Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ào bữa ăn tối má đọc lớn tấm thiệp của Barnaby gởi.
«Hãy tưởng tượng má đang đi dạo lòng vòng. Thử nghĩ rằng má đang trong một thành phố, hay một khu rừng, hay trong một căn phòng chứa đầy những người phấn khích... Trong lúc đi, má để ý tiếng động của đám đông đang rì rầm chuyện trò, tiếng bước chân người giẫm lên lá, mùi nước hoa của ai đó thốc vào mắt, một người đàn bà có miếng băng dán trên cằm hỏi xin má một điếu thuốc lá... mọi chuyện này xảy ra và chuyển động. Con nhớ tiếng cái xô-pha cũ rên rỉ lên nho nhỏ khi má cục cựa.
Thương nhiều, và gởi về má lời rên rỉ lẩm cẩm của con, Barnaby.»
‘Ôi, thằng quỷ này. Nó có gien của ba nó đó mà.’ Má nói, lắc đầu như thể bà không hài lòng chút nào, nhưng tôi biết thật sự thì không phải bà không hài lòng, bà chỉ lo thôi. Bà cài tấm thiệp lên trên cái tủ lạnh cùng với những tấm thiệp khác.
‘Gien gì cơ?’
‘Ôi, con biết đó, cái trò thiệp thiếc tưng tửng này. Nó y như cái trò mà ba con vẫn hay làm vậy. Barnaby bỏ đi trong cái thế giới riêng của nó. Mình không thể liên lạc gì được với nó. Mà nó biết là má đang lo chứ.’ Má mệt mỏi. Trên áo bà có một vết bẩn. Bà thấm nước miếng lên ngón tay và lau nó đi nhưng không sạch được, tôi thấy vậy.
‘Ba của tụi con cũng giống vậy hả má?’ Tôi hỏi, nhấn những hạt đậu hòa lan xuống dưới khoai tây nghiền. Tôi không ghét đậu hòa lan lắm, nhưng đó là điều mà Barnaby vẫn làm với đậu hòa lan mỗi khi ăn. Má vòng tay ra đỡ sau gáy. Bà ngó tôi như tôi một đứa bé ngây thơ, dù rằng bà biết rõ tôi đã khá lớn rồi và đã có lần ném một trái quất mà tôi nhặt ở hàng rào vào đầu một cha nội.
Giờ thì bà nhìn tôi đằm thắm và dịu dàng nói rằng ba tôi có một trí tưởng tượng rất sinh động, ông là một kẻ mơ mộng, và tôi đã ăn xong chưa, và tôi có thôi nghịch khoai tây mà ăn hết đi không?
Những cuộc trò chuyện về ba luôn khép lại trước khi bạn có thể mở chúng ra. Điều này làm tôi bực cả mình. Việc nói chuyện về ba của chúng tôi giống như đi lên một con đường rất ngắn mà không có lối ra, một thứ ngõ cụt.
o O o
‘Má nè, ba chết vì bệnh gì vậy?’
‘Đó là một thứ bệnh rất đột ngột.’
‘Có phải ung thư không?’
‘Không phải,’ những ngón tay của má bắt đầu gõ gõ lên mặt bàn.
‘Bệnh quai bị hả?’
‘Không phải.’
‘Bệnh tiểu đường hả?’
‘Không phải, đó là bệnh của ngoại.’ Bàn tay của má duỗi phẳng ra và giữ yên trong một thoáng.
‘Chứng Myxomatosis[20] hả?’
[20] Myxomatosis: một chứng bệnh của loài thỏ. ND.
‘Không, chỉ có loài thỏ bị chứng đó thôi.’
‘Vậy thì, đột quỵ vì đau tim hả?’
‘Ồ Cedy, ừ, má nghĩ nó là một thứ đột quỵ vì đau tim. Con không có bài tập ở nhà sao?’ Bà đứng dậy, cái ghế nghiến lên trên sàn nhà khi di chuyển.
‘Con làm bài rồi. Má nè, không phải chỉ có người già mới chết vì đau tim hả?’
‘Thường là vậy. Mà còn tùy. Đôi khi con bắt trái tim làm việc nhiều quá và nó chịu không nổi. Con có thể khiến cho nó hỏng sớm.’
‘Có phải ba đã làm vậy không?’
‘Má nghĩ vậy. Con không nên nghĩ về chuyện đó nhiều quá.’ Má thở dài và bắt đầu bước bức bối quanh phòng bếp.
‘Má à, má có khóc khi ba chết không?’
‘Có chứ, má khóc.’ Má không ngó tôi. Bà đưa tay lên che miệng.
o O o
Có một màn quảng cáo trên ti-vi, một con bé đang khóc vì gặp rắc rối ở trường và rồi ba nó tới đón. Ông mặc một bộ vét, ông đẹp trai theo kiểu cha nội tài tử Sean Connery, và tôi nghĩ rằng chắc là ông thơm lắm. Ông giải quyết rắc rối cho con nhỏ. Khi đứa con gái gặp ông thì nó mừng quá, biết ngay là sẽ được an toàn. Người cha ôm nó, cầm ba-lô sách vở và mở cửa xe cho nó. Ông có cái xe ngon lành hơn cái Ingswood nhiều, chắc là chẳng bao giờ bị hư. Tôi cá là con bé chẳng biết trên bảng số của cái xe có số gì. Màn quảng cáo thật là ngu xuẩn. Thậm chí tôi không nhớ nổi là nó đang quảng cáo cho cái gì. Tôi cảm giác là có điều gì đó ám muội trong cái chết của ba tôi, nhưng không ai chịu kể với tôi đó là cái gì.
o O o
Tôi đến nằm lên cái xô-pha cũ và lắng nghe tiếng cái xô-pha rên rỉ khi tôi cục cựa. Nó không thật sự rên rỉ, mà ăng ẳng và phì phò. Barnaby cường điệu lên thôi. Tôi muốn hỏi má có phải bà nghĩ là Barnaby cũng bắt trái tim của ảnh làm việc nhiều quá hay không, nhưng tôi không hỏi vì những thắc mắc của tôi làm bà mệt. Cho nên tôi làm một cú chống đầu xuống đất, chổng cẳng lên trời và kiểm tra xem ba sườn có đau không, nhưng nó không đau, rất ổn. Tôi sẵn sàng rồi, cho ngày thứ Bảy.
Tôi nhớ chuyện ông Barton tới nhà, không lâu trước khi Barnaby bỏ đi. Bạn có thể biết ngay là ổng đang có ý đồ lăng nhăng gì đó, và tôi cũng chưa ném một trái quất nào vào ổng hết. Bạn có thể biết qua cái cách ổng đập cửa - bang bang bang, chứ không phải gõ cóc cóc cóc. Gương mặt của ông cau lại nhăn nhó và hai tay thọc sâu vào túi, như thể chúng muốn vọt ra táng bạn nhưng không được phép vì ông là một ông bố và mặc đồ vét. Má đưa ông vào phòng khách và đóng cửa lại, và họ rù rì rủ rỉ nhỏ xíu xiu tôi không nghe được gì cả. Lần đó tôi nghĩ là nó có liên can gì đó tới Barnaby.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley