Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa La Song Thụ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 220
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 575 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:35:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 8: Chương 7
ấy trăm họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Lục A Tàng và vị khách hàng của cô.
Cảnh sát nhận được nguồn tin tình báo đáng tin cậy, bọn bắt cóc xuất hiện trong khu dân cư đang trong giai đoạn giải tỏa, tới cả việc bọn họ đang ở trước căn nhà nào, cũng được thông báo rất chi tiết.
Mệnh lệnh tới địa điểm này vây quét bọn bắt cóc được phát đi từ Tổng bộ cảnh sát. Không ai dám nghi ngờ, không ai dám chậm trễ.
Andre cảm thấy mình quá ư ngu xuẩn, toàn bộ cảnh sát Paris đều quá ư ngu xuẩn. Cảm giác bị kẻ khác dắt mũi chạy lòng vòng thật là khốn nạn.
Đứng bên ngoài căn nhà đã bị bao vây dày đặc, rõ ràng là thằng ranh tên gọi Mục Dã Lương kia. Tuy thời gian Andre hợp tác với anh ta chưa lâu, nhưng ông tuyệt đối không thể phạm phải một sai lầm sơ đẳng là ngay cả thân phận của người bên cạnh cũng không nắm rõ. Toàn bộ tư liệu về Mục Dã Lương đều hoàn toàn trùng khớp với hồ sơ lưu trong hệ thống, tới cả vân tay cũng giống hệt. Làm sao có thể xảy ra chuyện bên cạnh ông đang sờ sờ một Mục Dã Lương, mà đầu dây điện thoại bên kia lại thông báo, còn có một Mục Dã Lương khác được phát hiện trong trạng thái hôn mê bất tỉnh trong bãi rác ở khu phố 12, đã được đưa vào bệnh viện.
Trên đời làm sao có thể có hai Mục Dã Lương được? Hơn nữa, một người trong số đó còn bị quy kết là tội phạm bắt cóc? Đầu óc Andre rối bời như mớ bòng bong.
– Tại sao bọn họ lại biết được chúng ta ở đây nhanh đến thế? – Lục A Tàng dùng ánh mắt để bảo đảm với người đàn ông kia rằng, mình tuyệt đối không phải nội gián.
– Đương nhiên tôi biết không phải do cô làm! – Ánh mắt anh ta chiếu vào hai gã yêu tinh lợn lòi vẫn đang ngủ mê mệt – Đương nhiên cũng không thể là bọn chúng. – Vừa nói, anh vừa nhìn những cảnh sát lăm lăm súng ống xung quanh, cười nói – Đông người thế này, thật quá lãng phí tiền của!
Lục A Tàng cứ ngỡ rằng, đám cảnh sát sẽ giống như thường lệ, trước tiên sẽ hô một tràng khẩu hiệu đại loại như “ Các người đã bị bao vây, hãy bỏ vũ khí xuống đầu hàng”, rồi mới quyết định bước hành động tiếp theo.
Nhưng lần này dường như tất cả súng ống đều lập tức lạch cạch lên đạn, sẵn sàng khai hỏa. Chỉ cần một mệnh lệnh, hàng ngàn hàng vạn viên đạn sẽ biến họ thành cái sàng.
Đương nhiên, là Charlotte sẽ biến thành cái sàng lỗ chỗ. Cái thân xác được biến hóa ra bởi phép thuật sẽ chết, nhưng Lục A Tàng thì không. Cho nên cô không hề cảm thấy sợ hãi, và tin tưởng rằng người đàn ông bên cạnh – khách hàng của cô, cũng sẽ không hề hấn gì. Từ xưa đến nay chẳng có con yêu quái nào lại sợ súng đạn của loài người, thật đấy!
Cô muốn nhìn xem, những con người kia định làm gì. Dù sao thì hiện giờ cô vẫn là Charlotte, nếu người đàn ông mạo danh cảnh sát ở bên cạnh cô bị coi là tội phạm bắt cóc, thì cô chính là con tin tốt nhất. Thế nhưng, tất cả các họng súng lại không hề vì “con tin” mà do dự. Những ngón tay đặt sẵn lên cò súng chỉ chờ một mệnh lệnh.
– Chuẩn bị! – Sĩ quan chỉ huy hiện trường, một người đàn ông trung niên hói đầu mặc áo chống đạn dày cộp, đã giơ tay lên. Sắp nổ súng tiêu diệt rồi ư? Lục A Tàng lấy làm lạ, cô đang ở ngay cạnh tội phạm bắt cóc, lẽ nào không đếm xỉa tới sự sống chết của cô?
– Dừng tay! – Andre hét lớn rồi nhảy xổ ra, chạy tới trước mặt viên chỉ huy, kêu toáng lên – Ai cho phép các anh nổ súng vào lúc này? Các anh có nhìn thấy người kia là ai không? Anh ta chính là người do cảnh sát hình sự Trung Quốc phái tới hỗ trợ chúng ta! Còn người đứng cạnh anh ta, chính là Charlotte Bellour! Các anh dám nổ súng?
Viên chỉ huy lạnh lùng nhìn trừng trừng vào ông ta:
– Đây là mệnh lệnh của cấp trên! Chúng tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh.
– Cái mệnh lệnh chó má! – Andre gầm lên như sư tử – Chúng ta là cảnh sát, không phải bọn đao phủ! Làm sao có thể chưa điều tra rõ ràng đã bắn chết đối phương? Việc này không phù hợp quy định, lại còn đi ngược với tình người!
– Ông không có quyền can thiệp vào mệnh lệnh của cấp trên! – Viên sĩ quan chỉ huy đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh, lập tức có hai gã đô con bước tới, định lôi Andre đi.
Andre gạt phăng cánh tay lực lưỡng đang vươn tới, chạy tới khoảng giữa vòng vây và căn nhà, giơ súng lên hét lớn:
– Tôi đứng ngay đây, không đi đâu hết, các anh có gan thì cứ lấy súng bắn vào đầu tôi, sau đó hãy giết bọn bắt cóc! Nhưng trước đó, ai bước lên tôi sẽ băn chết kẻ đó!
– Thật là một tên khốn nạn! – Viên sĩ quan chỉ huy nghiến răng trèo trẹo, ghé tai thì thầm với người đứng cạnh vài câu.
– Ông ấy là một người tốt, chỉ có điều tính khí hơi nóng nảy. – Người đàn ông nhìn Andre đang chắn trước mặt bọn họ, ngăn cản cảnh sát nổ súng, nói với Lục A Tàng. Nói xong, anh nhặt lấy một chiếc lá khô trên mặt đất, lẳng lặng ném về phía Andre.
Andre chỉ cảm thấy cổ mình dường như bị một con kiến đốt một phát, cảm giác tê dại chớp mắt đã lan khắp toàn thân. Trước khi ngã xuống đất, người cuối cùng ông ta nhìn thấy chính là “Mục Dã Lương” đang đứng trước căn nhà. Ông không biết Mục Dã Lương này và Mục Dã Lương đang nằm trong bệnh viện, người nào mới là thật, song chỉ thấy anh ta dùng khẩu hình phóng đại nói với ông một tiếng “cảm ơn”.
Tại sao phải nói cảm ơn… Andre không hiểu. Ông vừa ngã xuống đất, lập tức bị hai cảnh sát kéo ra khỏi khu vực nguy hiểm. Đạn rít veo véo, bay về phía hai người dày đặc như mưa rào. Trong suốt cuộc đời này, cô chưa bao giờ gặp phải trận “vây giết” nào quy mô to lớn đến vậy, trước đây cùng lắm là nhận thay cho khách hàng một viên đạn ám sát mà thôi. Người đàn ông kéo tay Lục A Tàng, tránh né một cách điêu luyện và thần tốc, hỏi:
– Hay không?
– Tôi chẳng hề thích bị người ta lấy làm bia bắn! – Cô hậm hực trả lời anh – Mau đi thôi!
– Phải dẫn theo mấy người anh em lợn lòi của tôi đi cùng. Chúng ta mỗi người cõng một con nhé!
– Đùa à? Tại sao lại phải… – Lục A Tàng chưa kịp dứt lời, chợt thấy mặt anh vụt biến sắc, thì kêu thầm trong dạ – Không hay rồi!
Lại nhìn cánh tay anh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai lỗ đạn, dòng máu tím ngắt chầm chậm tràn ra. Súng đạn của con người không thể làm yêu quái bị thương!
Lục A Tàng kéo anh vội vã di chuyển ra phía sau nhà. Anh sờ lên vết thương, nói:
– Trong những viên đạn bình thường này có lẫn một vài đầu đạn huyết ngân.
Huyết ngân được tạo thành từ chất hỗn hợp chiết xuất từ máu của bảy động vật màu đen khác loài, rồi phối hợp với một lượng thủy ngân nguyên chất thích hợp, là vũ khí lợi hại để đối phó với yêu quái. Có rất nhiều thợ săn thích bôi thêm huyết ngân lên đầu đạn hoặc vũ khí của mình. Nếu yêu quái bị vũ khí có chứa huyết ngân đánh trúng, sẽ bị thương giống như người bình thường, thậm chí là mất mạng. Thế nhưng, phương pháp điều chế huyết ngân, thậm chí là sự tồn tại của vật gọi là huyết ngân, người bình thường căn bản không thể nào biết được. Có người thực bụng muốn dồn hai con yêu quái bọn họ vào chỗ chết.
Đợt tấn công vẫn đang tiếp tục, toàn bộ hỏa lực của Paris đều tập trung tại đây. Nhưng phía sau căn nhà không còn động tĩnh, chỉ có một làn khói trắng dật dờ bay lên.
Viên sĩ quan chỉ huy hạ lệnh ngừng bắn. Mọi người thận trọng tiến lại phía sau ngôi nhà, đưa mắt nhìn, trên mặt đất ngoài hai gã đàn ông cao lớn trên đầu mọc sừng trông rất quái đản đang ngủ như chết, không còn một ai khác, chỉ có một bộ quần áo nam giới vứt chỏng chơ cách đó không xa.
Câu Chuyện Phù Sinh Câu Chuyện Phù Sinh - Sa La Song Thụ