Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
obert nói rồi khịt khịt mũi, ‘Gãy sườn rồi.’
Ricci la lên quang quác, ‘Aaaaa!’ miệng bà há hốc. Chúng tôi ở trong ngôi nhà của mấy cậu trai trên phố, vì Ricci đưa tôi đến đó để gặp Robert, một tay bác sĩ. Cậu trai kia, Pablo de la Renta, đang nấu món gà hầm dừa trong bếp. Pablo không hẳn là một cậu trai. Ông là một gã đàn ông không còn sợi tóc nào trên đầu. Tôi không hiểu vì sao Ricci lại gọi bọn họ là ‘các cậu trai’, bởi vì cả hai người đều đã khá lớn tuổi, khéo phải bằng tuổi má tôi, nhưng nhà của họ thì đẹp hơn nhà chúng tôi nhiều, cho dù nó khiến người ta cảm thấy không nên ngồi lên bất cứ vật gì để khỏi lưu lại dấu. Trong phòng khách, chúng tôi ngồi đó, có những bức tranh vẽ hoa loa kèn châu Âu, những cái gương có viền vàng lớn, và tấm thảm mịn mượt êm ái. Tấm thảm gợi cho tôi nhớ đến nước Anh và lịch sử, nhưng tôi biết nó là hàng giả, như những bức vẽ trên một hộp kẹo sô-cô-la.
Robert nói, ‘Tôi e là cô không thể làm gì được đâu. Hãy nghỉ ngơi và nó sẽ tự lành lại.’ Ông không mặc áo choàng trắng của bác sĩ mà lại mặc một áo sơ-mi lụa màu hoa cà, nửa hàng nút để mở chạc ngực. Ông thơm nồng nước hoa và trên mu bàn tay có lông, nhưng móng tay rất sạch. Ông mỉm cười với tôi và trông có vẻ hơi thiểu não. Mùi gà hầm từ bếp thoang thoảng bay ra. Nó gợi cho tôi nhớ đến bà nội, vì bà thường nấu gà, tuy nhiên không nấu với dừa, mà chỉ với một hộp quả mơ và một gói súp hành của Pháp rải lên mặt. Tôi ghét ăn thịt gà, bởi lắm xương và gân. Chúng làm tôi nghĩ đến gân xương của chính mình, rồi tôi thấy buồn cười.
‘Cô bé là một con quỷ nhỏ liều lĩnh, Ricci nắm lấy vai tôi, cháu cứ liệu hồn đấy.’
Pablo de la Renta bước vào, mang một cái tạp dề tráng nhựa mỏng có in nhiều trái tim màu đỏ nho nhỏ trên đó. Ông vung vẩy một cái muỗng trên không và đứng nhón chân, tôi chợt có một cảm giác ghê rợn rằng ông sắp mời chúng tôi xơi món gà hầm dừa. Nhưng ông không mời. Ông khoanh tay lại và nghiêng đầu sang tôi. ‘Cô thương binh bé bỏng thế nào rồi?’
Ricci ré lên đắc thắng, ‘Xương sườn bị gãy rồi.’
‘Ôi trời’, Pablo cau mày. Bữa tối gần xong rồi nghe.’ Ông khẽ nhún gối, nghiêng đầu với Robert rồi lại bước ra.
Tôi hỏi, ‘Phải mất bao lâu thì mới khá hơn?’
Robert đáp, ‘Chắc là một vài tuần,’ rồi búng nhẹ một hạt bụi mà ông tưởng tượng đang bám trên tay áo của cái áo sơ-mi hoa cà.
o O o
Tôi không kể với má. Tôi biết bà sẽ nói, ‘Cedar nè, má đã nói với con làm sao?’ Bà thích nhắc đi nhắc lại những nỗi lo âu của mình. Điều này làm cho bà càng có thêm nhiều điều để lo lắng. Và tôi cũng không kể với Kite. Cậu ta mà quan tâm cái khỉ gì? Tôi tưởng tượng ra cảnh cậu ta và Marnie chơi trò chim xanh, có Aileen chỉ dẫn, và chuyện đó làm cho tôi cảm thấy tệ hại hơn. Thay vì đi đến sân vận động mà tôi biết có Kite đang đợi, thì tôi thẫn thờ rầu rĩ và ước gì mình có mặt ở đó. Tôi bí mật, lặng lẽ hy vọng rằng cậu đang nhớ tôi và khả năng của tôi. Caramella đến mang theo ô-liu hái từ cây của nhà họ. Chúng có vị thấy mà ghê, nhưng má lại thích, cho nên tôi đem cất vào tủ lạnh cho má.
‘Bà không đi tập hả?’
‘Đi không được, tôi bị gãy xương sườn rồi.’
‘Bà đâu có gãy.’
‘Tôi gãy mà. Hỏi Robert xem, bên đường đó. Ricci đưa tôi đi. Ổng là bác sĩ.’
‘Vậy sao bà không nằm bệnh viện? Tại sao không đắp thuốc lên?’
‘Tôi đi bệnh viện rồi.’ Tôi nói xạo để nhỏ mủi lòng, vì đó là cơ hội duy nhất để tôi làm người ta thương cảm. ‘Nhưng họ không chữa được. Người ta đâu có đắp thuốc dán lên xương sườn được, mà phải để cho nó tự lành thôi. Đau thấy mồ luôn, tôi thề là vậy đó, nhất là khi hít vô. Đừng nói với má tôi vì má sẽ chẳng bao giờ cho tôi chơi môn nhào lộn nữa nếu mà má biết.’
‘Ô-kê, tôi không nói với má bà đâu.’
‘Hứa nghen?’
‘Thề luôn đó.’ Caramella liếm ngón tay rồi làm dấu thập lên trái tim mình, và đó là cách của Caramella vì nhỏ là tín đồ Công giáo và phải hiệp thông với Thượng đế.
o O o
Caramella và tôi xem ti-vi. Trên chương trình Những ngôi nhà và vườn đẹp hơn có một tay đóng một cái tủ bằng tấm bia vẫn dùng để phóng phi tiêu, nhưng đó là một cái tủ kinh dị, và tôi nói rằng tôi thà có cái tấm bia để phóng phi tiêu còn hơn. Caramella đồng ý. Do đó chúng tôi xem phim tập Hàng Xóm một hồi vì Caramella thích nó, nhưng tôi thì không thích. Câu chuyện về một con nhỏ cãi nhau với mọi người và làm cho mọi chuyện cứ đùng đùng cả lên vì nó không muốn có một đám cưới theo kiểu truyền thống ở nhà thờ. Barnaby cho rằng Hàng Xóm là đồ nhảm nhí buồn tẻ. Ảnh thích vở hài kịch Sienfeld, nhưng tôi thì không. Tôi thích Những Chuyện Huyền Bí và Huyền Thoại Của Thế Kỷ Hai Mươi. Điều tôi ghét trong Hàng Xóm là bạn phải xem phần kế tiếp để biết câu chuyện trở nên như thế nào, và tôi thì không kiên nhẫn chút nào cho vụ này. Tôi không muốn rầy ra. Tôi còn khối chuyện hay hơn để làm, hơn là quan tâm cho vở kịch đám cưới truyền thống của thiên hạ.
Caramella hỏi, ‘Cedar này, bà sẽ lấy chồng chứ?’, cằm nhỏ gập xuống ngực khi nhỏ nghịch với sợi dây chuyền có thánh giá, cố chỉnh cho nó thẳng thớm lại. Có lúc mặt dây chuyền lật ngược lưng ra trước và bạn không thể thấy những đóa hoa hồng bé tí gắn đầy trên đó.
‘Làm sao mà biết được?’ Tôi ra vẻ thoải mái bằng cách thở dài chút đỉnh và nhún vai.
Nhỏ hỏi tiếp, ‘Nhưng bà muốn chứ?’ tay vẫn níu sợi dây chuyền.
‘Chừng nào có ai đó mà tôi thích kìa.’
‘Còn Harold Barton thì sao nào?’ Caramella ngước nhìn lên, miệng cười toe toét. Nhỏ đã chỉnh được cái thánh giá nằm thẳng thớm trên ngực, rồi vuốt ve nó như thể vuốt ve một con mèo.
Nhỏ cười khúc khích và đôi vai co lên đến tận tai.
Tôi hỏi, ‘Bà khùng à? Không có chuyện đó đâu. Bà có cho tôi bạc triệu cũng không. Harold Barton là một thằng kiêu ngạo dởm đời. Nó đúng là vậy đấy. Và nó chơi gác Barnaby.’
‘Chơi gác cái kiểu gì?’
‘Không biết chính xác, nó phản bội ảnh hay sao đó.’
‘Chà, bà có cưới... ừmmm.’ Caramella nhìn lên trời, như thể đòi ông trời trên cao kia cho nhỏ thêm một nghi can phù hợp. Tôi đoán nhỏ sẽ chỉ đại người nào đó trên phố. Để cho vui thôi. Nhưng nhỏ không làm vậy. Nhỏ hỏi tiếp, ‘Còn Kite thì sao?’
Tôi đáp, ‘Kite hả?’ và vô tình cắn vào môi.
‘Ừ, Kite.’ Nhỏ giũ nhẹ cái đệm ghế, và đấm nắm tay vào đó.
‘Cậu ta thích Marnie.’
‘Không, nó thích bà. Tôi biết mà.’
‘Không đâu.’
‘Thích mà. Xem trên cánh hoa cúc nè.’ Caramella và tôi thường chơi thử trò Yêu tôi, Không yêu tôi trên một đóa cúc. Cứ thế xé những cánh hoa từng cánh một, và trong khi xé thì nói, ‘Ảnh yêu mình,’ rồi ‘Ảnh không yêu mình.’ Cánh hoa cuối cùng là quyết định sau cùng.
Tôi nói, ‘Không, dù sao đi nữa thì tôi không thích cậu ta. Bà sẽ cưới ai nè? Frank-Ai-Đó hả?’ Cả hai chúng tôi cười ồ lên vì cái ý nghĩ đó, và sườn tôi nhói đau muốn điên lên, điều này làm cho tình thế tức cười hơn, vì tôi càng cố nín cười, càng cố rên rỉ và ôm chặt bên hông, thì lại càng tức cười hơn. Nhiều lúc chẳng có gì hài bằng cười cả. Cười làm cho mình cảm thấy khùng, khùng, khùng. Chúng tôi cười như khùng tới nỗi Caramella quên luôn vụ thử hoa cúc. Nhỏ lấy cái đệm ghế phang tôi. Sau đó, khi nhỏ đã về nhà, tôi ra hái một đóa cúc. Nhưng tôi không thử. Tôi chỉ bỏ nó vào hộc kéo đựng vớ, nơi mà Mody Dick từng sống.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley