Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ẽ ra tôi phải biết. Lẽ ra Kite cũng phải biết. Chỉ khi bạn phải là rất đần mới không biết rằng giữa tháng Năm và tháng Chín thì gần như mỗi thứ Bảy đều có trận đấu ở sân Victoria. Người ở quanh sân bóng đều đến xem. Chỉ có bọn con trai chơi, tuy nhiên chúng và cha mẹ chúng đều rất quan tâm. Tôi chỉ thích khi có tay nào ghi điểm ngon lành bằng cách nhảy lên lưng người khác và chụp bóng cao hơn mọi người khác. Tôi thích như vậy đó.
Tôi nói, ‘Chà, mình không thể tập ở đây.’ Kite và tôi đang ngồi trên lan can xem trận đấu.
‘Không đâu, không hề gì, tụi mình có thể về nhà tôi. Nhà tôi có thảm tập.’ Đôi tay Kite lúng túng nằm kẹt trong áo thun. Kite nghiêng đầu qua ngó tôi. Nhưng tôi không nói năng gì cả. Tôi chỉ khẽ nhún vai.
‘Stinky có đến được không?’
‘Tất nhiên. Ba tôi rất thích gặp lại nó.’
‘Đồng ý, vậy thì đi nào.’ Tôi nhảy xuống khỏi lan can. Kite đã rủ tôi đến nhà cậu - có nghĩa là chúng tôi phải là bạn với nhau. Tôi không quan tâm đến việc có thảm hay không có thảm. Tôi thấy muốn vung hai tay ra và hét lên, nhưng tất nhiên là tôi không làm vậy. Tôi đứng thật vững trên đôi chân rộn ràng phấn khích và mỉm cười. Kite chuồi người khỏi lan can và nhét tay vào túi, ngước nhìn lên trời như thể có một vật gì đó sắp rơi xuống.
o O o
Tôi gặp ba của Kite. Họ sống trong một ngôi nhà nhỏ có một hành lang dài và những cửa sổ ở trên một bên thôi. Vì thế nó rất tối, và bốc mùi như vớ và thảm chùi chân trong phòng tắm bị ướt. Phía bên kia nối với một ngôi nhà khác gần như trông giống y ngôi nhà này. Nó không bề bộn như ta vẫn nghĩ ở những ngôi nhà không có bàn tay người mẹ, nhưng không được quét tước và sạch bóng nghiêm cẩn như nhà của Barton, hay không có mùi nấu nướng thơm ngậy như nhà của Caramella. Cũng không có bức tranh nào trên tường hay vật dụng để trên kệ như nhà của chúng tôi. Đó là một ngôi nhà không có đồ đạc. Ít ra là cũng không có những vật nho nhỏ. Đối với tôi, vì tôi là một tay chuyên rình mò soi mói, thì chuyện này hơi giống việc mở một cuốn album ảnh ra mà thấy nó trống không, không có hình gì ráo trọi. Ba của Kite đang ngồi ở bàn bếp đọc báo, như má tôi đọc trong ngày thứ Bảy. Bà đọc tờ phát hành đặc biệt The Extra và đôi khi cắt tranh hoạt hình Leunig dán lên tủ lạnh. Tủ lạnh của Kite thì để trơn.
Ba của Kite đứng dậy khi chúng tôi vào nhà bếp. Kite đặt tay lên sau vai tôi và nói, ‘Đây là Cedar.’ Bàn tay giữ trên vai tôi trong vài giây. Tôi cảm nhận được bàn tay ấy. Và khi nó buông xuống, vẫn còn một cảm giác ấm áp ở nơi vai. Ông bố bắt tay tôi, mỉm cười, ‘Rất vui được gặp cháu. Tôi nghe nói cháu là một vận động viên nhào lộn trứ danh,’ điều này làm tôi đỏ mặt và chữa thẹn rằng không phải thế, mặc dù tôi ngấm ngầm biết rằng đối với một người bắt đầu tập thì mình không tệ chút nào. Ông mặc đồ thể thao để chạy bộ và mái tóc bù rối như thể vừa ngủ dậy. Ông bồng Stinky lên và cù lét dưới cằm nó. Đôi mắt ông như những đám mây mang mưa, to, buồn và mờ xám.
Kite nói, ‘Tụi con sẽ tập một lát trong ga-ra.’
Ông đáp, ‘Tốt lắm.’ Ông gật đầu khích lệ, và mỉm cười, và như thoáng bẽn lẽn. Nhưng tôi nghĩ ông dễ mến hơn bà mẹ. Ông có vẻ dịu dàng, như bộ đồ ngủ bằng vải fla-nen. Ông hỏi, ‘Ba có thể xem một chút không?’ rồi ông để con Stinky xuống.
Kite đáp, ‘Không, chưa đâu. Có lẽ ít bữa nữa đã.’ Ông bố gật đầu.
Ông khoanh tay lại và giữ yên như vậy. Có vẻ như ông không biết làm gì, mặc dù ông là ông bố và chúng tôi chỉ là hai đứa nhóc.
‘Lúc nãy Oscar có ghé ngang. Ba nói với nó là chiều nay con mới về.’
‘Cám ơn ba. Con sẽ qua đó sau.’ Kite mở tủ lạnh, nhìn vào trong rồi đóng lại. ‘Bạn uống một ly nước nhé?’ Kite mời tôi, và tôi biết ông bố cảm thấy buồn lòng vì không có nước ngọt hay nước trái cây gì cả. Ông nói để ông đi mua nước táo nhưng Kite bảo ông đừng bận tâm.
Tôi nói, ‘Mình thích uống nước lạnh và ở nhà mình cũng chỉ uống nước thường thôi, vì má cho rằng nước ngọt làm cho người ta trở nên hiếu động, mà mình thì có thừa hăng hái rồi.’
Tôi nghĩ ông bố cảm kích lời tôi nói vì ông bật cười ha hả.
o O o
Chúng tôi đi ra sau nhà, ở đây phần lớn là xi-măng với một cái giàn phơi đồ và vài đống gạch đá vật liệu xây dựng bỏ ở trong góc. Tôi hỏi Kite về Oscar, nhưng cậu không trả lời. Cậu chỉ chỉ cái ga-ra ở cuối sân, và nói, ‘Ngó cái coi.’
Những cái ga-ra chưa bao giờ hấp dẫn tôi. Mấy cái gác mái và vườn thì làm tôi khoái, nhưng ga-ra thì thường chất đầy những thứ vật dụng của đàn ông, có mùi hôi hám cùng những góc cạnh sắc bén và nặng nề, nếu bạn làm chúng rớt thì chúng sẽ làm rách váy hay làm bạn đau. Tôi cố ra vẻ hào hứng với cái bề ngoài của hai bức tường gạch có miệng cửa lùa.
Nhưng bên trong lại là một chuyện khác. Cái ga-ra này không có những góc tối và những lỗ nhớp bẩn. Không có xe hơi, đồ nghề, hay những vết ố do xăng nhớt. Và không có cả những tấm lịch có hình phụ nữ Hawai mặc đồ tắm. Trông nó không giống cái ga-ra chút nào.
Trước tiên, có một tấm thảm bẩn màu kem trải trên sàn nhà và một cửa sổ có ánh nắng chiếu vào. Mấy bức tường sơn xanh và có một chồng to những tấm thảm nhỏ bằng mốp để trong góc. Một cái xà để đu treo trên trần nhà nhưng bị cột lại rồi nên không thể với tay tới. Có một cái máy cát-xét xách tay cũ kỹ để trong góc và vài tấm hình đính trên một bức tường. Tôi thấy mình như một đứa bé trong một sân chơi mới.
‘Wow, ga-ra chiến quá!’
‘Ừ, ba má tôi dùng nó để làm chỗ tập khi họ còn sống với nhau.’ Kite đang thảy những tấm thảm lên sàn nhà và sắp chúng lại với nhau như chơi trò ghép hình. Tôi nhìn kỹ lại những tấm hình. Vài tấm là bản sao từ tờ The Timbler’s Manual, do Laporte và Renner chụp, mà Kite đã kể với tôi. Có những bức vẽ hình một ông lùn không có mặt, mặc quần bơi, thực hiện những động tác thăng bằng đôi cùng với một người khác giống y chang mình. Màn biểu diễn này rất có nghề, như các động tác thăng bằng tay-đối-tay, thế tung người nhào lộn tay-đối-chân, thế lăn ngược người ném cổ chân, thế bật nhún đầu-gối-và-vai, thế lộn ngược nhấc-cổ. Có những dấu chấm để bày cho người tập những động tác di chuyển. Như thế này:
Mình có thể thực hiện tư thế này không?’ Tôi hỏi, tay chỉ vào thế bật nhún đầu-gối-và-vai. Tôi cảm thấy chắc chắn chúng tôi có thể làm được thế đó. Gần như chắc chắn.
‘Có lẽ được. Mình cần ba đánh mấy cái dấu trước đã.’
Còn một tấm hình chụp ba má của Kite khi còn trẻ. Bà má tóc đen nhánh đang đứng trên vai ông ba, mặc một bộ đồ kiểu disco màu trắng có đính kim sa. Cả hai đang cười rất tươi. Rồi một tấm khác có cả Kite. Đó là một tấm đen trắng chụp cả ba người đang trồng cây chuối và cùng cười. Bên dưới là cùng tấm hình đó, chỉ khác cái là họ không cười và chân thì đang ở những tư thế rất tinh tế.
Tôi hỏi, ‘Sao ba bồ không đi xem chương trình xiếc Berzerkus với bồ?’
Kite búng người, cho phần bụng rơi xuống thảm. ‘Tôi không biết. Tôi nghĩ chuyện đó khiến ba buồn. Vì ba không tham gia đoàn xiếc nữa. Và dù sao đi nữa ba cũng không muốn gặp lại má.’
‘Vì sao vậy?’ (Điểm này thì Barnaby sẽ cho rằng tôi tọc mạch quá.)
‘Ồ, má có bạn trai trong gánh xiếc. Sau khi ba bị tai nạn, má bỏ đi với một tay tên là Howard. Hắn là người chịu trách nhiệm về âm nhạc trong gánh xiếc. Vì thế ba mất quá nhiều thứ trong một lúc và ông sẽ buồn lắm nếu phải đi xem. Nó gợi ông nhớ lại. Tôi không nghĩ là ông thích công việc trong thư viện. Ông bị kẹt phải chăm sóc mình, còn má thì đi vòng quanh thế giới với gánh xiếc và Howard.’ Kite lăn trên lưng rồi co hai gối lên ngực, hít vào một hơi thật sâu. ‘Ba con tôi ghét Howard. Ba gọi hắn là Thằng Chồn. Hôm nọ má gọi điện. Có nhớ cái ngày mà bạn gãy ba sườn không? Hôm đó hai người cãi nhau thiệt dữ trên điện thoại. Tôi có lắng nghe. Họ cãi nhau hoài à. Ba nói má cút ra khỏi cuộc đời của ba đi. Ba nói má ích kỷ và không biết quan tâm đến ai ngoài bản thân. Tôi nghe ba nói vậy đó.’
Điều này giải thích cho tâm trạng kỳ quái của Kite trong cái ngày xui xẻo trẹo-ba-sườn-Marnie-và-Aileen. Tôi đến dựa vào đầu gối của kite, làm vậy giúp tôi duỗi người ra tốt hơn. Tôi đang ngó thẳng xuống gương mặt của Kite. Gương mặt đó nhìn lại tôi, thất thần.
Tôi hỏi, ‘Bồ có thương má bồ không?’
Kite quay mặt đi, ‘Tôi không biết. Bạn không khởi động cho nóng người sao?’
‘Ờ.’ Tôi nằm ngửa ra như Kite. ‘Còn bạn có thương má bạn không?’ Kite hỏi, nhìn thẳng lên mái nhà. Giọng nói của cậu vấp váp ngập ngừng, như thể nó lăn trên đá.
‘Má mình ấy à? Không nhiều lắm đâu. Nhiều khi bả làm mình phát điên.’ Tôi không biết vì sao tôi lại nói như vậy. Không đúng chút nào. Ừ, trong một nghĩa nào đó thì cũng đúng. Tôi giận bà vì luôn luôn vội vã hấp tấp và luôn luôn mệt mỏi quá độ, chẳng bao giờ có mặt ở nhà sau giờ tan học. Nhưng nếu đúng là tôi không thích má thì đáng ra tôi phải vui mừng khi bà không có nhà mới phải chứ. Vậy thì chắc tôi phải yêu bà. Và nếu bà bị lên cơn đau tim, như ba đã bị, hay bỏ đi với một gánh xiếc, thì tôi sẽ thấy đời chẳng còn chút ý nghĩa gì. Tôi sẽ có cảm giác hệt như những kẻ trên con tàu Titanic khi nó đang chìm xuống và họ biết rằng họ phải nhảy xuống biển một mình. Ừ, có lẽ không đến nỗi tệ như vậy, nhưng cũng gần như vậy. Chỉ tưởng tượng rằng má không hiện diện trên đời cũng đã làm tôi đau lắm rồi, nên tôi không tưởng tượng thêm. Và vì thế tôi biểu diễn một cú lăn ngược do tôi không kiên nhẫn nữa và cũng muốn khoe tài. Tuy nhiên, Kite không nhìn. Cậu vẫn ngó lên trần nhà. Chắc là đang nghĩ về bà má.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley