I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Thủy Ác Vong
ếu kẻ canh gác cho đường hầm này vừa ẩm ướt vừa có mùi chết chóc, thì chắc hẳn đấy là một “thủy ác vong” và trong đường hầm chắc chắn có nước. Tôi đã được đọc về loài thủy ác vong trong cuốn Ngụ ngôn về thú vật của Thầy Trừ Tà: chúng rất hiếm gặp trong Hạt này nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Chúng do phù thủy tạo thành, bằng cách sử dụng tà thuật trói buộc linh hồn của một thủy thủ chết đuối vào thân xác anh ta. Thân xác ấy không thối rữa đi mà lại trương phình ra và trở nên mạnh kinh khiếp. Loài thủy ác vong thường bị mù, hai mắt bị cá rỉa hết, nhưng lại có thính giác tinh nhạy và có thể định vị được nạn nhân ở trên bờ khi chúng vẫn còn chìm mình dưới nước.
Lúc tôi định đi theo Mab, Alice khoa tay, ra hiệu cho tôi đứng lại để cô đi lên trước. Tôi khẳng định Alice đang dự tính gì đấy nhưng tôi không biết là gì. Vậy nên tôi để cô đi trước, lòng chỉ hy vọng là Alice biết mình đang làm gì.
Chúng tôi đi mãi chừng như muôn đời muôn kiếp, nhưng cuối cùng cũng bắt đầu bước chậm dần rồi dừng lại hẳn.
“Không thích nơi này,” Mab gọi với ra sau. “Trước mặt có nước kìa. Mùi kinh lắm. Trông chẳng an toàn chút nào...”
Tôi len mình lên đứng cạnh Alice để chúng tôi có thể nhìn qua vai Mab. Tôi cứ ngỡ mình sẽ trông thấy nước chảy xiết chứ – có lẽ là một dòng suối hay con sông ngầm mà Mab không băng qua được. Nhưng thay vào đấy đường hầm mở rộng ra, tạo thành một động hình bầu dục, trong đấy có một hồ nước nhỏ. Mặt nước mấp mé đến thành động, nhưng bên phía tay trái lại có một lối mòn bùn sình hèm hẹp, thoai thoải xuôi xuống mép nước. Trông rất là trơn trợt.
Hồ nước này làm tôi lo lắng. Nước đục ngầu, màu của bùn, mặt nước lăn tăn gợn sóng; như là cảnh bạn hay thấy khi mặt nước bị gió xao động. Nhưng chúng tôi hiện đang ở trong lòng đất và bầu không khí đang tĩnh lặng phăng phắc. Tôi cũng có cảm giác là hồ nước này còn rất sâu nữa. Liệu có thứ kinh tởm nào đấy đang lẩn khuất dưới mặt nước kia không? Tôi nhớ đến thứ mà Mab đã đánh hơi ra – “thứ gì đấy vừa ẩm ướt vừa mang mùi chết chóc.” Là một thủy ác vong như tôi từng hoài nghi chăng?
“Này Mab, chúng ta không có cả đêm đâu,” Alice vui vẻ nói lớn. “Tao cũng không thích thú gì cái cảnh này nên chúng ta băng qua nơi này sớm chừng nào tốt chừng nấy.”
Với vẻ mặt khá lo lắng bồn chồn, Mab chuyển cây nến đen sang tay phải rồi bước ra lối mòn bùn sình. Mới đi được một hai bước thì hai chân trần của cô ả bắt đầu trượt lên trượt xuống. Mab sém chút mất thăng bằng nên phải giơ tay trái chống vào tường để đứng vững lại. Ngọn nến chấp chới, chỉ chút nữa thôi là tắt ngúm.
“Từ từ nào!” Alice bảo, vẻ chế nhạo chất chứa trong giọng. “Rơi xuống dưới kia không hay ho gì đâu. Mày cần có một đôi giày tốt tốt vào. Tao thì tao không thích cái cảm giác đống bùn bấy nhầy ấy giữa mấy ngón chân mình đâu. Bùn sẽ làm chân mày thối không chịu được!”
Mab quay lại nhìn chúng tôi và một lần nữa môi cô ta cong cớn lên vì tức tối. Cô ả sắp sửa chửi bới Alice ra trò thì một việc xảy ra khiến tim tôi thót lên đến họng.
Nhanh hơn cả chớp mắt, một bàn tay to lớn, xám ngoét, trương phình không chút máu, từ dưới nước chọc thẳng lên tóm lấy cổ chân phải Mab. Tức thì cô ta hụt chân, rú lên như con heo con, ngã nghiêng xuống bùn, nửa thân dưới rơi tõm xuống nước. Cô ta bắt đầu thét lên kinh hoàng, và trong khi tôi đứng trơ ra quan sát, Mab từ từ trượt sâu hơn xuống hồ. Alice đang đứng chắn giữa tôi với Mab, bằng không tôi đã chìa trượng ra cho Mab nắm lấy. Nếu cứ để thứ thủy ác vong ấy bắt lấy cô ta thì thật kinh khủng quá.
Mab vẫn cố giữ cây nến nhưng hai tay cô ta đang quơ quào tứ phía và có vẻ như ngọn nến sẽ bị dụi xuống nước bất cứ lúc nào. Nếu nến tắt đi thì cả bọn đều chìm trong bóng tối, không trông thấy mối đe dọa đang trờ đến từ phía nào nữa. Như thể đọc thấu tâm trí tôi, bung người uyển chuyển như một con mèo, Alice nhảy phốc tới trước và giật lấy mẩu nến từ tay Mab, đoạn đứng lùi ra xa mà quan sát Mab từ từ bị kéo xuống.
“Cứu cô ta đi Alice!” tôi gào lên. “Không ai đáng phải chết như thế...”
Alice ngập ngừng do dự, nhưng rồi, nhún vai một cái, cô rướn tới trước, tóm lấy tóc Mab và bắt đầu kéo ngược cô ả lại.
Khi ấy Mab la hét còn lớn tiếng hơn – giờ thì tình hình đã trở thành một trận chiến giằng co đau đớn. Thứ gì đấy dưới mặt nước đang cố kéo Mab mạnh hơn; Alice đang kháng cự và gắng sức giật Mab ngược lên lại. Hẳn là Mab cảm thấy như mình đang bị xé làm hai nửa.
“Cậu lấy gậy mà chọc vào nó đi chứ Tom!” Alice quát lên. “Đâm nó rõ mạnh để nó buông ra đi nào!”
Tôi bước lên lối mòn đầy bùn cạnh Alice và nhắm đầu trượng nhọn về phía mặt nước, chăm chăm tìm mục tiêu. Bấy giờ hồ nước khuấy đảo đầy bùn, những đợt sóng lớn xô vào mép lối mòn, làm tôi chẳng nhìn ra gì sất. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhắm vào một điểm nào đấy ngay dưới nơi có thể là chân Mab. Tôi đâm mạnh xuống hai ba lần gì đấy. Chẳng có biến chuyển gì, còn tôi thì thấy rõ là Alice đang đuối dần: mực nước giờ đây đã gần kề ngang nách Mab.
Tôi cố lại lần nữa. Vẫn vô ích. Thế rồi, sau lần nỗ lực đâm xuống thứ tám hay thứ chín, tôi chạm phải một thứ. Nước hồ cuộn lên rồi bất ngờ Mab được phóng thích và Alice lôi cô ả ngược lên lối mòn.
“Nào Tom, bọn mình chưa xong đâu. Này, cầm lấy nến. Đứng sẵn đấy cùng trượng của cậu phòng khi cái thứ kia quay trở lại!”
Tôi nhận lấy cây nến và giơ lên cao hết sức để nến soi sáng khắp mặt nước đục ngầu. Bên tay trái tôi là thanh trượng thanh hương trà, sẵn sàng đâm xuống thủy ác vong.
Alice đột ngột khóa quặt tay Mab lại, rồi trong khi tay trái cô vẫn còn xoắn lấy tóc Mab, Alice ép Mab quỳ và nhấn đầu cô ta xuống cho đến khi gần chạm vào mặt nước.
“Trả lại cho tao thứ của tao!” Alice gào vào tai trái Mab. “Nhanh lên, không cái thứ dưới kia sẽ vặt đứt mũi mày đấy!”
Mab chống cự lại một hồi, nhưng rồi mặt nước bắt đầu cuộn lên như thể có thứ gì to lớn đang bơi trồi lên mặt nước.
“Lấy đi! Cầm lấy đi!” Mab thét lên, giọng hoảng hốt sợ hãi. “Quanh cổ tao kia kìa!”
Alice thôi không khóa tay Mab nữa, và dù vẫn còn túm lấy tóc Mab, cô dùng tay còn lại giật lấy vật dưới viền cổ áo Mab. Là một đoạn dây. Alice dùng răng cắn đứt lìa, lôi ra khỏi cổ Mab và chìa cho tôi.
“Đốt nó đi!” Alice quát lớn.
Khi giơ nến đến dưới vật ấy, tôi trông thấy đoạn dây thắt quanh một lọn tóc; là lọn tóc của Alice đã khiến cô bị Mab áp chế. Ngọn nến châm vào đoạn dây khiến nó cháy phừng lên thành một tiếng phụt. Một mùi tóc cháy thoang thoảng bốc lên rồi Alice để cho phần cháy thành tro ấy rơi xuống nước.
Xong xuôi, Alice lôi Mab đứng lên, túm chặt tay cô ả và đẩy đi dọc theo lối mòn về phía bên kia hồ. Tôi thận trọng bước theo, cố gắng để không sẩy chân, mắt chăm chú dõi theo mặt nước. Trong lúc tôi quan sát, một thứ to tướng nổi lên bề mặt. Trong bóng tối, gần với bức vách bên kia, một cái đầu khổng lồ trồi lên, tóc tai trên đỉnh đầu bện vào nhau rối nùi nhưng hai bên đầu lại bù xù xơ xác. Gương mặt trắng nhợt sưng phù, mắt là hai hốc đen ngòm trống hoác, và khi trồi lên khỏi mặt nước, cái mũi đánh hơi ầm ĩ như một con chó săn đang lùng sục con mồi.
Nhưng một đỗi sau chúng tôi đã an toàn đi đến đầu kia đường hầm và mối hiểm họa trước mắt đã qua đi. Mab trông ướt lướt thướt, quần áo lấm lem, toàn bộ vẻ tự tin trước kia biến mất. Nhưng kể từ lúc chúng tôi đến Pendle, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Alice trông vui vẻ hơn bây giờ.
“Bọn mình cần phải cảm ơn Maggie Quá Cố vì chuyện này!” Alice nhìn tôi cười rạng rỡ và bảo. “Bà ấy đã nói thầm cho tớ điều tớ cần biết. Đấy là một thủy ác vong, đánh hơi ra nó cũng dễ thôi. Luôn canh gác lối mòn ấy. Bọn họ đã huấn luyện nó rất kỹ. Nó sẽ không đụng vào bất kỳ ai mang dòng máu Malkin. Dù mang họ Deane nhưng tớ có nửa dòng máu Malkin. Ấy là lý do vì sao tớ bảo cậu đi tụt lại sau đấy Tom. Con ả Mab này đây mới là kẻ dễ gặp nguy hiểm nhất.”
“Bị gạt chẳng dễ chịu gì đâu!” Mab lên tiếng. “Tuy nhiên, tao cũng không có gì phải phàn nàn cho lắm. Miễn là tao lấy được mấy chiếc rương.”
“Còn tao lấy lại được lọn tóc nên tao cũng không than phiền gì,” Alice cười khẩy đáp lời. “Và nếu mày muốn số rương đó, trước hết bọn tao phải tìm ra gia đình Tom bình an vô sự. Cho nên không giở trò nữa đấy nhé – nếu mày biết điều gì là tốt cho mày!”
“Tao sẽ không gạt Tom,” Mab đáp. “Cậu ấy vừa cứu mạng tao bằng việc đâm vào thủy ác vong cơ mà. Tao sẽ không vội quên điều này.”
“Ứ ừ, cậu ấy vừa cứu mạng tao,” Alice nhại lại. “Tao cũng cứu mày mà mày có để ý đâu,” rồi cô lại thô bạo túm lấy tóc Mab và đẩy cô ta tiến vào đường hầm.
Tôi thấy tội nghiệp Mab. Hình như đâu cần thiết phải đối xử với cô ta tàn nhẫn như vậy, và tôi nói thế với Alice.
Alice chần chừ thả tóc Mab ra, chực đáp trả lại tôi thì cả hai chúng tôi đều bị mất tập trung. Đi được chừng ba mươi bước, chúng tôi bắt gặp một cánh cửa gỗ gắn vào vách đá. Có vẻ như chúng tôi đã đến lối vào tháp Malkin.
Cửa có then cài cùng một ổ khóa bên dưới then. Tôi đưa nến cho Alice cầm, cô kéo Mab nép qua một bên trong khi tôi từ tốn nhấc then cài lên, cố gắng không gây ra tiếng động. Nhưng khi tôi kéo ra thì cửa lại không chịu mở. Nó đã bị khóa – mặc dù cũng chẳng hề chi khi ông Andrew, anh trai của Thầy Trừ Tà, là thợ sửa khóa. Alice dùng răng giữ ngang mẩu nến để đưa chiếc chìa khóa đặc biệt ra. Tôi nhận lấy, tra vào lỗ khóa, xoay chìa và thỏa lòng khi cảm nhận được ổ khóa bật mở.
“Sẵn sàng chứ?” tôi vừa thì thầm vừa đưa chiếc chìa lại cho Alice.
Cô gật đầu.
“Mà hai người làm ơn đừng có bắng nhắng nhau nữa nhé. Xin hai người giữ im lặng cho đến khi tôi tìm ra gia đình tôi và tất cả chúng ta thoát khỏi nơi này đã,” tôi nói.
“Và tớ lấy được mấy chiếc rương nữa,” Mab thêm vào – nhưng Alice và tôi lờ đi, tôi lại nhấc then cài lên, chầm chậm đẩy cửa ra.
Bên trong tối như hũ nút nhưng lại nồng nặc mùi thối rữa hôi rình khiến tôi nhợn nhạo. Không gian đặc quánh mùi tử khí.
Alice chun mũi kinh tởm và mang nến vào trong cánh cửa đã mở. Phía trước chúng tôi là một lối đi với hai bên là hai dãy cửa buồng giam. Mỗi buồng giam đều có một cửa sập giám sát làm từ những song sắt cao tầm đầu người. Xa xa kia là nơi trông như một căn phòng rộng hơn nhiều mà chẳng có cửa vào. Gia đình tôi có đang ở trong một trong những buồng giam này không?
“Cậu coi chừng Mab nhé,” tôi bảo Alice. “Đưa nến cho tớ để tớ kiểm tra từng buồng giam...”
Tôi dí sát nến vào chấn song trên cửa buồng giam đầu tiên. Có vẻ trong này không có ai. Buồng giam thứ hai có người, một bộ hài cốt vận áo sơ mi sờn mòn cùng quần thụng rách te tua phủ đầy mạng nhện, hai tay hai chân bị xích vào tường. Tù nhân này đã chết như thế nào nhỉ? Có phải ông ta bị bỏ cho chết đói không? Đột nhiên tôi thấy ớn lạnh, và trong khi tôi quan sát, một cột ánh sáng hẹp xuất hiện bên trên bộ xương rồi một gương mặt thống khổ bắt đầu tích tụ lại trên ấy.
Gương mặt nhăn nhó cố cất lên lời, nhưng thay vì phát ra tiếng nói, thì tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng rên rỉ đớn đau. Tù nhân này đã chết nhưng lại không biết điều ấy nên vẫn bị mắc kẹt trong buồng giam này, vẫn đang đau đớn khổ sở như ông ta phải chịu trong mấy ngày cuối đời. Tôi rõ là muốn giúp lắm nhưng có những việc khác cấp bách hơn nhiều. Mà còn có bao nhiêu hồn ma dưới này cần giúp đỡ nữa chứ? Có khi phải mất hàng giờ liền để nói chuyện với từng linh hồn đau khổ nhằm thuyết phục họ chịu đi qua thế giới bên kia.
Tôi dùng nến kiểm tra từng buồng giam một. Dường như đã lâu rồi chẳng có buồng nào được sử dụng. Tổng cộng có mười sáu buồng cả thảy, bảy buồng trong số ấy có chưa xương cốt. Khi đi đến cuối lối đi, tôi dỏng tai lên nghe ngóng. Tôi chỉ nghe ra tiếng nước nhỏ giọt văng vẳng, thế là tôi quay lại ra hiệu cho Alice tiến tới. Tôi chờ cho đến khi Alice mang Mab đến đứng sóng vai với mình rồi mới bồn chồn bước vào căn phòng ở cuối lối đi. Ánh nến không rọi tới mọi góc tối trong không gian rộng lớn này. Nước từ những phiến đá bên trên nhỏ xuống, không khí có cảm giác âm u lạnh lẽo.
Thoạt nhìn nơi này trông không có người ở. Đây là một căn phòng quây tròn rộng rãi, từ đấy tỏa ra một lối đi khác, giống hệt như lối tôi vừa xem qua. Thêm vào đó, những bậc thang bằng đá uốn mình dẫn lên trên quanh bức vách của căn phòng đến một cửa sập trên trần, cửa này sẽ dẫn lối lên tầng trên. Năm chiếc cột hình trụ to tướng chống đỡ cho trần nhà, từng cột một đều tua tủa vòng cùm cùng xiềng xích. Tôi cũng để ý thấy một lò than đầy tro lạnh cùng một chiếc bàn gỗ nặng trịch chứa đủ loại kìm kẹp cùng nhiều dụng cụ khác.
“Đây là nơi bọn họ tra tấn kẻ thù đây,” Alice lên tiếng, giọng cô dội vang trong bầu không khí tĩnh lặng. Đoạn Alice nhổ toẹt xuống nền đá. “Được sinh ra trong gia đình thế này chẳng hay ho gì sất...”
“Phải rồi,” Mab nói. “Có lẽ Tom nên chọn bạn cẩn thận hơn. Này Tom, nếu cậu muốn chọn phù thủy làm bạn, thì vẫn còn những gia đình phù thủy khác tốt đẹp hơn để chọn đấy.”
“Tao không phải là phù thủy,” Alice đáp lời, đồng thời kéo tóc Mab thật mạnh khiến cô ta phải ré toáng.
“Thôi đi nào,” tôi rít lên. “Hai người muốn bọn chúng biết chúng ta đang ở đây hử?”
Hai cô gái trông ngượng ngập và ngừng cãi cọ. Tôi nhìn quanh, rùng mình khi nghĩ đến những chuyện hẳn đã diễn ra trong căn phòng này; sống lưng tôi ớn lạnh từng đợt. Có rất nhiều kẻ đã chết từng chịu đau đớn vẫn còn mắc kẹt tại nơi này.
Nhưng trước hết còn phải lục soát lối đi kia. Tôi đã nhìn vào mười sáu buồng giam nhưng tôi phải lục soát tất tần tật; gia đình tôi có thể đang bị giam trong số những buồng này. Từ những gì tận mắt chứng kiến trong hầm ngục, giờ đây tôi lo sợ đến điều tồi tệ nhất. Nhưng tôi nhất định phải biết.
“Tớ cần kiểm tra từng buồng một,” tôi bảo Alice. “Cũng phải mất một đỗi đấy nhưng là cần thiết...”
Alice gật đầu. “Dĩ nhiên rồi Tom. Nhưng vì chỉ có một ngọn nến thôi nên chúng ta phải sát cánh bên nhau.”
Alice chưa kịp dứt lời thì từ trên kia vọng xuống một tiếng cười hô hố – là giọng đàn ông, khản đặc thô thiển, tiếp theo đấy là giọng phụ nữ vui vẻ ré lên một tràng rồi kết lại thành tiếng khùng khục. Chúng tôi chết lặng. Có vẻ như âm thanh ấy ở ngay bên trên cửa sập kia thôi. Có phải bọn Malkin đang đi xuống hầm ngục không nhỉ?
Nhưng thật kinh ngạc làm sao Mab lại phá tan sự im lặng căng thẳng của chúng tôi, thậm chí còn không buồn nói nhỏ tiếng. “Đừng lo. Bọn chúng không xuống đây đâu, không phải lúc này đâu – hứa đấy. Tớ đã bói trước rồi. Cậu đang phí phạm thời gian đấy Tom. Chúng ta sẽ tìm ra gia đình cậu ở trên kia.” Mab khoát tay chỉ lên trên.
“Tại sao bọn tao phải nghe theo mày chứ?” Alice rít lên. “Chiêm với chả bói! Mày có bói ra thủy ác vong ấy đâu nào?”
Tôi chỉ bỏ ngoài tai lời bắng nhắng giữa hai cô gái. Alice đã bảo tôi Mab luôn giữ lời. Có thể Mab nói đúng, nhưng tôi phải tự mình trông thấy và hình như chắc chắn là bọn phù thủy đang ở trên kia. Thế là, với trái tim trĩu nặng, tôi bắt đầu cuộc rà soát lối đi thứ hai theo trình tự, lòng vẫn canh cánh rằng cửa sập trên kia có thể bật mở bất cứ lúc nào và bọn Malkin sẽ nhào xuống đây mà tóm cổ chúng tôi.
Nhiều buồng giam chứa đầy xương, ngoại trừ thi thoảng có một hai con chuột cống, dường như dưới này chẳng có sự sống. Sau khi rà soát tôi nhẹ cả người, nhưng rồi tôi đưa mắt nhìn lên mấy bậc cấp, thắc mắc không biết tầng tiếp theo là gì đây.
Alice liếc qua cây nến, đoạn buồn bã nhìn tôi, lắc lắc đầu. “Tom này, tớ không muốn nói ra điều này đâu nhưng vẫn cần phải nói thôi. Sẽ không dễ để tẩu thoát trở ra qua đường hầm trong bóng tối phải không? Cậu sẽ gặp nguy hiểm khi vượt qua thủy ác vong ấy. Vậy nên bọn mình cần chóng rời đi trước khi nến tắt.”
Alice nói phải. Cây nến đã cháy thấp tè. Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ bị nhấn chìm vào bóng tối. Nhưng tôi chưa thể cứ thế mà đi được.
“Tớ chỉ muốn kiểm tra tầng trên kia. Nhìn nhoắng một cái rồi bọn mình sẽ đi.”
“Thế thì nhanh lên Tom,” Alice bảo. “Đôi khi tù nhân bị giam giữ trên kia để tra khảo. Nếu không tra khảo được gì, họ sẽ bị mang xuống đây để bị tra tấn rồi bỏ thí đấy cho mục rữa.”
“Lẽ ra cậu phải lục soát trên ấy khi tớ bảo cậu kìa,” Mab nói. “Như thế chúng ta đã không phí phạm quá nhiều thời gian đến vậy.”
Lại bỏ ngoài tai lời cô ta, tôi bắt đầu bước về phía những bậc cấp. Alice đi theo, tay vẫn túm chặt Mab, mặc dù cô đã thôi không túm tóc mà chỉ đang giữ chặt tay Mab. Lên đến đầu bậc thang, tôi với tay thử đẩy cửa sập. Cửa không bị khóa nhưng tôi vẫn phải hít một hơi sâu trước khi bắt đầu nâng cánh cửa lên thật chậm, lắng tai chăm chú nghe ngóng để bắt lấy bất cứ tín hiệu nguy hiểm nào. Lỡ đám phù thủy đang nằm dài ra đấy chờ đợi thì sao nhỉ? Lỡ khi cửa sập mở ra bọn chúng tóm lấy tôi ngay thì thế nào?
Chỉ đến khi cánh cửa mở toang hết cỡ thì tôi mới thò đầu lên trên, chầm chậm giơ nến lên để soi sáng vùng bóng tối. Dường như nơi đây vắng bóng sự sống. Thậm chí không một con chuột nào chạy ngang qua sàn đá ẩm rịt. Phần bên trong tòa tháp nhô lên phía trên tôi, là một hình ống rỗng ruột có những bậc cấp hẹp xoay theo hình xoắn ốc ngược chiều kim đồng hồ tựa vào vách đá uốn quanh. Ở mỗi khoảng cắt ngang là một cửa buồng giam bằng gỗ. Không khí ẩm thấp, trên tường là những mảng những vệt chất nhầy màu xanh lục; nước từ trên kia nhỏ xuống đang bắn tung tóe trên nền đá phía bên trái tôi. Ngay cả khu vực tháp bên trên tôi vẫn có thể còn là phần chìm dưới đất. Tôi leo qua cửa sập, di chuyển đến phía những bậc cấp, đưa tay ngoắc Alice đi theo.
“Kiên nhẫn với tớ một chút nhé Alice. Tớ sẽ làm nhanh hết sức có thể. Tớ sẽ chỉ chạy ù lên kiểm qua từng cửa thôi. Nếu không có gia đình tớ trong đấy, chúng ta sẽ quay trở ra khi vẫn còn có thể...”
“Bọn mình đã đến tận đây rồi,” Alice nói, giọng cô vang dội vào không gian mênh mông bên trên. “Thôi thì cứ làm cho trót. Mà kia cũng là những buồng giam cuối cùng rồi. Tầng tiếp theo là phần trên mặt đất – là nơi sinh sống và cất giữ lương thực dự trữ của bọn chúng. Cậu đi kiểm tra đi. Tớ sẽ ở đây canh chừng Mab.”
Nhưng trước khi tôi kịp di chuyển thì bỗng có tiếng đâm sầm xa xa, tiếp theo sau là tiếng ầm ầm trầm thấp dường như khiến các bức vách lẫn nền đá dưới chân tôi rúng động.
“Nghe như đám lính lại đang nã pháo vào tháp,” Alice nói.
“Đã bắn rồi ư?” tôi hỏi lại, ngạc nhiên khi thấy quân lính tiếp tục công việc của họ sớm thế.
“Bắt đầu ngay khi bình minh ló dạng,” Mab bảo. “Sớm hơn chúng ta mong muốn một chút. Lẽ ra chúng ta có thêm chút thời gian rồi, nhưng là lỗi của cậu đấy Tom. Nếu cậu để tớ lấy máu bọn chúng thì hẳn chúng phải ngủ đến mãi sau nữa cơ.”
“Đừng để ý đến cô ta, Tom ạ,” Alice nói. “Chỉ được mỗi cái mồm, nhỉ? Cậu lên trên ấy kiểm qua đi. Chúng ta ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt!”
Tôi chẳng cần được khích lệ thêm và ngay lập tức cất bước. Nhưng dù là gấp gáp lắm, tôi vẫn không chạy. Các bậc cấp rất hẹp, mà càng lên cao thì giếng trời bên tay trái tôi càng thêm thâm u. Tôi đến buồng giam đầu tiên và chõ mắt nhìn qua chấn song cửa sập. Chẳng có gì. Trước khi tôi chuyển qua buồng thứ hai lại có tiếng ầm ầm va chạm, theo sau là tiếng đì đùng và cơn rung chấn từ trên cao truyền thẳng xuống mấy bậc cấp; khẩu thần công lại nã đạn vào ngọn tháp.
Buồng giam thứ hai cũng trống không, nhưng rồi, đến cánh cửa thứ ba, tôi nghe thấy một âm thanh. Là tiếng trẻ con khóc trong bóng tối. Có thể là bé Mary chăng?
“Ellie! Ellie ơi!” tôi gọi lên. “Phải chị đấy không? Là em, Tom đây...”
Đứa bé nín khóc và ai đó trong buồng giam di chuyển. Có tiếng xống váy sột soạt và tiếng giày băng qua sàn đá về phía cửa buồng giam. Rồi một gương mặt hiện ra sau lưới sắt. Tôi giơ nến lên nhưng trong tích tắc không nhận ra người phụ nữ này. Tóc tai người nọ rối bù, gương mặt quắt queo đau khổ, hai mắt sưng đỏ đẫm nước mắt. Nhưng không nghi ngờ gì nữa. Không một chút nào.
Là chị Ellie.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương