Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hi tôi về tới nhà, má đứng chống nạnh và đôi môi mím lại thành một đường thẳng. Đúng cái tư thế cô-nương-ơi-cô-gặp-rắc-rối-to-rồi. Cái tư thế này từng làm cho Barnaby phải co rúm lại và im re luôn.
Bà hỏi, ‘Con đi đâu vậy, hả Cedar?’
‘Con tìm ra Stinky rồi. Coi nè.’
Bà không vui chút nào.
‘Con có bị ướt không? Con sẽ chết vì cảm lạnh mất. Đi thay đồ đi.’
Bà nói như thể đang đóng mộc từng chữ, thật chính xác với gương mặt mím chặt môi và dứt khoát. Tôi không có cơ hội để kể cho má nghe về cậu trai có thể đánh đu trên cây. Vì thế tôi giận dỗi bỏ lên lầu và nhảy lên giường của Barnaby cái ình. Giống hệt như Barnaby từng làm. Tôi bỏ cái đĩa CD của Stevie Wonder không thể thiếu của tôi vào máy hát và mở nước tắm. Tôi đổ xà-bông tắm Radox vào và nằm với mái tóc sâu xuống dưới mặt nước, tóc nổi bồng bềnh như cỏ dại. Tôi thích thấy mình như tiên cá trong bồn tắm và mơ mòng. Lỗi của mặt trời, mặt trời không chiếu sáng, lỗi của cơn gió... Stevie hát và tôi tưởng tượng tới ba tôi, và tới những điều đáng ra ông sẽ dạy tôi nếu ông không qua đời. Tôi hình dung ông nhấc bổng tôi lên trên đôi vai và đặt tôi ngồi trên một cái cây... Nhưng trái tim tôi đổ lỗi cho tôi...
Có một bức hình chụp cha con tôi. Ông đội một cái mũ - một cái mũ đi câu cá bằng vải bông có chóp nhọn, và một cái áo vải bông có hàng nút tán để mở chạc ngực. Tuy nhiên, ông không phải là một ngư phủ. Ông là một nhạc sĩ. Trong tấm hình, tôi chỉ là đứa bé một tuổi, và trông tôi không có gì đặc sắc cả, như bất cứ đứa bé đầu củ gừng nào mà bạn thấy. Ông nhìn vào máy ảnh và giữ tôi trên đôi vai mình. Ông nửa như đang cười lớn, nửa như đang mỉm chi. Bạn khó mà biết được đó là nụ cười nào. Nhưng đôi mày ông nhướng lên, như thể ông đang hỏi ai đó, ‘Vầy đúng chưa, có phải bạn muốn vầy không?’
o O o
Tôi nghĩ, bây giờ lại có một nỗi bận tâm mới, cậu trai người chim bên con lạch. Tôi đang hy vọng tôi có thể đụng mặt cậu ta lần nữa, chủ yếu vì tôi muốn học cách làm sao để chơi trên cây theo cái cách mà cậu ta làm được.
Tôi kể cho Caramella nghe về cậu người chim, và chúng tôi tập treo ngược đầu hay bò ra theo các cành trên cây tiêu huyền ngoài đường. Thật ra, Caramella chỉ làm huấn luyện viên từ dưới đất nói vói lên thôi bởi vì mắt cá chân nhỏ vẫn còn đau, và ngoài ra nhỏ quá mềm mại và nghệ sĩ để chơi trò leo cây, nhưng nhỏ thật là một huấn luyện viên cừ khôi. Nhiều lúc tôi nghĩ tôi có thể sống trên cây, bởi vì tôi tính sống một cuộc đời khác thường, nhưng điều đó thật không dễ chịu chút nào và dù sao cũng chẳng có ai như cậu người chim quan tâm đến. Harold Barton mò tới cùng băng đầu gấu của hắn, một lũ chỉ muốn nhìn váy con gái, cho nên tôi nhổ toẹt vào bọn chúng. Má phạt cấm tôi ra khỏi nhà trong hai ngày. Ricci đem qua tặng tôi một một ít rau diếp luộc với trứng và nói, ‘Đúng là bọn con trai chết tiệt!’
Khi đã được phép đi chơi lại, tôi la cà loanh quanh sân vận động sau khi tan trường, nghĩ rằng mình có thể tình cờ đụng đầu cậu trai, vì nói cho cùng tôi còn nợ cậu ta một phần thưởng. Tôi tập trồng cây chuối và treo ngược đầu trên cột trụ đếm chó, mèo và nghĩ rằng cậu ta có thể sẽ hiện ra. Nhưng cậu ta không tới, và sau một hồi tôi lại có những ý tưởng chán nản, đại khái như là mũi của tôi không được xinh cho lắm hay nhà của chúng tôi bị lún nền như thế nào. (Bạn sẽ biết ngay điều đó, bởi vì không có cánh cửa nào đóng được trừ khi bạn chêm những cuốn sách bìa mềm của Iris Murdoch[11] bên dưới cửa để ép cho chúng đóng lại được.)
[11] Iris Murdoch: Nữ văn sĩ và triết gia nổi tiếng, người Anh gốc Ireland (1919-1999). ND.
Nhóc tì Jean-Pierre phóng xe đạp vèo qua.
‘Ê, Cedar, bà biết gì không?’
‘Gì vậy?’
‘Harold Barton nói bà đã lên cơn mát dây giống anh bà rồi, bởi vì bà treo ngược đầu. Nhìn tui biểu diễn nè.’
Hắn buông tay khỏi tay lái, xếp chúng ra sau gáy và lướt nhanh vù vù xuống con đường mòn.
Có lẽ tôi đang xoay thế giới theo lối khác hơi quá đà một chút. Tôi về nhà. Có một tấm thiệp của Barnaby:
Cedy Blue, anh thấy ba của tụi mình trong một giấc mơ. Ông nói, ’Chào con về nhà, giày của con đâu rồi?’ Khoảng 7 giờ anh đi bơi và biển thật đen. Hãy tưởng tượng sự nỗ lực của các vì sao để hiện ra được nổi trên mặt biển đen đó.
Tôi lấy mấy đĩa nhạc Silver Convention của má ra và hát theo thật lớn bài Fly Robin Fly trong phòng tắm, bởi vì trong đó hát nghe hay hơn. Tôi biết thêm một điều nữa là tôi sẽ không trở nên khét tiếng trong vụ ca hát.
Có hai khác biệt chính giữa tôi và Barnaby. Thứ nhất, ảnh là một người hát hay, còn tôi thì hát dở òm. Thứ nhì, ảnh giấu tuốt mọi chuyện, còn tôi thì tiết lộ ra. Ảnh nói tôi ba hoa chích chòe. Tôi nghĩ rằng ảnh là một người không cởi mở. Ảnh bảo tôi là nhiều chuyện ồn ào. Tôi nghĩ là ảnh đau khổ vì thiếu óc tò mò lành mạnh. Nói cho cùng, nếu bạn không hỏi thế giới điều này điều nọ, thì bạn sẽ không bao giờ hiểu được cầu vồng mọc lên từ đâu.
Barnaby đã được năm tuổi khi ba mất, cho nên ảnh biết về ông nhiều hơn là tôi biết, và đó là lý do vì sao Barnaby biết hát. Ba của chúng tôi từng hát với ảnh. Tôi luôn đòi Barnaby kể cho tôi nghe những chuyện về ba. Ảnh nói ảnh không thể nhớ ra, chỉ có chuyện là má đã cãi nhau rất dữ với ông vì ông hút thuốc, và một lần ông đưa Barnaby ra bãi biển - chỉ có ông và Barnaby, và họ đã ở đó khi trời tối.
Barnaby có một cây ghi-ta mà ảnh mang theo khi ra đi. Ảnh thường hay đi quanh nhà, sợi dây đàn quàng quanh vai, hát những bài theo điệu Memphis blues. Ảnh bịa ra ca từ, như là:
Ôi Cedar có thể nào đây là kết cục?
Kẹt bên trong một tấm ván chắn mưa với dân Brunswick (đó là vùng ngoại ô của chúng tôi)
Lại hát blues.
Má cười lăn chiêng. Tôi cũng cười. Và có một cảm giác dịu dàng trong ngôi nhà cũ. Rồi Barnaby bị phân tâm bởi những chuyện nghiêm trọng hơn, như là Nirvana[12] (ban nhạc, chứ không phải khả năng tịnh tâm), và lũ con gái. Và ý tôi là những đứa con gái lớn hơn, như Marnie Aitkin, chứ không phải mấy cô em nhỏ như tôi. Thỉnh thoảng ảnh cũng hút thuốc, chuyện mà đáng ra tôi không biết tới, nhưng tôi nghĩ rằng điều đó làm cho ảnh lười biếng. Ảnh trồng vài thứ cây cỏ trên mái nhà. Những thứ bí mật mà má không biết tới. Ít ra cho tới khi ông thợ thông máng xối nói cho má biết. Tôi có nghe ông ấy nói. Ông đi xuống nhà dưới, mặc đồ áo liền quần màu xanh, bốc thứ mùi mồ hôi, xe cộ và thuốc lá cũ, rồi ông nói, ‘A à à, nè bà Hartley, bà có biết là có mấy cây cần sa mọc trên mái ngói của bà không?’
[12] Nirvana trong tiếng Anh có nghĩa là ‘cõi Niết Bàn’, và cũng là tên của một ban nhạc nổi tiếng.
Má chùi hai tay dọc xuống cái váy và trông bà rất buồn cười, như thể có ai đó mới bắt bà đánh vần một từ khó. Bà thở dài nói, ‘Cám ơn ông, không, tôi không hề biết.’
Má của chúng tôi luôn luôn rất lịch sự với các bác sĩ, công nhân, và mọi người trong các cửa hàng.
Thiệt tình là, sau đó Barnaby gặp rắc rối lớn! Má giận tới nỗi không nói ra lời. Bà lên lầu, leo ra ngoài cửa sổ và tự tay bứng hết mấy cái cây đó. Rồi bà nhét chúng vào một cái thùng. Đất cát rơi rớt lả tả từ mái nhà xuống tới tận cầu thang. Thông thường thì má không để cho đất cát rơi rớt lung tung khắp nơi như vậy. Sau đó bà dùng máy hút bụi hút hết đi. Tôi biết rằng bà rất giận - bà hút bụi như một bà có con ong kẹt trong lỗ mũi. Tôi không biết bà nói gì với Barnaby khi ảnh về nhà. Cánh cửa đóng kín. Nhưng không lâu sau vụ đó thì Barnaby bỏ nhà đi.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley