Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Như Những Con Mèo Uyển Chuyển
i! Tom! Là em à? Phải thật em đấy không?” Ellie khóc lên, nước mắt túa ra lã chã trên mặt.
“Đừng lo lắng, Ellie,” tôi bảo chị. “Em sẽ sớm đưa chị ra khỏi đây và chị sẽ lên đường quay về nhà thôi...”
“Tom ơi, chị ước gì chuyện dễ dàng như thế,” Ellie đáp, cơn nức nở làm vai chị run bần bật trong khi nước mắt chảy thành dòng xuống miệng. Nhưng tôi đã quay đi và vẫy tay ra hiệu cho Alice bước lên mấy bậc cấp.
Alice thoăn thoắt leo lên, đẩy Mab đi trước và không chút chần chừ đẩy cửa buồng giam ra. Khi tôi bước vào, dùng nến chiếu sáng khắp buồng giam, Mary ù chạy về phía mẹ, mẹ con bé dang tay nhấc bổng con bé lên. Ellie tròn mắt nhìn tôi tràn trề hy vọng, nhưng rồi ngập ngừng lùi lại khi Alice và Mab bước vào ngay sau tôi.
Sau đó tôi nhìn thấy Jack. Trong buồng giam không có giường, chỉ có một đống rơm bẩn thỉu trong góc phòng, và anh trai tôi đang nằm trên ấy. Hai mắt anh mở thao láo và hình như anh đang trừng trừng nhìn lên trần nhà. Không chớp.
“Jack! Jack ơi!” tôi vừa kêu lên vừa đi đến chỗ anh nằm. “Anh khỏe không Jack?”
Nhưng dĩ nhiên là anh ấy không khỏe rồi, tôi biết điều này ngay khi nhìn thấy anh. Jack không hề phản ứng chút nào khi tôi lên tiếng. Thân thể anh nằm trong buồng giam này nhưng trí óc anh chắc chắn đang ở nơi nào đó khác.
“Jack không trả lời đâu. Anh ấy không nhận ra chị hay Mary gì cả,” Ellie bảo. “Thậm chí anh ấy phải chật vật lắm mới nuốt được, tất cả những gì chị có thể làm là thấm ướt môi anh ấy thôi. Kể từ dạo bọn chị rời khỏi nông trại Jack đã như thế này rồi...”
Giọng Ellie lả đi khi một lần nữa bao cảm xúc lấn át chị, còn tôi chỉ biết đứng nhìn chị mà bất lực. Tôi cảm thấy mình nên an ủi chị bằng cách nào đấy, nhưng Ellie là vợ của anh trai tôi và tôi chỉ mới ôm chị vài lần: lần đầu tiên là tại tiệc ăn mừng ngay sau khi anh chị kết hôn; lần thứ hai là khi tôi rời khỏi nhà ngay sau lúc Ellie hoảng kinh vì vụ mụ phù thủy Mẹ Malkin viếng thăm. Từ thời khắc ấy giữa chúng tôi có điều gì đấy đã thay đổi. Tôi nhớ đến những lời lẽ tạm biệt của chị khi Ellie nhắc nhở tôi đừng bao giờ ghé qua thăm nông trại vào lúc trời tối.
Em có thể mang điều xấu xa nào đó đến cùng em, còn anh chị lại không dám để bất cứ chuyện gì xảy đến với gia đình mình.
Và điều ấy đã thành sự thật. Nỗi sợ hãi lớn nhất của Ellie đã thành hiện thực. Đám phù thủy ở Pendle đã càn quét nông trại vì mấy chiếc rương mà mẹ để lại cho tôi.
Chính Alice là người đã thực hiện điều mà lẽ ra tôi phải làm. Tay vẫn đang túm chặt lấy Mab, cô gái đến gần Ellie và nhẹ nhàng vỗ về vai chị. “Giờ thì ổn rồi ạ,” Alice dịu dàng nói. “Như Tom đã nói ấy. Bọn em sẽ mang chị ra khỏi đây. Rồi chị sẽ sớm trở về nhà thôi, đừng sợ gì chị nhé.”
Nhưng Ellie đột ngột né người đi. “Tránh xa mẹ con tao ra!” chị thét lên, mặt méo xệch vì giận dữ. “Mày là đứa khơi mào mọi chuyện! Tránh xa ra, con nhãi phù thủy độc ác! Mày nghĩ là tao quay về nhà được sao? Bọn tao sẽ không bao giờ được an toàn ở nơi ấy nữa. Làm sao tao có thể đem con tao quay về đấy chứ? Giờ thì bọn chúng đã biết gia đình tao ở đâu! Chúng có thể tìm đến nhà tao bất cứ khi nào chúng muốn!”
Alice trông buồn lắm nhưng không đáp lại; cô chỉ bước lùi về bên cạnh tôi. “Đem Jack trở xuống mấy bậc cấp đó không dễ đâu Tom, nhưng ta nên thử sớm chừng nào tốt chừng nấy.”
Tôi liếc quanh buồng giam. Quang cảnh trong này thật thê thảm, ẩm ướt lạnh lẽo, bên vách tường kia đang nhỏ xuống thứ nước nhầy nhầy. Trông không đến nỗi dễ sợ như bức tranh mà mụ Wurmalde đã họa ra, nhưng bị bắt khỏi chốn an toàn trong nông trại nhà mình và bị đem đến đây thì quả là kinh khủng lắm. Tuy nhiên có thứ gì đó còn khủng khiếp hơn đã làm tổn hại đến Jack.
Có phải là vì anh đã bước vào phòng mẹ chăng? Mẹ từng cảnh báo cho tôi căn phòng đó nguy hiểm đến mức nào. Thậm chí cả Thầy Trừ Tà cũng không thể đi vào trong đấy mà không suy suyển. Và đâu chỉ có thế: Jack đã sao lại chìa khóa của tôi – bằng không thì anh đã không thể mở cánh cửa khi bọn phù thủy ra lệnh. Có phải anh cũng đang trả giá cho chuyện này theo một cách nào đấy? Nhưng chắc hẳn mẹ sẽ không muốn Jack khổ sở thế này phải không?
“Cậu có làm được gì để giúp Jack không?” tôi hỏi Alice. Cô ấy rất giỏi pha chế dược thảo và luôn mang theo bên mình một túi nhỏ chứa một số loại thảo dược.
Alice nhìn tôi nghi ngại. “Tớ có mang vài thứ – nhưng sẽ không thể đun sôi lên nên công hiệu chưa được một nửa. Mà tớ cũng chưa chắc là có tác dụng hay không. Nhất là nếu anh ấy bị căn phòng của mẹ cậu làm tổn thương...”
“Dù sao chị cũng không muốn con nhỏ này đụng vào Jack đâu,” Ellie vừa bảo vừa nhìn Alice, vẻ kinh tởm. “Tom này, hãy cứ giữ cho nó tránh xa anh trai em ra. Ít nhất em có thể làm được chừng ấy!”
“Alice giúp được mà. Thật đấy,” tôi thuyết phục Ellie. “Mẹ tin tưởng bạn ấy lắm...”
Mab chậc lưỡi như thể cô ả nghi ngờ về khả năng của Alice nhưng tôi phớt lờ, còn Alice thì chỉ quắc mắt lên nhìn lại Mab. Rồi Alice lấy túi da nhỏ chứa thảo được trong túi áo ra. “Có chút nước nào không?” cô hỏi Ellie.
Thoạt tiên tôi ngỡ Ellie sẽ không trả lời nhưng rồi chừng như chị ấy hiểu ra lý lẽ. “Có một cái bát nhỏ trên sàn đằng kia kìa nhưng trong ấy chỉ có chút nước hiếm hoi thôi.”
“Coi chừng con này!” Alice bảo tôi, hất đầu về phía Mab, Mab chỉ nhún vai. Mà cô ta có thể đi đâu cơ chứ? Leo lên kia đụng phải lũ Malkin chăng? Hay là leo ngược xuống mấy đường hầm? Một mình trong bóng tối thì Mab chẳng có chút cơ may nào và cô ta biết rõ là thế.
Alice bước sang bên chỗ bát nước, gỡ túi lấy ra chút ít lá thảo dược, nhúng chúng vào nước, giữ rịt đấy cho chúng ngấm hết nước. Tôi nghe thấy tiếng đạn đại bác nã vào ngọn tháp thêm lần nữa trước khi Alice đi đến chỗ Jack, mở miệng anh ấy ra và nhét số lá thảo dược vào.
“Anh ấy nghẹn mất thôi!” Ellie la lên.
Alice lắc đầu. “Giờ chúng vừa nhỏ lại mềm nữa nên không gây nghẹn đâu. Sẽ tan trong miệng anh ấy ngay thôi. Em không nghĩ là sẽ giúp ích gì nhiều nhưng em đã cố hết sức rồi. Nến sẽ sớm lụi đi và khi ấy chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Tôi nhìn sang mẩu nến đang chập chờn. Còn cháy sáng được hơn vài phút nữa là cao tay. “Tụi mình phải thử mang Jack đi. Cậu nắm đằng chân đi Alice,” tôi đề nghị, đi vòng sang thử cầm tay anh ấy mà nhấc lên.
Nhưng tôi quá lạc quan về ngọn nến rồi. Đúng lúc ấy, nến phụt tắt.
Trong buồng giam tối om om, chẳng ai cục cựa hay nói năng gì trong một đỗi. Rồi bé Mary bật gào lên khóc và tôi nghe thấy Ellie thì thầm với con bé.
“Vẫn chưa hết hy vọng đâu,” tôi lên tiếng. “Em có thể nhìn khá rõ trong bóng tối. Nên em sẽ cùng Alice đi trước để mang Jack xuống, như em nói rồi ấy. Sẽ khó khăn đây, nhưng bọn em làm được.”
“Có lý đấy,” Alice đồng tình. “Ta bắt tay vào ngay nào. Phí phạm thêm thời gian chẳng ích gì đâu.”
Tôi cố ra giọng cho có vẻ tự tin nhưng những bậc cấp kia rất dốc, cạnh đấy là khoảng giếng trời sâu hoắm. Dù chúng tôi có an toàn leo xuống thì thủy ác vong kia vẫn đang canh giữ đường hầm và việc đưa được Jack toàn mạng vượt qua nó cũng sẽ rất gian nan. Làm thế vẫn hay hơn là ngồi đây chờ lũ Malkin xuống cắt cổ hết tất cả bọn tôi, nhưng hy vọng là mong manh lắm.
Khi ấy, trong bóng tối, Mab chợt thốt lên. Nãy giờ tôi quên bẵng mất cô ta. “Đừng,” Mab bảo. “Chúng ta chỉ cần đợi thôi. Mấy tay pháo thủ sẽ sớm chọc thủng tường thành, bọn Malkin sẽ lao xuống những bậc cấp kia mà đào tẩu qua lối đường hầm. Một khi bọn chúng đi rồi, chúng ta có thể lên trên, thoát ra ngoài qua lỗ hổng do đạn bắn vào tường.”
Trong một chập tôi không trả lời Mab, nhưng rồi tóc tai sau gáy tôi dựng đứng cả lên. Có phải Mab đã trông thấy trước chuyện này? Có phải đấy là cách cô ta dự tính để đem số rương kia ra khỏi tháp? Bằng cách đi qua những bức tường thành bị bắn thủng? Dù sự thật có thế nào đi nữa, những gì Mab vừa nói đều có lý. Nửa đầu ý tưởng của cô ta có thể có hiệu quả đấy, nhưng tôi không biết làm cách nào Mab lại hy vọng tránh được đám quân lính và khuân mấy chiếc rương ra ngoài. Và nếu chúng tôi đi lên mấy bậc cấp kia, tôi sẽ đi đời tại lâu đài Caster, nơi tôi bị treo cổ vì một tội mà mình không hề gây ra.
“Có lẽ tốt hơn là chúng ta đi xuống theo bọn Malkin khi bọn chúng đào tẩu,” tôi đề nghị.
“Tin tớ đi!” Mab bảo. “Tiến lên trên sẽ an toàn hơn là bị mắc kẹt trong đường hầm với bọn Malkin ấy. Chúng ta sẽ đưa gia đình cậu đến nơi an toàn còn tớ sẽ có mấy chiếc rương, thế thì ai cũng đạt được mục đích cả.”
Càng nghĩ tôi càng thấy kế hoạch của Mab dường như hay hơn. Ellie, Jack và Mary chắc chắn sẽ an toàn khi ở trong tay quân lính hơn là trong tay đám phù thủy. Ngài Nowell từng bảo là tất cả những ai bị bắt trong tháp này đều sẽ bị đưa tới Caster xét xử. Nhưng nhất định bọn họ sẽ nhận ra ngay Jack cùng gia đình chỉ là nạn nhân thôi. Nếu cần thiết thì có thể gọi hàng xóm của chúng tôi, bác Wilkinson, đến để làm chứng. Bác ấy đã chứng kiến mọi việc cơ mà.
Còn với Alice thì chắc không được dễ dàng đến thế. Cô là dân vùng Pendle và có huyết thống Malkin. Alice sẽ có nguy cơ là thành viên duy nhất trong gia đình ấy bị đưa ra xét xử. Còn về phần tôi, tôi biết điều gì đang chờ đón mình. Tôi cũng sẽ phải đi đến Caster, bị buộc tội đã sát hại cha Stocks đáng thương. Nghĩ đến viễn cảnh ấy tim tôi chùng hẳn xuống. Chẳng có ai làm chứng cho tôi, còn ngài Nowell thì sẽ tin vào bất cứ điều gì mà mụ Wurmalde bảo.
Nhưng ít ra bên quân đội tịch thu những chiếc rương, chứ không phải là đám phù thủy, và gia đình tôi sẽ được tự do quay về nhà. Còn đối với tôi, tôi cố không nghĩ đến tương lai xa xôi gì sau đấy.
Mary lại khóc ré lên và Ellie cố vỗ về con bé, nhưng trong cảnh tối tăm thế này thì khó khăn vô cùng, khi mà nỗi sợ hãi ngập tràn trong không khí ẩm thấp.
“Em nghĩ Mab nói phải đấy chị Ellie,” tôi cố làm ra giọng lạc quan. “Ngọn tháp này đang bị quân lính tấn công. Ngài chánh án trong vùng đã điều họ đến để giải cứu anh chị khỏi tay bọn Malkin. Ý tưởng của Mab có thể có tác dụng. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn thôi.”
Cứ một chập, pháo đại bác lại nã vào tháp. Không ai nói năng gì trong bóng tối nhưng thỉnh thoảng Jack có rên khe khẽ. Một lúc sau, con bé nín khóc và chỉ thút tha thút thít đôi chút.
“Chúng ta đang phí thời gian đấy,” Alice nóng nảy lên tiếng. “Ta đi xuống ngay đi nào, quay trở lại đường hầm thôi, trước khi bọn Malkin đến.”
“Ngu ngốc!” Mab quạc lại. “Trong bóng tối ư? Mang theo Jack rồi còn phải lo cho bé con kia ư? Ừ phải, mày nói thì hay rồi – thủy ác vong kia sẽ không săn đuổi mày. Nghe này, tao đã bảo với mày là tao bói trước chuyện này rồi cơ mà. Lũ nhà Deane chúng mày có bao giờ lắng nghe người khác không thế? Tao trông thấy hết rồi. Chúng ta sẽ an toàn lên trên kia và tao sẽ lấy được mấy chiếc rương.”
Alice khịt mũi chế nhạo nhưng chẳng buồn cãi cọ tiếp. Cả hai chúng tôi đều biết, dù có xảy ra chuyện gì, Mab sẽ không lấy được số rương ấy.
Chắc cũng phải nửa tiếng sau súng đạn mới ngừng bắn phá. Trước khi tôi kịp đưa ra nhận định này thì Mab đã lên tiếng.
“Bây giờ bọn họ đang tiến qua tường thành. Mọi việc diễn tiến y như lời tớ bảo. Chẳng bao lâu nữa bọn Malkin sẽ chạy xuống mấy bậc cấp kia. Nếu bọn chúng vào trong này, chúng ta sẽ phải chiến đấu để sống sót...”
Lẽ ra tôi đã không đề cập đến điều này vì nghĩ đến mối lo sợ mà Ellie dành cho chồng và con gái. Nhưng Mab đã nói thẳng tuột. Một vài kẻ trong tộc Malkin có thể sẽ được phái đi giết tù nhân. Nếu là thế, tôi thắc mắc chúng sẽ phái đi bao nhiêu mạng. Ít ra thì chúng tôi có yếu tố bất ngờ làm lợi thế. Trong buồng giam này chúng tôi có nhiều người hơn chúng tưởng.
“Mab nói phải,” tôi bảo. “Alice này, khóa cửa buồng giam từ bên trong đi. Làm thế sẽ bảo toàn yếu tố bất ngờ.”
Alice bực bội rít qua kẽ răng khi tôi ủng hộ ý Mab, nhưng chập sau tôi nghe thấy cô xoay khóa trong ổ và tôi siết chặt trượng. Tức thì sau đấy, từ đâu đó bên ngoài buồng giam, tôi nghe có tiếng cửa mở ra, theo sau là những giọng nói thì thào văng vẳng. Rồi tôi nghe được tiếng bước chân trên nền đá. Kẻ nào đấy đang đi xuống đây – không chỉ một người: mà là nhiều người. Văng vẳng giọng nói chuyện, tiếng ủng nặng nề và âm thanh giày mũi nhọn vang lộc cộc khắp giếng trời.
Chẳng ai trong buồng giam nói lời nào. Tất cả chúng tôi đều hiểu rõ tình thế nguy hiểm trước mắt. Có phải bọn chúng quay trở vào đây vì Jack, Ellie và Mary, hay chúng chỉ đang bỏ chạy? Chống lại từng ấy người thì chúng tôi không có cơ hội nào đâu, nhưng mặc dù tình hình có vẻ tuyệt vọng là thế, tôi cũng sẽ không đầu hàng khi chưa chiến đấu hết mình.
Tiếng bước chân vọng đến gần hơn, và loáng sau, qua những chấn song cửa sập, tôi nhác thấy ánh nến và bóng đầu người lố nhố tứ phía đi ngang cửa buồng giam khi đám phù thủy cùng những kẻ ủng hộ đang trên đường tẩu thoát. Tôi nghe thấy bọn chúng xuống đến bậc thang cuối cùng và bắt đầu trèo qua cửa sập, có lẽ khoảng một tá hoặc hơn. Bỗng dưng xung quanh thật im lặng, tôi thật không dám hy vọng bọn chúng đã đi khuất. Có lẽ trong cơn cuống cuồng bọn chúng đã quên bẵng đám tù nhân của mình rồi chăng?
“Chốc nữa hai đứa trong đám bọn chúng sẽ quay lại đây,” Mab thì thào. “Ta cần phải sẵn sàng!”
Đúng lúc ấy tôi nghe thấy một giọng phụ nữ từ xa vọng lại. Tôi không thể nghe rõ từng lời nhưng giọng điệu thì không lẫn vào đâu được, giọng nói lạnh lùng chất chứa sự tàn ác. Tim tôi chùng xuống khi có kẻ bắt đầu leo về phía chúng tôi, đi ngược lại lối chúng vừa đi qua.
Khi chúng tiến đến chỗ cửa, gần sát bên tôi, trong buồng giam tối om, ai đó bỗng hít hà ầm ĩ. “Hai tên, chỉ chừng ấy thôi,” Alice lên tiếng, cô là người vừa đánh hơi để xác nhận lại điều Mab tiên đoán.
Để đáp lại, giọng của Mab xuyên qua bóng tối. “Ừ thì hai,” cô ta bảo, “và một trong hai tên là một gã đàn ông. Tao sẽ xử tên này...”
Hai loạt tiếng bước chân tiến đến gần hơn: tiếng lộc cộc của giày mũi nhọn và tiếng thình thịch của đôi ủng nặng nề. Chìa khóa tra vào ổ và từ bên ngoài chấn song mụ đàn bà lên tiếng.
“Chừa đứa nhỏ lại cho ta,” mụ ta nói. “Nó là của ta...”
Cửa vừa mở ra, tôi giương trượng lên, sẵn sàng bảo vệ Ellie và gia đình chị. Tay phải gã đàn ông đang cầm đèn lồng và tay trái là con dao găm – loại dao có lưỡi dài độc ác. Đứng sóng vai bên hắn là một mụ phù thủy có khuôn miệng mỏng dính khắc nghiệt và đôi mắt như hai chiếc cúc đen được khâu méo xẹo lên trán.
Bọn chúng chẳng có thời gian để nhận biết điều bất ngờ. Chẳng có thời gian để hít lấy một hơi. Trước khi chúng kịp phản ứng, thậm chí trước cả khi tôi tiến được tới một bước, thì Mab và Alice đã lao đến tấn công. Hai cô gái đâm bổ đến như hai con mèo uyển chuyển, móng vuốt vươn thẳng ra, phóng đến chỗ hai con chim đang nhặt sâu bỗng chợt giật mình. Nhưng đấy không phải là chim và chúng chẳng bay được. Chúng thối lui và đột nhiên biến mất khỏi mấy bậc cấp, thét tướng lên khi chúng rơi xuống. Âm thanh bọn chúng đập xuống mặt đất dưới kia khiến tôi rùng mình.
Ngọn đèn lồng bị đánh rơi ngoài lối cửa và nến trong đèn vẫn còn đang cháy. Mab nhặt đèn lên, giơ lên soi mấy bậc cấp, nhìn xuống giếng trời.
“Giờ thì có chút ánh sáng rồi đây,” cô ta bảo. “Như thế mọi việc sẽ dễ dàng hơn.”
Khi quay lại nhìn chúng tôi, Mab đang mỉm cười, hai mắt hiểm độc. “Giờ thì bọn chúng không còn là mối lo ngại nữa. Chẳng có gì dễ chịu hơn là chứng kiến một kẻ trong tộc Malkin tiêu đời,” cô ta vừa nói vừa liếc sang Alice. “Đến lúc leo lên mấy bậc cấp rồi đấy...”
Ngược lại với Mab, tôi trông thấy Alice đang run rẩy, cô khoanh tay ôm chặt bụng như thể sắp nôn.
Từ trên cao kia vọng xuống một tiếng động mới, tiếng kim loại mài xiết kẽo kẹt.
“Giờ thì đám quân lính đang tiến vào,” Mab nói. “Nhất định đấy là âm thanh của chiếc cầu kéo đang được hạ xuống. Đến lúc đi lên rồi đấy Tom...”
“Tớ vẫn đề nghị là chúng ta nên đi xuống theo bọn Malkin,” Alice cương quyết.
“Không đâu Alice. Chúng ta sẽ đi lên. Tớ cảm thấy đấy là việc nên làm,” tôi bảo cô.
“Sao cậu cứ về phe nó vậy Tom? Tại sao cứ để cho con ả giật dây cậu hoài thế?” Alice phản đối.
“Thôi nào Alice! Tớ chẳng về phe ai cả. Tớ đang tin tưởng vào trực giác của mình như thầy tớ thường hay bảo. Nào, giúp tớ nào,” tôi năn nỉ. “Giúp tớ mang Jack đi lên mấy bậc cấp kia...”
Một đỗi lâu tôi ngỡ Alice sẽ không đáp lại, nhưng rồi cô ấy cũng vào lại buồng giam để giúp tôi. Khi cô cúi xuống vực Jack dậy, tôi trông thấy hai bàn tay cô run rẩy.
“Cầm trượng giùm em đi Ellie,” tôi vừa nói vừa chìa thanh trượng về phía chị. “Có thể chốc nữa em phải cần đến nó đấy.”
Ellie trông sợ sệt và hẳn là đang choáng váng lắm, đầu óc chị đang quay cuồng với những gì vừa xảy đến. Nhưng dù vẫn đang ẵm con, Ellie cũng nhận lấy thanh trượng của tôi, nắm chặt trượng bằng tay trái. Tôi nhấc Jack lên từ đằng vai còn Alice thì nắm hai chân. Jack nặng trịch, nhấc anh lên đã khổ sở rồi chứ đừng nói đến việc mang anh lên mấy bậc cấp. Chúng tôi trầy trật chật vật, Ellie theo sát phía sau. Thật là nặng đến gãy cả lưng và cứ chừng hai mươi bậc cấp là chúng tôi phải dừng lại lấy sức. Mab càng lúc càng đi lên xa hơn, ánh sáng từ ngọn đèn lồng mỗi lúc một yếu dần.
“Mab!” Tôi gọi với lên. “Đi chậm lại nào. Chúng tôi không theo kịp!”
Mab phớt lờ chúng tôi, chẳng buồn quay lại nhìn. Tôi sợ cô ta sẽ lên thẳng tầng trên, bỏ mặc chúng tôi lại trong bóng tối trên mấy bậc cấp hẹp nguy hiểm này. Nhưng những mối lo của tôi chẳng thành hiện thực. Lũ phù thủy đã khóa cửa sập lại sau khi bỏ đi, chắc chắn hy vọng là trì hoãn những người đuổi theo chúng. Mab đang ngồi dưới cửa sập, mặt mày nhăn nhó, chờ Alice dùng chìa khóa của tôi mở cửa ra. Tuy nhiên, Mab vẫn là người đầu tiên leo qua cửa còn chúng tôi theo sau nhanh hết sức có thể. Chỉ đến khi chúng tôi kéo Jack lên, nhẹ nhàng đặt anh xuống sàn rồi, tôi mới có thời gian nhìn quanh mình.
Chúng tôi đang ở trong một căn phòng dài, trần thấp; trong một góc phòng là từng bị từng bị khoai tây chất đống đến tận trần nhà, bên cạnh đấy là một ụ củ cải. Trên một đống khác, đống này là cà rốt, là những đùi thịt heo muối treo lủng lẳng bằng những cái móc to tướng trên trần nhà. Căn phòng sáng sủa nên chúng tôi không cần đến đèn nữa. Một chút ánh sáng ban ngày rọi vào đầu kia căn phòng, Mab đang đứng đấy, lưng xoay lại. Tôi bước đến chỗ cô ta, Alice sánh vai tôi.
Mab đang đứng trước một cánh cửa để mở. Cô ta đang mải nhìn vào thứ gì đấy trên sàn nhà. Thứ đã bị bỏ lại trong nhà kho này.
Là ba chiếc rương lớn mà lũ phù thủy đã đánh cắp của tôi. Cuối cùng thì Mab cũng đến được chỗ ba chiếc rương – nhưng cô ta vẫn chưa có chìa khóa.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương