Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 105 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 760 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:31:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
ạ Trầm liếc nhìn dãy số, nhưng không có lập tức nhận, chỉ là mày rậm khẽ nhíu, ánh đèn trong căn phòng chiếu trên người Hạ Trầm làm anh có mấy phần lạnh lùng.
Ôn Vãn rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, đứng dậy tránh chỗ cho anh có thời gian riêng tư: "Em về phòng trước."
Hạ Trầm ngẩng đầu nhìn cô, ngoài ý muốn không lên tiếng.
Trở về phòng, Ôn Vãn có chút rối loạn, không biết là ai điện tới, nhưng cô có cảm giác có chuyện chẳng lành, cô tự trấn an mình. Quả nhiên cô mới vừa tắm xong ra ngoài, cánh cửa vang lên mấy tiếng gõ, Hạ Trầm an tĩnh đứng ở nơi đó: "Ngày mai có thể dẫn anh đi tham quan một chút được không?"
Tóc Ôn Vãn vẫn còn ướt nhỏ xuống dưới sàn nhà tí tách, vừa đúng có nước từ cái trán trơn bóng của cô trượt xuống, trực tiếp tan vào đáy mắt, tự dưng có chút đau nhói. Cô chợp chợp mắt, đầu ngón tay nắm khăn lông khô từ từ buộc chặt: "Được."
Cô không hỏi anh tại sao đột nhiên lại có hứng thú như vậy, anh cũng không giải thích, cô biết rõ đằng sau ý nghĩa chuyện này —— có lẽ Hạ Trầm muốn đi.
Thật ra Ôn Vãn đã chuẩn bị tâm lí, cho nên cô cũng không quá buồn phiền, cô ngủ một giấc ngon lành tơi sáng, ngay cả một giấc mộng cũng không có.
Ngày thứ hai Ôn Vãn dậy, rửa mặt xong ra cửa, thoáng thấy Hạ Trầm chờ ở cửa, trong khoảng thời gian dưỡng thương anh không hút thuốc lá, lúc này lại đứng tựa cửa hút thuốc, bộ dạng mặt ủ mày chau.
Cô trực tiếp đi tới, đưa tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Hạ Trầm vê điếu thuốc, Hạ Trầm giống như lúc này mới phát hiện ra cô, mỉm cười nhìn chăm chú một loạt hành động của cô: "Thật rất muốn bị em quản như vậy cả đời."
Ôn Vãn vô cùng bình tĩnh gật đầu một cái: "Nếu như cả đời này anh bệnh liên tục."
Khóe miệng Hạ Trầm giơ lên, tâm tình cực kỳ có hứng: "Em dẫn đường, hôm nay tất cả đều nghe theo em."
Ôn Vãn cũng biết lúc trẻ Hạ Trầm có một thời gain dài ở Tam giác vàng, mà chỗ ở của bọn họ vừa đúng tiếp giáp Tam Giác Vàng, cho nên tính không dẫn anh đi đến mấy chỗ đó, ngược lại dẫn anh đi đến mấy chỗ vùng lân cận. Anh tới có hơn một tháng, nhưng phần lớn thời gian đều hao phí thời gian trong phòng khám, sau đó lại bị thương nên không thể đi đâu.
Hai người sóng vai ở đường lớn, Hạ Trầm thân cao bước lớn, lại cố ý thả chậm tốc độ chờ cô, thỉnh thoảng sẽ tùy ý cùng cô nói mấy câu: "Ban đầu sao em chọn nơi này?"
Vu vơ nói một câu, Ôn Vãn nghe hiểu, suy nghĩ một chút nói thật: "Tới Thái Lan là Chu Hiển Thanh đề nghị, sau lại bất tri bất giác đã tới rồi nơi này, không nghĩ đến anh cũng có người quen ở đây."
Hạ Trầm ý vị sâu xa nhìn cô một cái, khóe mắt híp một cái: "Anh lại tự mình đa tình?
Ôn Vãn hếch mày lên, đồng tử đảo qua đảo lại một cái nhìn thấy tiệm nước giải khát: "Khát không?"
Hạ Trầm biết cô không muốn tiếp tục đề tài này, mặc dù trong khoảng thời gian này bọn họ tiến triển không tệ, nhưng nếu muốn Ôn Vãn hoàn toàn thuộc về anh còn phải cố gắng thêm một chút nữa. Thấy gương mặt cô nhẫn nại, anh gật đầu một cái, Ôn Vãn xoay người lập tức liền chạy đi, một bộ dáng không thể chờ đợi được.
Đáy lòng Hạ Trầm than thở, chờ Ôn Vãn tới tiệm giải khát, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía cách đó không xa phía sau hai người.
Hai người một thân tiêu sái đều mặc đồ đen, mang theo kính râm, tròng kính phản chiếu hình ảnh của anh, hai người liền nhìn không chớp mắt, thấy anh quay đầu lại lập tức chuyến sang nơi khác.
Đáy mắt anh nhướng lên một cái, nhưng cũng không có biểu hiện ra mặt, mà là lạnh nhạt nhét hai tay vào túi, khóe mắt hơi híp lại.
Cho đến khi Ôn Vãn trở lại, đem đồ uống lạnh đưa tới trước mặt anh: "Này, anh nếm thử một chút, bề ngoài có chút xấu xí nhưng mùi vị rất ngon."
Hạ Trầm cau mày liếc nhìn một vật thể trong tay cô, màu sắc cũng là lạ, nhưng vẫn là thò tay lấy uống một hớp. Ôn Vãn híp mắt cười nhìn anh: "Như thế nào?"
Hạ Trầm không nói chuyện, bỗng nhiên giơ tay nắm được cằm của cô, cúi đầu ngậm cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Ôn Vãn trừng mắt, một giây kế tiếp cũng cảm giác có man mát lành lạnh chất lỏng chảy vào nơi cổ họng, mặc dù cô đã 28 tuổi, nhưng mỗi lần bị trêu ghẹo đều vẫn là đỏ mặt.
Đầu lưỡi Hạ Trầm vẫn còn ở trong miệng cô, vẫn chưa thỏa mãn liếm láp một vòng, lúc này mới buông cô ra, chậm rãi lùi ra sau: "Mùi vị không tệ, em cũng nếm thử một chút."
Ôn Vãn giận quá, thì ra trò đùa của cô sớm đã bị anh nhìn thấu, lại còn gậy ông đập lưng ông
-
Không khí thật ra thì rất tốt, khó có được một buổi thoải mái như vậy, trên đường có bán đầy đủ các loại đồ chơi nhỏ, trời đã càng ngày càng nóng, phần lớn dân bản xứ đều ăn mặc màu trắng trong suốt, thấy bọn họ nhiệt tình chào mời.
Thật ra Ôn Vãn cũng không để ý lắm, nhưng nhìn kỹ thấy chúng có vẻ thú vị, Hạ Trầm vẫn an tĩnh đi phía sau cô. Cô cầm một hàng mỹ nghệ lên suy nghĩ, lại nghe thấy anh phía sau cúi người kề mình, ở bên tai nhỏ giọng nỉ non một câu: "Tiểu Vãn, chính em cũng không biết giờ phút này em có bao nhiêu vui vẻ?"
Nụ cười trên khuôn mặt Ôn Vãn cứng đờ, cô ở với Chu Hiển Thanh ở Băng Cốc lâu như vậy, vô luận hoàn cảnh như thế nào cô cũng vui vẻ với Chu Hiển Thanh, nhưng khi đó tâm tình của cô như thế nào đây? Nụ cười khi đó đều cảm thấy qua loa.
Bây giờ thì sao, trông cô có vẻ rất nhiệt tình vui vẻ?
Cô biết Hạ Trầm ám hiệu cái gì, lại làm bộ nghe không hiểu: "Khó nghỉ được một ngày, dĩ nhiên vui vẻ."
Hạ Trầm cũng không vạch trần cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm bả vai cô: "Qua bên kia xem một chút."
Thấy bước chân cô cứng ngắc, Hạ Trầm nhịn cười không được: "Em còn do dự, anh còn làm chưa đủ sao. Nhưng tiểu Vãn, nếu như em một mực giả bộ không hiểu, anh thật sự không biết nên làm gì với em?"
Ôn Vãn cắn môi nhìn anh một cái, lấy tay đang đặt trên bả vai cô kéo xuống: "Nói chuyện thì nói chuyện, làm gì động tay động chân."
Ánh mắt Hạ Trầm khẽ ảm đạm, bật cười nói: "Xin lỗi, theo thói quen."
Mỗi lần cô trốn tránh, đều vạch rõ mối quan hệ với anh, nên làm thế nào anh cũng thử qua hết, bây giờ anh cũng không biết làm sao hết.
Kế sau đó, Hạ Trầm rất ít nói chuyện, cô bắt đầu để ý đến sự thay đổi nhỏ của anh, Ôn Vãn phát hiện anh như có điều suy nghĩ luôn nhìn về phía xa xăm. Nhưng nhìn kỹ lại không phát hiện điều gì, chẳng lẽ mình quá nhạy cảm.
Hai người đi đến miếu thờ, trên đường Ôn Vãn phát hiện không thấy anh, tìm hồi lâu mới thấy anh ở trong sân nói chuyện với một tăng nhân, cô đợi một chút thì thấy vị tăng nhân hướng về phía cô hành lễ rồi rời đi.
Hạ Trầm quay đầu nhìn cô, lộ ra nụ cười đẹp mắt: "Đi thôi."
"Hai người đang nói gì vậy?"
"Có chút rắc rối, cần người hóa giải mà thôi."
Anh hời hợt một câu liền cho Ôn Vãn ngậm miệng, Ôn Vãn nhìn trên mặt anh cũng không thấy chút uất ức buồn phiền nào, không nhịn được nhíu mày một cái.
Cô có thể cảm thấy trong lòng Hạ Trầm có chuyện, thời điểm hai người đi ra ngoài, cô mấy lần cô muốn hỏi nhưng kiềm nén lại. Nếu như muốn nói anh đã sớm nói với cô, cô có thể đoán được cú điện thoại kia có vấn đề.
Thậm chí trong lòng có chút dự cảm, liên quan đến chuyện trong nước?
Thế nhưng cho dù người đàn ông này gặp vấn đề trọng đại khó giải quyết cách mấy cũng không chịu nói với ai chỉ tự mình tìm cách giải quyết, cẩn thận ngẫm lại, cuộc sống hơn 30 năm nay của anh vô cùng tịch mịch.
Hai người ra tới ngoài cửa chỉ thấy một chiếc Bentley dừng ở ven đường, một người đàn ông trẻ tuổi dùng tiếng Thái hướng Hạ Trầm chào hỏi, còn nói: "Lạc tiên sinh cho mời."
Câu Chuyện Hồ Đồ Câu Chuyện Hồ Đồ - Phong Tử Tam Tam