Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mouldheel Và Giòi
ôi được sinh ra trong mấy gia đình tộc phù thủy ở Pendle – mẹ tôi là người nhà Malkin, bố tôi là nhà Deane. Nhưng mặc dù tôi được nuôi lớn tại đấy, nơi cuối cùng nhất trên thế giới này mà tôi muốn ghé thăm lại chính là Pendle. Các tộc đấu đá với nhau và tôi có rất nhiều kẻ thù tại nơi này – chủ yếu là đám Mouldheel. Nơi đây chất chứa đầy oán hận. Đầy căm ghét. Những mối thù truyền kiếp kéo dài bao thế kỷ. Ở đấy chỉ cần rơi vào tay kẻ thù là bọn chúng sẽ lóc xương uống máu bạn ngay. Mặc dù là thế, tôi vẫn quay lại nơi đấy. Tôi quay lại một mình. Tôi làm điều này vì Tom Ward. Làm tất cả mọi chuyện vì Tom.
Vì Tom là người duy nhất trên thế gian này mà tôi thật lòng quan tâm – cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi. Tom không giống như tôi. Cậu ấy thuộc về thế giới ánh sáng và là chân học việc cho một thầy trừ tà tên là John Gregory.
Chúng tôi đã từ Chipenden đi về thăm nông trại nơi Tom được sinh ra và nuôi lớn. Cậu ấy muốn nhìn qua những thứ bên trong mấy chiếc hộp mà mẹ cậu ấy đã để lại cho cậu. Cũng phải nói là tôi cũng muốn xem qua nữa. Tôi tò mò mà. Vô cùng hiếu kỳ và khi nào cũng một lòng muốn biết hết mọi bí mật trong chúng. Nhưng khi chúng tôi đến đấy, mấy chiếc hộp đã biến mất. Bị đánh cắp đi. Kho chứa cỏ bị thiêu rụi, căn nông trang bị lục phá và gia đình Tom bị bắt cóc. Tôi không mất bao nhiêu thời gian để đánh hơi ra rằng bọn phù thủy đã gây ra chuyện này. Rằng bọn chúng đã bắt đi Jack anh trai của Tom, Ellie vợ anh ấy, và Mary đứa con thơ của hai người. Dấu vết dẫn về phía Pendle và Tom chỉ khăng khăng muốn đuổi theo bọn chúng ngay tại lúc ấy. Nhưng tôi đã thuyết phục cậu ấy không nên làm vậy.
Ý tôi là, một chân học việc của thầy trừ tà sẽ sống sót được bao lâu một mình trong bóng tối của ngọn đồi thê lương ấy chứ? Cậu ấy là con trai thứ bảy của người con thứ bảy. Bọn chúng sẽ thèm thuồng xương cốt cậu ta lắm. Sẽ lóc hết xương cậu ấy ra trước khi bình mình ló dạng ngay. Không có loại xương nào ngon hơn xương của Tom cả – điều này thì chắc chắn rồi.
Vậy nên tôi đã ra đi một mình trong khi Tom quay lại Chipenden để báo cho Thầy Trừ Tà biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi theo hướng tây đi đến Pendle. Tôi từng bảo mình có nhiều kẻ thù tại đấy – quả đúng là vậy – nhưng tôi cũng có cả bạn nữa, mặc dù rất chi là hiếm hoi ít ỏi. Và người bạn tốt bụng nhất mà tôi có được tai cái nơi nhằng nhịt phù thủy ấy là bà cô của tôi, Agnes Sowerbutts. Tôi quý cô Agnes lắm. Nếu không tại vì Lizzie Xương Xẩu thì cô ấy đã nuôi nấng tôi rồi.
Tôi nhớ lại đêm mà Lizzie đến bắt tôi đi. Tôi muốn nghĩ rằng mình khi ấy đang đau khổ lắm nhưng tôi không nhớ là mình có khóc. Bố mẹ tôi đã qua đời nằm trong đất lạnh được ba ngày mà tôi vẫn không cố nhỏ ra được một giọt nước mắt nào. Không phải vì tôi muốn cố. Tôi cố nhớ lại những thời khắc vui vẻ, tôi thực sự đã cố lắm. Và cũng có được đôi lúc vui vẻ ấy chứ, mặc dù bố mẹ tôi cứ nhấm nhẳng với nhau suốt và thường tát tôi đau điếng còn hơn là khi họ đánh nhau. Ý tôi là, bạn nên đau khổ chứ, phải không nào? Đấy là bố mẹ của bạn mà, họ lại vừa mới qua đời nên bạn phải nên có khả năng ít nhất là nặn ra được một giọt nước mắt.
Đêm ấy trời giông bão dữ dội, những tia chớp rạch xèo xèo ngang qua bầu trời và tiếng sấm nện xuống làm rung chuyển các bức tường trong ngôi nhà nhỏ và khua động nồi niêu soong chảo. Nhưng từng ấy cũng không thấm thía gì với những việc mà Lizzie đã làm. Ngoài cửa vọng vào tiếng đập dồn lớn tiếng đến mức người chết cũng phải bật dậy, và khi cô Agnes rút then cửa ra, Lizzie Xương Xẩu sải bước vào, mái tóc đen của mụ bết chặt nước mưa, nước chảy thành dòng từ áo khoác của mụ xuống nền đá. Cô Agnes sợ lắm nhưng vẫn can trường đứng đấy, chắn giữa tôi và Lizzie.
“Để cho con bé yên!” cô Agnes bình tĩnh nói, cố tỏ ra can đảm. “Nhà của nó giờ là ở với ta. Con bé sẽ được chăm nom chu đáo, mi không phải lo làm gì.”
Phản ứng đáp lại đầu tiên của Lizzie là một nụ cười mỉa. Người ta bảo người trong gia đình có nét giống nhau. Rằng tôi là hình ảnh đúc từ một khuôn của mụ ấy. Nhưng tôi đã không bao giờ có thể nhăn nhó nét mặt giống như cái cách mụ ta làm tối hôm ấy. Nét mặt ấy đủ sức làm sữa phát ôi hay khiến cho mèo phải thét váng cả ống khói như thể chính Ác quỷ đang kéo lấy đuôi nó vậy.
“Sowerbutts kia, con bé này thuộc về ta,” Lizzie đáp, giọng mụ ta lặng lẽ lạnh lùng, tràn đầy ác ý. “Bọn ta có cùng dòng máu hắc ám. Ta có thể dạy cho nó những gì nó phải biết. Ta là người mà nó cần.”
“Alice không cần một phù thủy như mi!” Agnes quát lại. “Bố mẹ nó không phải là phù thủy nên tại sao con bé lại phải đi theo con đường tăm tối của mi chứ? Hãy để cho con bé yên. Để con bé lại với ta còn mi đi lo việc của mi đi.”
“Nó mang dòng máu phù thủy trong người và từng ấy là quá đủ rồi!” Lizzie tức tối rít lên. “Mi chỉ là một kẻ ngoài cuộc không thích hợp để nuôi nấng con bé!”
Không đúng. Agnes quả là người nhà Deane nhưng cô ấy đã cưới một người đàn ông lương thiện ở Whalley. Một người buôn đồng nát. Khi bác ấy qua đời, cô Agnes quay về Roughlee, nơi dòng họ Deane sinh sống.
“Ta là cô của con bé và từ giờ ta sẽ là mẹ của nó,” Agnes cự lại. Cô vẫn còn đang nói cứng nhưng gương mặt cô đã trắng bệch và tôi có thể thấy cái cằm phúng phính của cô run run, hai bàn tay cô lập ca lập cập vì sợ.
Tiếp theo đấy, Lizzie giẫm chân trái xuống sàn. Chỉ dễ dàng như thế. Trong chớp mắt, lửa trong lò sưởi tắt ngúm, các ngọn nến chấp chới rồi tắt phụt, cả căn phòng ngay lập tức tối om, lạnh ngắt, kinh hoàng. Tôi nghe thấy cô Agnes thét lên vì sợ, rồi tôi thấy cả mình cũng gào lên, tuyệt vọng chỉ muốn thoát ra ngoài. Hẳn tôi sẽ chạy qua cửa, nhảy qua cửa sổ hay thậm chí quơ quào bò lên ống khói. Tôi hẳn sẽ làm bất cứ chuyện gì, chỉ để thoát đi.
Đúng là tôi thoát ra thật, nhưng là với Lizzie đi bên cạnh. Mụ ta chỉ tóm lấy cổ tay tôi kéo tôi đi ra ngoài đêm tối. Chẳng có ích gì trong việc kháng cự lại cả. Mụ ta quá khỏe, lại tóm tôi quá chặt, những móng tay của mụ bấu vào da tôi. Giờ đây tôi đã thuộc về mụ ta và sẽ chẳng có cách nào mà mụ ta chịu để tôi đi cả. Và đêm hôm ấy mụ ta bắt đầu huấn luyện tôi như một phù thủy. Đấy là khởi đầu cho mọi rắc rối của tôi.
Từ cái đêm kinh khiếp ấy tôi chỉ gặp lại Agnes có một lần, nhưng tôi biết mình sẽ được chào đón tại nhà của cô tôi khi giờ đây tôi quay lại Pendle. Thật sự thì, tôi vừa mới bước qua bóng tối của rừng cây thì cửa trước nhà cô đã bật mở, cô Agnes đứng đấy, nụ cười của cô còn rạng rỡ hơn cả cây nến sáp ong đang soi sáng mấy căn phòng trong nhà cô. Cô Agnes đã dùng gương để chiêm bói, và cô đã trông thấy tôi đi đến.
“Bé Alice, vào đi con, vào sưởi ấm xương cốt nào!” cô gọi lên bằng giọng khàn khàn nhưng tốt bụng của mình. “Gặp lại con thật mừng quá. Hãy ngồi xuống bên lò lửa rồi ta sẽ hâm lại cho con chút súp ngon lành nào.”
Trong khi cô Agnes lăng xăng tất bật, tôi ngồi trong ghế đu của cô đối diện với ngọn lửa ấm áp, hai mắt tôi chăm chú nhìn lên những dãy kệ mà tôi vẫn nhớ như in. Cô là một bà lang và những dãy kệ chất đầy những hũ những lọ. Còn có cả nhưng túi nhỏ bằng da có dây buộc chứa những loại thảo dược pha chế với nhau hay những phương thuốc cô ấy dùng để hành nghề.
Chẳng bao lâu sau tôi đã nhấm nháp món súp ngon lành nóng hổi trong khi cô mình ngồi trên ghế đẩu trước lò sưởi. Mãi lâu sau cô mới cất lời. “Điều khi mang con trở lại Pendle vậy cháu gái?” cô dè dặt hỏi. “Lizzie có ở gần đây không?”
Tôi lắc đầu. “Không đâu cô Agnes. Cô không nghe thấy gì sao? Cô không cần phải lo lắng về Lizzie nữa. Mụ ta đã bị mắc kẹt dưới hố trong vườn nhà Lão Gregory ở Chipenden rồi. Sẽ ở dưới đấy cho tận ngày mục ruỗng! Là nơi thích hợp nhất cho mụ ta rồi đấy...”
Thế là tôi giải thích cho cô Agnes nghe mình đã trở thành bạn của Tom Ward như thế nào, và giờ đây mình đang tại nhà của Thầy Trừ Tà ở Chipenden, phụ giúp sao chép các bản sách quý trong thư viện ông ta. Tôi kể cho cô nghe về vụ trộm mấy chiếc hộp của Tom và vụ bắt cóc gia đình cậu ấy – Jack, Ellie cùng đứa con nhỏ.
“Cháu nghĩ cô có thể giúp cho cháu được đấy, cô ạ. Cháu chẳng có chút manh mối nào về việc họ bị đem đi đến đâu và cháu cũng không biết nên nhờ đến ai cả. Cháu nghĩ cô có thể bói về họ cho cháu biết qua tấm gương đặc biệt của cô...”
Không nói lời nào, Agnes đi lấy chiếc gương bói toán của mình từ trong tủ chén ra. Gương nhỏ xíu nhưng được đặt trong khung bằng đồng có đế nặng trịch. Rồi cô thổi tắt hết nến chỉ chừa lại một ngọn, được cô đặt chếch về bên trái gương. Chẳng bao lâu sau cô đã lầm bầm khe khẽ mấy câu thần chú và mặt gương sáng bừng lên. Cô Agnes đang dò tìm lấy gia đình của Tom. Những hình ảnh bắt đầu hình thành...
Tôi nhác thấy một bức tường đá đen ngòm. Tường cong cong. Chúng tôi đang từ bên dưới ngước nhìn lên tường ấy. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa đâu nhỉ? Chúng tôi đang nhìn lên tháp Malkin. Agnes đang sử dụng bề mặt hào nước để nhìn lên đấy. Mặt nước cũng tốt như gương vậy thôi nếu bạn có kỹ năng điêu luyện như của cô Agnes tôi đây. Loáng cái một hình ảnh mới nhá qua mặt gương: vòm nhà hình cung của một căn hầm ngục ẩm ướt, tối tăm có nước nhỏ giọt. Rồi một gương mặt tràn ngập đau đớn choáng hết mặt gương, hai mắt nhắm nghiền. Là Ellie!
Hai tay chị ấy vươn về phía chúng tôi và tôi nhận ra chúng tôi đang nhìn lên chị từ một chén nước. Hình ảnh ấy méo mó vỡ vụn đi. Ellie đang vỗ nước lên mặt. Rồi gương tối sầm đi và cô Agnes thở dài quay sang tôi.
“Phải Ellie đó không cháu?”
Tôi gật đầu.
“Ta chỉ dùng đến gương để ăn chắc thôi,” Agnes bảo. “Nhưng ngay từ đầu ta đã nghi bọn Malkin rồi. Cháu chẳng có cơ hội nào đem được họ ra khỏi tháp mà còn sống. Tốt nhất là cháu nên đi khỏi Pendle đi, cháu ạ. Nơi này giờ đang nguy hiểm hơn bao giờ hết. Hãy đi đi khi cháu còn có thể hít thở được!”
Tôi trải qua phần đêm còn lại tại nhà cô Agnes. Chúng tôi hàn huyên về những ngày xa xưa và cô kể cho tôi nghe những chuyện mới xảy ra gần đây. Về bọn Mouldheel đã vững mạnh hơn lên như thế nào và đang cố một tay cầm đầu hiệp hội mới – một ả phù thủy tên Mab. Có vẻ như là Mab có khả năng nhìn thấu trước tương lai thật giỏi đến mức, để chống lại thế lực của ả ta, hai tộc Malkin và Deane đã hòa hoãn với nhau mà tạo ra một sinh vật độc ác tên Tibb, sử dụng tà thuật. Tibb là kẻ tiên tri vào cũng có thể nhìn thấy mọi điều từ xa. Agnes nhận định rằng đấy là cách mà bọn chúng đã tìm thấy những chiếc hộp của Tom
*
Tôi nghỉ qua đêm tại căn phòng sau nhà cô Agnes, đến lúc bình mình tôi đi về phía tháp Malkin. Biết là một mình mình thì không thể làm được gì nhiều nhưng tôi nghĩ thôi thì cứ đánh hơi xung quanh ấy một chút trước khi đi đến nhà thờ tại Downham, nơi tôi sẽ hội ngộ với Tom và Lão Gregory. Biết đâu tôi lại tìm hiểu được điều gì đấy có ích. Cũng đáng thử lắm mà. Nhưng rồi khi đấy, lúc tôi đang đi vòng quanh rừng Quạ, ven rìa phía bắc của Bareleigh, mặt trời đang loang lổ chiếu vào những gốc cây, thì tôi nhìn thấy trước mặt là một cô gái, đang ngồi trên một mỏm cây cụt. Cô ta đang nhìn trừng trừng vào tôi. Tôi đánh hơi ra ngay cô ta và biết được con này là phù thủy.
Khi tôi đến gần hơn, hai bàn chân cô ta mách bảo cho tôi nhiều hơn nữa. Chân trần, nên cô ả phải là một đứa trong bọn Mouldheel. Là tộc cuối cùng trong ba nhà phù thủy chính định cư tại Pendle. Trước đấy nữa bọn chúng là dân du cư. Một vài người gọi chúng là bọn “chân thối”, và sau này là “gót mốc.”
Cô ta trông không lớn hơn tôi là mấy và chắc chắn là không lớn con hơn. Vậy sao tôi phải bỏ chạy làm gì? Tôi vẫn tiếp tục bước về phía cô ta, sẵn sàng nghênh chiến nếu phải thế. Cô ta có mái tóc vàng nhạt xõa xuống vai, và đôi mắt màu xanh lục. Quần áo cô ả cũng tả tơi rách rưới. Đám Mouldheel ấy chẳng có vẻ ngoài đáng tự hào gì cả. Con này quả thật là một trong số đó rồi.
Tôi dừng lại cách cô ả chừng năm sải chân và cố trừng mắt nhìn lại nhưng cô ta không buồn lảng mắt đi. “Mày lẽ ra không nên đến đây, Alice Deane à,” cô ta cảnh cáo với một nụ cười nhạt trên mặt. “Mày sẽ không vào giờ rời khỏi Pendle mà còn sống được đâu...”
Làm sao cô ta biết tôi là ai mới đuợc? Tôi khinh khỉnh nhìn cô ta và nhổ nước bọt xuống chân cô ả. “Tao với mày chưa từng gặp nhau trước đây, phải không nhỉ? Tao biết chắc lắm vì hẳn tao đã nhớ bản mặt xấu xí của mày rồi!”
“Tao đã bói thấy mày trong gương. Biết mày là ai ngay từ lúc mày bước vào địa phận Pendle. Mày không biết tao là ai à?”
“Chẳng quan tâm mày là ai cả, con kia!” tôi bảo với cô ả. “Mày chẳng là cái thá gì sất!”
“Vậy à, vậy mày nên quan tâm tao là ai đi thôi vì mày sẽ có lý do đích đáng để mà nhớ đến tao đấy. Tao là Mab. Mab Mouldheel...”
Là đứa con gái mà cô Agnes đã kể cho tôi nghe, tay cầm đầu mới của đám Mouldheel. Tôi chẳng ấn tượng gì lắm, có thể nói là vậy, nên chẳng việc gì mà phải nhiều lời. Mab được cho là một kẻ tiên tri. Giỏi nhìn thấy tương lai. Nhưng cô ta lại không nhìn thấy điều gì sẽ giáng xuống mình.
Tôi lao thẳng đến Mab, vả một phát ra trò vào thẳng mặt cô ả rồi túm lấy tóc ả. Cô ta ngã nghiêng qua một bên khúc cây và chúng tôi ôm nhau lăn vòng vòng. Trong vài giây tôi biết mình mạnh hơn con nhỏ này. Tôi vừa mới chiếm thế thượng phong thì từ xa vọng đến bao tiếng la hét. Thêm nhiều bọn Mouldheel nữa! Nhiều lắm!
Khi đấy thì tôi vùng vẫy để thoát đi, nhưng Mab đã bám chặt vào đầu tóc váy áo tôi. Tôi sém chút là giằng thoát ra được nhưng con ả bắt riết lấy tôi. Rồi tiếng những bước chân gấp gáp. Kẻ nào đó đang chạy về phía chúng tôi. Tiếp theo, một vật gì đấy đập mạnh vào một bên đầu tôi rồi mọi thứ tối sầm.
Tôi tỉnh dậy kèm một cơn đau đầu nhức buốt, thấy mình ngồi trên một bãi cỏ, lưng tựa vào bức tường đá ghép. Hai tay tôi tự do nhưng hai chân đã bị xích lại. Tôi không còn ở trong rừng Quạ nữa. Những ngôi nhà trong tầm nhìn trông như vùng Bareleigh, là làng của bọn Mouldheel. Mặt trời đã mọc lên cao. Phải gần đến giữa trưa rồi.
“Nó tỉnh lại rồi!” ai đó la lên, tôi quay đầu lại trong thấy ba đứa con gái chân trần đang tiến đến tôi qua lớp cỏ dài. Một trong ba đứa đó là Mab; hai đứa còn lại trông như song sinh. Chúng có gương mặt nhọn, mũi khoằm cùng khuôn miệng hẹp xấu xa.
Ba đứa chúng nó ngồi xuống bên bãi cỏ đối diện tôi, Mab ngồi chính giữa. “Gặp hai đứa em sinh đôi của tao này, Alice Deane,” Mab gọi lớn. “Đây là Jennet và đây là Beth. Cả hai đều nhỏ hơn tao nhưng lớn tuổi hơn mày.”
Tôi nhìn vào Jennet. Con này đang ăn thứ gì đấy trong lòng bàn tay trái. Những thứ lúc nhúc, mềm oặt, trắng nhởn, không thích ánh nắng mặt trời. Là mấy con giòi!
“Muốn một con không?” Jennet vừa hỏi vừa chìa tay về phía hai đứa còn lại.
Mab cộc lốc lắc đầu từ chối nhưng Beth lại nhón lấy vài con bỏ vào miệng bắt đầu nhai. “Mấy con này, ngon thật,” nó vừa nói vừa cười nham nhở.
“Phải ngon chứ!” Jennet lầm bầm, rồi tộng đầy mồm một đống giòi lúc nhúc. “Moi từ trong con mèo chết ra mà lại. Mà còn là một con mèo mun đấy. Giòi từ trong mèo mun luôn là ngon nhất.”
“Thôi nào mấy em,” Mab nói, nheo nheo mắt nhìn thẳng vào mặt tôi. “Bọn mình nên làm gì với cái con Deane xấu xí này bây giờ? Quay chín nó trên than nóng hay là trói nó vào cây cho quạ đến mổ lòi mắt nó ra?”
“Tốt nhất tụi mình nên đổ đầy đỉa lên người nó,” Beth bảo. “Một khi đám đỉa ấy căng mọng lên ứ đầy máu thì tụi mình có thể ăn đám đỉa ấy! Không gì ngon lành bằng một con đỉa căng phồng cả.”
“Tao thích mấy con muỗi hút máu cừu hơn,” Jennet nói. “Nhưng bắt mấy con này khó khăn quá.”
“Tao không còn là người nhà Deane nữa,” tôi cắt ngang, hướng lời mình về phía Mab. “Tao đã đoạn tuyệt với gia đình tao rồi. Có thể về theo phe mày đấy nếu mày nhận tao vào. Tao đã chán ốm với đám nhà Deane. Với cả bọn Malkin nữa.”
“Mày đang thử lừa ai đấy hử?” Mab mỉa mai. “Tao đâu phải mới đẻ ra hôm qua đâu nào? Tốt hơn là giờ mày nói đi, cho bọn tao biết vì sao mày đến đây. Điều gì đã mang mày quay lại Pendle này?”
“Tưởng mày là nhà tiên tri cơ mà?” tôi cười lớn. “Sẽ không phải hỏi lắm câu thế nếu mày rành ngón nghề của mày!”
Lẽ ra tôi không nên cười lớn lên như thế. Mab cáu lên. Tôi cố chống chọi lại bọn chúng nhưng hai chân tôi đã bị trói vả lại là một chọi ba nữa. Hai đứa sinh đôi dí tôi xuống đất trong khi Mab lôi ra con dao cắt phăng một lọn tóc của tôi. Khi đấy tôi bắt đầu run rồi. Tôi biết rằng mình giờ đã nằm trong quyền năng của ả. Nếu sử dụng đến tà phép, bọn chúng có thể làm tôi đau đớn vô cùng. Chúng mang tôi vào dãy nhà trong làng nơi Mab và hai đứa em sinh sống. Chúng nhốt tôi vào hầm và bắt đầu hành hạ tôi.
Lần đầu tiên chúng thẩm vấn tôi không đến nỗi tệ lắm. Mab tát tôi vài cái. Con ả đang trả miếng ấy mà, cho mấy cú vả của tôi trong rừng ấy. Dầu sao tôi cũng chẳng nói gì. Và cũng không khóc lóc. Sẽ không cho chúng được hả dạ đâu.
Sau đấy chúng bỏ mặc tôi một mình trong bóng tối khoảng một giờ đồng hồ. Trong hầm đấy có bốn tấm gương, mỗi tấm treo trên một bức vách. Mặc dù là tối om, nhưng qua khóe mắt tôi vẫn nhác thấy được nhiều thứ. Những mụ phù thủy đang dò thám tôi. Để đảm bảo rằng tôi đang không cố trốn đi.
Khi Mab và hai con em lần thứ hai đi xuống cầu thang, bọn chúng nghiêm trọng đây. Mab đang giữ lọn tóc của tôi. Con ả luôn tay vuốt ve lọn tóc, lầm rầm những lời bùa chú hắc ám. Thế là cơn đau trỗ dậy. Bắt đầu là cảm giác như bao mũi kim chích vào hai bàn chân tôi. Kế đến là cơn đau thắt trong dạ dày. Nhưng điều tệ hại nhất là khi tôi bắt đầu sặc. Giống như có những bàn tay lạnh ngắt vô hình đang siết lấy cổ họng tôi. Đâu thể thở được đâu, phải không nào? Kéo dài một giờ đồng hồ như thế là tôi kể ra cho bọn chúng hết mọi điều chúng cần biết. Cũng chẳng có hy vọng mà trốn đi đâu cả. Thậm chí nếu tôi đã có thể thoát ra được khỏi mấy cái ổ khóa lẫn xiềng xích, thì bọn chúng cũng đã yểm bùa lên tôi – một lời bùa chú mang ý nghĩa là tôi không thể đi xa khỏi căn hầm ấy được năm mươi sải. Tình hình quả là vô vọng.
Tôi đã kể cho bọn chúng biết rằng Tom và Thầy Trừ Tà đang ở tại nhà dòng Downham. Bảo cho chúng biết vì sao chúng tôi lại đến Pendle – để giải cứu cho gia đình của Tom và lấy lại mấy chiếc hộp của cậu ấy.
“Đấy là mọi điều tao cần biết, Alice Deane ạ!” Mab hả hê nói với tôi. “Giờ tao xuống Downham đây, để dụ Tom quay lên này. Ta sẽ bảo là mày yêu cầu tao dẫn nó đến. Như thế thì chắc chắn nó sẽ theo tao ngay. Bọn ta sẽ lóc hết xương nó ra trước khi đêm tàn!”
Tôi thật lòng đâu có muốn chuyện này. Người cuối cùng nhất trên thế giới này mà tôi muốn hại là Tom; tôi cảm thấy xót xa vì mình đã tiết lộ nơi chốn của cậu ấy. Đặt cậu ấy vào vòng nguy hiểm như thế kia. Và tôi sợ rằng kế hoạch của Man muốn lừa cho Tom lên đây lại có thể có tác dụng lắm. Con ả bỏ đi xuống Downham ngay lập tức, mang theo cả hai con em đi cùng.
Sau đấy là toi đời tôi. Bọn chúng bảo rằng chúng sẽ lóc xương lấy máu của tôi trước khi trời sáng. Chúng bỏ tôi lại trong hầm chừng vài giờ đồng hồ, rồi một kẻ trong tộc của chúng đem tôi ra sân, nơi có một chiếc vạc lớn đang sôi lỏng bỏng, rồi bảo tôi ngôi xuống đất gần đấy. Nơi ấy có rất nhiều bọn Mouldheel – bọn chúng đi đến ngồi quanh tôi. Tôi cứ tưởng bọn chúng sẽ đánh tôi, nhưng chúng chỉ nhìn chằm chằm xuống tôi, môi mím chặt thành một đường mỏng dính cay nghiệt. Có cả đàn ông lẫn đàn bà – không phải ai cũng là phù thủy – nhưng từng kẻ một đều là người của tộc và là kẻ thù không đội trời chung của Malkin hay của Deane.
Ai đó gào lên rằng thức ăn đã chính nên lúc ấy bọn chúng bỏ tôi lại một mình. Nhưng chúng không ăn thứ từ trong nồi. Hai rổ tướng đầy gà quay được bưng ra, bọn chúng chất đầy dĩa mình rồi ngồi thành từng nhóm nhỏ, để cho tôi yên. Khi đấy bọn chúng bắt đầu cười nói với nhau. Chẳng ai mời tôi miếng thịt gà nào, nhưng dù sao tôi đang quá khiếp hãi lo lắng nên cũng chẳng ăn được đâu.
Một mụ già khuấy khuấy trong nồi lên. Mụ ta bước đến khinh bỉ nhìn tôi. “Đau đớn đang đến với mày đấy, con nhãi!” mụ ta hả hê. “Đau cùng đau cực đấy. Vô cùng đau khi người ta lóc xương của mày. Dù dao có sắc đến cỡ nào, thì vẫn đau vẫn đớn. Nhưng mà tao có nấu cho mày ít canh. Để tao đem cho mày một ít...”
Nói đoạn, mụ ta quay lại nồi nước đang sôi lỏng bỏng mà múc ra ít canh vào bát. Mụ ta quay lại chìa cho tôi. “Nhấp chút đi, con nhãi. Trộn đủ loại thảo dược đặc biệt vào rồi. Thứ này sẽ giúp giảm bớt đau đớn – không giảm hết đi đâu, nhưng có thể khiến cho cơn đau chịu đựng được.”
Tôi lắc đầu. Có lẽ mụ ta có ý tốt đấy nhưng khả năng rất lớn là không phải thế đâu. Tôi không thích mùi vị bốc lên từ chiếc bát mụ ta đang dí ngang mũi tôi. Một số kẻ tin rằng nếu bạn càng đau khi bị chúng lóc xương, thì pháp thuật hắc ám sẽ càng uy lực, nên đây có thể là thứ nước canh khiến cho tôi đau đớn thêm mà thôi. Tôi không muốn liều. Tôi lắc đầu lần thứ hai thì mụ ta lệt bệt bỏ đi, vừa đi vừa gầm gừ lẩm bẩm.
Chẳng bao lâu sau đấy, Mab cùng hai con em quay xuống đồi. Tôi nhẹ cả người khi thấy Tom không đi cùng bọn chúng. Mab trông tức tối lắm nên hẳn có chuyện gì không ổn rồi đây. Mab đi thẳng đến đống lửa rồi nhổ nước bọt vào đấy. Ngọn lửa tắt lịm đi ngay. Thế rồi, theo lệnh Mab, một trong những gã đàn ông trong tộc nhấc tôi lên mang xuống căn hầm bỏ tôi lại một mình.
Tôi chờ để chết. Khi đấy mọi ý nghĩ trong tôi đã tiêu tán hết. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại Tom Ward nữa. Điều này làm tôi đau đớn nhất. Dường như chẳng công bằng gì cả. Nước mắt dâng lên mắt tôi và tôi khóc nấc lên trong họng. Tôi từng nghĩ rằng bọn tôi sẽ được bên nhau hàng năm dài tháng rộng; rằng tôi sẽ ở cùng cậu ấy cho đến khi cậu ấy chấm dứt kỳ học việc với Lão Gregory rồi thêm nhiều năm nữa. Không thể tin được rằng điều ấy đã chấm hết.
Tôi cũng sợ nữa chứ. Vô cùng sợ. Tôi nghĩ đến con dao, về cơn đau và về cái chết trong thống khổ. Dưới hầm ấy không khí trở nên rất lạnh. Mấy mụ phù thủy liên tục liếc xuống tôi từ những bức gương trên tường. Rồi một thứ gì đấy khác xuất hiện trong gương trông càng đáng sợ hơn. Tôi nhìn thấy một bản mặt xấu xí nhất trần đời. Trông như mặt con nít nhưng lại không có một cọng tóc cùng những nét mặt của người đàn ông trưởng thành và hàm răng sắc nhọn như mũi kim. Cái gì thế nhỉ? Và rồi, thốt nhiên, tôi hiểu ra. Hẳn đấy phải là Tibb, là sinh vật được hai lũ Malkin và Deane tạo thành. Hình như hắn đang nhìn thẳng vào tôi, cười cợt dâm đãng, cho đến khi tôi sợ quá quay đi cho nước mắt thêm rơi xuống.
Tôi nghe thế tiếng ủng bước xuống cầu thang và tim tôi bắt đầu cuống lên, toàn thân tôi run bắn vì sợ. Rồi cánh cửa mở ra, ai đó đang cầm nến đứng đấy. Nhưng không phải là một kẻ Mouldheel cùng con dao sắc.
Là Tom Ward. Cậu đấy đã đến để giải cứu tôi. Tôi xuất thân từ một tộc phù thủy, tôi không xứng làm bạn của Tom. Nhưng tôi sẽ làm mọi việc vì cậu ấy. Bất cứ việc gì. Thậm chí là hy sinh nếu cần thiết.
Alice Deane
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương