I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Trận Chiến Trên Đồi Pendle
ên ngoài nhà thờ không khí lại có mùi mưa, tôi nghe được tiếng sấm rền từ xa văng vẳng lại. Một cơn giông đang trên đường đến đây.
Chúng tôi ráo riết di chuyển xuống phía nam đến mạn đồi khuất gió. Thời gian thật gấp gáp và từng giây từng phút đang trôi dần đến nửa đêm. Tôi liên tục bồn chồn liếc lên phía đỉnh đồi, nơi đống lửa hiệu đang thắp sáng rực bầu trời đêm bên trên ngọn đồi, quầng ánh sáng từ những đám mây phía thấy phản chiếu ngược xuống.
Tất cả những người đến nhóm lại trong nhà thờ đều đang đi cùng chúng tôi, nhưng họ lại không được nhanh nhẹn bằng. Đến lúc chúng tôi băng qua dòng suối đến được Thung lũng Vũng lầy, là nơi mà Thầy Trừ Tà đã chỉ định là điểm tập kết cuối cùng của chúng tôi trước cuộc tấn công lên đồi, thì nhóm người chúng tôi đã trải dài hơn cả nửa dặm thế nên lại phải mất thêm chút thời gian quý báu. Nhưng ngay cả những người không được nhanh nhẹn khỏe mạnh bằng cũng là rất có giá trị. Họ có thể vác đuốc và giúp nhân rộng lên quân số mà bọn phù thủy có thể nhìn thấy được
Khi băng nhóm chúng tôi tập kết lại trong thung lũng, mặc dù là đang bực bội vì sự chậm trễ này, tôi vẫn thốt nhiên cảm thấy lạc quan hơn. Có khoảng hơn ba mươi người đàn ông chuẩn bị giao chiến với đám phù thủy trên đồi. Anh James của tôi cùng Matt Finley mang theo những cây búa to tướng; những người còn lại được trang bị dùi cui; một vài kẻ mang trượng và tất cả đều cầm theo những ngọn đuốc chưa được thắp sáng. Đây là một kết quả hồi đáp còn tốt hơn là Thầy Trừ Tà hằng mong đợi.
Cuối cùng cũng đến thời khắc phải tấn công, và như đã thỏa thuận, dân làng rải ra thành từng nhóm tiến dọc theo sườn hướng đông của đồi Pendle, sẵn sàng trèo lên đỉnh. Khi việc này được bố trí xong, Thầy Trừ Tà quay sang đối mặt anh trai tôi.
“Vậy nhé, James, anh biết mình phải làm gì rồi. Khi tiến lên đồi, anh hãy giữ khoảng cách tránh khỏi ba người chúng ta: bọn chúng sẽ không thể đánh hơi ra chúng ta – vì như anh biết đấy, cả Tom và ta đều là con trai thứ bảy của người con thứ bảy và trò đánh hơi tầm xa không có tác dụng với bọn ta, còn Alice thì mang dòng máu phù thủy từ cả hai phía gia đình nên điều này cũng có lợi cho con bé lắm lắm. Bọn phù thủy sẽ chẳng biết được gì cho đến khi chúng ta tiến đến thật gần, và lúc đó thì sẽ quá muộn. Bọn ta sẽ di chuyển theo hướng đông nam của ngọn đồi và từ đấy leo thẳng lên phía đống lửa hiệu. Nếu được may mắn chút đỉnh, và tận dụng triệt để tình trạng hỗn loạn, ta sẽ trói được mụ Wurmalde và đem mụ ta xuống trong khi đám còn lại tháo chạy.”
James gật đầu. “Sẽ làm theo như bất cứ lời gì ông nói, thầy Gregory ạ. Mà thôi, cháu lên đường đây. Chúc cả ba người may mắn nhé. Mà Tom này, bảo trọng đấy. Anh sẽ lo nghĩ cho em...”
Dứt lời, James vẫy tay chào rồi nhanh chân thoăn thoắt bước lên đồi, di chuyển cách xa chúng tôi theo phương ngang, chiếc búa to tướng của anh vác trên vai. Tôi lấy lo lắng lắm, mà không chỉ cho riêng tôi đâu. Đây là một tình huống cực kỳ nguy hiểm. Thầy Trừ Tà đã bảo với dân làng rằng đám phù thủy chắc hẳn sẽ bỏ chạy khỏi ngọn đồi ngay khi bị tấn công – thầy phải nói thế thôi. Nếu như thầy cung cấp cho họ toàn diện các khả năng, thì chắc chắn bọn họ sẽ hãi quá mà không dám giúp đỡ gì sất. Là bổn phận của thầy phải vận dụng mọi phương cách khả dĩ để ngăn chặn lễ sabbath trong Lễ Hội Mùa trước khi một thứ gì đó từ thế giới bóng tối lại được thả rông ra trong Hạt.
Nhưng mọi chuyện có thể biến chuyển xấu đi. Đám phù thủy có khả năng trụ lại mà chiến đấu lắm chứ. Chúng tôi đang không phải chỉ đối đầu với những hiệp hội gồm mười ba phù thủy; cả các tộc cũng có mặt tại đấy, để chứng kiến những gì sắp xảy đến. Có thể có hơn cả trăm người trên ngọn đồi kia; và nếu một trận xáp lá cà phải xảy ra, thì chúng tôi sẽ bị áp đảo nặng nề về quân số. Tôi cũng lo lắng cho Thầy Trừ Tà và Alice nữa. Và cho cả James. Tôi đã có một ông anh đang bị thương trầm trọng rồi. Tôi không muốn chuyện không hay nào đó lại xảy đến cho cả James.
“Thôi nào,” Thầy Trừ Tà lên tiếng, “chúng ta hãy tiến đến đống lửa kia càng gần càng tốt. Chúng ta cần phải sẵn sàng khi cuộc tấn công nổ ra. Và trong khi ta muốn những người khác thu hút sự chú ý về phía họ, chúng ta lại phải thật im lặng như thóc. Chúng ta cần đến yếu tố bất ngờ.”
Nói đoạn, thầy dẫn đường xuống phía nam trước khi dần dà bắt đầu tiến thẳng lên đống lửa hiệu. Tôi theo sát sau thầy, thoải mái vác trượng, Alice theo bén gót tôi. Đường leo lên đồi thật dốc đứng và cỏ mọc xô xảm, cùng những bụi cây thâm thấp và mặt đất bấp bênh, lồi lõm. Bấy giờ trời đã tối nên ngã trẹo mắt cá thật dễ lắm thay. Thầy Trừ Tà từng bảo tôi rằng vùng cao nguyên trên đỉnh đồi cũng không khá hơn là mấy. Ở Pendle trời mưa thật lắm nên cũng thật lắm vũng sình bãi lầy. Nhưng cũng có một thứ là lợi thế cho chúng tôi – cây thạch nam.
Đám thạch nam mọc sum suê um tùm khi chúng tôi tiến gần hơn lên đỉnh đồi và cung cấp cho chúng tôi lùm che chắn. Thầy Trừ Tà đặt một tay lên vai tôi ấn mạnh, ra hiệu cho tôi phải quỳ thụp xuống. Tôi tiếp tục đi theo thầy, lần này thì là bò lúp xúp qua những lùm thạch nam, mặt đất ẩm ướt chẳng mấy chốc khiến hai đầu gối quần tôi sũng nước, trong khi đấy trước mặt tôi bầu trời trở nên đỏ lựng, cho đến khi tôi có thể tận mắt trông thấy những tàn lửa từ đống lửa khổng lồ phóng vọt lên không trên đầu chúng tôi, rồi bị cơn gió hướng tây nổi lên thổi bạt đi.
Cuối cùng Thầy Trừ Tà cũng dừng lại và vẫy tay ra hiệu cho tôi tiến lên. Tôi bò cho đến khi quỳ song song bên thầy, Alice quỳ bên phải tôi. Chúng tôi đang đối diện với đống lửa, và những gì tôi trông thấy đã phá tan tành những niềm hy vọng mà tôi từng ấp ủ: tôi không còn ôm ảo tưởng nào rằng chúng tôi sẽ tiêu diệt quyền lực các hiệp hội phù thủy ở Pendle được nữa. Mặc cho ý định công khai của Thầy Trừ Tà là phải đến được đây, giờ thì tôi biết rằng chuyện này quả thực là không thể. Có quá nhiều bọn chúng tại đây và mối đe dọa từ bọn chúng thật quả to lớn khôn lường. Về phía tay phải chúng tôi là khoảng hơn hai trăm người đang xếp thành hình vòng cung đối mặt với đống lửa, tất cả bọn chúng hoặc là phù thủy hoặc là người trong tộc. Và tất cả đều trang bị vụ khí đến tận răng. Đám đàn bà giắt mã tấu ngay thắt lưng, một số còng vung dao loạn vạ để lưỡi dao phản chiếu ánh lửa; đàn ông mang gậy dài có buộc dao nhọn hay những lưỡi câu lưỡi móc man rợ ngay đầu.
Rồi ở đó, bên kia đống lửa, đối mặt với đám người đang quây quần, bên cạnh là bốn phù thủy khác – một trong số đó là Mab Mouldheel – là hình dáng cao lớn, đáng sợ của Wurmalde. Mụ ta đang thao thao với các tộc, khoa chân múa tay điên cuồng để nhấn mạnh vào những gì mụ đang nói. Tôi chỉ chớm có thể nghe thấy giọng của mụ, được gió văng vẳng thổi đến, nhưng lại ở cách quá xa nên không thể nghe ra từng từ hẳn hòi được.
Nghi thức tế lễ thì dường như không thấy tiến hành gì nhiều. Ở một bên của đám đông đang quây quần, một con cừu đang được quay trên xiên nướng và thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy mấy thùng bia to tướng. Trông như thể bọn chúng đang chuẩn bị tiệc ăn mừng gì đây.
“Con có thể trông thấy Mab, nhưng còn những đứa kia đang đứng bên Wurmalde là ai vậy ạ?” tôi hỏi, cố nói cho thật khẽ – mặc dù ít có khả năng là tôi có thể bị nghe thấy: gió thì đang thổi bạt về phía chúng tôi trong khi đám phù thủy đang gào lên đáp lại lời Wurmalde, một số mụ còn ré lên thật to đến nỗi người chết cũng phải đội mồ sống dậy.
Alice là người đáp lời. “Mụ đứng bên phải là Anne Malkin, thủ lĩnh hiệp hội. Kế mụ ta là Già Florence, là người cầm đầu đám Deane. Mụ ta già cả lắm rồi, và tối nay mụ này chẳng đáng cho chúng ta e sợ. Hẳn bọn chúng đã phải khiêng mụ ta lên đỉnh đồi này đấy. Mụ thứ ba là Grimalkin, kẻ ám sát...”
Nghe thấy tên Grimalkin là lông tóc sau gáy tôi xao động. Mụ ta là tay sát thủ tàn bạo mà mụ Wurmalde đã đe dọa là sẽ sử dụng để xử Jack và gia đình anh ấy; là kẻ đã đánh dấu địa phận Pendle bằng dấu hiệu cảnh cáo của riêng mụ.
Đột nhiên Wurmalde ngừng nói, và sau một lúc im lặng, đám phù thủy đổ xô đến phía thùng bia cùng con cườu quay. Nếu vụ ăn mừng đang bắt đầu, thế nghĩa là nghi thức tế lễ đã được hoàn tất rồi sao?
Cứ như thể Thầy Trừ Tà đọc được tâm trí tôi. “Ta không thích quang cảnh này tí nào,” thầy bảo. “Ta e là chúng ta đã đến quá muộn...”
Chẳng mấy chốc các tộc đã ăn mừng với bia được nốc ừng ực và thịt cừu nướng được ngấu nghiến nhồm nhoàm trong khi tôi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn trong đau khổ, tim tôi mỗi lúc như chùng xuống sâu hơn. Có phải Quỷ Vương đã tiến vào qua cánh cổng? Nếu là thế, hẳn hắn đang thu gom sức lực. Sẽ sớm thôi rồi hắn sẽ truy đuổi theo tôi.
Trong khi tôi quan sát, có điều gì đó xảy đến làm cuộc ăn mừng chợt câm bặt. Một mụ phù thủy từ phía đông bắc chạy bổ đến đống lửa. Hẳn mụ này được cắt đứng trên đỉnh đồi mà canh gác đây. Chẳng biết mụ nói gì với đám đông, nhưng mọi phù thủy bỗng dưng trở nên bớt huyên náo đi; một số còn quay lưng lại đống lửa mà nhìn về phía đông hay phía bắc. Một số dường như còn nhìn về phía chúng tôi, mà bất chấp mọi điều tôi đã được truyền dạy rằng bọn chúng không thể đánh hơi ra chúng tôi từ khoảng cách ấy, tôi vẫn bắt đầu cảm thấy rất lo lắng.
Khi liếc xuống phía tay phải, tôi có thể trông thấy những ngọn đuốc đang di chuyển ngược lên đồi. Thầy Trừ Tà đã lên kế hoạch rất tài tình. Dân làng được tản ra thành nhóm, nhóm này không di chuyển quá gần nhóm kia, tạo ra cảm tưởng rằng cả một đạo quân đang leo ngược lên đồi Pendle. Nhưng liệu đám phù thủy có mắc vào bẫy này không? Đến lúc này thì các tộc nhất định đã bị đánh động. Các kẻ canh gác liên tục từ vị trí trên đỉnh đồi của chúng chạy đến báo cáo với đám người.
Một chập sau các tộc bắt đầu co cụm lại ra phía sau đống lửa và một số bắt đầu tụt sang phía tây, như thể đang cố lẩn mình vao trong bóng tối đằng sau đống lửa. Nhưng rồi mọi chuyện bỗng hỏng hết cả...
Một khi dân làng lên đến đỉnh đồi và di chuyển vào vùng bằng địa về phía đám phù thủy, tình hình mỗi lúc một trở nên rành rành rằng quân số dân làng ít ỏi đến thảm hại. Bạn có thể thấy tốc độ tiến tới của họ mỗi lúc một chậm dần khi họ trông thấy bè lũ mang khí giới mà họ đang đối mặt. Trông như thể tất cả đã thua hẳn thua hòi. Tôi thắc mắc không biết giờ thì Thầy Trừ Tà sẽ làm gì đây. Tình hình này quả là vô vọng nhưng tôi không thể tưởng tượng ra là thầy vẫn cứ ẩn mình trong bóng tối trong khi đám dân làng bị chém giết. Chốc nữa thôi rồi thầy sẽ dẫn đầu tôi cùng Alice tiến ra hòa mình vào cuộc ẩu đả.
Bấy giờ dân làng đang dừng cả lại, đứng dàn thành một hàng ngũ mong manh, ngập ngừng. Họ trông như sắp sửa quay lưng đi bỏ chạy bất cứ lúc nào. Nhưng rồi tôi nghe thấy một người đàn ông quát lên như lời lệnh, và, thật kinh ngạc làm sao, ai đó từ hàng ngũ vùng lên chạy thẳng về phía đám phù thủy đang chờ đợi. Là một người cao lớn đang huơ cây búa to vật. Thoạt đầu tôi tưởng đấy là Matt Finley, anh thợ rèn vùng Downham, nhưng rồi tôi nhận ra người này rõ như ban ngày. Là James! Anh đang chạy thẳng ra, nước bắn tung tóe mỗi lần ủng của anh dẫm lên một bãi đất sình; tia nước phun ra lấp lánh sắc đỏ sắc cam từ ánh lửa khiến anh trông nhử thể đang chạy xuyên qua lửa vậy – hoặc là thế, hoặc là chính đôi ủng của anh mang lửa nhấp nháy phóng vào bóng tối.
Và giờ đây, thay vì đứng rải thành một hàng mỏng, những dân làng tụ lại đông đúc sau James và theo bước anh, đa số đều phóng tới hết tốc lực. Cứ như thể là may mắn tình cờ, hay có lẽ là do những bản năng chiến đấu đã say ngủ bấy lâu nay, khoảnh khắc trước khi chạy đến chỗ kẻ thù, bằng cách nào đó họ tạo thành hình khối mũi nêm, chọc mạnh vào đám đông phù thủy, gần như là xẻ đôi đám người trước khi buộc phải đứng sững lại đơn thuần chỉ do số lượng áp đảo của bọn chúng. James đứng đầu mũi nêm ấy, và giờ đây tôi có thể trông thấy tay búa anh vung lên và nghe thấy những tiếng quát thét la hét khi đám phù thủy đánh trả và trận chiến nổ ra.
Tôi lo sợ cho James. Anh ấy có thể sống sót trong bao lâu, khi đang bị sức ép quá lớn như thế từ các địch thủ của mình? Nhưng trước khi tôi kịp nghiền ngẫm nỗi lo của mình, thì Thầy Trừ Tà đã chạm vào vai tôi.
“Thôi được rồi, anh bạn, theo chân ta nào. Đây là cơ hội của chúng ta. Nhưng còn con bé này, con phải ở lại đây,” thầy ra lệnh cho Alice. “Nếu tình huống có xấu đi, hơn ai hết con là người sẽ không muốn bị rơi vào tay bọn chúng đâu!”
Dứt lời, Thầy Trừ Tà đứng lên cất bước chạy về phía bên kia đống lửa. Tôi chạy theo sát gót thầy, còn Alice, bỏ ngoài tai lời thầy cảnh cáo, thì đang chạy sánh vai bên phải tôi. Và rồi chúng tôi có được một đòn may. Grimalkin, mụ phù thủy sát thủ, xông đến tham gia vào đám ẩu đả, nên giờ đây chỉ còn bốn phù thủy đang đứng phía sau đống lửa – chỉ còn có Wurmalde, Mab, Già Florence và Anne Malkin.
Chúng tôi đang thần tốc thu ngắn khoảng cách với chúng thì cuối cùng chúng mới nhìn ra mối đe dọa. Đã thật gần, rất gần lắm rồi. Chỉ trong tích tắc nữa thôi Thầy Trừ Tà hẳn sẽ tung xích lên trùm lấy Wurmalde và mang mụ ta xuống đồi trong khi tôi cối gắng cầm chân mọi cuộc truy đuổi. Nhưng không được như thế. Wurmalde rít lên lời hiệu lệnh nào đấy và vài mụ phù thủy ở gần đống lửa nhất quay lưng lại cuộc chiến mà nhào tới trước, nhanh chóng xen vào giữa thầy trò tôi và những con mồi của chúng tôi.
Thầy Trừ Tà không bao giờ ngừng bước. Vẫn lao nhanh hết tốc lực, thầy hạ gục mụ phù thủy đầu tiên bằng cú xoay người đâm xéo trượng ngang hông. Đối thủ tiếp theo là một gã đàn ông to như gấu, tay vung lên chiếc dùi cui đồ sộ, nhưng lần này thì Thầy Trừ Tà sử dụng đến mũi trượng. Lưỡi dao lóe lên khi gã kia gục xuống. Tuy nhiên lúc này Thầy Trừ Tà dần dà bị buộc phải dừng lại vì phù thủy cùng những kẻ bè phái với chúng đang áp sát chúng tôi từ mọi phía. Tôi bắt đầu tuyệt vọng quăng quật trượng của mình, nhưng hy vọng đang nhanh chân tháo chạy khỏi tôi. Đơn giản là bọn chúng đông quá.
Hai mụ phù thủy đang đối mặt với tôi: một tên tóm lấy một đầu thanh trượng của tôi mà giữ chặt, bản mặt mụ ta nhăn nhó vì đau khi phải cầm đến gỗ thanh hương trà; tên thứ hai, vẻ mặt đằng đằng ác ý, giơ dao lên và tôi trông thấy lưỡi dao răng cưa đang cong lên vút xuống ngực mình. Tôi vung tay phải lên cố sức gạt đi cú đâm mặc dù tôi biết mình đã muộn.
Nhưng rồi lưỡi dao mụ ta không đâm được tới đích. Tôi nhác thấy một hình dáng tối đen bên tên mình và cảm nhận thất một làn gió đột ngột, có thứ gì đấy bay sượt qua thật gần đến nỗi gần như đụng phải đầu tôi, thế rồi mụ phù thủy đang vung dao thét lên khi mụ ta bị tóm nhấc bổng lên quẳng đi ra xa. Mụ này rơi xuống ngay rìa đống lửa, tạo nên một đám mưa tàn lửa bắn ra tung tóe.
Tôi nhìn lên trông thấy hai sải cánh dang rộng – một nữ yêu khác đang sà xuống phía tôi với vẻ chết chóc vằn lên trong đôi mắt hung tợn; trong khoảnh khắc ấy một tia chớp rạch lóa ngay bên trên khiến đôi cánh kia trở nên trong suốt làm tôi có thể trông thấy hệ thống mạch máu bên trong. Những móng vuốt sắc nhọn bung ra và hai chân quặp lấy mụ phù thủy thứ hai, lôi mụ ta ra khỏi trượng của tôi. Thế rồi đôi cánh kia không còn đứng im bất động nữa; chúng vỗ đập mỗi lúc một nhanh dần, biến thành một bóng nhòe lưu ảnh, khi những móng vuốt sắc nhọn nhấc lên rồi xé toạc trước khi quẳng mụ phù thủy ra xa.
Lúc này thì mọi người chạy bổ đi. Không phải về phía chúng tôi; chúng đang tháo chạy, tay giơ cao lên đầu để che chắn nỗi kinh hoàng từ bóng đêm bên trên ập xuống chúng. Ở phía trước mặt, tôi thoáng trông thấy Thầy Trừ Tà. Thầy đang chạy thục mạng về phía ven rìa phía tây nam của bình địa. Thầy đang đuổi theo Wurmalde. Tôi liếc quanh, tìm Alice, nhưng không thể thấy bóng dáng cô đâu. Phù thủy đang tán loạn tản mác tứ phía, không trung tràn ngập tiếng khóc la vì đau đớn vì kinh hoàng.
Thế là tôi phóng theo Thầy Trừ Tà. Dầu sao thì, Wurmalde là chìa khóa trong chuyện này; là kẻ đã gắn kết các hiệp hội lại với nhau. Có thể thầy sẽ cần đến sự trợ giúp của tôi. Tôi vẫn còn trong tay trượng và xích. Nếu mọi chuyện có hỏng mất, thì tôi vẫn có thể trói được mụ phù thủy cơ mà.
Trong khi thầy trò chúng tôi chạy đi, cao xanh mở ra và mưa lũ bắt đầu, mưa từ hướng tây quần quật ập đến. Chẳng mấy chốc chúng tôi phải chậm bước lại: sườn đồi vừa dốc vừa trơn trượt dưới mưa. Tôi liên tục mất thăng bằng mà té ngã. Chủ yếu là tôi vật lộn tiến tới trước trong bóng đêm đen kịt, nhưng rồi, từ phía xa xa, tôi trông thấy hai đốm sáng nho nhỏ. Ngay cả khi ánh chớp lóe lên thì vẫn không thấy bóng dáng mụ Wurmalde đâu; Thầy Trừ Tà phía trước đang mỗi lúc một tiến xa hơn mặc dù là tôi đã cố gắng bằng mọi cách để theo cho kịp. Nhưng rồi rốt cuộc, sau chừng như một cuộc lao dốc gian nan tuyệt vọng đến vô cùng, thì sườn đồi dần trở nên bớt dốc hơn, trong ánh sáng của một mảng chớp giật, tôi trông thấy mụ phù thủy ở đâu đấy phía trước Thầy Trừ Tà.
Còn xa hơn nữa phía trước mụ ta, đang đứng chờ trên con đường mòn nhỏ hẹp, là cỗ xe đen ngòm của mụ. Những đốm sáng mà tôi từng trông thấy là hai ngọn đèn lồng, mỗi ngọn một bên tay xà ích, tên này đang ngồi vặn người trên yên, nhìn chăm chăm lên ngọn đồi hướng về chúng tôi.
Lúc này đây khi mặt đất được bằng phẳng ra chút ít, vận tốc cuộc rượt đuổi gia tăng đáng kể. Thầy Trừ Tà vẫn chạy trước tôi, áo choàng của thầy phồng lên khi thầy chạy. Hai chân thầy như thể đang bay lướt đi trên cỏ khiến tôi phải vất vả theo cho kịp. Giờ đây, với mỗi sải chân, thầy lại càng thu ngắn khoảng cách với mụ phù thủy trong khi mụ ta cuống cuồng chạy đến phía cỗ xe. Cobden thoáng ngoái nhìn ra mụ ta ta nhưng không tỏ chút ý định nào là bước xuống để đỡ mụ ta cả. Giờ đây gã ra đang nhìn chăm chú lên những đám mây sà xuống thấp đang vần vũ trên đầu, rồi sợi roi của gã vung lên, sẵn sàng quất cho bầy ngựa phóng tới trước.
Khi tóm được tay nắm kéo cửa xe mở ra, Wurmalde sém nữa ngã nhào, nhưng loáng sau mụ ta đã vào trong xe. Thầy Trừ Tà lúc này đã đến được chỗ cỗ xe và thật ra là đang với tay tới nắm cửa và giương trượng lên thì Cobden vụt roi lên không trung điều khiển cho đội ngựa phóng tới trước. Sợi roi của hắn lại vút lên, đầu ngọn roi quất dã man vào lưng những con thú; hí vang lên vì đau và vì sợ, đám ngựa tăng nước kiệu trong khi Thầy Trừ Tà đứng sững lại, tức tối phẫn nộ.
“Mụ ta thoát đi rồi!” thầy vừa thốt lên vừa lắc đầu bực bõ khi tôi đến bên cạnh thầy. “Thật quá suýt soát. Chúng ta sém chút nữa đã tóm được mụ! Giờ thì mụ ta lại được tự do làm trò tai quái nữa rồi!”
Nhưng Thầy Trừ Tà đã lầm. Lại thêm một mảng chớp chói lòa ngay bên trên, và từ ánh chớp ấy một bóng hình tối đen lao xuống. Bóng hình ấy sà thấy xuống cỗ xe và dường như tấn công Cobden từ phía sau. Gã ta vung tay lên tự vệ nhưng đã mất hẳn thăng bằng. Cobden ngã xuống bầy ngựa, rồi lọt vào giữa chúng. Những vó ngữa dẫm lên gã cùng lúc ấy mấy bánh xe cán qua người gã. Tôi nghe thấy phần đầu tiếng thét, nhưng rồi tiếng thét lại bị tiếng sấm nhấn chìm.
Không người cầm lái, đàn ngựa vẫn lao tới trước, kéo theo cỗ xe của Wurmalde mỗi lúc lao một nhanh hơn xuống con đường mòn dốc đựng. Được soi sáng bởi thêm một ánh chớp chói lòa nữa, hình dáng đen tối kia lại lao xuống đậu mạnh lên nóc cỗ xe, và trong bóng tối kéo theo sau đấy tôi nghe thấy tiếng những móng vuốt của nó bắt đầu cào xé nóc xe trước khi một lần nữa âm thanh ấy lại bị tiếng sấm nhấn chìm. Tôi từng trông thấy cỗ xe ấy dưới ánh trăng và biết rằng cỗ xe này được làm từ loại gỗ bền chắc, nặng nề. Nhưng bây giờ, khi ánh chớp lại lần nữa soi sáng lên, cỗ xe ấy dường như vỡ tan và đổ sụm như vỏ trứng. Chập sau nữ yêu lại phóng lên không trung, nhưng lần này nó bay nặng nề hơn. Nữ yêu xoay vòng xoay vòng theo hình xoắn ốc, dần dà bay được lên cao, trong khi phần tan hoang còn lại của cỗ xe, bị đám ngựa đang hoảng kinh lôi đi, tiếp tục lao xuống đồi, quăng quật dữ dội từ bên này sang bên kia, như thể cỗ xe sắp sửa lật nhào bất cứ lúc nào.
Tôi từng ở kề một khẩu súng bắn đạn nặng tám ký – khẩu súng thần công của Hạt từng bắn vào tháp Maklin với tiếng nổ kinh hồn – nhưng như thế cũng không bõ bèn gì khi so sánh tình hình mà thiên nhiên lúc này đây đang nổi cơn giận dữ. Các tia chớp nối tiếp nhau phủ kín trên cao kia trong khi sét hình chĩa ba rạch nát bầu trời trên ngọn đồi. Cứ như thể đấy là khẩu đại bác của Chúa, từng đợt từng đợt bắn phá phóng cơn thịnh nột xuống đám phù thủy ở Pendle.
Tôi nhìn lên và trông thấy nữ yêu đang cắp theo Wurmalde, hai cánh chằng chịt của nó đang quay vun vút hết cỡ trong khi bị cơn gió dập vùi, rướn sức để bay cao hơn lên. Giờ thì nữ yêu bắt đầu bay lại phía ngọn đồi.
“Hòn Gore!” Thầy Trừ Tà gào lên, giọng thầy loáng thoáng vượt lên nền âm thanh ầm ào của trời đất.
Tôi không hiểu ý thầy là gì trong một chập, nhưng rồi nữ yêu nhả mụ Wurmalde ra và tôi nghe thấy mụ ấy thét lên thất thanh khi rơi qua vùng không trung hỗn loạn. Tôi không nghe thấy khi mụ ta va mình vào bãi đá vì âm thanh đã bị tiếng sấm át cả đi, nhưng tôi biết đã xảy ra chuyện gì. Rùng mình gai hết cả người khi nghĩ đến những gì thầy trò tôi sẽ tìm thấy, tôi theo chân Thầy Trừ Tà về phía tảng đá hiến tế kia.
“Ở yên đây, anh bạn,” thầy ra lệnh cho tôi, còn mình bước đến trước để xem xét.
Tôi không cần phải được bảo đến lần thứ hai và run rẩy đứng chờ ngay đấy cho đến khi thầy tôi quay trở lại bên tôi.
“Thế là xong một đời trường sinh bất tử!” thầy ảm đạm bảo. “Mụ ta sẽ không quấy phá chúng ta nữa đâu. Rốt cuộc đã chấm hết.”
Nhưng chưa hết đâu, và tôi lo ngại đến điều tồi tệ nhất. Chỉ đến khi chúng tôi gặp được những người khác từ trên đồi đi xuống thì sự thật mới được xác nhận. Alice lẫn trong những người này nhưng cô bé đang khập khiễng đến thương.
“Cậu có sao không?” tôi hỏi Alice.
“Không có gì phải lo đâu Tom ạ. Chỉ bị trẹo chân khi đang chạy xuống sườn đồi thôi mà...”
Rồi tôi nhận ra không thấy bóng dáng James đâu, và ngay cả trước khi Alice mở miệng, nhìn qua mặt cô bé là tôi biết có chuyện khủng khiếp nào đó đã xảy ra.
“Phải James không?” tôi hỏi mà lòng hoảng kinh với ý nghĩ rằng có chuyện đã xảy ra cho anh trai mình.
Alice lắc đầu. “Không phải Tom à. James không sao. Chỉ là vài vết cắt vết bầm thôi. Anh ấy đang giúp mang những người bị thương xuống đồi. Mà là cậu đấy Tom. Cậu đang lâm vào vòng nguy khốn vô cùng. Tớ đã cố tóm lấy Mab, nhưng con ả đã thoát đi. Nhưng chỉ lỉnh đi sau khi huênh hoang rằng bọn chúng đã chiến thắng; rằng bọn chúng đã tiến hành nghi thức tế lễ trên Hòn Gore khi mặt trời lặn. Tớ tin lời con ả, Tom à. Nghĩa là khi chúng ta leo lên ngọn đồi thì đã quá muộn.” Khuôn mặt Alice dúm lại vì đau khổ. “Satan đã bò qua cánh cổng. Hắn ta đã bước vào thế giới này rồi và cậu là người mà hắn sẽ truy đuổi. Chạy đi Tom! Chạy đi – van cậu đấy. Hãy quay về nông trại! Quay về căn phòng của mẹ cậu ấy – trước khi quá muộn!”
Thầy Trừ Tà gật gù. “Con bé nói phải đấy. Giờ thì con chỉ có thể làm được từng ấy thôi. Ở đây không có được nơi trú ẩn đủ an toàn cho con đâu. Và hai nữ yêu kia sẽ chẳng thể chống lại được với thứ đang tiến đến kia. Ta không biết con còn có được bao nhiêu thời gian – Quỷ Vương sẽ phải mất chút thời gian để thích nghi với thế giới và để thâu tóm sức mạnh. Còn bao lâu nữa thì hắn ta sẽ đuổi theo con, ta thật tình không muốn đoán. Đây này,” thầy bảo. “Cầm lấy trượng của ta. Dùng lấy lưỡi dao nếu con cần phải thế! Dùng dao chống lại bất cứ kẻ nào hay thứ gì ngáng ngang đường con! Bọn ta sẽ theo sau chân con nhanh hết sức có thể. Chỉ ngay sau khi chúng ta giải quyết được chút ít tại đây thôi. Và khi con đã vào đến phòng của mẹ con rồi, hãy ở yên trong đấy cho đến khi được an toàn.”
“Làm sao con biết khi nào là an toàn ạ?” tôi hỏi.
“Hãy tin tưởng vào trực giác của con đấy, anh bạn, rồi con sẽ biết khi nào là an toàn thôi. Mà này, con còn nhớ những gì cái thứ sinh vật kinh tởm kia đã nói với chúng ta chứ? Các sinh vật từ thế giới bóng tối thường hay nói láo, nhưng ta ngờ rằng Tibb đã đang nói thật về những giới hạn về quyền năng mà bọn phù thủy có thể khống chế được Quỷ Vương. Hắn ta sẽ khuất phục dưới quyền năng của các hiệp hội chỉ trong hai ngày thôi, phải thực thi ý nguyện của bọn chúng. Chỉ tồn tại qua hai ngày ấy rồi từ ngày thứ ba trở đi hắn sẽ thực hiện những trò tai ác của riêng hắn và sẽ để con yên. Giờ thì con biến đi ngay nào trước khi quá muộn!”
Thế là thầy trò tôi đổi trượng cho nhau, và tôi co giò bỏ chạy mà không có đến một lần liếc lại. Mẹ tôi đã được chứng minh là đúng. Thế lực bóng tối bằng xương bằng thịt giờ đây sẽ rảo bước trên trái đất này. Tôi đang khiếp hãi, và tuyệt vọng, nhưng tôi vẫn thoăn thoắt phóng đi vì đường từ đây về nông trại của Jack còn xa lắm.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương