tiếp tục tập dợt thì Kite có vui không?’
‘Tôi không biết. Kite không nói. Bà biết tính cậu ấy sao rồi mà; Kite không nói ra những cảm xúc của mình đâu.’
‘À, bà không biết được à?’ (Việc của một cô gái là đọc ra những cảm xúc không được diễn đạt của một cậu con trai bằng những cách khác. Con gái rất giỏi trong việc truy tìm những dấu hiệu.)
‘Không biết. Có lẽ vậy.’
‘Bà không có cái cảm giác ngộ ngộ đó à?’ (Cảm giác ngộ ngộ là khi bạn thích ai đó thì bụng của bạn trở nên hoàn toàn trống rỗng và đập thình thịch, và những lời chôn kín bên trong đột nhiên như một cơn ói mửa, phun huỵch toẹt ra miệng trật lất hết trơn, thế là bạn đỏ rần cả mặt, bởi vấn đề quan trọng ở đây là tạo cho được ấn tượng tốt về mình.)
‘Thoạt đầu thì tôi có, nhưng sau một lúc thì tôi thấy bình thường.’
‘Vậy là bà mê Kite rồi ha?’
‘Kite đặt tay lên vai tôi.’ Tôi đáp, hơi né câu hỏi, bởi vì tôi muốn kéo dài nó ra, làm cho nó dài thêm, như từ từ ăn một cây kem vậy.
Caramella hỏi, ‘Kite để tay trên vai bà bao lâu?’
‘Một lúc lận. Tôi cảm thấy nó đi xuyên qua mình.’
‘Bà mê lắm rồi. Tôi biết mà.’ Con nhỏ đắc thắng khoanh tay lại, như thể nó vừa thắng một game Cá vậy.
o O o
Tôi về nhà và nghĩ về chuyện mình đã mê hay chưa. Tôi chỉ muốn mê nếu Kite cũng mê, nếu không thì thiệt là tệ. Barnary gởi một tấm thiệp về.
Có bao giờ bạn lo rằng da của mình bị mòn đi nếu bạn cứ chùi rửa nó hay đốt cháy nó dưới ánh nắng như kiểu nướng nó lên, hay dậm chân thình thịch trên đườngrồi gập người xuống, làm quần bị nhăn thêm ở mấy chỗ nếp gấp? Cái gì nằm bên trong bộ da của bạn mà làm bạn cứ đi hoài đi mãi vậy? Ô, không gian sâu và bài hát mà nó dâng hiến. Cho dù tôi là một ca sĩ tuyệt vời đi nữa thì những con chim vẫn tuyệt hơn. Không có chúng, không gian sẽ trống vắng vô cùng. Tôi bay lơ lửng. Một nàng thiên nga đen đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi là một chú vịt cạp cạp giang hồ phải lòng một nàng thiên nga đen.
Nhiều khi Barnaby có thể nói những chuyện theo một cách đầy ẩn ý. Tôi từng truy hỏi anh sau bữa ăn tối, lúc lẽ ra anh phải làm bài vở nhưng chẳng bao giờ làm. Anh chỉ ngồi trên giường chơi ghi-ta.
‘Barn nè, anh có yêu Laura Pinkstone không?’
‘Không.’
‘Vậy thì sao anh lại hôn nhỏ đó trên xô-pha trong phòng khách?’
‘À, anh đoán là anh có yêu nó khi anh đang hôn nó.’
‘Nhưng sau đó thì hổng yêu nữa hả?’
‘Ừa, không phải lúc nào cũng yêu.’
‘Vậy thì, có lúc anh yêu nó, có lúc không à?’
‘Ừa. Một phần ba thời gian anh yêu nó, nhưng hai phần ba thời gian thì anh không yêu.’
‘Làm sao anh có thể biết được có bao nhiêu phần ba?’
Anh để cây ghi-ta xuống và chồm tới gần hơn.
‘Cedy nè, có lẽ anh sai, nhưng theo cái cách mà anh hiểu, thì có ba phần để yêu. Ba cách để thực hiện nó - trí óc, thể xác và tâm hồn. Khi em có được cả ba thứ cùng một lúc, thì đúng là nó rồi đó. Đó là hàng thứ thiệt.’
‘Với Laura là phần nào vậy?’
‘Thể xác.’ Tôi nhăn mặt vì đối với tôi dường như đó là phần dởm và cà chớn nhất. Tôi không biết vụ đó. Tôi chỉ biết những gì ta vẫn xem được trên phim, và tình dục thì luôn luôn đưa tới rắc rối.
‘Nghe nè, Cedy. Laura dễ thương. Anh thích nó, nhưng mà, (ngay lúc này Kite xòe cả hai bàn tay ra và làm mặt nhăn nhó) nó không hiểu vậy. Nó cứ nghĩ thẳng ngay đơ tuồn tuột, nó không uyển chuyển được. Và chính anh phải điều chỉnh cái quan niệm đó một chút. Chỉ vậy thôi.’
‘Có bao giờ anh có cả ba phần đến cùng một lượt không?’
Anh mỉm cười, ‘Chưa có. Em có chưa?’
‘Đừng cà chớn nha.’ Tôi hỉnh cái mũi tròn tròn của mình lên và thoi anh một thoi. Barnaby hát bài Dạ Khúc Tình Yêu, và tôi chìm trong suy nghĩ về lý thuyết ba-phần. Sau một hồi tôi cho rằng tình yêu không có gì dính líu với toán học và các phần cả. Tôi nói với Barnaby, và anh nói, ‘Em nói đúng, nó không nên dính tới mấy thứ đó. Tình yêu và toán học, chúng ở hai sân chơi khác nhau.’ Rồi anh bắt đầu hát to lên, Tình yêu và toán, chúng ở hai sân khác...
Còn tôi nghĩ mình đang giận đến phát điên!
o O o
Khi má về, tôi đưa cho bà tấm thiệp của Barnaby.
Tôi hỏi, ‘Má có nghĩ là Barnary đang yêu thiệt hông?’
Bà bật cười, ‘Má mong là không. Nó có thể sẽ không về nhà nữa nếu nó yêu.’ Bà ngồi xuống xô-pha, cởi giày ra và bắt đầu xoa bóp hai chân.
‘Má nè?’
‘Gì?’
‘Làm sao má biết là khi nào má yêu ba vậy?’
Tôi nhấc chân bà lên và bóp cho bà. Bà thích tôi làm vậy lắm. Bà ngả đầu lên tay dựa và thốt ra một tiếng thở dài buồn thiu.
‘Má chỉ biết là vậy thôi, qua những gì cảm nhận được, má đoán vậy.’
‘Má cảm thấy như thế nào?’ Tôi tự hỏi má có cảm thấy cái cảm giác ngồ ngộ đó không, cái thứ tình yêu đó.
‘Ừ, con cảm thấy muốn gần gũi người đó, con cảm thấy hạnh phúc khi ở bên họ, hay con cảm thấy vậy ngay lúc đầu tiên.’
‘Rồi sao nữa má?’
‘Chà, với mỗi người mỗi khác con à. Với ba của con và má thì tình yêu trở nên phức tạp vì những thứ khác.’
‘Những thứ gì khác vậy?’
‘Ồ, thì chỉ là cuộc sống thôi, con biết mà, chén đĩa dơ, những giấc mơ khác nhau. Mà sao con hỏi vậy, hả Cedy? Con yêu rồi hả?’
‘Không, đâu có yêu đương gì. Barnaby nói là có ba phần để yêu.’
‘Nó nói vậy hả? Ồ, chỗ đó đã lắm (câu này là dành cho ngón tay cái tôi nhấn vào lòng bàn chân của bà). Giờ thì con phải làm chân kia luôn chứ nếu không thì má đi cà niểng một bên đấy. Chân này sẽ ganh tỵ với chân kia.’ Chúng tôi đổi chân.
‘Barnaby cho rằng có ba phần để yêu: trí óc, thân xác và tâm hồn.’ Tôi nói, giữ giọng bình thường. Má mỉm cười, nhưng không trả lời; không trả lời liền khi đó.
Má nói, ‘Tâm hồn, đó là cái chính.’ Rồi bà nhắm mắt lại.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley