Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Mặt Trăng Máu
ôi chạy theo hướng tây, cố gắng rời khỏi ngọn đồi càng xa càng tốt. Bọn phù thủy đã tháo chạy khỏi đỉnh đồi và có khả năng nguy hiểm rằng tôi sẽ chạm trán với một hay nhiều tên trong bọn chúng vào bất cứ lúc nào.
Tôi chỉ nóng lòng muốn bỏ xa khỏi cả cái quận Pendle ấy chứ. Cơn giông đang dịu xuống và dời sang hướng đông; giờ thì những ánh chớp đã ở phía xa hơn, khoảng cách giữa khi ánh chớp lóa lên và tiếng sấm đì đùng theo sau đấy mỗi lúc một giãn dần. Bóng tối vừa là bạn vừa là thù: là bạn vì chính nó hỗ trợ cho đường đi nhanh lẹ, bí ẩn của tôi xuyên qua vùng đất của phù thủy; là thù vì bất cứ khi nào từ trong bóng tối ấy Quỷ Vương, chính tên Ác quỷ ấy, cũng có thể bước ra được.
Một khu rừng tối đen nằm trước lối tôi đi, tôi dừng lại, lắng nghe chăm chú trước khi dấn bước vào giữa các rặng cây. Gió giờ đây đã lặng ngắt và vạn vật đang tĩnh lặng như tờ. Không một cọng lá nào lay động. Tất thảy đều câm bặt. Nhưng cảm giác thật không ổn. Trực giác tôi cảnh báo cho tôi biết rằng nguy hiểm đang ẩn mình chờ đợi tôi trong rừng ấy. Tôi quay lại, quyết định đi vòng men bên ngoài bìa rừng, tránh phải chạm trán trực diện với nguy hiểm. Nhưng làm thế cũng vô ích.Dù thứ ấy là gì, thì nó cũng đến đây để tìm lấy tôi.
Một bóng dáng tối đen từ phía sau gốc cây sồi già bước ra đến giữa lối tôi đi. Tôi run bắn, giơ thanh trượng của Thầy Trừ Tà lên và bấm vào then bí mật để rồi, cùng một tiếng cách, lưỡi dao từ nơi ẩn giấu bật ra.
Bên dưới gốc cây trời tối om om nhưng dáng người đang đứng đối mặt với tôi cùng chút ánh sáng tái nhách mập mờ trên mặt – và nhất là đôi chân trần – đều rất quen thuộc với tôi. Ngay cả trước khi cô ả lên tiếng, tôi biết ngay đó là Mab Mouldheel.
“Tớ đến để chào tạm biệt,” Mab dịu dàng nói. “Tom này, cậu lẽ ra là thuộc về tớ, khi đó chẳng có thứ gì trong mấy chuyện này đã xảy ra cả. Lẽ ra cậu đã được yên thân khi ở cùng tới, chứ không phải là đang chạy thục mạng như lúc này đây. Bọn mình sát cánh với nhau thì đã có thể giải quyết dứt điểm bọn Malkin rồi. Giờ thì lại quá muộn. Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ tiêu đời. Cậu có được cao nhất là vài giờ đồng hồ thôi. Chỉ còn từng ấy thời gian còn lại cho cậu.”
“Cô không nhìn ra được mọi chuyện!” tôi tức tối đáp. “Vậy thì hãy tránh khỏi đường tôi ngay trước khi...”
Tôi giương trượng lên nhắm về phía Mab nhưng cô ả chỉ bật cười. “Tớ đã trông thấy giờ cậu đang đi về đâu. Nhìn ra được điều này chẳng khó khăn gì đâu. Cậu nghĩ căn phòng của mẹ cậu sẽ cứu cậu ư? À, đừng có quá đoan chắc như thế nhé! Không có gì ngăn chặn được Satan. Ý Ngài được nên, ở đất cũng như Địa ngục. Ngày xưa thế giới này đã thuộc về ông ta và giờ đây một lần nữa lại là của ông ấy và ông ấy sẽ làm bất cứ điều gì mình muốn với thế giới này. Ông ta là vua của thế giới, và không có gì ngăn đường ông ấy được.”
“Sao cô lại có thể làm thế được chứ?” tôi phẫn nộ hỏi. “Sao cô lại trở thành một phần trong sự điên cuồng kia? Chính cô đã bảo tôi rằng Quỷ Vương không thể nào được kiểm soát. Hắn ta sẽ kiểm soát cô và đe dọa toàn bộ thế giới này. Những gì cô vừa làm thật là điên rồ. Tôi không thể hiểu được vì sao cô lại làm như vậy!”
“Tại sao? Tại sao ư?” Mab lớn tiếng. “Cậu không biết tại làm sao à? Tớ quan tâm đến cậu đấy Tom. Quan tâm rất mực. Tớ yêu cậu!”
Tôi điếng người khi cô ta dùng đến từ ‘yêu’. Cả hai chúng tôi đứng im lặng trong một đỗi. Nhưng rồi lời lẽ từ Mab lại tiếp tục tuôn tràn:
“Tớ tin tưởng cậu. Nhưng rồi cậu lại phản bội tớ. Nhưng giờ thì chúng ta đã vĩnh viễn hết cả rồi và tớ không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến với cậu nữa. Ngay cả nếu cậu trốn thoát được khỏi Satan, cược ăn chắc rằng ngã nào cậu cũng sẽ không bao giờ về đến nhà được. Cậu sẽ tiêu đời từ lâu trước khi về được đến nhà. Bọn Malkin sẽ không mạo hiểm bỏ lỡ cơ hội đâu. Bọn chúng rất muốn cậu chết: để chắc ăn, chúng đã ra lệnh cho Grimalkin truy sát cậu. Lúc này đây mụ ta đang đuổi theo cậu và còn cách đây không xa là mấy. Nếu cậu may mắn, mụ ta sẽ giết cậu thật nhanh và sẽ không có lắm đau đớn gì. Tốt nhất là cậu nên quay lại, đi ngược về phía mụ ta mà chấp nhận cho xong chuyện cho rồi, bởi vì nếu cậu làm khó cho mụ ta, thì mụ ta sẽ làm khó cậu thôi. Mụ ta sẽ giết cậu, thật từ từ, thật đau đớn!”
Tôi hít một hơi sâu và lắc đầu. “Tốt nhất cô nên hy vọng là mình nói đúng đi, Mab,” tôi bảo. “Nếu tôi sống sót, thì cô sẽ rất lấy làm hối hận đấy. Một ngày nào đấy tôi sẽ quay lại Pendle chỉ vì cô thôi. Duy chỉ vì cô thôi đấy. Và rồi cô sẽ trải qua hết phần đời còn lại của mình ở trong hố mà gặm nhấm sâu bọ đấy nhé!”
Tôi lao thẳng về phía Mab, cô ả né sang một bên khi tôi phóng vụt qua. Bây giờ thì tôi không còn phải giữ sức làm gì nữa. Tôi đang chạy hết xuyên qua bóng tối. Chạy để giữ lấy mạng mình, với từng sải chân tôi lại tưởng tượng ra mụ Grimalkin đang rút ngắn khoảng cách về phía tôi.
Đôi lúc tôi buộc phải nghỉ chân. Chạy đi như thế khiến cổ họng tôi khô rát nên thỉnh thoảng tôi phải dừng bước để làm thỏa cơn khát của mình với nước từ mấy dòng suối. Tôi không thể nào dừng chân lâu được vì mụ Grimalkin hẳn cũng đang phóng chạy cơ mà. Người ta bảo rằng mụ này rất sung sức không bao giờ biết mệt. Kiến thức về Hạt của tôi cũng không giúp ích gì nhiều cho tôi lắm. Rẽ sang đường tắt chả được lợi lộc gì. Grimalkin cũng là người trong Hạt – và là một tay sát thủ điêu luyện, có khả năng lần theo tôi mặc cho tôi có chọn bất cứ lối đi không ai biết đến nào.
Chẳng mấy chốc thì tôi gặp rắc rối. Mọi thứ bắt đầu có cảm giác rất không ổn. Từ khi trở thành chân học việc cho Thầy Trừ Tà tôi vẫn thường bị hoảng sợ, và đa phần là ví những lý do thích đáng. Lúc này tôi có hai lý do rất xác đáng đây: vụ tôi đang bị Grimalkin truy đuổi và mối đe dọa do mụ Wurmalde cùng ba hiệp hội phù thủy gây nên. Nhưng mà còn hơn cả thế nữa. Tôi chỉ có thể mô tả điều này như là một cảm giác về linh tính hốt hoảng bồn chồn. Cảm giác chỉ thường xuất hiện trong các cơn ác mộng: một nỗi kinh hãi tột cùng, một nỗi khiếp sợ chết chóc. Trong một tích tắc này thế giới vẫn như là nó từng vậy; tích tắc sau đấy, thế giới ấy đã đổi thay vĩnh viễn.
Cứ như thể có thứ gì đấy đã bước vào trong thế giới của tôi khi tôi bỏ chạy về phía nông trại của Jack – thứ gì đấy lúc này đây vẫn chưa nhìn thấy được – và tôi biết rằng sẽ chẳng còn gì được nguyên vẹn như xưa nữa rồi.
Đấy là điều cảnh báo đầu tiên nhất trong tôi rằng mọi chuyện đang vô cùng không ổn. Điều cảnh báo thứ hai liên quan đến thời gian. Dù có là ngày hay đêm, thì tôi luôn biết được lúc ấy là lúc nào. Có xê xích đi một vài phút, thì tôi vẫn có thể dễ dàng nhận biết được thời gian căn cứ vào vị trí của mặt trời cùng các vì sao. Nhưng thậm chí ngay cả khi không có chúng, tôi vẫn luôn luôn biết được giờ giấc. Thế mà trong lúc tôi đang chạy, những gì mà trí óc tôi cho tôi biết lại không khớp với những gì tôi có thể trông thấy. Lẽ ra đã phải là bình minh rồi chứ nhưng mặt trời vẫn chưa mọc lên.
Khi tôi nhìn về phía chân trời phía đông, thậm chí đến một tia sáng yếu ớt nhất cũng không thấy đâu. Lúc này trời không còn vương mây nữa – gió đã xé tan mây thành từng mảnh nhỏ và thổi giạt chúng sang đông rồi. Nhưng khi tôi nhìn lên, trời cũng chẳng có sao. Không một ngôi sao nào cả. Như thế này thật là không thể nào. Ít nhất là, không thể nào như thế trong thế giới từng một thời đã vậy.
Nhưng thâm thấp dưới chân trời là một vật thể: mặt trăng – mà lẽ ra không thể được nhìn thấy. Hình thái cuối cùng của một mặt trăng nhợt nhạt là một hình lưỡi liềm rất mảnh có hai đầu chĩa từ trái sang phải. Tôi đã nhìn thấy mặt trăng như thế này ngày hôm qua trước khi cơn giông ập đến Pendle. Giờ đây mặt trăng đáng lẽ phải là tối đen hoàn toàn. Không thể nhìn thấy được. Ấy vậy mà lại có một mặt trăng tròn vành vạnh ở tầm thấp phía đường chân trời hướng đông. Một mặt trăng không tỏa sáng với ánh sáng bàng bạc thường thấy. Mặt trăng này mang màu đỏ máu.
Mà cũng tịnh không một chút gió. Không một phiến lá nào động đậy. Vạn vật tĩnh lặng câm nín đến nhức nhối. Như thể toàn thế giới này đang nín thở còn tôi là thứ sinh vật duy nhất còn sống, còn thở, còn chuyển động trên mặt đất. Bấy giờ đang là mùa hè nhưng trời đột ngột trở nên rất lạnh. Hơi thở của tôi tỏa thành hơi trong không khí lạnh cóng còn thảm cỏ dưới chân tôi trắng lóa những sương muối. Sương muối giữa tháng Tám!
Vậy mà tôi vẫn chạy về phía nông trại của Jack, âm thanh duy nhất là tiếng ủng tôi gõ thành những tiếng nhịp nhàng trên mặt đất đang mỗi lúc một đanh lại.
Dường như tôi phải chạy đến muôn đời muôn kiếp, nhưng rốt cuộc tôi cũng nhìn ra được đồi Treo Cổ phía trước mình. Đàng sau ngọn đồi ấy là nông trại. Loáng cái tôi đã chạy lúp xúp qua những con lộ che quanh phần ranh giới phía trên của nông trại. Lúc này tôi đã rất gần rồi; gần đến nơi trú thân mà mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn. Nhưng mặt trăng lại đỏ quạch – đỏ thật đỏ, thấm đẫm vạn vật trong thứ ánh sáng ghê rợn, độc ác ấy. Và những người bị treo cổ đang ở đấy. Những vãn hồn. Những gì còn vương vấn lại của những người đã bị treo cổ từ cách đây rất lâu trong cuộc nội chiến từng xé rời mảnh đất này, chia cắt Hạt, làm tan nát các gia đình, khiến huynh đệ tương tàn với nhau.
Trước đây tôi từng trông thấy những vãn hồn. Thầy Trừ Tà từng buộc tôi phải đối mặt với chúng khi thầy trò tôi rời khỏi nông trại ngay trong những thời phút đầu tiên nhất làm chân học việc của tôi. Khi còn bé tôi từng nghe thấy các vãn hồn này từ phòng ngủ của mình. Chúng là có thật; chúng làm lũ chó trong nông trại sợ khiếp, khiến đám chó không dám bén mảng đến khu vực đồng cỏ ngay bên dưới đồi. Nhưng ngay cả khi tôi đối mặt với các vãn hồn cùng Thầy Trừ Tà, chúng dường như chưa từng trông sống động, trông đến là thực như thế này. Còn bây giờ chúng rên xiết và sặc nghẹn khi chầm chậm xoay vòng, treo lửng lơ trên những cành cây răng rắc. Và các đôi mắt của chúng dường như đang trừng trừng nhìn về phía tôi vẻ buộc tội – những đôi mắt dường như đang muốn nói rằng, ngã nào đấy, đây là lỗi của tôi; rằng tôi có tội trong việc bọn chúng bị treo tại đấy.
Nhưng chúng chỉ là những vãn hồn thôi mà, tôi tự nhủ, khi chợt nhớ đến một trong những điều đầu tiên nhất mà Thầy Trừ Tà đã dạy cho mình. Chúng không phải là những hồn ma – không phải là những linh hồn vất vưởng có tri giác, bị trói buộc vào nơi diễn ra cái chết của mình. Vãn hồn chỉ là những mẩu vụn, những ký ức còn sót lại trong khi linh hồn của chúng đã chuyển đi – hy vọng là chuyển đi sang một nơi tốt đẹp hơn. Ấy vậy mà bọn vãn hồn vẫn đang trừng trừng nhìn vào tôi, ánh nhìn của chúng khiến tôi ớn lạnh tận xương tủy. Và rồi một âm thanh đáng báo động bất chợt vang lên: kẻ nào đó đang chạy từ dưới chân đồi ngược lên về phía tôi, từng bước chân nện thình thịch trên nền đất đã đông lạnh, cứng ngắc!
Grimalkin, mụ phù thủy sát thủ, đang ở sau lưng tôi và đang rút ngắn khoảng cách tiến đến tiêu diệt tôi.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương