The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 - Một Trật Tự Mới
ôi mở khóa cửa, rời khỏi nhà và nhìn quanh khung cảnh tan hoang. Cột ống khói đã đổ xuống trên mái ngói, hầu hết mọi cửa sổ đều tan nát hết cả. Ngói lợp mái vương vãi khắp sân, cột hàng rào bị nhổ bật gốc và các cuống dây hoa hồng của mẹ bị giằng bật khỏi tường. Hẳn là Quỷ Vương đã gây ra những chuyện này trong cơn tức tối khi không vào được trong phòng của mẹ.
Nhưng sự hủy hoại không dừng lại tại đấy. Tôi nhìn lên đồi Treo Cổ và nhận ra được vết sẹo đen đúa kia là gì. Một lối đi rộng cắt ngang khu rừng, đám cây cối rạp xuống sát đất. Trông như thể Quỷ Vương đã đốn hạ hết chúng khi hắn đi xuống đây tấn công ngôi nhà. Hạ chúng thật dễ dàng như lưỡi hái phạt qua vạt cỏ. Thế này đủ cho biết uy lực và sức mạnh đến thế nào rồi! Dù thế, căn phòng của mẹ vẫn đứng vững trước cuộc tấn công.
Nhưng giờ mọi chuyện đã qua. Không khí yên lành, chim muông réo rắt. Tôi bước băng qua sân đi lên phía đồi Treo Cổ, gặp được Thầy Trừ Tà và Alice tại cánh cổng mở toang nơi đồng cỏ phía bắc. Alice khập khiễng bước đến bên tôi, quàng tay quanh tôi mà ôm thật chặt.
“Ôi Tom! Gặp được cậu mừng quá. Tớ còn chẳng dám mong là cậu sẽ sống sót được kia đấy...”
“Ta xin lỗi vì chúng ta không thể làm gì hơn được, anh bạn à,” Thầy Trừ Tà bảo. “Con phải đơn thương độc mã ngay từ khi con chạy về nông trại và chẳng có gì bất cứ ai có thể ra tay để giúp cho con được. Khi đến đây, bọn ta từ trên đồi đã quan sát nhưng tiến đến gần hơn thêm chút nào nữa đều quá mạo hiểm. Khi chúng ta đến nơi, Quỷ Vương đã hô hoán đến một đám đen, ngự ngay trên ngôi nhà và khoảnh sân, che khuất hết cả, và bọn ta có thể nghe thấy tiếng hắn từ trong ấy, đập phá, hú hét, làm đủ trò xấu xa nhất. Phải đứng xa thế này và không làm gì để giúp được thật khó khăn làm sao, nhưng ta đặt lòng tin vào mẹ của con, hy vọng rằng những gì bà ấy đã làm cho căn phòng kia là đủ để giữ cho con được an toàn. Và trông có vẻ như lòng tin ấy đã được đặt trên cơ sở chính đáng.”
“Nhưng hiện tại hắn đang ở trong thế giới này, phải không ạ?” tôi hỏi, hy vọng rằng biết đâu Thầy Trừ Tà sẽ nói ngược với những gì tôi nghĩ.
Đập tan hy vọng cuối cùng của tôi, thầy chỉ gật đầu thê lương trong im lặng để khẳng định. “Phải, hắn đang ở đây rồi. Con có thể cảm nhận được điều ấy. Có gì đấy đã thay đổi. Như là đợt gió lạnh đầu tiên trong khí trời thu. Một lời cảnh báo cho mùa đông đến. Một trật tự vạn vật mới đã bắt đầu. Như cha Stocks từng bảo, Quỷ Vương là thế lực bóng tối tạc bằng da bằng thịt, nhưng Wurmalde và lũ phù thủy kia chỉ có thể kiểm soát được hắn trong hai ngày. Bọn chúng phái hắn đi truy sát con, nhưng giờ chuyện đó đã qua và hắn sẽ thực hiện các kế hoạch của riêng hắn. Hắn không còn bị trói buộc vào ước nguyện của chúng nữa, nên hy vọng là hắn sẽ quên con đi trong một thời gian. Nhưng giờ thì không còn ai trong Hạt được an toàn. Thế lực bóng tối sẽ lan tràn nhanh chóng hơn và chúng ta sẽ phải lên kế hoạch các công việc của chúng ta để ngăn chặn điều ấy. Trước nay nghề của chúng ta đã nguy hiểm rồi, nhưng những gì mà giờ đây chúng ta phải đối mặt thật chẳng dám nghĩ đến đâu, anh bạn ạ!”
Tôi chỉ tay lên vết sẹo chia cắt khu rừng đồi Treo Cổ. “Còn có tổn thất như thế ở nơi nào khác nữa không ạ?” tôi hỏi.
“Còn, có đấy con – nhưng chỉ dọc theo lối từ đồi Pendle đến đây thôi. Mùa màng đã bị san phẳng, cùng với vô số cây cối và một hai tòa nhà đơn lẻ nào đó. Chắc chắn đã mất đi một vài mạng người, nhưng khi đến đây Quỷ Vương chỉ chú trọng vào việc cố mà bắt được con; toàn Hạt đã được tha cho khỏi những gì mà đã có thể là tồi tệ hơn rất nhiều.”
“Vậy là chúng ta đã thất bại,” tôi buồn rầu nói. “Một lực có thể gây ra điều ấy thì thật quá mạnh không ai có thể đối đầu được. Hắn to lớn đến thế nào vậy thầy? Có phải giống như một loại khổng lồ nào đó không ạ?”
“Theo sách vở cổ xưa, hắn có thể khoác vào bất cứ hình dạng nào mà hắn muốn và có thể biến hắn thành to hay nhỏ,” Thầy Trừ Tà đáp. “Nhưng đa phần thì hắn chỉ trông như một người đàn ông. Như một người bình thường mà con sẽ không thèm để mắt đến hai lần. Và không phải khi nào hắn cũng sử dụng sức mạnh kinh người; hắn thường đạt được điều hắn muốn bằng cách ranh ma lừa đảo. Bao nhiêu điều ấy là sự thật, chỉ có thời gian mới có thể trả lời. Nhưng thôi anh bạn, vui lên đi nào. Trời sinh voi thì sẽ sinh cỏ thôi. Một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm ra cách xử lý hắn. Wurmalde đã chết; không có mụ ta thì các hiệp hội phù thủy sẽ sớm gấu ó với nhau thôi mà. Và chúng ta đã giáng một đòn thích đáng vào lũ Malkin. Ngọn tháp kia không còn thuộc về bọn chúng nữa. Hai nữ yêu đó dường như đã biến nơi ấy thành nhà của chúng. Như thế có nghĩa là những chiếc rương của con được an toàn và chúng ta đã có được một nơi thậm chí còn tốt hơn để hoạt động khi chúng ta lại ghé qua Pendle...”
“Gì cơ? Chúng ta sẽ quay lại ngay lúc này ư?” tôi mỏi mệt hỏi. Cái ý nghĩ đó hầu như quá sức kham nổi.
“Không đâu, giờ thì chúng ta quay lại Chipenden để nghỉ ngơi một kỳ đích đáng nào. Nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ phải quay lại Pendle. Hoặc là sang năm, hoặc năm tới nữa. Công việc vẫn chưa hoàn tất mà. Và trước mặt con còn có rất nhiều đợt tập luyện gian khổ nữa đấy. Nếu mà con đã tóm lấy Grimalkin bằng sợi xích, thì hẳn đã không cần phải dùng đến thanh trượng của ta, phải không nào?”
Tôi mệt lắm rồi không còn sức để cãi lại nữa nên tôi chỉ gật đầu.
“Dầu vậy, con đã trốn thoát mà giữ được mạng mình, anh bạn ạ, như thế cũng không đến nỗi quá tệ trong tình huống như vậy. Khi bọn ta đến được cây ấy, nằm ngay ngoài rìa lối đi do Quỷ Vương phạt ra, Grimalkin đã tự giải thoát được cho mình và biến đi từ lâu, nhưng máu mụ ta vẫn còn vương trên cây. Mụ ta đã ném thanh trượng của ta đi và đã không thể nào chạm được vào sợi xích dù mụ ta có muốn. Giờ thì sợi xích đã an toàn nằm trong túi con rồi. Nhưng đấy là thêm một kẻ thù mà con đã tạo ra cho mình đấy nhé – thêm một lý do nữa để con phải đề cao cảnh giác!”
Tôi không lo nghĩ lắm đến Grimalkin. Một ngày nào đó tôi sẽ lại phải đối mặt với mụ ta, nhưng đấy sẽ là khi tôi lớn hơn; khi mụ ta có thể được thêm thỏa mãn với việc kết liễu tôi. Nhưng ý tưởng rằng có một thứ gì đó uy lực như Quỷ Vương lại khiến tôi kinh hoàng. Điều này khiến tôi vô cùng lo lắng về tương lai – về tương lai của chính tôi và của cả toàn Hạt nữa.
“Khi đang ở trong phòng của mẹ, hồn ma của cha Stocks có ghé qua thăm con đấy ạ,” tôi kể với Thầy Trừ Tà. “Chúng con đã trò chuyện và con đã đưa cha ấy về miền sáng.”
“Giỏi lắm anh bạn. Hạt này sẽ nhớ đến cha Stocks, còn ta thì mất đi người bạn. Đưa được ông ấy về miền sáng là việc mà con có thể lấy làm tự hào. Có những điều trong công việc này có thể đem lại cho ta lắm sự hài lòng, và đem lại thanh bình cho những người đã qua đời không yên tịnh là một trong những điều ấy.”
“James với Jack không sao chứ ạ?” tôi hỏi.
“Không sao cả, theo như những gì bọn ta biết,” Thầy Trừ Tà đáp. “Bọn ta là những người đầu tiên trở lại Downham cùng dân làng, giúp họ mang đi những ai bị thương. Rồi ta cùng con bé nhặt lấy các túi đồ và đến thẳng đây trong khi James đi đến tháp Malkin. Cậu ấy phải đem Jack và gia đình về đây – đấy là nếu anh trai con đủ sức làm chuyến hành trình ấy.”
“Vậy thì ba chúng ta không thể ở lại đây thêm vài ngày cho đến khi họ quay về sao?” tôi hỏi. “Chúng ta có thể dọn dẹp chút đỉnh lại nơi này. Để mọi chuyện được dễ dàng hơn cho họ.”
“Ta nghĩ con nói phải, anh bạn à. Vậy thì làm theo thế vậy. Chúng ta sẽ ở lại đây xử lý mọi thứ thôi nào.”
Và chúng tôi đã làm theo như thế. Ba người chúng tôi xắn tay áo lên dọn dẹp đống bề bộn khỏi mấy căn phòng, mời thợ lắp kính dưới làng lên sửa mấy của sổ. Tôi leo lên mái nhà, làm hết khả năng để sửa lại ống khói, đủ để cho phép khói tự do phả ra ngoài. Như thế sẽ tạm ổn cho đến khi chúng tôi có thể mời được bác thợ nề lên sửa lại cho chỉn chu. Sau vài giờ lao động cật lực chúng tôi đã biến nơi này thành ra sạch sẽ ngăn nắp, và khi đêm xuống chúng tôi đã có được một bữa ăn ngon lành cùng lò lửa ấm cúng mời gọi bập bùng trong bếp.
Tất nhiên, mọi chuyện sẽ không bao giờ trở lại được như bình thường nữa, nhưng chúng tôi phải tận dụng tối đa hoàn cảnh thôi. Và tôi băn khoăn không rõ Ellie có đủ can đảm để lại sinh sống trong nông trại này nữa không. Biết đâu chị ấy lại quyết định đem con mình đến nơi nào đấy an toàn hơn. Dầu sao thì, lũ phù thủy đã biết nông trại ở đâu; một ngày nào đó chúng có thể lại mò đến đây tìm cách trả thù. Tôi biết rằng chủ yếu sẽ phụ thuộc vào việc Jack đã hồi phục được đến mức nào. Nếu quả thật James ở lại đây làm việc, như thế sẽ làm tăng thêm lòng can đảm của Ellie.
Thầy Trừ Tà ngủ thiếp đi trước bếp lửa trong khi Alice và tôi đi ra ngoài, ngồi trên bậc thềm, nhìn lên bầu trời đầy sao. Chúng tôi không nói năng gì trong một đỗi. Tôi là người phá tan bầu im lặng.
“Hôm nay là sinh nhật tớ đấy,” tôi bảo với Alice. “Giờ tớ được mười bốn tuổi...”
“Vậy thì chẳng bao lâu sẽ thành đàn ông rồi nhỉ,” cô bé đáp lại, cười kháy tôi. “Nhưng mà hơi khẳng khiu quá đấy, phải không nào? Thế là cậu phải cần được cho ăn uống thêm nhiều trước khi thành người lớn đấy. Cần thêm nhiều thứ vào bụng nữa chứ không chỉ là thứ pho mát cũ nát không thôi.”
Tôi mỉm cười đáp lại cô bé, và rồi tôi nhớ đến những gì Tibb đã bảo với mình sau khi máu của cha Stocks từ mồm hắn nhỏ xuống áo tôi:
Ta nhìn thấy một đứa con gái, sẽ sớm thành phụ nữ trưởng thành. Là đứa con gái sẽ chia sẻ cuộc đời của mi. Nó sẽ yêu mi, rồi phản bội mi và cuối cùng sẽ chết vì mi.
Có phải ý hắn muốn nói đến Mab không nhỉ? Cô ta đã khiến tôi choáng váng khi bảo rằng ả yêu tôi. Tôi đã phản bội cô ta nhưng cô ta cũng đã phản bội tôi bằng việc triệu gọi Quỷ Vương về truy sát tôi. Hay ý hắn là Alice? Nếu là vậy, thì lời tiên tri thật kinh khủng quá. Có thể nào điều ấy thành sự thật không? Tôi không muốn nghĩ đến điều ấy và chắc chắn đấy không phải là điều nên kể cho Alice biết, cô bé này tin rằng tương lai có thể được nói trước mà. Tốt hơn là không nên nói gì cả. Nói ra chỉ có làm cho cô bé không vui mà thôi.
Nhưng còn có điều khác khiến tôi thấy không an tâm. Thoạt đầu tôi định sẽ cho qua, nhưng một câu hỏi cứ mãi ong ong trong đầu tôi cho đến khi tôi buộc phải nói lớn thành lời.
“Khi tớ ở cùng Mab và hai đứa em cô ả, có điều gì đấy đã xảy ra khiến tớ nghĩ đến một việc cậu đã từng làm. Dường như Mab tin rằng cô ta có thể sở hữu được tớ theo cách nào ấy – biến tớ thành sở hữu của cô ta. Nhưng khi Mab thử làm thế, tớ cảm nhận được một nỗi đau bên cánh tay trái của mình, ở nơi mà có lần cậu đã bấu mấy móng tay của cậu vào ấy. Cậu bảo rằng cậu đã đóng dấu của cậu lên tớ. Điều này làm tớ lo lắm, Alice à. Chúng tớ chỉ đóng dấu lên trâu bò hay cừu để thể hiện quyền sở hữu thôi. Có phải đấy là điều mà cậu đã làm với tớ không vậy? Cậu đã dùng tà thuật để bằng cách nào đấy kiểm soát tớ à?”
Mãi một lúc lâu Alice không nói gì. Khi cô bé nói ra, là để hỏi tôi một câu hỏi. “Ngay trước khi cậu bị đau ấy, Mab lúc đó đang làm gì?”
“Cô ta đang hôn tớ—”
“Cậu để cho nó làm thế để làm gì hử?” Alice đanh giọng lại hỏi.
“Tớ đâu có lựa chọn nào đâu,” tôi đáp. “Trượng khi ấy lăn khỏi tay tớ còn tớ thì không nhúc nhích được gì cả.”
“Vậy thì cũng tốt là tớ đã đóng dấu lên cậu. Bằng không thì cậu đã hoàn toàn thuộc về con ả ấy. Cậu sẽ trao chìa khóa ra cho nó mà không có đến một lần nháy mắt cho xem.”
“Vậy là cô ta không thể có được tớ vì cậu đã sở hữu tớ rồi sao?”
Alice gật đầu. “Cũng không đến nỗi quá tệ như cậu nói ra đâu. Cậu phải nên lấy làm cảm kích đấy. Những gì tớ đã làm có nghĩa là không bao giờ một phù thủy nào có thể khống chế cậu như thế nữa cả. Đấy là dấu hiệu của tớ, hiểu không? Là con dấu của tớ. Cảnh cáo bọn chúng biến đi. Nhưng ngoài điều đó ra thì cũng không có nghĩa gì nhiều lắm. Nếu cậu không muốn nó mang ý nghĩ gì. Cậu không cần phải ngồi cạnh tớ. Cứ việc dịch đi nếu cậu muốn. Cậu có muốn đi đi không?”
Tôi lắc đầu. “Tớ rất vui được ngồi đây cạnh cậu.”
“Và tớ cũng vui được ngồi đây cạnh cậu. Vậy là cả hai cùng vui. Như thế thì có thể sai quấy gì đâu nào?”
“Không sai gì cả. Nhưng mà đừng bao giờ nói cho Thầy Trừ Tà biết đấy, bằng không thầy sẽ lại đuổi cậu đi cho xem.”
Chúng tôi lại không nói năng gì một đỗi, nhưng rồi Alice với tay sang cầm lấy tay tôi. Bàn tay trái cô bé nắm lấy tay trái tôi. Tôi không thể tin được rằng thật dễ chịu làm sao khi ngồi đây nắm tay cô bé như thế này. Thậm chí còn dễ chịu hơn lần trước trên đường đến nhà dì của Alice tại Staumin nữa cơ đấy.
“Cậu đang sử dụng phép gì thế?” tôi hỏi. “Mê hoặc hay bỏ bùa vậy?”
“Cả hai,” Alice đáp, ranh mãnh mỉm cười với tôi.
Một lần nữa, tôi viết hết phần lớn ra từ trong ký ức, chỉ dùng đến sổ ghi chép của mình khi cần thiết.
Tôi đã quay lại Chipenden cùng Alice và Thầy Trừ Tà, và giờ đang lại là mùa thu. Lá cây đang bắt đầu rụng dần và đêm đang trở nên dài hơn.
Mọi chuyện tại nông trại đang diễn tiến suôn sẻ. Jack lại có thể nói được, và mặc dầu anh ấy vẫn chưa hồi phục được như xưa, anh vẫn đang tiến triển chậm mà chắc và hy vọng hồi phục hoàn toàn. James giữ đúng lời hứa và cũng đang sinh sống tại nông trại. Anh ấy đã xây nên một lò rèn cạnh kho chứa cỏ mới và công việc đang dần dà khởi sắc. Mà không chỉ có thế – James quả thực định tiến tới và bắt đầu ủ và bán bia, thế là nông trại một lần nữa hồi sinh cái tên gốc của mình.
Nhưng tôi biết Ellie không hẳn là vui vẻ đâu. Chị ấy sợ rằng lũ phù thủy lại ghé qua lần nữa, nhưng giờ đây đúng là chị ấy có thấy khá hơn khi có Jack lẫn em trai anh ấy ở quanh.
Việc Quỷ Vương đến thế giới này có nghĩa là mọi thứ đã thay đổi và trở nên nguy hiểm hơn. Một đôi lần gì đấy, khi chúng tôi trao đổi về chuyện này, tôi nghĩ mình đã trông thấy chút hãi sợ loáng qua gương mặt của Thầy Trừ Tà. Mọi chuyện chắc chắn là đang trở nên ngày càng đen tối.
Tin tức từ dưới vùng phía nam không được tốt. Dường như cuộc chiến đang trở nên xấu đi và người ta cần tuyển thêm quân mới để thay thế cho những người ngã xuống nơi chiến trường. Một đội quân lính ép nhập ngũ đang đi vòng vòng khắp Hạt, cưỡng ép thanh niên trai tráng gia nhập quân ngũ trái với ý muốn của họ. Thầy Trừ Tà đang lo là chuyện này sẽ xảy đến với tôi. Thầy bảo rằng thường thầy hay gửi những người học việc của mình đi đến làm việc với một thầy trừ tà khác trong khoảng sáu tháng gì đấy – làm thế thì chân học việc sẽ được quan sát một thầy khác làm việc và thu thập được kinh nghiệm có giá trị. Thế là, ngay khi có dấu hiệu rắc rối đầu tiên, thầy đang nghĩ đến việc giao tôi cho ông Arkwright, người hành nghề bên ngoài vùng Caster. Thầy không nghĩ rằng đám lính ép nhập ngũ kia sẽ đi xa lên tận phía bắc ấy.
Vấn đề là, Alice sẽ không được phép đi cùng tôi. Nhưng tôi chỉ phải làm theo những gì mình được bảo thôi. Thầy là Thầy Trừ Tà còn tôi chỉ là chân học việc. Và mọi việc thầy làm là đều vì lợi ích tốt nhất.
Thomas J. Ward
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương