Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Đoạn Kết Của Một Kẻ Thù
hi chúng tôi thức dậy, Thầy Trừ Tà sẽ chỉ cho phép tôi uống nước lã và nhấm nháp một mẩu pho mát của Hạt. Tôi đã đoán đúng. Chúng tôi sẽ đi đối đầu với mụ Wurmalde một lần cho dứt điểm. Mụ ta sẽ không đánh hơi ra chúng tôi đâu nhưng có khả năng là Tibb sẽ làm được. Trong trường hợp đấy chúng tôi có thể sa chân vào bẫy, nhưng cũng đành phải liều thế thôi.
Thậm chí trước khi chúng tôi đến được điền trang Read thì vẫn sẽ có nguy hiểm. Gần như chắc chắn là đám phù thủy đang quan sát ngọn tháp từ mé ven vùng đất trống, và chỉ cần mới nghe thấy âm thanh cầu kéo hạ xuống thôi là bọn chúng sẽ tấn công: một lần nữa chúng tôi phải sử dụng đường hầm. Nhưng tất nhiên, đám phù thủy sẽ dùng gương để quan sát mặt hồ dưới lòng đất để biết được rằng chúng tôi đã rời khỏi tháp. Bọn chúng biết đâu còn nằm phục sẵn chờ đón chúng tôi giữa những bụi cây trong bãi tha ma xưa cổ, sẵn sàng tấn công chúng tôi. Ấy vậy mà mặc cho bao nguy khốn, Thầy Trừ Tà nhất quyết phải tấn công Wurmalde, kẻ mà thầy tôi cho là tâm điểm hắc ám của mối đe dọa lên toàn Hạt.
Thầy lấy mẩu đá mài ra khỏi túi, một tiếng cách vang lên khi thầy bật mũi dao ẩn trong trượng ra và bắt đầu mài sắc dao.
“À anh bạn,” thầy lầm lũi bảo. “Chúng ta có việc phải làm. Chúng ta phải trói Wurmalde lại, đặt mụ ta vào nơi mà mụ ta không thể gây hại được nữa. Và nếu có bất cứ kẻ nào ngáng đường chúng ta....”
Thầy dừng lại, dùng ngón tay thử qua độ sắc của lưỡi dao, và khi thầy nhìn vào tôi, hai mắt thầy vằn lên hung tợn; đoạn thầy quắc mắt nhìn Alice.
“Này con bé, con ở lại đây, coi chừng cho Jack. Ta nghĩ con sẽ đủ sức để hạ cây cầu xuống khi James đem những dân làng quay lại đây đấy chứ?”
“Nếu Tom có thể ra sức làm được, thì cháu cũng làm được ạ,” cô bé đáp với nụ cười cao ngạo, “còn trong lúc này cháu sẽ xem liệu có tìm thấy gì trong chiếc rương kia có thể giúp được cho Jack hay không.”
Khu hầm ngục bên dưới ngọn tháp mang bầu không khí đổi khác; một sự thay đổi tươi đẹp hơn. Thầy Trừ Tà đã làm công việc của mình: những linh hồn đã khuất đã rời bỏ xương cốt của họ và giờ đây đang được thanh thản.
Về hai nữ yêu thì chẳng thấy bóng dáng chúng đâu. Tôi giơ cao nên để soi tỏ ra những con thú chết vẫn còn móc cứng vào mấy sợi xích nhưng xác chết quắc queo của chúng không còn nhỏ ra máu nữa. Thầy trò tôi thận trọng bước vào trong đường hầm, đi đến hồ nước nhỏ, nơi những mảnh xác của thủy ác vong vẫn còn nổi lềnh bềnh. Mặt nước hồ phẳng như gương và một lần nữa tôi lại có cảm giác rất rõ ràng rằng mình đang bị theo dõi. Điều duy nhất thay đổi là mùi hôi thối, giờ đây nồng nặc hơn bao giờ hết. Cả tôi cùng Thầy Trừ Tà đều lấy tay bịt mồm bịt mũi, cố không hít thở cho đến khi chúng tôi đi qua khỏi vùng nước hôi hám.
Cuối cùng chúng tôi phải bò truờn, Thầy Trừ Tà vẫn dẫn đầu và lầm bầm khe khẽ. Khó khăn gian khổ lắm nhưng rốt cuộc chúng tôi cũng lê được ra tới thạch cổ mộ. Khi tôi lồm cồm bò ra, Thầy Trừ Tà đang phủi bụi và rêu ra khỏi áo choàng.
“Nhúm xương già cỗi của ta không chịu nỗi việc này,” thầy than van. “Ra được ngoài vùng không khí trong lành thì hay quá.”
“Bọn chúng có cùm một mụ phù thủy đã chết ở đằng kia,” tôi vừa bảo cho Thầy Trừ Tà biết vừa chỉ tay về phía những vòng sắt trong góc phòng. “Tên mụ ta là Maggie và từng một thời là tay cầm đầu của hiệp hội Malkin đấy ạ. Bọn Mouldheel đã tra tấn mụ ta để tìm ra lối vào đường hầm. Giờ mụ ta lại được tự do...”
“Mụ ta mạnh đến cỡ nào?” Thầy Trừ Tà hỏi.
“Không được như Mẹ Già Malkin, nhưng cũng mạnh lắm. Mụ ta lê la ra khỏi Trũng Phù Thủy cả hàng dặm để săn mồi.”
“Dù cho vài ngày tới đây có xảy ra chuyện gì, thì trước mắt chúng ta vẫn sẽ còn hàng năm trời công việc để làm trước khi Pendle rốt cuộc được quang quẽ,” Thầy Trừ Tà vừa nói vừa lắc đầu mỏi mệt.
Tôi thổi tắt nến rồi đặt cạnh đèn lồng mà Alice đã để lại từ chuyến viếng thăm lần rồi.
“Mang đèn ấy theo, để phòng hờ thôi anh bạn,” Thầy Trừ Tà ra lệnh. “Biết đâu chúng ta cần phải khám xét những tầng hầm trong điền trang Read.”
Khi thầy trò tôi thận trọng bước đi băng qua những bụi cây rậm rạp trong khu nghĩa địa bỏ hoang, những đám mây mang mưa đến đang kéo tụ lại trên đầu, một ngọn gió mạnh thổi giật từ hướng tây. Thầy trò tôi đi chưa tới hai tá bước thì đã trông thấy những mụ phù thủy quả thật trước đấy đã nằm chờ sẵn để phục kích. Có cả thảy ba tên, tất cả đều chết ngắc. Thảm cỏ xung quanh tung tóe máu me, những xác chết ruồi nhặng bâu đầy. Không như Thầy Trừ Tà, tôi không mon men đến thật gần, nhưng thậm chí từ khoảng cách thế này thì đây vẫn trông có vẻ là tác phẩm của nữ yêu. Hình như là, một lần nữa, chúng đã dọn sạch đường đi cho chúng tôi.
Chỉ hơn một giờ đồng hồ sau chúng tôi đã đang tiến về điền trang Read. Tôi không lấy gì làm hăm hở muốn quay trở vào trong căn nhà nơi mà Tibb đã từng khủng bố tôi và mụ Wurmalde từng buộc tôi tội giết người – và là nơi, không một chút nghi ngờ, xác chết của cha Stocks vẫn còn đang nằm dài trên tấm trải giường, dao cắm vào ngực; nhưng vẫn phải bước vào trong nhà ấy thôi.
Rõ là chúng tôi đang bước chân vào nguy hiểm. Cả Tibb lẫn mụ Wurmalde kiêu kỳ có thể đang nằm phục sẵn; đấy là còn chưa nói đến những gia nhân và có khả năng là cả những phù thủy từ các tộc. Nhưng khi thầy trò tôi tiến lại gần hơn, chẳng mấy chốc tình hình trở nên rõ ràng rằng có gì đấy vô cùng không ổn. Cửa chính đang mở đập ra đập vào trong cơn gió
“Anh bạn này,” Thầy Trừ Tà lên tiếng, “vì bọn chúng đã để cửa mở chào đón chúng ta, thôi thì chúng ta cứ vào qua cửa ấy vậy!”
Chúng tôi tiến tới cửa trước và bước vào. Tôi vừa định đóng cửa lại sau lưng thì thầy tôi đã đặt tay lên vai tôi mà lắc đầu. Chúng tôi đứng im phăng phắc dỏng tai cẩn thận lắng nghe. Ngoài tiếng ồn từ cánh cửa và tiến gió rền bên ngoài, ngôi nhà này câm lặng như tờ. Thầy Trừ Tà nhìn lên cầu thang.
“Chúng ta cứ để cho cánh cửa tiếp tục đập ra đập vào đi,” thầy thì thào vào tai tôi. “Thay đổi bất cứ thứ gì dù nhỏ nhặt nhất cũng có thể đánh động mọi người trong nhà. Nơi đây thật im ắng nên ta đồ rằng đám gia nhân đã rời khỏi nhà rồi. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc lục soát qua những căn phòng tầng dưới.”
Phòng ăn trống vốc; trông như thể chẳng có ai bước chân vào bếp cả mấy ngày qua – bát đĩa chưa rửa ngập trong chậu và còn có cả mùi thức ăn thối. Mặc cho có ánh sáng ban ngày, điền trang Read vẫn trông âm u và có cả những góc phòng tối om nơi bất cứ thứ gì có thể đang lẩn khuất trong ấy. Tôi cứ mãi nghĩ đến Tibb. Liệu sinh vật ấy còn ở đâu đấy trong này không vậy?
Căn phòng cuối cùng mà thầy trò tôi bước vào là phòng làm việc. Ngay khi chúng tôi đi vào, tôi có thể ngửi thấy mùi chết chóc. Một xác người đang nằm sấp mặt xuống đất giữa những kệ sách.
“Thắp đèn lên nào,” Thầy Trừ Tà ra lệnh. “Ta hãy nhìn rõ hơn xem sao...”
Đích thị cái xác ấy là ngài Nowell. Áo sơ mi ông ta tơi tả, gần như là bị xé toạc từ sau lưng, và áo đóng cứng lớp máu khô, rồi thêm nhiều máu nữa từ xác người dẫn đến cánh cửa đằng kia đang để mở. Lại còn có những cuốn sách vương vãi quanh xác ông ta. Thầy Trừ Tà liếc lên kệ sách trên cùng, là nơi mà rõ ràng sách đã từ đấy rơi xuống, trước khi thầy quỳ xuống lăn ông chánh án đã chết nằm ngửa ra. Hai mắt đang mở to, gương mặt méo mó biến dạng vì kinh hãi.
“Trông như thể Tibb đã giết ông ta,” Thầy Trừ Tà bảo, rồi lại đưa mắt nhìn lên kệ sách cao nhất. “Chắc chắn là hắn đã ở trên cao kia phóng xuống vai ông ta khi ông này đi lại bên dưới. Thứ sinh vật ấy có thể vẫn còn ở trong nhà,” thầy nói thêm, chỉ tay vào vệt máu.
Thầy mở cửa ra. Phía sau cánh cửa, vệt máu dẫn xuống những bậc thang hẹp bằng đá đi xuống vùng tối đen. Thầy tôi đi xuống, trượng lăm lăm sẵn sàng, còn tôi đi theo sát sau, giơ cao ngọn đèn lồng. Thầy trò tôi thấy mình đứng trước lối vào một căn hầm nhỏ. Dọc theo bức tường bên tay hải là những giá chất đầy rượu. Sàn hầm bằng đá sạch bóng gọng gàng và vệt máu dẫn đến góc phòng đầu kia, nơi Tibb đang nằm úp mặt xuống sàn.
Hắn thậm chí còn nhỏ thó hơn tôi hằng nhớ khi hắn từ trên trần nhà nhìn thao láo xuống tôi – trông hắn không lớn hơn một con chó cỡ trung là mấy. Hai chân hắn nhét gọn dưới thân mình đầy lông đen dày, bết lại từng bợn bởi máu khô. Nhưng dù là nhỏ con như thế, tôi biết Tibb mạnh vô cùng. Cha Stocks đã không thể đánh lại hắn và Nowell đã bị hắn sát hại. Cả hai nạn nhân này khi đấy vẫn còn đang trong thời kỳ trẻ trung sung mãn.
Thầy Trừ Tà thận trọng tiến về phía Tibb và tôi nghe thấy tiếng cách khi thầy bấm lưỡi dao ẩn trong chuôi trượng ra. Nghe thấy tiếng động ấy Tibb vươn duỗi hai tay, giơ móng vuốt lên và ngẩng đầu dậy, lật phần thân mình bên trái lên để đối mặt với chúng tôi. Chính cái đầu của hắn là thứ làm dấy lên cơn rùng mình kinh hãi dọc sống lưng tôi. Đầu hắn trọc lóc nhẵn thín và hai mắt lạnh căm, như mắt của cá chết, miệng há ra để lộ hàm răng mảnh nhọn hoắc như kim. Trong loáng chốc tôi cứ tuởng Tibb sẽ nhảy vồ đến Thầy Trừ Tà, nhưng thay vào đó sinh vật này chỉ rền lên một tiếng rên đau khổ.
“Mi đã đến quá trễ,” Tibb nói. “Bà chủ của ta đã bỏ rơi ta, để mặc ta chết. Ta đã trông thấy rất nhiều chuyện. Rất nhiều. Nhưng lại không trông thấy cái chết của chính ta. Đấy là điều cuối cùng mà tất cả chúng ta có thể nhìn thấy được!”
“Phải rồi,” Thầy Trừ Tà đáp, nhắm dao sẵn sàng. “Ta đang nắm giữ cái chết của mi trong tay ta đây...”
Nhưng Tibb đã phá lên cười chua chát. “Không phải,” hắn rít lên. “Ta đang chết đi ngay cả trong khi mi đang nói. Bà chủ của ta chưa bao giờ nói cho ta biết cuộc đời ta ngắn ngủi đến chừng nào. Chỉ vọn vẹn chín tuần lễ. Ta chỉ có từng ấy. Làm sao lại có thể như thế chứ? Chín tuần lễ từ khi sinh ra cho đến lúc già đi rồi chết. Giờ đây ta không còn cả sức để nhấc mình khỏi sàn nhà lạnh lẽo này. Vậy nên thôi tiết kiệm chút sức lực đi lão già. Mi cần đến nó cho chính mi đấy. Cả mi cũng chỉ còn được chút ít thời gian quý báu thôi. Nhưng thằng nhóc đang đứng cạnh mi kia thì có thể tiếp tục cái công việc thê lương của mi. Đấy là nếu như hắn sống sót qua kỳ trăng đầu tháng—”
“Wurmalde bây giờ đang ở đâu?” Thầy Trừ Tà gặng hỏi.
“Đi rồi! Đi mất rồi! Đi đến nơi mà mi sẽ không bao giờ tìm thấy. Sẽ không tìm thấy cho đến khi quá muộn. Chẳng bao lâu nữa bà chủ của ta sẽ triệu gọi Quỷ Vương qua cánh cổng bóng đêm để bước vào thế giới này. Trong hai ngày hắn ta sẽ làm theo lời bà ấy. Làm xong, hắn sẽ chọn lối đi cho riêng mình. Mi có biết nhiệm vụ bà chủ của ta đã đặt ra là gì không? Quỷ Vương phải trả cái giá nào cho những gì mà bà chủ của ta sẽ trao cho hắn ấy?”
Thầy Trừ Tà mệt mỏi thở dài nhưng chẳng buồn đáp lại. Tôi trông thấy hai tay thầy siết lại trên trượng. Thầy đang chuẩn bị để tiêu diệt sinh vật này.
“Nhiệm vụ là cái chết của thằng nhóc này. Nó phải chết vì nó là con trai của mẹ nó. Con trai của kẻ thù chúng ta. Từng có một thời, nơi vùng đất xa xôi, mẹ của nó là kẻ bất tử như bà chủ của ta đây và là kẻ sử dụng quyền lực của bóng tối. Nhưng rồi mụ ta dao động. Bất chấp bao lời cảnh cáo, mụ ta vẫn vươn về phía ánh sáng. Thế là mụ ta bị trói vào sườn đá bỏ mặc cho chết; bỏ mặc đấy để bị mặt trời, để bị chính cái biểu tượng của ánh sáng mà mụ ta mong muốn được phục vụ ấy, hủy diệt. Nhưng mà, thật không may, một người phàm đã cứu lấy mụ ta. Một kẻ ngốc nghếch đã giải thoát mụ ta khỏi xiềng xích...”
“Cha ta không phải là kẻ ngốc!” tôi cắt ngang. “Ông ấy là người tử tế tốt bụng, không thể chịu được khi nhìn thấy mẹ ta phải đau đớn. Ông ấy sẽ không để cho bất cứ ai phải chịu đau đớn như thế.”
“Sẽ tốt hơn cho mi đấy, thằng nhãi, nếu bố mi cứ tảng lờ bỏ đi. Bởi vì nếu thế thì hẳn mi sẽ không bao giờ được sinh ra. Không bao giờ phải sống cái cuộc đời ngắn ngủi vô dụng của mi! Nhưng mi nghĩ rằng mẹ mi đã thay đổi vĩnh viễn chỉ bởi vì đã được giải cứu à? Còn lâu ấy chứ! Trong một thời gian mụ ta đã phải dằn vặt, không biết nên đi theo đường nào, dao động giữa ánh sáng và bóng tối. Thói quen xưa rất khó bỏ, và dần dà thế lực bóng tối đã lôi kéo mụ ta quay lại. Thế là mụ ta được trao cho cơ hội thứ hai và bị buộc phải giết chết kẻ đã giải cứu mình, nhưng rồi mụ ta cầu xin, bất tuân lệnh và một lần nữa quay lại phía ánh sáng. Những kẻ phụng vụ cho ánh sáng phải khắc nghiệt với chính bản thân chúng. Để đền bù cho những gì đã gây ra, mụ ta phải tự buộc vào mình một hình phạt tàn bạo – mụ ta đã từ bỏ sự bất tử của chính mình. Nhưng đấy chỉ mới là một nửa. Mụ ta đã chọn trao trọn tuổi trẻ, phần đẹp nhất trong cuộc đời ngắn ngủi đáng thương của mụ, cho kẻ đã giải cứu mụ. Mụ ta đã hiến mình cho một tên người phàm khả tử, một gã thủy thủ tầm thường, và lựa chọn sinh cho hắn bảy đứa con trai.”
“Bảy người con yêu thương mẹ!” tôi gào lên. “Mẹ ta đã hạnh phúc. Bà đã hài lòng...”
“Hạnh phúc! Hạnh phúc ư? Mi nghĩ hạnh phúc đến dễ dàng như vậy sao? Hãy tưởng tượng hẳn phải là như thế nào cho một kẻ có thời từng được trọng vọng lại phải đi phục vụ cho một tên khả tử cùng giống nòi của hắn, mùi hôi thối của sân chuồng nông trại suốt đời ám lấy mũi mụ ta. Phải nằm chung giường với hắn ta trong khi thịt da hắn héo mòn vì tuổi tác. Phải làm những công việc nhàm chán tẻ ngắt hàng ngày. Mụ ta đã hối tiếc lắm, nhưng cuối cùng cái chết của cha mi đã phóng thích cho mụ, đã chấm dứt hình phạt mụ ta tự khoác vào mình, và giờ đây mụ ta đã trở về vùng đất của mình.”
“Không phải,” tôi nói. “Không hề là như thế! Mẹ ta yêu bố ta...”
“Yêu à,” Tibb mỉa mai. “Tình yêu là sự ảo tưởng đã trói chặt bọn khả tử vào số phận của chúng. Và giờ đây mẹ mi đã liều lĩnh đánh cược mọi thứ vào việc hủy hoại những gì mà bà chủ của ta trân quý. Mụ ta muốn hủy hoại bóng tối và mụ ấy đã tạo ra mi như là vũ khí của mụ. Vậy nên mi không bao giờ được để cho lớn lên thành một kẻ trưởng thành. Bọn ta phải đặt dấu chấm hết cho mi.”
“Đúng đấy,” Thầy Trừ Tà nói và giơ trượng lên, “còn lúc này đã đến lúc phải đặt dấu chấm hết cho mi...”
“Xin hãy rủ lòng thương,” Tibb van nài. “Ta cần ít thời gian nữa. Hãy để ta ra đi trong thanh thản...”
“Thế mi đã bày tỏ lòng thương kiểu gì với ngài Nowell vậy?” Thầy Trừ Tà quát lên. “Những gì mi trao cho ông ấy, nay ta sẽ trao lại cho mi...”
Tôi quay đi khi Thầy Trừ Tà đâm xuống. Tibb thét lên một tiếng ngắn ngủn rồi tiếng thét chuyển thành tiếng lợn kêu eng éc. Một thoáng khọt khẹt và sau đấy là im lặng. Mắt vẫn không nhìn xuống sinh vật ấy, tôi đi theo thầy mình lên những bậc thang quay lại phòng làm việc.
“Xác của ngài Nowell phải để nằm đấy không được chôn cất trong một thời gian vậy,” Thầy Trừ Tà nói và buồn rầu lắc đầu. “Rõ là cha Stocks tội nghiệp vẫn còn ở lầu trên, và có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra cho cảnh sát Barnes đâu. Về phần Wurmalde, từ những gì mà sinh vật kia vừa nói thì mụ ta có thể đang ở bất cứ đâu trong khi chúng ta lại không có thời gian nhắm mắt nhắm mũi tìm kiếm. Chúng ta vẫn còn phải đối phó với mấy hiệp hội phù thủy, vậy nên hãy bắt đầu với việc quay lại tháp nào. James sẽ phải chóng quay lại ngay thôi cùng những dân làng từ Downham. Chúng ta không thể tự mình đối phó với đám phù thủy. Chúng ta cần dấy lên một đội quân nho nhỏ có tổ chức lớp lang. Thời gian đang cạn dần rồi.”
Thầy Trừ Tà dừng lại cạnh bàn giấy của Nowell. Bàn không bị khóa nên thầy bắt đầu lục lọi các ngăn kéo. Chỉ loáng sau thầy đã lấy ra sợi xích bạc của tôi.
“Đây này anh bạn,” thầy quẳng sợi xích sang tôi. “Chắc chắn chẳng bao lâu nữa thôi thì con sẽ phải cần đến thứ này đấy.”
Thầy trò tôi rời khỏi điền trang Read và khởi bước quay về tháp Malkin dưới cơn mưa như trút, nhưng điều Tibb đã nói lúc nãy mãi quay cuồng trong đầu tôi.
Ướt mèm bẹp nhẹp, thầy trò tôi đi qua đường hầm mà không có sự cố gì; thế rồi, khi chúng tôi vừa định leo lên những bậc thang hình xoắn ốc để lên tháp, thì tôi quay lại Thầy Trừ Tà, lòng những muốn giải tỏa một số điều.
“Thầy có nghĩ những gì Tibb nói là đúng không ạ?” tôi hỏi.
“Con muốn đề cập đến phần nào?” thầy tôi cộc cằn hỏi lại. “Sinh vật ấy thuộc về bóng tối và điều này khiến cho bất cứ thứ gì mà hắn nói ra đều đáng ngờ, ít nhất là thế. Như con đã biết rõ, là bóng tối luôn lừa đảo bất cứ khi nào có lợi cho mình. Hắn nói hắn đang chết, nhưng làm sao ta có thể chắc chắn là vậy được? Đấy là lý do vì sao ta phải hạ sát hắn ngay lúc đấy. Có vẻ là tàn nhẫn thật đấy nhưng đấy là bổn phận của ta. Ta không còn lựa chọn nào cả.”
“Ý con là phần về mẹ con từng là loại giống như mụ Wurmalde ấy – là kẻ bất tử ấy ạ? Vì chị của mẹ là nữ yêu, nên con nghĩ mẹ con cũng thế.”
“Chắc chắn bà ta là thế rồi, anh bạn à. Nhưng làm kẻ bất tử có nghĩa thực sự là gì? Chính thế giới này đây rồi một ngày nào đó cũng sẽ chấm dứt. Có lẽ cả những vì sao tự chúng cũng sẽ tắt đi. Không, ta không tin rằng có bất cứ thứ gì lại mãi mãi trường tồn trên thế giới này cả, và không có thứ gì biết suy nghĩ lại muốn trường tồn như thế. Nhưng những loại nữ yêu lại sống rất lâu. Trong hình dáng con người bọn họ dường như có già đi, nhưng một khi quay lại thành hoang dã thì chúng trở nên trẻ lại. Chúng có thể có rất nhiều cuộc đời trong hình dáng con người và cứ mỗi lần bắt đầu lại thì chúng lại giống như một cô gái trẻ. Một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm ra ý nghĩa điều sinh vật kia đã nói. Biết đâu hắn lại nói láo. Mà cũng có thể là không. Như mẹ con đã nói, những lời đáp nằm trong mấy chiếc rương kia, và một ngày nào đấy, nếu mọi chuyện suôn sẻ, con sẽ có thể có cơ hội được đường hoàng xem qua chúng.”
“Thế nhưng còn việc Quỷ Vương sẽ bước qua cổng thì sao ạ? Mà cổng ấy là gì mới được chứ?”
“Là một kiểu cổng vô hình ấy mà. Một điểm yếu giữa thế giới này và những nơi mà các giống vật như Quỷ Vương trú ngụ ấy. Dùng đến tà thuật, các phù thủy sẽ cố mở cổng ấy ra để Quỷ Vương đi qua. Chúng ta chỉ cần phải nỗ lực hết sức để ngăn chặn điều ấy,” Thầy Trừ Tà đáp, lời thầy vang dội trên từng bậc cấp. “Chúng ta cần phải phá bỏng lễ sabbath trong Lệ Hội Mùa và ngừng nghi thức lễ lại. Dĩ nhiên, việc này nói nghe dễ hơn là làm. Nhưng, thậm chí nếu chúng ta có thất bại, thì mẹ con cũng đã tạo ra chốn dự phòng. Đấy là lý do vì sao bà ấy để lại căn phòng đấy cho con”
“Nhưng liệu rồi con sẽ có đủ thời gian quay về đấy nếu Quỷ Vương đã được ra lệnh săn đuổi truy sát con không? Đường về nhà xa lắm...”
“Những thứ được thả vào trong thế giới này thường cần có thời gian để tập trung ý nghĩ và tích lũy sức mạnh. Con có nhớ tên Quỷ Độc ở Priestown đã phải mất phương hướng một thời gian như thế nào chứ? Một khi được thả tự do vào trong thế giới rộng lớn hơn, thoạt đầu hắn bị yếu sức đi và từ từ mới mạnh dần lên. Hừ, ta nghĩ cái thứ được gọi là ‘Quỷ Vương’ ấy có thể cũng gặp phải vấn đề tương tự. Con sẽ có được chút thời gian – bao nhiêu thì không thể nói trước được. Nhưng nếu ta có ra lệnh, thì con phải quay về nhanh nhanh hết mức có thể để náu mình vào trong căn phòng ấy của con đấy nhé.”
“Có một chuyện khác Tibb nói đến vẫn còn làm con băn khoăn ạ,” tôi nói. “Điều hắn đã nói khi con gặp hắn lần đầu tiên. Hắn nói rằng mẹ con đang hát một bài hát chăn dê và con nằm ngay trung tâm bài hát ấy. Như thế có thể nghĩa là gì mới được chứ?”
“Lẽ ra con đã phải tự mình nghĩ ra rồi chứ anh bạn. Trong ngôn ngữ của mẹ con, từ ‘tragos’ có nghĩa là dê. Và ‘oide’ có nghĩa là bài ngợi ca hay là một câu chuyện. Thế cho nên một bài hát chăn dê có nghĩa là một tấn thảm kịch. Đấy là nguồn gốc mà chúng ta có được từ đấy. Và nếu con đang ở trong trung tâm của thảm kịch ấy, Tibb đang nói là cuộc đời của con sẽ rất bi thảm – sẽ phí hoài và thất bại thê lương. Nhưng tốt nhất ta nên nhìn vào mặt tươi sáng của vấn đề mà đừng tin vào những thứ ấy. Mỗi ngày chúng ta đều đưa ra quyết định giúp hình thành nên cuộc đời chúng ta. Ta vẫn chưa thể chấp nhận được ý tưởng rằng mọi chuyện có thể được định trước. Dù cho thế lực bóng tối có trở nên hùng mạnh đến thế nào đi nữa, chúng ta phải tin rằng, bằng cách nào đó, chúng ta sẽ đánh thắng được nó. Này con, hãy nhìn lên trên kia đi! Con trông thấy gì nào?”
“Những bậc thang dẫn lên phần trên của tháp...”
“Phải đấy anh bạn, những bậc thang – rất nhiều bậc! Nhưng chúng ta sẽ trèo lên chúng, phải không nào? Như đa phần xương cốt của ta đang mệt mỏi thế này đây, chúng ta vẫn phải theo lên từng bậc một cho đến khi lên tới tầng trên nơi có ánh sáng chờ đón. Ý nghĩa cuộc đời là như vậy đấy. Vậy nên thôi nào! Hãy bắt tay vào thôi!”
Nói đoạn, Thầy Trừ Tà dẫn đầu bước lên những bậc thang hình xoắn ốc và tôi theo sát gót thầy. Đi lên trên về phía ánh sáng.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương