It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 - Tuyệt Vọng
ụ phù thủy đang rượt tôi qua khu rừng tối om, mỗi giây một tiến đến gần sát hơn.
Tôi đang chạy với hết sức bình sinh, đảo qua đảo lại hết cách, các cành cây quất vun vút vào mặt tôi. Hai lần tôi phải thụp người sang một bên khi những ngón tay lạnh ngắt sượt qua trán mình. Những ngón tay của vãn hồn. Của những người bị treo cổ.
Vãn hồn đa phần là những ảo ảnh – là những hình ảnh không có phần xác. Nhưng sợ hãi đã trao cho chúng thêm sức mạnh và thể trạng, còn tôi thì đang kinh hãi: kinh hãi vì mụ sát thủ; kinh hãi cái chết đang truy đuổi tôi xuyên qua khu rừng. Và nỗi kinh hoàng của tôi đang mồi thêm cho thế lực bóng tối.
Tôi đang thấm mệt, sức lực tôi đang đuối dần, nhưng tôi vẫn dấn bước nhanh hơn mạnh hơn về phía đỉnh đồi Treo Cổ. Khi đã lên được đến đấy, niềm hy vọng mong manh trong tôi khuấy động lên. Xuôi xuống đồi thì chạy sẽ dễ dàng hơn. Đàng sau những rặng cây kia là bờ rào viền ranh giới đồng cỏ phía bắc của nông trại. Cứ leo qua bờ rào ấy rồi chỉ còn chừng nửa dặm là tới được sân nông trang và cửa sau của ngôi nhà. Rồi leo lên những cầu thang. Vặn chìa khóa vào phòng của mẹ. Bước vào trong. Khóa cửa lại sau lưng. Làm hết từng ấy chuyện rồi tôi sẽ được an toàn! Nhưng liệu tôi có đủ thời gian có bất cứ việc nào trong số ấy?
Có khả năng Grimalkin sẽ lôi ngược tôi lại khi tôi đang trèo qua rào. Mụ ta có thể tóm được tôi khi tôi đang băng qua đồng cỏ. Hay sân nhà. Rồi sau đấy tôi phải chờ cho đến khi mở được khóa. Tôi tưởng tượng ra những ngón tay run như cầy sấy của mình đang lóng ngóng cố tra khóa vào ổ trong khi mụ ta chạy lên cầu thang sau lưng tôi.
Nhưng liệu có thể nào tôi chạy đến được bờ rào không? Mụ ta giờ đây đang tiến đến gần hơn. Gần hơn rất nhiều. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân mụ dẫm lên sườn đồi về phía tôi. Tốt hơn là nên quay lại mà chiến đấu, một giọng nói trong đầu tôi cất lên. Tốt hơn là nên đối mặt với mụ ta ngay lúc này hơn là bị cắt ngọt từ phía sau. Nhưng tôi có được cơ may nào để chọi lại một tay sát thủ lão luyện kinh nghiệm đầy mình chứ? Hy vọng nào để chống lại sức mạnh cùng vận tốc của một mụ phù thủy có biệt tài sát nhân?
Tôi siết chặt thanh trượng của Thầy Trừ Tà trong tay phải; bên tay trái tôi là sợi xích bạc, cuộn quanh cổ tay sẵn sàng được tung ra. Tôi chạy tiếp, mặt trăng máu đang chập chờn chiếu thứ ánh sáng độc ác của nó qua những tán lá bên trái tôi. Tôi gần như đã đến được ven rừng Treo Cổ rồi nhưng mụ sát thủ giờ đang ở rất gần. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân bình bịch lẫn tiếng thờ phì phò của mụ ta.
Khi tôi chạy qua rặng cây cuối cùng, với bờ rào nông trại ngay trước mặt, mụ phù thủy từ bên phải phóng vụt đến tôi, mỗi tay cầm một con dao găm, lưỡi dao phản chiếu ánh trăng đỏ ối. Tôi đảo người sang trái, vụt sợi xích tung nó về phía mụ. Nhưng mọi sự tập luyện của tôi chừng như vô ích cả. Tôi đang mệt lả, đang hoảng loạn, và đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng. Sợi xích vô dụng rơi xuống thảm cỏ. Thế là, sức cùng lực kiệt, tôi quay mình lại đối mặt với mụ phù thủy.
Chuyện đã chấm hết rồi, tôi biết chứ. Tất cả những gì tôi đang có lúc này là thanh trượng của Thầy Trừ Tà, nhưng dường như tôi chẳng còn chút sức lực nào mà nhấc trượng lên cả. Tim tôi đang nện thình thịch, hơi thở tôi khò khè và cả thế giới dường như đang quay cuồng quanh tôi.
Giờ đây lần đầu tiên tôi có thể trông thấy mụ Grimalkin. Mụ ta vận một chiếc áo chẽn thít ngang eo nhưng phần váy lại được phân ra buộc chặt vào mỗi bên đùi để hỗ trợ cho việc chạy. Cơ thể mụ quấn chằng chịt những sợi dây da hẹp bản, cột vào đấy là những bao da, mỗi bao chứa một món vũ khí: là các mã tấu đủ độ dài; là những móc câu sắc nhọn; là những công cụ trông như kéo xén...
Thốt nhiên tôi nhớ đến dấu hiện mà Thầy Trừ Tà đã chỉ ra được khắc trên cây sồi ngay sau khi chúng tôi bước vào địa phận Pendle. Chúng không phải là những kéo xén. Chúng là những kéo nhọn, được dùng để cắt ngọt qua da thịt, qua xương! Và quanh cổ mụ phù thủy là sợi dây chuyền làm từ xương. Một số tôi nhận thấy là xương người – đốt ngón tay ngón chân – và xương ngón tay cái treo lủng lẳng trên hai bên tai: là những chiến tích từ những kẻ mà mụ ta đã hạ sát.
Mụ ta trông thật kiêu hùng và cũng thật đẹp đẽ theo một cách kỳ lạ nào đấy, và nhìn vào mụ ta khiến hai hàm răng tôi nhột nhạt. Nhưng môi mụ ta lại được tô đen, và khi mụ ta mở miệng cười chế nhạo, tôi trông thấy hàm răng mụ ta được giũa cho nhọn hoắc. Vào khoảnh khắc ấy tôi nhớ lại lời của Tibb...
Tôi đang nhìn vào cái miệng của tử thần.
“Mi thật là một sự thất vọng,” Grimalkin lên tiếng, tựa lưng vào gốc cây cuối cùng và chĩa mũi dao găm xuống sao cho hai lưỡi dao dài bắt chéo ngang gối mụ. “Ta đã nghe nói rất nhiều về mi, và bất chấp tuổi tác non nớt của mi ta vẫn hy vọng nhiều thử thách hơn là thế này. Giờ thì ta thấy mi chỉ là một đứa nhãi ranh không xứng với ngón nghề của ta. Thật tiếc là ta không thể chờ cho đến khi mi trở thanh một thằng đàn ông được.”
“Vậy thì hãy để cho ta đi, làm ơn đấy,” tôi van nài, khi nhận ra một tia hy vọng le lói trong lời mụ ta nói. “Người ta bảo với ta rằng ngươi thích một sự giết chóc đầy khó khăn. Vậy thì tại sao ngươi không chờ đi? Khi ta trưởng thành hơn, chúng ta sẽ lại gặp nhau. Khi ấy thì ta sẽ có thể dựng nên một trận quyết đấu. Hãy để cho ta sống!”
“Ta làm những gì phải được làm,” mụ ta vừa đáp vừa lắc đầu, một nỗi buồn thành tâm hiện lên trong mắt. “Ta ước sao có thể làm ngược lại, nhưng mà...”
Mụ ta nhún vai, để cho lưỡi dao từ tay phải thõng xuống vùi vào nền đất mềm dưới chân. Đoạn mụ ta giang rộng tay phải như thể đang chìa ra một cái ôm. “Lại đây nào, bé con. Hãy ngả đầu mi vào ngực ta và nhắm mắt lại nào. Ta sẽ ra tay chóng vánh. Sẽ chỉ có một chớp mắt đau đớn mà thôi – thật chẳng khác nào một nụ hôn của mẹ lên cổ họng mi thôi mà – và rồi cơn vùng vẫy chống lại cuộc đời này của mi sẽ chấm dứt. Tin ta đi. Ta rốt cuộc sẽ mang đến bình an cho mi...”
Tôi gật gù, cúi đầu xuống mà tiến đến mụ ấy, tim tôi rần rật sôi lên. Khi tiến tới bước thứ hai về phía vòng tay mụ ta đang chờ đợi, nước mắt đột nhiên giàn giụa hai má tôi và tôi nghe thấy mụ ta thở dài sườn sượt. Nhưng vừa bước xong, tôi thảy thanh trượng của Thầy Trừ Tà chuyển từ tay phải sang tay trái. Và cùng với tất cả vận tốc lẫn sức mạnh mà mình có thể vận đến, tôi phóng trượng hết sức đến mụ ta, lưỡi dao trượt thẳng qua vai trái mụ, đóng chặt mụ vào gốc cây.
Grimalkin không thốt lên tiếng nào. Cơn đau hẳn rất kinh khủng nhưng phản ứng duy nhất của mụ ta là khẽ mím chặt môi. Tôi thả trượng ra, để cho nó rung bần bật đóng vào sớ gỗ, đoạn quay mình bỏ chạy. Lưỡi dao đã cắm sâu vào thân cây rồi và bản thân thanh trượng là làm từ gỗ thanh hương trà. Grimalkin sẽ gặp bao khó khăn đau đớn để giải thoát cho mình. Giờ thì tôi có cơ hội chạy vào vòng an toàn trong căn phòng của mẹ.
Tôi chỉ chạy được hai bước thì có điều gì đấy khiến tôi quay lại nhìn vào mụ phù thủy. Mụ ta đã với tay phải sang rút lấy dao trong tay trái, và giờ đây, cùng vận tốc và sức mạnh đến khó tin, mụ ta đang phóng con dao thẳng vào đầu tôi.
Tôi nhìn theo con dao xoay vun vút về phía mình, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng đỏ lòm của mặt trăng. Dao đang vùn vụt phóng tới. Lẽ ra tôi đã có thể cố thụp mình xuống hay thậm chí là bước sang một bên, nhưng chẳng có cử động nào có thể cứu mạng tôi khỏi vận tốc và sức mạnh từ con dao ấy.
Những gì tôi ra tay đã không được làm theo ý thức. Tôi không còn thời gian suy nghĩ. Tôi chẳng đưa ra quyết định gì. Một phần nào đó khác trong tôi phản xạ lại. Tôi chỉ tập trung, toàn bộ thân mình chăm chú vào lưỡi dao đang xoay tít ấy cho đến khi thời gian dường như chậm lại.
Tôi với tay lên, nhổ lấy con dao từ trong không trung, những ngón tay tôi bấu vào cán dao bằng gỗ. Rồi tôi quẳng dao xuống cỏ. Chốc lát sau tôi đã leo qua hàng rào chạy băng băng qua cánh đồng về phía nông trại.
Sân nông trang im lìm tĩnh lặng. Đám gia súc đã được bác hàng xóm Wilkinson chăm sóc, nên sự im lìm này chẳng phải là lời báo động gì. Chỉ có điều là tôi thất rất bất an. Một ý nghĩ đầy lo sợ bất chợt len vào đầu tôi.
Ngộ nhỡ Quỷ Vương đã có mặt ở đây rồi thì sao? Lỡ hắn ta đã ở trong bóng tối bên trong nông trang rồi thì thế nào? Đang lẩn khuất trong một trong những căn phòng dưới lầu, sẵn sàng đi theo tôi lên lầu rồi nhảy xổ vào tôi khi tôi đang cố mở khóa cửa vào phòng của mẹ ấy?
Gạt ý nghĩ ấy sang một bên, tôi chạy qua khu vực kho chứa cỏ bị cháy, băng qua sân về phía ngôi nhà. Tôi liếc lên tường nhà, lẽ ra phải được phủ đầy hoa hồng đỏ nở rộ của mẹ. Nhưng giờ đây dàn hoa hồng đã chết ngúm, đen thui, cành héo rũ. Và không còn mẹ đứng chờ tôi trong nhà nữa. Không còn bố. Đây từng là nhà của tôi nhưng bây giờ lại trông chẳng khác nào ngôi nhà trong ác mộng.
Tôi dừng lại trước cửa sau nhà một đỗi để lắng nghe. Im lặng. Thế là tôi đi vào nhà, chạy lên cầu thang hai bậc một cho đến khi đến được cửa căn phòng của mẹ. Đoạn tôi lôi chìa khóa đeo quanh cổ ra, và với những ngón tay run rẩy, tôi tra chiếc chìa lớn nhất vào ổ khóa. Vào được trong phòng rồi, tôi khóa cửa lại sau lưng, ngả lưng tựa vào cửa mà thở hồng hộc. Tôi liếc quanh căn phòng trống trơn với ván lót sàn trơ trọi. Không khí trong này ấm hơn bên ngoài rất nhiều. Tôi cảm nhận được sự mát mẻ của đêm hè. Tôi đã được an toàn. Hay có phải thế không?
Liệu ngay cả căn phòng của mẹ có thể nào bảo vệ tôi khỏi chính Ác quỷ? Chưa kịp có thời gian để thắc mắc đến điều này thì tôi lại nhớ đến đôi điều mà mẹ tôi từng nói:
Nếu con can đảm, nếu tâm hồn con trong lành thánh thiện, thì căn phòng này là một căn cứ cố thủ, một pháo đài chống lại thế lực bóng tối…
Ừ, thì tôi đã can đảm hết sức có thể trong tình huống này. Tôi đã khiếp sợ, đúng vậy, nhưng ai mà sẽ lại không sợ chứ? Không, giờ chỉ có phần về tâm hồn tôi phải được trong thành thánh thiện là làm tôi lo lắng. Tôi có cảm tưởng rằng mình đã thay đổi xấu xa đi. Dần dà hết lần này sang lần khác, nhu cầu phải được sinh tồn đã khiến tôi phản bội lại với phong cách mà tôi đã được nuôi dạy thành. Bố từng dạy tôi phải giữ lời hứa, nhưng tôi chưa từng một giây một khắc nào có ý định làm theo giao kèo của mình với Mab. Việc này cũng vì lý do chính đáng, nhưng dù sao đi nữa tôi cũng đã lừa gạt cô ta. Còn điều lạ lùng là Mab, một ả phù thủy thuộc về thế lực bóng tối, lại luôn giữ đúng lời hứa của mình.
Rồi lại còn mụ phù thủy Grimalkin nữa. Mụ ta có quy tắc danh dự của mình nhưng tôi lại đánh bại mụ ta bằng mưu mô; bằng sự phản trắc bẩn thỉu. Đấy có phải là lý do vì sao nước mắt đã trào ra khi tôi giả vờ như đang bước đến vòng tay chết người của mụ ấy không? Những giọt nước mắt ấy đã trào ra trong sự ngạc nhiên hết sức của tôi. Một cảm xúc đã nung nấu tận trong sâu thẳm của tôi mà tôi đã không kiểm soát được chút nào. Những giọt nước mắt ấy hẳn đã khiến cho Grimalkin càng thêm mất cảnh giác: mụ ta đã tưởng rằng tôi đang khóc vì sợ.
Có phải đấy thật sự là những giọt nước mắt vì xấu hổ? Nước mắt vì tôi biết mình đã quá thiếu đi những tư cách đạo đức mà bố tôi từng trông đợi ở tôi chăng? Nếu tâm hồn tôi không còn được trong lành thánh thiện nữa, thì căn phòng này sẽ không thể bảo vệ được cho tôi, và những lời dối trá của tôi chỉ đơn thuần là trì hoãn lại thời khắc tôi bị hủy diệt mà thôi.
Tôi bước băng qua đến cửa sổ để nhìn ra ngoài. Cửa sổ trông xuống sân nhà, và dưới ánh sáng đỏ như máu của mặt trăng, tôi có thể trông thấy phần móng cháy đen của kho chứa cỏ, những chuồng heo chuồng gà trống hoác, và đồng cỏ phía bắc trải dài đến chân đồi Treo Cổ. Không một vật gì chuyển động.
Tôi bước trở lại đến chính giữa căn phòng, mỗi lúc lòng một thêm lo lắng. Tôi sẽ nhìn thấy Ác quỷ tiến lại chứ? Và nếu vậy, hắn ta sẽ khoác lấy hình dáng nào? Hay hắn chỉ đơn giản là hiện thành hình từ không khí? Ý nghĩ đáng sợ ấy chưa vào được đầu óc tôi bao lâu thì tôi đã nghe thấy những tiếng động kinh khiếp từ bên ngoài – những tiếng bùm bùm, đùng đoàng, rầm rập đinh tai đập vào tường – và căn nhà quả thật đang bắt đầu rung lắc. Có phải là Quỷ vương không nhỉ? Có phải hắn đang cố đột nhập vào nhà? Đang đập vỡ qua những phiến đá?
Chắc chắc là tiếng động này nghe như thể thứ gì đó đang đập vào những bức tường. Tiếp theo đấy, những tiếng nện thình thịch mạnh mẽ từ trên vọng xuống. Có thứ gì đó nặng nề đang quật xuống mái nhà và tôi có thể nghe thấy tiếng những viên ngói rơi loảng xoảng xuống sân. Còn có thêm tiếng hú hét và khụt khịt đáng sợ nữa, nghe như tiếng phát ra từ một con bò mộng giận dữ. Nhưng khi tôi lại chạy đến cửa sổ, thì chẳng trông thấy gì sất. Không một thứ gì.
Rồi, cũng bất chợt như khi chúng bắt đầu, mọi tiếng động ngưng bặt lại, và trong cái im lặng thăm thẳm ngay sau đấy, cả chính căn nhà cũng như đang nín thở. Rồi thêm nhiều tiếng động vang lên, nhưng mà lại từ bên trong ngôi nhà; từ dưới bếp vọng lên. Tiếng ly tách chén đĩa va đập vụn vỡ. Tiếng dao nĩa rơi chát chúa xuống sàn nhà bằng đá. Kẻ nào đó đang cật lực ném bát đĩa xuống sàn; đang đổ thốc ra mọi ngăn kéo chứa vật dụng nhà bếp. Chập sau âm thanh ấy cũng ngừng lại, nhưng rồi một tiếng động mới thâm nhập vào sự im lặng ngắn ngủi đó – tiếng động từ chiếc ghế đu. Tôi có thể nghe thấy nó rõ mồn một, kêu lên răng rắc khi chân ghế đu đều đặn đập xuống sàn đá.
Trong một đỗi tim tôi như nhảy vọt lên. Khi còn bé tôi từng nghe thấy âm thanh này thật lắm lần: là tiếng động quen thuộc từ chiếc ghế đu của mẹ. Mẹ đã quay về! Mẹ đã quay trở lại để cứu tôi và giờ đây mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
Lẽ ra tôi đã phải có lòng tin kiên định hơn; phải nhận thức được rằng mẹ tôi sẽ không để tôi phải một mình đối mặt với điều kinh dị này. Tôi với tay lấy chìa khóa, thật tình đã định mở cửa phòng ra mà đi xuống nhà. Nhưng vừa kịp lúc ấy tôi nhớ ra rằng chiếc ghế của mẹ đã bị đám phù thủy vào càn quét trong nhà đập nát. Bát đĩa cũng đã vỡ hết cả rồi, dao nĩa đã tung tóe trên sàn nhà từ lâu. Chúng chỉ là những tiếng động, được tái tạo để lừa tôi chui ra khỏi vòng an toàn của căn phòng.
Tiếng ghế đu ma quỷ ấy giảm dần rồi dừng hẳn. Âm thanh kế đến nghe còn gần hơn. Thứ gì đấy đang leo lên cầu thang. Không phải là tiếng ủng nặng nề dẫm thình thịch. Nghe như là tiếng động từ một con thú to lớn. Tôi có thể nghe thấy tiếng nó thở hổn hển, tiếng bạch, bạch của móng vuốt trên cầu thang bằng gỗ và rồi, một tiếng gừ trầm khàn, phẫn nộ.
Chập sau các móng vuốt bắt đầu cào lên phần dưới cửa phòng. Thoạt tiên là có vẻ thăm dò uể oải, nhưng một con chó nông trại bị mùi thơm ngon lành từ thức ăn đang được nấu nướng dụ đến, nhưng chợt nhớ ra đại khái vị trí của mình nên bèn cố gắng chui vào nhà bếp mà không phải gây ra quá nhiều tổn thất. Nhưng rồi tiếng cào cấu ấy trở nên gấp gáp điên cuồng hơn, như thể lớp gỗ đang bị xé vụn.
Tiếp đến tôi cảm nhận được thứ gì đó khổng lồ; thứ gì đó to lớn gấp bội một con chó. Một mùi xú uế bất chợt nồng nặc hơi chết chóc và thối rữa xộc lên mọi giác quan của tôi, và, lòng cảnh giác cao độ, tôi thụt lùi khỏi cánh cửa ngay vừa khi một thứ gì đó sầm sập tông vào. Cánh cửa bắt đầu rền lên kẽo kẹt lung lay như thể một sức nặng kinh khiếp đang đè lên nó. Trong khoảnh khắc tôi cứ tưởng cánh cửa rồi sẽ vỡ nát hay bung bét ra nhưng rồi sức ép giảm đi và tôi chỉ còn nghe được tiếng thở hào hển.
Sau một đỗi cả âm thanh hào hển ấy cũng tan biến đi và tôi bắt đầu có thêm niềm tin vào căn phòng này cùng những gì mẹ tôi đã làm để bảo vệ cho tôi. Từ từ lại, tôi bắt đầu tin rằng mình đang được an toàn và thậm chí cả Ác quỷ cũng không thể mò được tới tôi tận trong này. Dần dà nỗi sợ hãi trong tôi lùi đi, thay vào đó chỉ là cơn mỏi mệt.
Lúc này tôi gần như đã kiệt sức, chẳng còn khả năng đâu mà giữ cho mắt mở to, thế là tôi nằm xoãi ra trên sàn nhà bằng gỗ cứng ngắc. Mặc dù là chẳng êm ái gì, tôi vẫn chìm ngay vào giấc ngủ say. Tôi ngủ thiếp đi bao lâu, thật khó mà xác định được, nhưng khi tôi tỉnh lại, chẳng có gì đã thay đổi. Tôi bước đến cửa sổ nhìn ra cùng một khung cảnh u ám ấy. Không một thứ gì chuyển động. Đây là một tầm nhìn trong cơn ác mộng về cảnh vật phi thời gian. Nhưng rồi tôi nhận ra là mình đã lầm. Đã có một điều thay đổi. Mặt đất giờ thậm chí còn trắng hơn, lớp sương muối phủ dày đặc bao quát hơn. Cái mặt trăng máu kia có khi nào lặn đi không nhỉ? Rồi mặt trời có khi nào soi sáng trở lại không?
Bên trong căn phòng này vẫn là khí trời ấm mát của một đêm hè của Hạt, nhưng dần dà, thậm chí trong cả khi tôi đang quan sát, sương giá bắt đầu đông lại bên ngoài cửa sổ cho đến khi khung kính biến thành trắng xóa mờ đục.
Tôi bước đến đặt tay lên cửa sổ. Không khí quanh tôi vẫn ấm áp dễ chịu, nhưng cái lạnh từ cửa sổ ngay lập tức bập vào da tôi. Tôi thổi mạnh vào lớp kính cho đến khi tạo thành một vòng tròn nho nhỏ nhìn thấu được ra ngoài, cho phép tôi nhìn được he hé ra khung cảnh bên ngoài cũng ảm đạm như thế.
Phải tôi đang bị mắc kẹt vào trong một nơi địa ngục trên trần gian nào đấy chăng? Có phải sự xuất hiện của Quỷ Vương đã gây ra nhiều tổn hại hơn Thầy Trừ Tà đã tiên liệu, tạo nên một lãnh địa lạnh cóng phi thời gian để hắn muôn đời ngự trị trên ấy? Có khi nào tôi còn được an toàn để rời khỏi căn phòng của mẹ không nhỉ?
Tôi cảm thấy bại trận và miệng mồm tôi khô nứt, vì tôi đã không đem theo chút nước nào! Tôi thật ngu ngốc làm sao! Lẽ ra tôi đã phải tính đến chuyện này mà chuẩn bị bản thân cho đầy đủ hơn chứ. Để trốn trong nơi trú ẩn của mẹ trong một thời gian khá dài nào đấy, tôi cần nước uống và lương thực. Nhưng mà mọi chuyện đã diễn tiến quá nhanh. Kể từ khi tôi đặt chân đến Pendle cùng Thầy Trừ Tà thì các mối đe dọa cứ liên tiếp ập đến, hiểm nguy nối tiếp hiểm nguy. Có được lúc nào để tôi nghĩ đến điều này đâu cơ chứ?
Tôi đi vòng vòng khắp phòng một đỗi. Đi tới đi lui từ đầu tường này sang cuối vách nọ. Chẳng còn việc gì khác để làm cả. Lui lui tới tới, đôi ủng của tôi nện thình thịch trên ván gỗ lát sàn. Trong khi lui tới lòng vòng đấy, tôi bắt đầu mắc phải chứng nhức đầu trầm trọng. Tôi thường không hay bị nhức đầu nhưng lần này lại vô cùng tệ. Như thể một trọng lượng nặng nề đang ép xuống đỉnh đầu tôi và từng nhịp đập điên cuồng từ tim tôi đều khiến cho đầu tôi nhức buốt.
Tôi có thể chịu đựng thế này được bao lâu nhỉ? Thậm chí ngay cả thời gian có đang trôi đi, thì tình trạng này không giống như bất cứ gì mà tôi trước đây từng trải nghiệm. Cùng với tình trạng này, trong tôi chợt nhen nhúm một ý nghĩ đen tối...
Mẹ tôi đã bảo vệ cho căn phòng và Quỷ Vương đã không thể len vào. Nhưng như thế cũng không ngăn chặn hắn ra tay bên ngoài căn phòng được. Hắn đã thay đổi thế giới này – hay ít nhất đã thay đổi cái thế giới mà tôi có thể trông thấy từ cửa sổ. Mọi thứ bên ngoài căn phòng này – nông trại, nông trang, cây cối, con người và súc vật – đều ở trong lòng bàn tay hắn. Liệu tôi có bao giờ lại được rời khỏi căn phòng này không? Có lẽ thế giới này sẽ chỉ có thể trở lại bình thường một khi tôi bước ra ngoài chăng?
Những ý nghĩ đen tối bắt đầu len vào trí óc tôi, bất chấp bao nỗ lực tôi bỏ ra nhằm ngăn chặn chúng. Mục đích của mọi điều là gì chứ? Chúng ta được sinh ra, sinh sống vài năm, già đi rồi chết. Thế thì ý nghĩa cũng mọi điều là gì? Tất cả những người trong Hạt này cũng như bên ngoài thế giới rộng lớn kia, đều sống cuộc đời ngắn ngủi nhỏ bé của họ rồi sau đấy bước xuống mồ. Để làm gì? Bố tôi đã chết. Ông suốt đời đã lao động chăm chỉ nhưng hành trình của cuộc đời ông chỉ có một đích đến duy nhất: nấm mồ. Đấy là nơi mà tất cả chúng ta đang tiến tới. Tiến đến nấm mồ. Tiến vào lòng đất, để giòi bọ đục khoét đi. Billy Bradley tội nghiệp đã từng là chân học việc cho Thầy Trừ Tà trước tôi. Cậu ấy có mấy ngón tay bị ông kẹ cắn mất và đã chết vì sốc và mất máu. Thế giờ cậu ấy đang ở đâu nào? Ở dưới mồ. Mà còn không được nằm trong sân nhà thờ nữa kia. Cậu ấy được chôn ở ngoài vì Giáo hội xem cậu ta chẳng tốt đẹp gì hơn một mụ phù thủy độc. Đấy cũng sẽ là phần số của tôi nữa. Một nấm mồ trong vùng đất không được làm phép thánh.
Và cha Stocks đáng thương còn chưa được chôn cất. Cha vẫn còn đang nằm chết rũ ra trên giường tại điền trang Read, thân xác cha đang thối rữa ra trên chăn nệm. Cả cuộc đời cha đã đấu tranh làm điều phải, giống như bố tôi. Tốt hơn là tôi nên giải quyết cho xong ngay lúc này, tôi tự nhủ. Tốt hơn là nên rời khỏi phòng của mẹ. Một khi tôi đã chết đi thì mọi chuyện sẽ được chấm dứt. Sẽ chẳng còn gì phải ưu tư lo lắng nữa. Không đau đớn, không nhức đầu nữa.
Có làm bất cứ chuyện gì thì cũng hay hơn là bị cầm tù trong căn phòng này cho đến khi tôi chết đói hay chết khát. Tốt hơn là đi ra ngoài ngay lúc này để giải quyết cho xong cho rồi...
Tôi thật sự là đang đi đến phía cửa và với tay lấy chìa khóa thì cảm nhận được một cái lạnh bất chợt; một lời cảnh cáo: thứ gì đó không thuộc về thế giới này đang ở gần đâu đây. Nơi góc phòng xa cửa chính và cửa sổ nhất, một cột ánh sáng lấp lánh bắt đầu hình thành.
Tôi giật lùi. Có phải đấy là hồn ma hay thứ gì đấy từ bóng tối không vậy? Trước hết tôi trông thấy đôi ủng thành hình, rồi chiếc áo thụng đen. Là một cha xứ! Đầu người nhanh chóng tạo hình, gương mặt băn khoăn nhìn về hướng tôi. Là hồn ma của cha Stocks!
Hay có phải không nhỉ? Tôi lại run bắn. Tôi từng gặp phải những thứ có thể biến hình. Nhỡ đấy là Quỷ Vương, đội lốt cha Stocks để gạt tôi thì sao? Tôi cố hết sức lấy lại nhịp thở đều. Mẹ tôi từng bảo không một thứ xấu xa nào có thể vào được trong này. Tôi phải tin vào điều ấy. Đấy là tất cả những gì còn lại cho tôi. Vậy nên cho dù sự hiện hình kia có là gì, thì đấy phải là điều tốt lành, không phải sự xấu xa.
“Con xin lỗi, thưa Cha!” tôi la lên. “Xin lỗi vì con đã không quay lại kịp lúc để cứu Cha. Con đã cố hết sức để quay lại đấy trước khi trời tối, nhưng vẫn đã quá muộn...”
Cha Stocks buồn bã gật đầu. “Tom này, con đã làm hết sức con rồi. Hết khả năng có thể của con. Nhưng giờ đây ta lạc lối và hãi sợ. Trong chừng như là cả muôn đời muôn kiếp này ta đã lang thang giữa một đống sương mù xám ngoét. Có một lần ta tưởng mình nhìn thấy một tia sáng le lói trước mặt nhưng rồi tia sáng ấy lịm dần và tắt ngúm. Và ta cứ mãi nghe thấy các giọng nói thôi, Tom ạ. Giọng nói của trẻ con gọi tên ta. Ôi Tom ơi! Ta nghĩ đấy là giọng nói của những đứa con mà ta chưa từng bao giờ có, những đứa con chưa từng được sinh ra của ta đang gọi ta. Lẽ ra ta đã phải làm một ông bố, Tom à. Chứ không phải một cha xứ đâu. Và giờ thì đã quá muộn.”
“Nhưng sao Cha lại ở đây, thưa Cha? Sao Cha lại đến đây thăm con vậy? Có phải Cha đến để giúp đỡ con chăng?”
Hồn ma lắc đầu vẻ hoang mang. “Ta chỉ tự nhiên thấy mình ở đây thôi, Tom à, chỉ vậy thôi. Ta đâu có chọn để đến đây. Có lẽ ai đó đã khiến ta đến. Nhưng vì sao thì ta không biết.”
“Cha đã sống một cuộc đời tốt đẹp, thưa Cha,” tôi bảo với cha Stocks và bước đến gần hơn, lòng cảm thấy thương cho ông ấy. “Cha đã đem đổi thay đến cho rất nhiều người và Cha đã chiến đấu chống lại thế lực bóng tối. Cha còn có thể làm gì hơn được chứ? Vậy nên Cha cứ quay lại đi. Hãy đi đi, hãy chăm sóc cho bản thân và quên con đi! Hãy rời khỏi con – hãy quay lại kiếm tìm ánh sáng.”
“Ta không thể, Tom à. Ta chẳng biết làm thế nào cả. Ta từng cố cầu nguyện nhưng giờ đây đầu óc ta rặt tối tăm và tuyệt vọng. Ta đã cố chống lại bóng tối nhưng đã không thành công cho lắm. Đáng lẽ ta đã phải nhìn ra chân tướng mụ Wurmalde từ lâu rồi mới phải. Ta để cho mụ ta làm mờ mắt mình bằng thuật mê hoặc và bỏ bùa. Nowell cũng chịu chung số phận. Nhưng lẽ ra ta phải hiểu biết nhiều hơn. Ta đã thất bại khi làm cha xứ, và bao công huấn luyện làm thầy trừ tà đã không mang lại ích gì. Cuộc đời ta là cả một sự phí phạm. Chẳng nghĩa lý gì cả!”
Tình cảnh khốn khổ của cha Stocks rốt cuộc đã làm tôi quên đi những mối lo sợ của chính mình. Ông ấy đang bị hành hạ và tôi phải giúp thôi. Tôi nhớ lại cách Thầy Trừ Tà thường xử lý những hồn ma gặp trắc trở không thể tiến tới được. Nếu như nói chuyện phải quấy với chúng không được, thì thầy tôi sẽ yêu cầu chúng suy ngẫm đến cuộc đời của chính chúng. Chú trọng vào một hồi ức vui vẻ. Một hồi ức thường sẽ giải thoát chúng khỏi những xiềng xích trói buộc chúng vào thế giới này.
“Thưa Cha, xin hãy nghe con. Cha là một thầy trừ tà và cũng là một cha xứ. Vậy thì bây giờ Cha hãy nghĩ đến những gì John Gregory đã dạy cho Cha. Tất cả những gì Cha phải làm là nghĩ về một ký ức vui vẻ và tập trung vào đấy. Vậy nên Cha hãy nghĩ đi! Hãy suy nghĩ cẩn thận. Hãy tập trung vào! Đâu là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Cha trên thế gian này?”
Gương mặt đau khổ của cha xứ quá cố lấp lánh lên rồi dường như là biến mất, nhưng rồi gương mặt đấy trở lại rõ mồn một và trông thật đăm chiêu.
“Một sáng nọ ta thức dậy nhìn quanh. Ta đang nằm trên giường, ánh nắng mặt trời đang chiếu qua cửa sổ và những hạt bụi đang nhảy nhót trong tia sáng mặt trời rộng bản ấy, lóng lánh lên như cả ngàn thiên thần. Nhưng trong một khoảnh khắc ta không thể nhớ ra được gì cả. Ta không biết mình là ai. Không biết mình đang ở đâu. Ta thậm chí còn không nhớ được tên của chính mình. Ta không quan tâm, không lo lắng gì sất. Ta chỉ là một điểm ý thức. Cứ như thể ta được phóng thoát khỏi gánh nặng trần gian. Được tự do khỏi mọi điều ta đã từng và ta đã làm. Ta không là ai cả, nhưng đồng thời ta là mọi chúng sinh. Và ta rất vui vẻ hạnh phúc.”
“Và đấy là chính xác những gì cha đang là,” tôi bảo, chộp ngay lấy ý tưởng mà cha Stocks vừa nêu ra. “Cha không là ai và cha là mọi người. Và cha đã tìm ra được ánh sáng...”
Miệng cha Stocks há ra kinh ngạc; rồi một nụ cười chậm rãi nở ra trên gương mặt ông ấy, một nụ cười hoan hỉ và thấu đạt. Hồn ma của Cha từ từ nhạt dần, và cả tôi cũng mỉm cười; nụ cười đầu tiên của tôi sau một thời gian dài đăng đẵng. Tôi vừa mới gửi hồn ma đầu tiên mình gặp đến miền ánh sáng.
Và rồi, nhắc đến ánh sáng, căn phòng của mẹ đột nhiên tràn ngập ánh sáng! Trong lúc cha Stocks mờ dần đi, một tia nắng mặt trời rọi qua cửa sổ, tia nắng này cũng đầy những hạt bụi lấp lánh, giống như vị cha xứ quá cố đã mô tả.
Tôi hít một hơi sâu. Tôi hiểu ra dường như mình đã rất xuống tinh thần. Quỷ Vương đã không thể bước vào được trong phòng, nhưng bằng cách nào đấy hắn đã với tới được tâm trí tôi để tôi cảm thấy cùng quẫn, mở cửa bước thẳng ra nơi hắn. Vừa đúng lúc ấy hồn ma của cha Stocks hiện đến khiến tôi quên đi nỗi đau khổ của bản thân. Cơn thử thách tôi đã qua. Căn cứ vào trực giác tôi nhận biết mình đã được an toàn, và rốt cuộc, đã có thể rời khỏi căn phòng.
Tôi bước đến cửa sổ. Mặt trăng máu đã biến đi. Cơn ác mộng đã chấm dứt. Thốt nhiên khả năng nhận thức về thời gian của tôi quay trở lại. Chắc hẳn cũng phải đã hai ngày trôi qua kể từ khi Quỷ Vương bước qua cổng, vậy nên hôm nay là ngày thứ ba trong tháng Tám. Hôm nay là sinh nật của tôi. Tôi được mười bốn tuổi.
Bầu trời xanh trong, cỏ xanh mướt và không thấy vết tích sương muối đâu cả. Đấy chỉ là một trò lừa, một ảo ảnh để dụ tôi ra khỏi phòng hòng khiến tôi bị tiêu diệt mà thôi.
Rồi tôi trông thấy hai con người đang sánh bước bên nhau đi xuống đồi Treo Cổ về phía nông trại. Một trong hai người ấy đang khập khiễng, và dù là từ khoảng cách xa thế này, tôi vẫn nhận ra được họ: là Thầy Trừ Tà và Alice. Thầy tôi đang vác theo hai túi và hai thanh trượng. Nhưng rồi tôi trông thấy có một điều gì đấy ở ngọn đồi bên trên hai người đã thay đổi.
Một vạch đen thẳng đứng, giống như một vết sẹo, giờ đây chia đôi khu rừng.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương