Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Quân Lính Kéo Đến
ần tiếp theo, khi ổ khóa buồng giam được mở ra, cảnh sát Barnes bước vào phòng mang theo một tấm bảng gỗ. Tấm bảng viền kim loại và có hai lỗ tròn trên đấy để tôi thọc tay qua. Tôi từng trông thấy một người đàn ông bị cùm và một dụng cụ tương tự đã được dùng để còng hai cổ tay ông ta lại, giữ rịt ông ta tại chỗ trong khi đám đông quẳng trái cây thối vào ông ta.
“Chìa hai tay ra!” Barnes ra lệnh.
Tôi làm theo, cảnh sát Barnes mở tấm bảng được ghép bằng bản lề ra rồi khép hai nửa miếng bảng ấy lên cổ tay tôi, khóa lại rồi bỏ chìa khóa vào túi quần. Tấm bảng gỗ này nặng trịch, cùm chặt vào cổ tay đến nỗi tôi chẳng có cơ may nào rút tay ra.
“Dám ngo ngoe dù chỉ chút xíu thôi để trốn đi thì mày sẽ bị cùm sắt vào chân luôn. Tao nói có rõ chưa hử?” viên cảnh sát dữ tợn ra lệnh, dí sát mặt anh ta vào mặt tôi.
Tôi đau khổ gật đầu, lòng cảm thấy gần như hết hy vọng.
“Chúng ta sẽ đến gặp ngài Nowell tại tòa tháp. Khi bọn tao công được thành rồi thì mày sẽ được đưa đến Caster để treo cổ cùng lũ còn lại. Mặc dù theo tao thì với tội danh giết hại cha xứ, treo cổ là còn quá nhẹ đấy!”
Barnes túm lấy vai và đẩy tôi ra ngoài hành lang, nơi nãy giờ Cobden đang lẩn khuất đâu đó ngoài tầm nhìn, tay lăm le cây dùi cui nặng trịch. Rõ ràng hắn đang hy vọng là tôi sẽ vùng chạy thoát thân. Hai tên đàn ông dẫn tôi đi qua cửa sau đến chỗ cỗ xe đang đứng chờ. Đám mõ tòa của viên cảnh sát vẫn còn ngồi sau xe, trừng mắt nhìn tôi. Một trong hai tên còn nhổ nước bọt vào ngực áo tôi khi tôi đang chật vật trèo lên xe.
Năm phút sau chúng tôi đã đi qua cổng chính của điền trang Read và thẳng tiến đến Hộc Goldshaw cùng tháp Malkin ngoài xa xa.
Lúc chúng tôi đến tháp Malkin, ngài Nowell không chỉ có một mình. Đi cùng ông ta là năm trăm kỵ binh mặc áo giáp đỏ đại biểu cho Hạt, một màu rực rỡ mà thậm chí trước khi chúng tôi đến được khoảng đất trống, màu ấy đã khiến đám lính nổi bật hiển hiện. Khi cỗ xe tấp tễnh tiến về phía họ, một kỵ binh xuống ngựa và bắt đầu đi quanh tháp, ngắm nghía tòa lâu đài đá như thể đây là thứ nguy nga tráng lệ nhất trên đời.
Cobden đánh xe đến gần đám kỵ binh rồi dừng ngựa lại.
“Đây là chỉ huy trưởng Horrocks,” ngài Nowell vừa bảo với Barnes vừa hất đầu về phía người đàn ông dáng to bè có nước da hồng hào cùng hàm râu quai nón rậm đen thanh gọn.
“Chào ngài Cảnh sát, buổi sáng tốt lành,” Horrocks lên tiếng, đoạn quay sang nhìn tôi. “À, đây là thằng bé ngài Nowell kể cho tôi nghe nãy giờ đó sao?”
“Chính nó,” Barnes đáp. “Một lũ khác giống như nó đang ở trong tòa tháp kia.”
“Đừng sợ hãi,” chỉ huy trưởng Horrocks bảo. “Chúng ta sẽ chóng chọc thủng tường thành kia. Khẩu thần công sẽ được mang đến đây ngay. Đấy là khẩu to nhất trong Hạt này và sẽ giúp công việc hoàn thành chớp nhoáng! Chúng ta sẽ mau chóng buộc lũ vô lại kia nhận tội.”
Nói đoạn, viên chỉ huy trưởng giật giây cương quành ngựa lại, dẫn đầu đám lính chầm chậm đi rào quanh tháp Malkin. Ngài chánh án cùng Barnes đi theo sau.
Những giờ tiếp theo chậm chạp trôi qua. Tôi đang rầu thối ruột và gần như tuyệt vọng. Tôi không cứu được gia đình mình và phải chấp nhận sự thật rằng chắc hẳn gia đình tôi đang bị tra tấn hoặc đã chết trong tòa tháp. Giờ thì đã hết hy vọng rằng Alice sẽ tìm được đến chỗ tôi, và chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ bị dẫn đến Caster cùng với bất cứ kẻ nào sống sót qua trận nã pháo vào tháp. Khi ấy tôi còn có hy vọng nào được xét xử công bằng đâu?
Khoảng giữa trưa, một khẩu thần công to tướng xuất hiện, được một nhóm sáu chú ngựa thồ vạm vỡ kéo đến. Đấy là một nòng súng dài hình trụ đặt trên đế có hai bánh xe gỗ lớn viền kim loại. Khẩu thần công được đặt khá gần cỗ xe của chúng tôi, chẳng bao lâu sau đám lính đã tháo cương cho mấy chú ngựa rồi dẫn chúng ra xa giữa mấy rặng cây. Tiếp sau đấy bọn họ bắt đầu lăng xăng quanh súng, sử dụng tay đòn và bánh răng để nâng họng súng lên mỗi lúc một cao hơn cho đến khi hài lòng. Rồi họ kề vai vào bánh xe, chỉnh vị trí chân súng sao cho nòng súng chĩa thẳng hơn về phía tòa tháp.
Barnes phóng ngựa lại chỗ chúng tôi. “Lôi thằng oắt kia xuống rồi đem cỗ xe đến chỗ mấy con ngựa kia,” anh ta ra lệnh cho Cobden. “Chỉ huy trưởng bảo mấy con ngựa đang ở quá gần. Tiếng súng ồn sẽ khiến chúng lồng lên vì hoảng sợ.”
Hai gã mõ tòa lôi tôi ra và bắt tôi ngồi bệt xuống cỏ trong khi Cobden đánh xe đi theo Barnes đến chỗ đám ngựa.
Chẳng mấy chốc một cỗ xe khác chạy đến, cỗ xe này chất đầy đạn thần công, hai chậu nước lớn cùng một đống túi vải nhỏ chứa thuốc súng. Tất cả pháo thủ, trừ tay sĩ quan chỉ huy, đều cởi tấm giáp màu đỏ ra, bắt tay cẩn thận chất đống đạn dược thành hình kim tự tháp gọn gàng ở hai bên súng. Khi chậu nước đầu tiên được nhấc xuống, tay mõ tòa đứng bên phải tôi nói đùa, “Công việc này gây khát nước quá nhỉ, mấy ông bạn?”
“Cái này là để lau chùi và làm nguội khẩu thần công!” một trong những pháo thủ nói to đáp lại, ném cái nhìn khinh miệt về phía tay mõ tòa. “Đây là khẩu súng bắn đạn nặng tám ký, nên nếu không có nước thì nó sẽ nhanh chóng phát nhiệt và nổ tung. Anh sẽ đâu muốn chuyện này xảy ra phải không nào? Nhất là khi anh đang ngồi quá gần như thế!”
Tay mõ tòa đưa mắt trao đổi với bạn đồng hành. Chẳng ai trong bọn họ trông thoải mái cả.
Đạn đã được chất xuống hết, cỗ xe kia cũng được đưa ra phía rặng cây, và gần như ngay sau đấy Chỉ huy trưởng Horrocks cùng ngài Nowell cưỡi ngựa đến gần, đi về cùng một hướng.
“Nổ súng ngay khi sẵn sàng nhé, Trung sĩ!” Horrocks ra lệnh cho những pháo thủ khi ông ta phóng ngựa ngang qua. “Cứ bắn thoải mái. Nhưng hãy tận dụng cơ hội này để rèn giũa kỹ năng. Ngắm thật chuẩn vào. Rất có khả năng chúng ta sẽ sớm phải đối đầu với kẻ thù còn nguy hiểm hơn nhiều...”
Khi ngài chánh án cùng viên chỉ huy trưởng cưỡi ngựa ra xa khỏi tầm nghe, gã mõ tòa, vẫn chưa chùng lòng qua lần trao đổi ban nãy với tay pháo thủ, chịu không nổi lại cất tiếng hỏi tiếp. “Kẻ thù nguy hiểm ư?” anh ta hỏi. “Ý ông ta là sao thế?”
“Chẳng phải việc của ngươi,” viên trung sĩ vênh váo đáp lại. “Nhưng vì ngươi đã hỏi, thì tin đồn là có cuộc xâm lăng từ phía nam của Hạt. Có thể bọn ta sẽ phải tham dự một trận đánh quan trọng hơn cuộc vây hãm be bé này. Nhưng đừng có hé răng với bất cứ ai, bằng không ta sẽ cắt đầu ngươi rồi quăng xác cho quạ rỉa đấy.” Tay sĩ quan lại quay đi. “Được rồi, các anh em. Lên đạn nào! Hãy chứng tỏ cho ngài chỉ huy thấy chúng ta có thể làm gì!”
Một pháo thủ nhấc một túi vải lên nhét vào họng súng trong khi đồng đội của anh ta dùng một thanh cời dài để nhấn túi thuốc súng vào sâu trong nòng. Một người khác ôm viên đạn đại bác từ chồng đạn gần nhất lên rồi lăn đạn vào trong nòng, sẵn sàng nhả đạn.
Tay trung sĩ lại quay sang phía chúng tôi mà nói với gã mõ tòa bên tay trái tôi, người nãy giờ luôn giữ im lặng. “Có bao giờ nghe một khẩu súng to thế này nã pháo chưa hả?” tay trung sĩ hỏi.
Gã mõ tòa lắc đầu.
“Chà, tiếng súng sẽ lớn đến mức làm thủng cả màng nhĩ nhà ngươi đấy. Ngươi cần che hai tai lại thế này này!” trung sĩ chỉ dẫn, bụm hai tay che hai bên tai. “Nhưng nếu là ngươi, ta sẽ bước lui khoảng chừng trăm bước. Thằng nhóc này sẽ không che tai lại được phải không nào?” Trung sĩ nhìn hai cổ tay tôi, lúc này vẫn còn bị cùm cách xa nhau bằng tấm bảng gỗ.
“Có ồn một tí cũng chẳng hề hấn gì với thằng này đâu. Nhất là ở nơi nó sẽ đi đến đấy. Nó đã sát hại một cha xứ, và sẽ bị treo cổ trước cuối tháng.”
“Thế à, trong trường hợp đó cho nó nếm chút mùi địa ngục cũng không hại gì đâu nhỉ!” viên trung sĩ bảo, trừng mắt nhìn tôi với vẻ kinh tởm ra mặt trong khi anh ta khệnh khạng quay về phía khẩu thần công để ra lệnh nổ súng. Một trong mấy anh lính châm vào dây ngòi bằng sậy lòi ra từ đầu súng rồi ra đứng cách rõ xa cùng đồng đội. Khi ngòi súng cháy xuống thấp hơn, các pháo thủ bịt tai lại, hai gã mõ tòa cũng làm theo.
Tiếng súng đại bác phát nổ nghe như tiếng sấm rền ngay sát bên tôi. Đế súng giật lùi chừng bốn bước và viên đạn phóng vèo lên không trung về phía ngọn tháp, rít lên ầm ầm như nữ thần báo tử. Viên đạn rơi xuống thành hào, làm một cột nước bắn lên tung tóe trong lúc bầy quạ lúc nhúc trên những rặng cây xa xa quang quác chí chóe. Một đám khói lửng lơ trên không trung bên trên khẩu súng, và khi các pháo thủ lại bắt tay vào việc, thì cứ như tôi đang quan sát họ qua một đám sương mù tháng Mười một.
Trước hết họ chỉnh lại góc nâng súng, sau đấy lau chùi bên trong họng súng bằng mấy que gậy và bọt biển mà họ liên tục nhúng vào trong chậu nước. Rốt cuộc rồi họ cũng nổ súng lần nữa. Lần này tiếng sấm rền thậm chí nghe còn lớn hơn, nhưng lạ thay tôi không nghe ra tiếng viên đạn bay vút lên không trung nữa. Cũng chẳng nghe thấy đạn bắn vào tháp Malkin. Nhưng tôi có thấy viên đạn va vào dưới chân tường, làm từng đám từng đám vôi vữa bắn rào rào xuống hào.
Việc này kéo dài đến bao lâu thì tôi không biết. Có một lúc hai gã mõ tòa trò chuyện ngắn gọn với nhau. Tôi thấy môi họ mấp máy nhưng lại chẳng nghe ra được một chữ. Tiếng súng đã làm tôi điếc đặc. Tôi chỉ biết hy vọng tình trạng này không phải là vĩnh viễn. Giờ đây khói súng mù mịt bao quanh chúng tôi còn trong họng tôi là vị hăng hắc cay xè. Khoảng thời gian tạm ngưng giữa hai lần nổ súng mỗi lúc một lâu vì các pháo thủ phải bỏ ra nhiều thời gian dùng bọt biển chùi nòng súng hơn, chẳng nghi ngờ gì nữa, nòng súng đang bắt đầu nóng quá độ.
Rốt cuộc có lẽ hai gã mõ tòa đã thấm mệt vì phải đứng quá gần. Họ lôi tôi đứng lên và dẫn đi lui độ trăm bước, như lời trung sĩ khuyên bảo lúc nãy. Sau đấy tình hình không còn đến nỗi tệ và dần dà, giữa những lần tạm ngưng nổ súng, tôi nhận ra thính lực của mình đang bình thường lại. Tôi nghe thấy tiếng phát súng rít lên bắn vào không trung và tiếng đạn sắt loảng xoảng va vào những phiến đá nơi tháp Malkin. Các tay pháo thủ quả là thạo việc – mỗi phát súng nã vào gần như cùng một điểm trên tường thành, nhưng cho đến phút này tôi vẫn không nhìn ra bằng chứng nào cho thấy bức tường đã bị xuyên thủng. Thế rồi thêm một khoảng lặng khác. Họ đã hết đạn còn chuyến xe mang thêm nguồn đạn mới mãi đến chiều mới tới. Khi ấy, tôi khát quá nên hỏi xin một trong hai gã mõ tòa ngụm nước bọn họ đang tu ừng ực từ vò nước bằng đá mà một trong những anh lính mang đến.
“Phải rồi, cứ tự nhiên mà uống đi thằng nhãi,” gã ta cười phá lên. Đương nhiên tôi không thể nâng cái vò lên được, và khi tôi quỳ xuống gần đến vò nước, định là liếm lấy mấy giọt nước từ cổ vò, thì gã ta chỉ việc dời vò nước ra khỏi tầm với của tôi rồi cảnh cáo tôi phải ngồi ngay ngắn xuống, bằng không gã sẽ thoi cho tôi một cú.
Khi hoàng hôn buông xuống, miệng mồm và họng tôi đã khô cháy. Nowell đã cưỡi ngựa quay về hướng dinh thự Read. Trời tắt nắng khiến công việc trong ngày phải ngưng lại, và, sau khi để lại một pháo thủ trẻ tuổi đứng gác khẩu thần công, những người khác nhóm lửa lên giữa mấy rặng cây và chẳng mấy chốc đã bận rộn nấu nướng cho bữa tối. Chỉ huy trưởng Horrocks cũng đã phóng ngựa đi mất, chắc hẳn là đi tìm một chiếc giường êm ái để nghỉ qua đêm, nhưng đám lính kỵ binh thì phải ở lại để cùng dùng bữa tối.
Hai gã mõ tòa lôi tôi lại phía rặng cây nhưng chúng tôi ngồi cùng Barnes và Cobden, cách đống lửa nấu nướng của đám lính một quãng. Hai gã mõ tòa bắt tay vào nhóm lửa nhưng chẳng có gì để mà nấu cả. Chập sau, một anh lính đi sang hỏi xem chúng tôi có đói không.
“Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu các anh có thể chia sẻ chút ít,” Barnes đáp. “Tôi cứ tưởng đến lúc này mọi chuyện sẽ xong xuôi đâu vào đấy và tôi đã quay về Read ăn tối rồi chứ.”
“Ngọn tháp ấy mất thời gian hơn chúng tôi tưởng,” anh lính đáp lại. “Nhưng anh đừng lo, chúng tôi sắp xong rồi. Nếu nhìn gần anh sẽ trông thấy những đường nứt. Trước trưa mai bọn tôi sẽ chọc thủng nó, khi ấy chúng ta sẽ được thấy vài điều hay ho.”
Chẳng bao lâu sau, Barnes, Cobden và hai gã mõ tòa đã ngồi ngốn ngấu những đĩa tướng thịt thỏ hầm. Nháy mắt với nhau đầy ngụ ý, bọn họ đặt xuống bãi cỏ trước mặt tôi một đĩa.
“Ăn đi thằng nhãi,” Cobden mời mọc, nhưng khi tôi cố quỳ xuống chìa miệng gần đến đĩa thức ăn, chiếc đĩa bị giật đi và thức ăn trên đấy bị quẳng vào đống lửa.
Bọn họ cười phá lên, nghĩ rằng đây là trò đùa hay ho lắm, trong khi tôi ngồi đấy, vừa đói vừa khát, nhìn theo món thịt hầm lèo xèo cháy rụi còn bọn chúng thì ngấu nghiến. Trời mỗi lúc một tối dần và mây đang từ từ dày lên về phía mặt trời lặn. Tôi không có nhiều hy vọng chuồn đi nơi khác vì bọn chúng đã quyết định thay phiên nhau trông chừng tôi, còn đám lính hẳn cũng cắt người đứng gác rồi còn gì.
Nửa giờ sau, Cobden đang ngồi gác trong khi những người khác ngủ say. Barnes ngáy ầm ĩ, miệng mồm há to. Hai tên mõ tòa thì đã thiếp đi ngay lúc duỗi nằm ra bãi cỏ.
Tôi chẳng buồn cố chợp mắt làm gì. Tấm bảng gỗ đang kẹp lấy hai cổ tay tôi thật chặt và bắt đầu làm tôi đau, trong khi đầu óc tôi đang nhộn nhạo với những chuyện vừa xảy đến – những lần giáp mặt với mụ Wurmalde và Tibb cùng thất bại trong việc cứu lấy cha Stocks tội nghiệp. Mà dù sao Cobden cũng có định cho tôi chợp mắt đâu.
“Nếu tao phải thức thì mày cũng thế, thằng nhãi ạ!” hắn ta gầm gừ, đoạn đá vào chân tôi để thể hiện quan điểm.
Ấy thế mà, một chập sau, hình như chính hắn lại khó mà chong mắt lên thức. Hắn ngáp liên hồi rồi đi tới đi lui trước khi bước đến chỗ tôi đá tôi thêm một cú. Thật là một đêm dài khổ sở, nhưng rồi, khoảng chừng một giờ trước lúc bình minh, Cobden ngồi bệt xuống cỏ cùng vẻ đờ đẫn trong mắt; đầu hắn gật xuống rồi ngẩng phắt lên tỉnh lại, cứ mỗi lần như thế, hắn lại quắc mắt nhìn tôi như thể đấy là lỗi của tôi. Trò này lặp đi lặp lại chừng bốn năm lần thì đầu Cobden gục hẳn xuống ngực và hắn ta bắt đầu ngáy khe khẽ.
Tôi nhìn sang bên đống lửa trại của đám quân lính. Bọn họ cách đấy một quãng kha khá nên tôi không chắc lắm, hình như cả đám không ai nhúc nhích. Tôi nhận ra đây là cơ hội cho mình trốn thoát, nhưng tôi cũng chờ thêm vài phút để đảm bảo Cobden đã ngủ say như chết.
Cuối cùng, thật chậm rãi, tôi đứng lên, sợ là mình sẽ gây ra tiếng động khẽ khàng nhất. Nhưng ngay khi đứng dậy, tôi thất vọng tràn trề, vì từ khóe mắt, tôi nhác thấy có gì đấy động đậy trong rặng cây. Dù là cách đấy một quãng nhưng hình như có vật màu trắng hay màu xám đang chấp chới. Thế rồi tôi nhìn thấy một chuyển động khác xeo xéo bên trái đấy một chút. Lần này thì quả quyết rồi nên tôi thụp xuống thật thấp. Tôi đã đúng. Những bóng người đang từ rặng cây phía nam tiến đến chỗ tôi. Có khi nào là thêm nhiều binh lính nữa? Dường như bọn họ đang âm thầm lướt đi như những bóng ma. Gần như là bọn họ đang lềnh bềnh trôi nổi.
Tôi phải thoát đi trước khi bọn họ đến. Tấm bảng gỗ đang cùm chặt cổ tay tôi đây sẽ ảnh hưởng đến sự thăng bằng khiến việc bỏ chạy khó khăn, nhưng như thế không có nghĩa là không thể. Tôi vừa định chộp lấy thời cơ thì lại nhác thấy một chuyển động khác nên quay lại nhìn, để rồi phát hiện ra là mình đã bị bao vây hoàn toàn. Những bóng đen đang đổ về phía chúng tôi từ mọi hướng. Giờ đây bọn chúng đang đến gần hơn, và tôi trông thấy chúng vận váy dài màu trắng, xám hoặc đen – những mụ đàn bà có đôi mắt hoang dại long sòng sọc, đầu tóc rối bù.
Bọn chúng đích thị là phù thủy rồi đấy, nhưng từ hiệp hội nào mới được? Lũ Malkin được cho là đang ở trong tòa tháp kia. Có thể là bọn nhà Deane chăng? Nếu có ánh trăng thì tôi đã có thể nhìn thấy vũ khí của bọn chúng từ trước. Chỉ đến khi chúng di chuyển đến gần đống lửa, tôi mới thấy tay trái mỗi mụ đang cầm một thanh mã tấu dài cùng một món gì đó khác – chưa nhận diện được – bên tay phải.
Bọn chúng đến đây để giết hại chúng tôi trong khi chúng tôi đang ngủ chăng? Nghĩ đến điều kinh khủng ấy, tôi chợt nhận ra mình không thể cứ thế chạy vào rừng cây và bỏ mặc những kẻ bắt giữ mình cho số phận. Bọn này đã đối xử tàn tệ với tôi nhưng không đáng phải chết như thế. Cảnh sát Barnes đâu có làm việc trực tiếp cho mụ Wurmalde và chắc anh ta chỉ nghĩ mình đang thi hành nhiệm vụ thôi. Nếu tôi đánh thức bọn họ dậy, sẽ vẫn còn cơ hội là, trong cơn hỗn loạn, tôi sẽ có đường đào thoát.
Thế là tôi lấy chân huých Cobden. Chẳng thấy phản ứng gì, tôi đá hắn mạnh hơn, nhưng cũng vô ích. Thậm chí ngay cả khi tôi cúi xuống gào tên vào tai hắn, hắn vẫn tiếp tục ngáy đều. Tôi cũng thử với Barnes, mà chỉ phí hoài thêm. Đúng lúc ấy tôi bỗng vỡ lẽ...
Bọn họ đã bị đầu độc! Giống cha Stocks tại dinh thự Read. Một lần nữa, tôi lại không sao vì đã chẳng ăn gì. Hẳn trong món thịt thỏ hầm kia có thứ gì đấy. Thứ này lọt vào trong nồi bằng cách nào thì tôi không biết, nhưng giờ đã quá muộn vì mụ phù thủy gần nhất chỉ còn cách chưa tới mười lăm bước.
Tôi cứng người, chuẩn bị bỏ chạy thục mạng, định là phóng về phía bên phải; có một khoảng giữa mấy hàng cây đang không bị mụ phù thủy nào ngáng lại. Nhưng rồi một giọng nói gọi tên tôi. Tôi nhận ra đó là giọng của Mab Mouldheel.
“Không cần sợ đâu Tom. Không cần phải chạy. Bọn tớ đến để giúp cậu. Bọn tớ đến để thương lượng...”
Tôi quay lại, nhìn thấy Mab đi đến chỗ Cobden đang say ngủ. Cô ta quỳ xuống và hạ mã tấu về phía hắn.
“Đừng!” tôi ngăn lại, lòng hoảng kinh vì chuyện Mab sắp sửa ra tay. Và đến bây giờ tôi mới thấy tay kia cô ả cầm gì. Là một chiếc cốc kim loại nhỏ có cán dài – một chiếc chén lễ để lấy máu. Tộc Mouldheel là phù thủy sử dụng huyết thuật. Bọn chúng đang sắp sửa lấy thứ chúng cần.
“Bọn tớ sẽ không giết chúng đâu, Tom ạ!” Mab vừa nói vừa mỉm cười ác hiểm. “Cậu đừng lo. Bọn tớ chỉ muốn tí huyết của chúng – thế thôi.”
“Không đâu Mab! Chỉ cần làm họ đổ một giọt máu thôi là sẽ không thương lượng gì sất. Không thỏa thuận gì cả...”
Mab do dự rồi kinh ngạc nhìn tôi. “Bọn chúng là gì của cậu hả Tom? Bọn chúng đánh đập cậu, phải không nào? Sau đấy sẽ mang cậu đến Caster và treo cổ cậu lên mà chẳng hề nghĩ lại. Và tên này còn là thuộc hạ của Wurmalde nữa chứ!” nói đoạn Mab nhổ toẹt nước bọt vào Cobden.
“Tôi nói nghiêm túc đấy Mab!” tôi đưa mắt nhìn sang những ả phù thủy khác đang tụm lại lắng nghe. Nhóm thứ hai đang di chuyển mau lẹ về phía trại của đám lính, mã tấu lăm le trên tay. “Có thể tôi sẵn sàng để thỏa thuận đấy, nhưng chỉ cần đổ một giọt máu thôi là tôi sẽ không đồng ý gì cả. Bảo bọn họ thôi đi. Kêu họ ngừng lại đi!”
Mab đứng lên, hai mắt dằn dỗi. Cuối cùng cô ả cũng gật đầu. “Thôi được rồi Tom, vì cậu thôi đấy.” Nghe thế, những ả Mouldheel kia quay lưng khỏi đám quân lính và chậm rãi trở về nhập vào chỗ chúng tôi.
Đến lúc này tôi mới ngộ ra rằng những người đàn ông dưới chân mình rồi cũng sẽ chết vì tác hại của độc dược. Phù thủy rất thạo đầu độc lẫn giải độc, nên biết đâu vẫn còn thời gian để cứu họ.
“Còn việc khác nữa,” tôi bảo Mab. “Cô đã đầu độc những người này bằng món thịt hầm. Đưa thuốc giải cho bọn họ mau trước khi quá muộn...”
Mab lắc đầu. “Bọn tớ bỏ thuốc vào nước chứ không phải món hầm đâu, nhưng thứ ấy sẽ không giết chết bọn chúng,” cô ta đáp. “Bọn tớ chỉ muốn chúng mê ngủ khi bọn tớ lấy máu. Ngày mai cả lũ sẽ thức dậy, đầu váng mắt hoa một chút – có thế thôi. Tớ cần mấy gã này hăng hái can đảm vào sáng mai. Cần bọn chúng làm việc ra trò, làm nổ một lỗ vào cái tháp ấy chứ! Giờ thì đi theo tớ nào Tom. Alice đang chờ ngoài kia đấy.”
“Alice đi cùng cô à?” tôi ngạc nhiên hỏi lại. Mab từng nói giống thế khi cô ta lừa tôi ra khỏi nhà cha Stocks. Khi ấy, cô ta định giết chết Alice.
“Dĩ nhiên rồi Tom. Bọn tớ đã thương lượng với nhau. Có rất nhiều chuyện cần làm trước khi trời sáng đấy – nếu ta muốn cứu gia đình cậu.”
“Họ chết cả rồi Mab ạ,” tôi buồn rầu đáp, hai mắt bắt đầu ngấn nước. “Chúng ta đã quá trễ.”
“Ai bảo thế?”
“Mụ Wurmalde định làm thế nếu tớ không trao chìa khóa cho mụ vào nửa đêm hôm qua.”
“Tom này, đừng tin lời mụ,” Mab bác ngay. “Gia đình cậu vẫn còn sống. Tớ đã trông thấy họ, qua gương ấy. Thú thật họ không ổn mấy đâu, nên chúng ta không được phí phạm thời gian nữa. Nhưng cậu sẽ có cơ hội thứ hai đấy Tom. Tớ đến đây để giúp cơ mà.”
Mab quay đi và dẫn đường băng ngược vào rừng cây. Ngày hôm đấy tôi đã rất suy sụp. Thậm chí còn khó có khả năng tôi có thể tự cứu lấy thân, huống hồ là cứu gia đình mình. Nhưng giờ đây tôi đã tự do và lòng tôi chợt tràn ngập niềm lạc quan tin tưởng mới. Quả thật biết đâu Jack, Ellie và bé Mary vẫn còn sống; có lẽ chúng tôi có thể thương lượng với Mab để cô ta chỉ lối vào địa đạo dẫn đến hầm ngục bên dưới tháp Malkin.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương