If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
uốt ngày ở trường, tôi không tập trung được. Bà Mayberry bắt tôi phải viết câu ‘Tôi không được ngó ra ngoài cửa sổ’ một trăm lần. Tôi đang bận hình dung mình sải bước qua mặt bọn trẻ đang lội bùn trên đường. Chính tôi đó, rất chi là Lana Monroe, không hề ngừng lại xem sinh hoạt phố xá gì ráo, mà bước qua chúng trong nét uyển chuyển duyên dáng của loài thú, chỉ ngoái nhìn thờ ơ về hướng Harold Barton. Rồi tôi bắt giọng của Shirley Bassey[17] và hát lên đầy tự tin bài Walk on by. Bàn tay tôi vân vê, tôi đang nghĩ chuyện làm sao đưa Caramella Zito đi theo mình, không phải trong ngày hôm đó, mà khi cổ chân con nhỏ đã khá hơn, và Ricci sẽ trở thành người quản lý của chúng tôi, và Barnaby sẽ trở về để chỉ đạo phần âm nhạc và...
[17] Shirley Bassey: Nữ ca sĩ nổi tiếng người Anh. ND.
‘Cedar Harley, em có nghe bài không đó?’ Có tiếng nổ đùng, giọng nói giận dữ của bà Maryberry rơi ầm xuống ngay trên những ý tưởng dễ thương của tôi. Chán quá!
Ở nhà, tôi bị mắc vào một chuyện đau đầu là phải cố quyết định xem sẽ mặc cái gì để tới sân vận động. Trước đây tôi không hề nghĩ đến vụ này. Tôi đi lục trong tủ áo của má, nhưng không có món nào vừa cả. Tôi mặc vào cái váy ca-rô xanh, rồi cởi ra vì những hột nút phía dưới ở đằng trước quá to và nhìn lỗi mốt, lại xỏ tiếp cái quần jeans với cái áo thun không cổ màu xanh. Nhưng tôi lại thấy hơi lép trong cái áo thun không cổ vì ngực tôi trông giống như hai vết mẩn bé xíu, bèn cởi cái thun không cổ ra và mặc vào cái áo thun màu hồng, rồi tôi lại nghĩ là nếu tôi mặc cái áo thun không cổ tròng bên ngoài cái áo thun hồng thì nhìn sẽ ấn tượng hơn. Rồi tôi cởi cái quần jeans ra và mặc một cái váy hoa cũ, bởi vì mông tôi quá lép không thể mặc quần jeans, rồi tôi mặc thêm dưới váy cái quần ngắn để chạy bộ, vì hẳn là tôi sẽ phải treo ngược và tôi không muốn khoe hàng đồ lót của mình. Rồi tôi xỏ một cái xăng-đan thanh mảnh vào một chân, còn chân kia thì chơi một cái giày bóng chuyền hiệu Dunlop, rồi bước vài bước và quyết định rằng cảm giác mang giày xăng-đan dễ chịu hơn, vì tôi phải mang vớ với giày Dunlop, và đôi vớ sạch duy nhất mà tôi tìm được lại có kẻ sọc. Kẻ sọc thì dứt khoát là hỏng kiểu rồi. Rồi tôi tới ngắm mình trong cái gương ở hành lang. Tôi phải đứng trên một chiếc ghế nếu muốn thấy được khúc dưới thân mình, rồi tôi chẳng thể nào thấy được toàn phần thân thể - mỗi lần chỉ thấy một nửa thân. Thiệt tình, quá là lu bu mỗi khi cần phải mặc đúng đồ để ngó cho được mắt. Và tôi vẫn không thấy yên tâm chút nào.
Có phải là Lana Monroe không nè? Mắt nâu, mũi mũm mĩm có lác đác tàn nhang và một cái miệng rất tươi. Một đứa con gái tóc đỏ gầy nhom trong một mớ áo xống.
Không hẳn là Lana, nhưng ít ra tôi không cho rằng mình xấu xí. Tôi cũng không nói mình là xinh đẹp được. Marnie Aitkin mới đẹp. Cô ả có mái tóc gọn gàng óng mượt trong nắng. Nhưng đó không phải là điều làm cho cô ả đẹp. Chỉ là một sự sắp xếp may mắn về mắt, mũi, miệng và tai, tôi đoán vậy, mặc dù tôi không nghĩ rằng đôi tai có liên quan gì nhiều trong việc này. Một lần nọ, tôi đi ngủ với một cái kẹp phơi quần áo kẹp trên mũi. Tôi nghĩ rằng cái kẹp đó có thể làm cho mũi tôi không quá tròn, sẽ được nhọn hơn, như là mũi của Marnie. Thấy chưa, nếu như niềng răng có thể làm cho răng bạn ngay hàng thẳng lối, thì chắc chắn là một cái kẹp quần áo cũng có thể kéo thẳng mũi của bạn ra phải không nào? Ít ra cũng tặng cho nó một cái chóp thanh nhã xinh xắn. Nhưng nếu quả có được vậy thì cũng không đáng để tôi bị đau đớn và mất ngủ, tôi thề. Đẹp thì cũng đâu quan trọng tới vậy. Tôi có những nét đặc biệt rất chiến khác, như là bộ óc và nét láu lỉnh. (Marnie Aitkin không thể nhảy say sưa mê đắm.) Vả lại, ở đâu mà chẳng có bọn con gái xinh đẹp nhưng tôi khá là đặc sắc, bạn biết đó. Những vị hoàng đế vẫn cưới những mợ tóc đỏ đấy thôi. Không phải là vì tôi muốn chồng. Thậm chí tôi chưa chắc là mình muốn có một người yêu hay không nữa. Nhiều khi tôi nghĩ là mình muốn mà nhiều khi tôi lại nghĩ là mình không muốn.
Tôi thử kẹp một cái kẹp tóc trên mái tóc, rồi vào phút cuối lại gỡ nó ra, chọn kiểu tóc duỗi thẳng, kiểu uốn lọn, kiểu buông hờ không tạo dáng gì cả. Xõa tóc ra. Sau cùng, tôi cũng trông giống chính mình, nên tôi nhét các ngón tay vào mũi, chỉ để thêm can đảm, và để nhắc mình rằng mình là ai. Rồi tôi chộp lấy một trái chuối, vì tôi không có thì giờ để ăn Weet-Bix, rồi chúng tôi lên đường, Stinky và tôi, sẵn sàng cho khóa huấn luyện kế tiếp. Trông có vẻ hứa hẹn lắm, tôi nói với chính mình.
Tôi phải thật chiến nếu không cậu sẽ không thèm gặp lại tôi nữa.
Phần lớn đám trẻ làm theo cách khác, nhưng tôi làm theo cách này: nếu tôi có thể đi suốt tới sân vận động, bước lên mọi vết nứt trên vỉa hè hoặc đường vạch hay khúc cây nhỏ hay lá cây hay bất cứ cái gì hiện hữu, thì có nghĩa là tôi sẽ đạt được kết quả tốt đẹp nhất. Điều đó sẽ có nghĩa là Kite và tôi sẽ cùng nhau trở thành những diễn viên nhào lộn danh tiếng. Nhưng nếu tôi bước nhầm hay bước sót đường vạch nào thì Kite sẽ không tới. Đó là luật chơi.
Thế nên, tôi hẳn đã đi khá giỏi. Cậu đã đứng tréo chân dựa vào cột trụ. Dáng hơi lè phè. Tôi ước gì mình mặc quần thể thao thay vì mặc váy.
Kite chào, ‘Chào bạn.’
Tôi chào lại, ‘Chào bồ.’ Rồi Kite bật cười to, gần như vậy, xong ngước nhìn lên cao.
o O o
Cứ vậy đó, mỗi ngày sau giờ học, tôi tới sân vận động và ‘luyện tập’, như Kite gọi thế. Trước tiên, chúng tôi làm nóng người bằng cách chạy vòng quanh và vung tay, rồi chúng tôi duỗi người, rồi tập trồng cây chuối và đứng bằng hai tay, rồi nhào lộn, lộn mèo và sau cùng là những thế thăng bằng đôi. Thế thăng bằng đôi nhìn giống như vầy nè:
Thỉnh thoảng Caramella đến xem. Kite bày cho con nhỏ cách thực hiện thế thăng bằng đôi. Có lần cậu cố dỗ ngọt nhỏ tham gia thực hiện một thế thăng bằng ba người với chúng tôi, nhưng nhỏ dậm chân thình thịch và khoanh tay cảnh giác, ‘Không có chuyện đó đâu, em không leo lên đâu, em sẽ té cho coi.’
Kite cười vang. ‘Em không phải leo lên, em chỉ làm trụ bên dưới thôi, giống vầy nè.’
Cậu chống hai tay quỳ xuống, nhưng Caramella vẫn không muốn làm, bởi vì nhỏ mắc cỡ và không tự tin lắm trong những chuyện thuộc về thân thể và bọn con trai khiến nhỏ càng mắc cỡ hơn. Nhỏ mặc những cái áo thun rộng, để có thể trốn trong đó. Thật là đáng tiếc, bởi vì Caramalla có cái tật che giấu hết mọi thứ, ngay cả những năng khiếu và những tài năng tiềm ẩn của mình, nhưng tôi đang định thay đổi điều đó. Sau khi Kite về, tôi bắt đầu tự mình dạy cho Caramella, trước tiên chỉ là những động tác đơn giản nhất. Nhỏ rất khoái. Tôi biết vậy bởi vì mặt nhỏ ửng hồng lên và cười khúc khích, quên cả chuyện kéo cái áo thun xuống.
Màn tôi thích nhất là nhào lộn và các thế thăng bằng. Tôi tập suốt, thậm chí khi đi học ở trường cũng tập. Trong giờ học toán, tôi cứ nghĩ về những cú nhào lăn và việc thực hiện được chúng, bởi vì dù sao tôi cũng không quan tâm nhiều tới môn Toán. Vào giờ ăn trưa tôi ra tập ở ngoài sân, và khi tới sân vận động sau giờ học thì tôi đã tiến bộ hơn nhiều. Kite có vẻ như không nhận thấy rằng càng ngày tôi càng giỏi hơn. Cứ như thể tôi tập giỏi như vậy là chuyện cậu đã biết tỏng rồi. Thỉnh thoảng, khi chúng tôi thực hiện thành công một động tác thăng bằng, thì cậu nói, ‘Được đấy.’ Mà chưa bao giờ nói, ‘Wow, bạn tuyệt ghê, thật là tài tình quá.’ Thường thường Kite chỉ dạy tôi cách làm trụ cho động tác thăng bằng, nhưng tôi thích bay hơn. Kite nói việc làm trụ sẽ tốt cho việc tích lũy sức mạnh và hiểu được cách giữ thăng bằng. Để tôi nói bạn nghe, việc điều chỉnh cho cân bằng cơ thể là rất khó đạt được, càng khó hơn khi bạn ở tư thế ngược đầu.
Má cũng nhận thấy có điều gì đó khác lạ.
‘Nè, có chuyện gì vậy, hả Cedy? Ricci nói là mỗi ngày sau giờ học con lại xuống sân vận động. Con đang bày trò nghịch ngợm gì đây?’
‘Không có đâu má, con thề. Con chỉ luyện tập thôi.’
‘Để làm gì vậy?’ Bà một tay cầm củ khoai tây, tay kia cầm con dao bào vỏ, và bà giữ yên chúng như thể chúng đang chờ câu trả lời đúng đắn.
‘Giải Vô địch Dơi trên Trụ.’
Tôi không hiểu tại sao mình nói vậy. Nó chỉ vọt ra vậy thôi, bởi vì thỉnh thoảng mình phải đánh bóng sự thật lên một chút khi kể cho má; phải xây lên một lâu đài cho nó, nếu không bà sẽ lo lắng. Bất cứ điều gì tôi làm, dù là nằm trên giường tưởng tượng tới một cơn sóng triều, hay nghĩ về chuyện sẽ ra sao đây nếu ra đời ở một đất nước xa lơ xa lắc như là Estonia hay ở Tuva, hay ở một thị trấn như Wagga Wagga; hay thậm chí tôi có ra đời như một con gấu bắc cực thay vì như một đứa con gái ở Brunswixh, thì ngay lập tức má tôi cũng sẽ tìm ra lý do để lo lắng. Và chuyện ấy làm bà nhức đầu.
‘Giải Vô địch Dơi trên Trụ’ là cái khỉ gì vậy? Nó có liên quan gì tới trường học không?’ Bà hỏi, khẽ cau mày, nhưng trở lại ngay với việc gọt khoai tây và ném vỏ vào cái thùng dùng để ủ phân bón. Một dấu hiệu tốt.
‘Không hẳn vậy, đó chỉ là một trò chơi của tụi con thôi, xem ai có thể treo ngược đầu lâu nhất.’
‘Ô, Cedy nè, con cẩn thận à nha. Má biết con mà. Con giống như một con bò mộng chỉ chực phóng ra khỏi cửa chuồng. Con phải cẩn thận để không bị thương. Nhớ chuyện con bị bong gân cổ chân khi chơi nhào lộn trên khung lò xo đó. Rồi chỉ vài tuần sau thì con lại gãy cổ tay khi bay khỏi cái dây đu. Vì Chúa, nhớ cẩn thận à nghen. Má nói vậy thôi.’
Chúa lòng lành bảo bọc cho chính má. Bà luôn luôn đưa ra mấy cái tai nạn tình cờ vớ vẩn. Mỗi khi tôi bước khỏi cửa là y như rằng bà nghĩ tôi sẽ đi cà thọt lúc quay về. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mọi chuyện bà lo cho tôi cũng giống như một thứ xúi quẩy nào đó; bà lo cho tới nỗi cả thế giới phải nghe và hiểu được ý bà.
Ngay sau hôm đó, dường như mọi chuyện xảy ra y như vậy cho nên má lên giọng trách, ‘Má đã nói rồi mà không nghe, giờ thì thấy chưa?
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley