Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
gày hôm sau có một tấm thiệp do Barnaby gởi.
«Chào mấy cô gái, đây là một danh sách của cá:
cá lợn vàng (đáng được ghi nhận vì có khả năng kêu ủn ỉn)
cá đầu bẹt (có một cái đầu thiệt là phẳng và nhạt nhẽo)
cá mú (mò mẫm)
cá lon mây (những cái sừng gây chú ý tua tủa phía bên trên đôi mắt)
cá bống thâm (giống y như cát)
cá bống hoa (bơi qua lá cỏ trong hồ đá)
cá gai mười lăm xương sống (giống đực sầu muộn khi muốn gieo giống)
cá bú bướu (mang một cái nhìn ưu tư trên mặt)
cá vược độc bự hơn (ai mà bị chích trong lúc bất cẩn bắt chúng hay vô ý đạp lên thì nên chữa trị ngay)
Trong trường hợp gặp một con cá vược độc bự hơn thì hãy cẩn thận. Đây sống cạnh biển nhưng vẫn chưa là thủy thủ.
Thương nhiều, B.»
Rõ ràng anh đã làm một cuộc dạo chơi theo danh sách. Tấm thiệp làm má vui lắm. Bà cười ngặt nghẽo khi đọc nó. Tôi nghĩ bà thích ở chỗ ‘chào mấy cô gái’. Bà thích được gọi là một cô gái, dù rằng bà đã đã đích thực đàn bà. Thật ra, má khá lớn tuổi, gần bốn mươi rồi, nhưng trông trẻ hơn nhiều vì có một cái mũi nhỏ. Tôi bèn tạo không khí thật vui và buông ra câu hỏi quan trọng. Tôi đã nóng lòng với câu hỏi đó suốt cả tuần rồi, thả những lời bóng gió vào cuộc trò chuyện và chờ lúc thích hợp để dứt điểm. Đây chính là lúc ấy.
‘Má à, mình có thể đi coi xiếc Berzerkus không?’
‘Gì cơ?’
‘Má biết mà. Con nói với má tối qua đó. Cái gánh xiếc đương đại đó. Nhà hát hiện đại, không có thú vật.’
Hiện đại là điều mà người ta nói về đoàn xiếc trên tờ quảng cáo. Nó có nghĩa là sắc sảo và mới mẻ.
‘Giá vé bao nhiêu?’ Tôi biết má sẽ hỏi nên đã gọi điện thoại hỏi trước cho biết.
‘Ba mươi đô-la, giảm giá còn hai lăm.’
Má thở dài. Hai tay bà vuốt lên màng tang và những ngón tay cứ ấn rồi xoa vòng quanh.
‘Má không biết là con lại thích xiếc.’
‘Con thích mà. Con thích xem xiếc hơn mọi thứ khác. Nó là nhào lộn đó má. Mình đi xem đi nhe má? Con biết là hay lắm. Nó không có thú vật làm trò. Má sẽ thích lắm, mà suốt một thời gian dài rồi mình có trò gì vui đâu.’
‘Chúa ơi, con cũng tệ như anh con vậy.’ Má nói, vì tôi đang dụ bà ngọt như đường. Má ngó ra cửa sổ thấy cái vườn sau. Tôn thiếc vỗ phần phật trên mái phòng giặt đồ. Khu vườn trông rất hỗn độn. Tôi biết chỉ ngó nó thôi cũng đủ làm cho bà mệt. Cỏ mọc cao và bạn chỉ vẹt ra được một lối đi nhỏ xíu mỗi khi phải đến nhà vệ sinh. Ban đêm thì rất đáng sợ vì bạn đi chân đất và chẳng cách nào biết được mình có thể đạp lên cái gì. Có thể một cục cứt của Stinky hay một khúc xương cũ đang mục đi. Má đứng dậy như thể bà sắp đi ra đó và sửa cho tấm thiếc ngừng vỗ trên mái phòng giặt. Hai tay bà thõng xuống bên hông, rồi ôm vòng quanh thân, rồi lại thả chúng xuống trên hai vai tôi và nói tôi phải tự đi mà lấy vé vì bà không có thì giờ. Tôi đáp con sẽ đi lấy vé sau khi tan học.
‘Vậy còn vụ Vô địch Dơi trên Trụ thì sao? Con không tập sau giờ học à?’ Má đang lừa tôi. Tôi biết ngay nhờ nụ cười tếu của bà - cái nụ cười nửa kín nửa hở mà bạn vẫn giấu sau mu bàn tay trái của mình, nếu như có thể.
‘Ồ, chuyện đó à... Con đã thắng giải Vô địch Dơi trên Trụ rồi. Con không cần tập nữa.’
Má cười lớn rồi vò tóc tôi theo cách Barnaby vẫn hay làm. Tôi cứ phải vuốt cho tóc tôi mượt xuống. (Barn vò tóc tôi chỉ vì ảnh khoái nhìn tôi phải chải gỡ tóc lại, vậy thôi. Má làm vậy vì má là một người mẹ, và các bà mẹ có thói quen âu yếm vỗ về con cái, mặc dù chúng nó đã lớn quá cho cái trò này rồi.)
Tôi để cho má làm vậy vì tôi đang quá khoái chí không thể ngồi yên. Tôi đến nhà Caramella để kể cho nhỏ biết.
Caramella đang ngồi ăn ô-liu nhồi trước ti-vi. Ở nhà tôi thì sẽ có chuyện ngay nếu ngồi ăn trước ti-vi, nhưng bà Zito thì không để ý đến chuyện đó. Lần nào tôi đến chơi bà cũng véo má tôi và bỏ một ít bánh Biscotti vào một cái đĩa dành cho tôi. (Biscotti là bánh quy của Ý. Chúng không ngon như bánh quy ép, nhưng được bắt thành một cái nút thắt, do đó nom rất ngộ.)
‘Đoán xem cái gì nào?’
Caramella hỏi lại, ‘Cái gì?’ Nhỏ chẳng bao giờ đoán cả.
‘Má đồng ý rồi.’
‘Đồng ý chuyện gì?’
‘Chuyện Xiếc Berzerkus. Tôi xin và má nói đồng ý. Hai má con tôi đi. Tôi khoái quá chừng.’
‘ Wow!’ Nhỏ bỏ một trái ô-liu vào miệng và chầm chậm gật đầu. Rồi nhai và có vẻ tập trung hoặc vào việc tiêu hóa, hoặc vào trái ô-liu hoặc vào cái thông tin tôi đi xem xiếc, ai mà biết được cái nào. Sau một lúc Caramella hỏi không biết đoàn xiếc ấy có một phụ nữ treo người bằng tóc và xoay vòng vòng không, như có lần nhỏ xem trên ti-vi.
‘Tôi không biết chắc là có hay hay không.’ Tôi bắt đầu thấy không vui vì Caramella không đi cùng, mà chắc là nhỏ cũng thích đi lắm. Tôi nói, ‘Nhưng có lẽ không, xiếc này có thể không được hay như thế.’
‘Hmmm,’ Caramella ngờ vực ậm ừ, rồi nhỏ ngó chằm chằm vào ti-vi. Có một chương trình dạy nấu ăn, một người đàn ông đang chuẩn bị những trái đào. Tôi nghĩ Caramella đang lắng nghe ông ta, nhưng hẳn là nhỏ cũng đang suy nghĩ gì đó. Nhỏ liếc tôi, ‘Bà nên cho Kite biết về cái xương sườn của bà.’
‘Không, Kite không quan tâm đâu. Kite có Marnie và Aileen để dung dăng dung dẻ rồi.’
‘Bà đang giận Kite, phải không?’ Nhỏ để một đống hột ô-liu chông chênh trên đầu gối. Đầu gối của Caramella to và mềm, rất nhiều thịt. Của tôi thì u gồ và tôi ghét quỳ. Điều này giải thích vì sao tôi không đi nhà thờ còn Caramella thì hay đi.
‘Không, tôi không quan tâm. Kite thích làm gì thì làm. Nếu Kite muốn chơi với tụi nó thì đó là Kite xui. Ráng mà chịu!’ Tôi đáp, rồi hểnh mũi lên với vẻ cực kỳ đoan chính. ‘Sao thì sao, chắc tôi cũng sẽ gặp Kite ở gánh xiếc Berzerkus. Bà biết mà, mẹ cậu ấy là huấn luyện viên.’
Caramella gật đầu, nhưng tôi biết nhỏ đã không còn hứng thú. Không phải là nhỏ không thèm quan tâm, mà là do nhỏ khoái thức ăn lắm mà cái tay trên ti-vi lại đang giảng giải trái đào tuyệt vời như thế nào. Ông ta gợi cho tôi nhớ đến Pablo de la Renta ở bên kia đường. Caramella nói nhỏ thích trái đào nhồi hạt hạnh nhân. Tôi chợt nghĩ rằng có lẽ người Ý thích nhồi thức ăn. Tôi phủi vụn bánh quy trên đùi và nói tôi phải đi đây. Tôi nghĩ mình phải đi kể với Ricci thôi.
‘Tạm biệt nghen.’ Caramella chào, mớ hột ô-liu vẫn nằm trên đầu gối.
‘Ừ, tạm biệt.’
o O o
‘Cháu sẽ đi xem xiếc.’
‘Ồ, vui nhé. Cưng đi với cậu đó hả?’
Ricci đang lấy vòi nước tưới dải đất bà trồng sen cạn với rau thơm. Stinky ghếch chân trên đám rau và bà xua nó đi. Tóc bà nhìn thiệt mắc cười, giống như phô-mai cũ và cứng.
‘Không, cháu đi với má. Tóc cô bị sao vậy?’
‘A, cái thuốc khốn kiếp. Cô nhuộm tóc bằng một gói thuốc nhuộm. Cô nghĩ là do cô để lâu quá. Ngó điên quá hả? Mẹ kiếp!’ Bà lấy tay kéo mấy mớ tóc ra, trông đầu bà càng mắc cười hơn nữa.
‘Ngó không xấu đâu.’
‘Con nghĩ vậy hả? Con thấy nó không tệ lắm đâu hả?’
‘Ừ, ít ra thì cũng không đỏ quạch lên.’
‘Ồ, nhưng Cedar nè, cưng có mái tóc đỏ thiệt là đẹp. Màu thiệt đẹp. Ồ, cô cũng vậy, khi còn trẻ như con cô cũng có mái tóc thiệt đẹp. Và Chúa ơi, cô có bộ ngực thiệt bự và đẹp nữa kìa, đẹp lắm, lẽ ra con nên ngó một cái cho biết. Nhưng rồi, Chúa ơi, cô bị mãn kinh và nhìn đây...’ bà nhìn xuống đôi vú và đặt tay bên dưới chúng. Chúng xệ xuống tận váy. Chúng trông như rất nặng, như khệ nệ đeo hai cái quả đạn trước ngực. Bà nói, ‘Ôi, thiệt là mắc cỡ,’ rồi giật mạnh mớ tóc thêm nữa. Tôi nghĩ bà nói vậy vì chồng bà đã qua đời.
o O o
Má nói Ricci rất cô đơn. Tôi hỏi thế má có cô đơn không, vì ba chúng tôi đã chết. Má nhìn ra cửa sổ. Hai tay bà đang nắm cái cạnh của bồn rửa chén.
‘Má ấy à... Má không có thì giờ để cô đơn. Vả lại, má có con với Barnaby rồi.’
‘Mãn kinh là gì vậy má?’
Má quay đi khỏi cửa sổ và lau cái bàn.
‘Đó là lúc con không thể có con nữa.’
‘Má bị chưa?’
‘Chưa.’
Tôi kiểm tra đôi vú của má nhưng chúng có vẻ bình thường. Vậy là mọi chuyện êm đẹp rồi.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley