I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Tên Trộm Và Kẻ Sát Nhân
lice bước ra đón tôi tại cổng nhà thờ. Khi tiến đến gần, tôi trông thấy nụ cười chào đón trên môi cô dần nhạt đi. Alice đã thấy vẻ mặt tôi và biết là đang có rắc rối.
“Cậu ổn chứ Tom?”
“Thầy Gregory có đây không?” tôi hỏi.
“Không. Tối qua anh James của cậu đến đây và sáng sớm nay hai người họ đã lên đường đi đâu rồi.”
“Để làm gì vậy? Họ có báo khi nào sẽ quay về không?”
“Lão Gregory có bao giờ nói gì nhiều cho tớ biết đâu? Ông ấy trò chuyện với James nhưng luôn bảo đảm sao cho tớ khuất ngoài tầm nghe. Vẫn chưa tin tưởng tớ và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tin tớ cả. Còn về chuyện khi nào về thì ông ấy không có nói. Nhưng tớ chắc là ông ấy sẽ quay về trước lúc trời tối thôi. Chỉ bảo là cậu phải chờ ở đây cho đến khi ông ấy quay lại.”
“Tớ không làm thế được. Cha Stocks đang gặp nguy,” tôi bảo Alice. “Ngay sau khi trời tối, nếu không có cứu viện thì cha sẽ chết mất. Tớ về đây để gọi Thầy Trừ Tà đến giúp nhưng giờ thì tớ phải quay lại đấy xem xem mình có thể làm gì không.”
“Tom, cậu không đi một mình đâu,” Alice nói. “Cậu đi đâu, tớ đi theo đó. Kể cho tớ nghe chuyện gì đi nào...”
Tôi kể lại vắn tắt, chỉ trình bày tình huống chính yếu trong khi chúng tôi nhanh chân đi ngang qua nhà thờ rồi len giữa khu bia mộ hướng về phía ngôi nhà. Alice không ừ hử gì nhiều nhưng cô trông khiếp đảm khi tôi kể đến chi tiết Tibb hút máu cha Stocks. Khi nghe tôi nhắc đến mụ Wurmalde, một vẻ hoang mang loáng qua mặt cô.
Tôi kể xong thì Alice thở dài. “Tình hình chỉ càng thêm tồi tệ hơn. Tớ cũng có chuyện phải kể cho cậu nghe nữa này...”
Lúc ấy chúng tôi đã đi đến chỗ ngôi nhà. “Cậu hẵng kể khi chúng ta đang trên đường đi,” tôi bảo cô. “Chúng ta sẽ vừa đi vừa trò chuyện.”
Không bỏ phí phút nào, tôi vơ lấy cây trượng gỗ thanh hương trà của mình. Chiếc túi hẳn sẽ rất vướng tay vướng chân nên tôi để nó lại nhà, nhưng tôi nhét một lượng lớn muối vào túi quần bên phải và bột sắt vào túi quần bên trái. Thêm vào đấy tôi còn quấn sợi xích bạc quanh eo, dưới lần áo. Lần này tôi cũng bỏ áo choàng lại: ở Pendle này sẽ rất nguy hiểm nếu bạn có dấu hiệu là chân học việc của kẻ trừ tà.
Sau đấy tôi viết một mẩu tin nhắn ngắn gọn để nói cho Thầy Trừ Tà biết chuyện gì đã xảy ra:
Thưa thầy Gregory,
Cha Stocks đang gặp nguy tại điền trang Read. Xin thầy theo con đến đấy càng chóng càng tốt. Đưa cả anh James theo đi ạ. Chúng ta sẽ phải cần đến mọi sự giúp đỡ mà ta có thể có.
Tibb đã uống máu cha Stocks rồi bỏ mặc cha vô lực nằm đấy và suýt mất mạng. Hắn sẽ uống máu lần nữa sau khi trời tối, và nếu con không trở lại đấy để giúp, chắc chắn cha Stocks sẽ chết mất. Thầy hãy cẩn thận với mụ quản gia Wurmalde. Mụ ta là phù thủy, kẻ đang cố hợp nhất ba hiệp hội phù thủy. Mụ ta đến từ Hy Lạp và là cựu thù của mẹ con.
Chân học việc của thầy, Tom
Tái bút: Hình như một số gia nhân của chánh án Nowell đang làm việc cho mụ Wurmalde đấy ạ. Thầy đừng tin ai nhé.
Viết xong, tôi uống cạn một cốc đầy nước và gặm chút pho mát. Tôi mang theo thêm nhiều pho mát nữa cho chuyến đi, và trong vòng hai mươi phút sau khi về đến Downham, tôi lại khởi bước lên đường. Nhưng lần này tôi không chỉ có một mình.
Thoạt đầu chúng tôi bước đi trong im lặng, với vận tốc rất nhanh, Alice xăm xăm đi trước; cô gái ý thức được tình trạng cấp bách là phải quay lại điền trang Read trước khi trời tối. Sau khi đi được một phần ba đoạn đường, tôi bắt đầu cảm thấy rất mệt nhưng vẫn ép mình tiếp tục bước bằng việc tưởng tượng ra Tibb đang bám trên trần nhà, chuẩn bị nhào xuống ngực cha Stocks. Chỉ nghĩ đến điều này thôi đã thấy kinh khủng rồi – tôi cần mang cha ra khỏi điền trang Read trước khi chuyện ấy xảy đến.
Tuy nhiên, chúng tôi thật sự bắt đầu đi chậm lại mà hầu như không ý thức được là thế. Là do Alice. Hiện tại cô đang bước sau tôi một chút, thở khò khè nặng nhọc, dường như đang gặp khó khăn để bắt kịp tôi. Tôi quay lại xem thử có chuyện gì không ổn và phát hiện ra Alice trông tái xanh mỏi mệt.
“Có chuyện gì thế Alice?” tôi dừng bước hỏi cô. “Nhìn cậu không được khỏe...”
Alice sụm gối và bỗng thét lên đau đớn, đoạn túm lấy họng mình và bắt đầu sặc sụa.
“Tớ không thở như thường được,” cô hổn hển. “Giống như có kẻ nào đó bóp nghẹt khí quản của tớ!”
Trong thoáng chốc tôi phát hoảng, không biết mình có thể làm gì để giúp cô, nhưng dần dà hơi thở của Alice trở lại bình thường, cô lả đi ngồi bệt xuống cỏ.
“Là Mab Mouldheel đang giở trò. Con ả lại sử dụng lọn tóc ấy chọc ngoáy tớ. Nó chơi trò này cả ngày nay rồi. Nhưng đừng lo, tớ đang đỡ dần đây. Ta nghỉ chừng mười phút là tớ sẽ khỏe hơn thôi. Với lại, tớ có chuyện này phải kể cho cậu nữa. Chuyện để cậu suy xét xem sao...”
Lòng vẫn còn lo lắng cho cha Stocks, tôi tính đến việc tiếp tục bước đi và bảo Alice hẵng chạy theo tôi khi cô thấy khỏe hơn. Nhưng dường như hiển nhiên rằng mãi đến tối mịt chúng tôi mới đến nơi và bản thân tôi cũng đang mệt, nên tôi tự nhủ nghỉ ngơi mươi phút sẽ không đến nỗi nào. Với lại tôi tò mò quá. Alice có chuyện gì muốn nói thế nhỉ?
Chúng tôi ngồi xuống sườn dốc đầy cỏ, quay lưng về phía ngọn đồi. Tôi vừa đặt mông xuống thì Alice đã lên tiếng.
“Tớ đã nói chuyện với Mab. Con ả muốn tớ nhắn cho cậu...”
“Mab Mouldheel ấy à? Cậu cần gì mà phải nói chuyện với cô ta thế?” tôi hỏi dồn.
“Tớ nào có muốn nói chuyện với nó đâu? Nó tới tìm tớ ấy chứ. Là sáng hôm nay, sau khi Lão Gregory rời khỏi chưa được bao lâu. Tớ nghe thấy ai đó gào gọi tên tớ từ bên kia bờ tường, thế là tớ ra xem. Là Mab. Nó không thể leo sang bên này tường vì ngôi nhà được xây trong khuôn viên nhà thờ. Vùng đất thiêng phải không nhỉ? Mab không thể đặt chân vào đấy. Mà thôi, nó muốn tớ bảo với cậu thế này. Mab muốn giành lấy số rương; đổi lại, nó sẽ hướng dẫn cậu đi vào tháp Malkin và giúp cậu cứu Jack cùng gia đình anh ấy.”
Tôi kinh ngạc nhìn Alice. “Cậu nghĩ cô ta làm thế được à?”
“Ừ, hơn nữa tớ còn nghĩ nó thích cậu đấy. Theo tớ là còn hơn cả thích ấy chứ!”
“Đừng có ngớ ngẩn thế,” tôi nói. “Mab là phù thủy độc. Tớ và cô ta là kẻ thù truyền kiếp.”
“Trước nay bao chuyện kỳ quặc vẫn xảy ra mà,” Alice trêu.
“Mà thôi,” tôi lẹ làng đổi đề tài, “cô ta sẽ đưa tớ vào trong tháp bằng cách nào?”
“Có một đường hầm. Dẫn thẳng đến địa lao.”
“Nhưng Alice này, sao chúng ta lại cần đến Mab? Cậu là người tộc Deane nhưng về phía mẹ cậu thì cũng là người nhà Malkin cơ mà. Chắc cậu biết lối vào đường hầm ấy ở đâu chứ?”
Alice lắc đầu. “Tớ từng vào trong tháp ấy vài lần, nhưng chỉ là phần trên mặt đất thôi. Tớ biết rõ phần này, nhưng chỉ có Anne Malkin, đầu sỏ của hội, là biết lối vào thực sự ở chỗ nào. Đấy là bí mật được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chỉ duy nhất một kẻ đang sống mới được cho biết! Anne Malkin chỉ được phép chỉ lối ấy cho kẻ khác khi toàn thể hiệp hội đang gặp nguy khốn ngặt nghèo và cần bí mật chui vào trong tháp để trốn tránh.”
“Vậy thì sao Mab lại biết? Có phải là chiêu trò lừa đảo gì không? Biết đâu cô ta chỉ giả vờ là mình biết thôi.”
“Không đâu Tom, không phải chiêu trò gì đâu. Cậu còn nhớ cái đêm cậu cứu tớ ra khỏi tay bọn Mouldheel rồi chúng ta chạm trán với lão bà Maggie quá cố trong rừng không? Khi ấy Maggie đang đói máu nên đã lên đường săn đuổi bọn chúng. Vấn đề là, bọn Mouldheel quá đông nên chúng đã trấn áp được bà. Maggie từng là đầu sỏ của hiệp hội nên bà ấy biết lối vào ở đâu. Bọn Mouldheel đã moi được bí mật từ bà ấy. Tớ không biết bằng cách nào, nhưng chắc không dễ chịu gì đâu. Bà bà Maggie của chúng tớ không dễ dàng khai ra như thế, nên hẳn bọn chúng đã phải làm cho bà đau đớn lắm lắm. Mab bảo nó cũng sẽ làm tớ đau nữa nếu tớ không thuyết phục được cậu. Con ả đang giữ món tóc của tớ. Tớ lại đang thấy không khỏe nữa đây này – chắc giờ này con ả lại làm gì với món tóc ấy, để tớ phải biết thân biết phận. Và đấy cũng là một phần trong thỏa thuận. Tớ đề nghị sẽ giao mấy chiếc rương cùng chìa khóa cho Mab còn nó sẽ chỉ cho cậu lối vào đường hầm và giúp cậu giải cứu gia đình. Không chỉ có thế – nó sẽ phải trả lọn tóc lại cho tớ. Lấy được tóc về thì tớ mới có ích hơn cho cậu. Chứ còn lúc này tớ vô dụng thôi. Tớ chỉ còn là cái bóng của chính mình.”
Nghe có vẻ đơn giản. Những gì tôi cần làm là trao mấy chiếc rương ra rồi tôi sẽ có cơ hội cứu Jack, Ellie và bé Mary – có lẽ là trước nửa đêm; trước khi mụ Wurmalde kịp ra tay thực thi lời đe dọa của mụ. Nhưng, xét theo một khía cạnh nào đấy, thì không có gì thay đổi cả.
Quả tình Alice trông không khỏe. Bằng cách nào đó chúng tôi phải giành lại lọn tóc từ tay Mab, nhưng không phải là cách này. Tôi lắc đầu. “Tớ xin lỗi, Alice ạ, nhưng tớ không thể làm thế. Như tớ đã kể rồi đấy, cả mụ Wurmalde cũng bảo mụ sẽ đổi Jack cùng gia đình anh ấy lấy mấy chiếc chìa khóa. Nhưng dù là tớ đưa chìa khóa cho Wurmalde hay Mab thì đều là nhượng lại cho một phù thủy. Làm thế vẫn là tiếp sức cho thế lực bóng tối và đặt toàn Hạt vào vòng nguy hiểm.”
“Nhưng cách này lại hay hơn, đúng không? Cậu có tin mụ Wurmalde được không? Đưa chìa khóa cho mụ ấy thì dễ quá – nhưng lấy gì đảm bảo rằng đổi lại cậu sẽ giúp gia đình mình thoát ra an toàn? Mab Mouldheel tự hào là con ả luôn giữ lời. Khi đã thỏa thuận xong, nó sẽ đích thân dẫn đường cho chúng ta. Nó sẽ hướng dẫn cho chúng ta đi đến hầm ngục vì mấy chiếc rương sẽ ở gần đấy. Nó cũng sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm như chúng ta vậy: nếu bị đám Malkin tóm được sẽ rất kinh khủng, nên Mab cần phải vào trong đấy rồi thoát ra an toàn. Chúng ta sẽ đi theo sát nó suốt cuộc hành trình. Không chỉ có thế – nếu giúp chúng ta, biết đâu con ả sẽ không nhập bọn với tộc Malkin cùng tộc Deane. Chúng ta sẽ vừa ngăn chặn được ba hiệp hội chung sức với nhau để giải thoát cho Quỷ Vương vừa cứu thoát cả gia đình cậu nữa.”
“Nhưng như thế vẫn phải trao cho cô ta mấy chiếc rương. Tớ không thể làm vậy...”
“Hãy để tớ thử thuyết phục Mab xem sao. Xem thử nó có chịu làm vậy để chỉ đổi lấy một chiếc rương hay không. Nếu Mab đồng ý và chịu trả lọn tóc lại cho tớ trước khi chúng ta đi vào đường hầm, vậy thì chúng ta lời quá rồi phải không? Chỉ một chiếc rương thì không hại gì nhiều đâu...”
“Một chiếc thì cũng đã quá đáng lắm rồi. Mẹ tớ muốn tớ sở hữu cả ba chiếc rương ấy và hẳn phải vì một lý do đặc biệt quan trọng. Điều cuối cùng bà muốn là tớ trao mấy chiếc rương ấy vào tay thế lực bóng tối!”
“Không đâu Tom, điều cuối cùng mẹ cậu muốn là để Jack cùng gia đình anh ấy phải chết!”
“Alice ạ, chuyện này tớ không chắc lắm,” tôi buồn rầu bảo. “Dù nghe có đau đớn thế nào đi nữa, nhưng vẫn phải nghĩ cho nhiều người hơn chỉ là người ruột thịt không thôi. Còn cả toàn Hạt này và thế giới bên ngoài Hạt nữa chứ.”
“Thế thì đi mà làm theo cách của cậu đi!” Alice gắt lên. “Để đến được chỗ gia đình cậu bị nhốt, chúng ta sẽ bảo rằng Mab có thể có số rương, nhưng một khi đã vào trong ngọn tháp thì chúng ta quật ngược lại Mab dễ thôi. Bọn Mouldheel ấy đã đánh úp tớ. Mà khi ấy bọn chúng đông lắm. Nếu chỉ là giữa tớ và Mab thì chắc chắn tớ sẽ xử được nó. Hãy cứ xem xem nếu tớ không...”
“Nhưng cô ta đang giữ lọn tóc của cậu, Alice. Chính cậu bảo hiện tại cậu không còn mạnh như trước.”
“Nhưng tớ còn có cậu, phải không nào? Nghe này, một khi chúng ta vào bên trong tháp, hai người bọn mình sẽ khống chế Mab. Rồi bọn mình sẽ giải cứu gia đình cậu trước nửa đêm, và đến lúc đám quân lính công phá được tường thành thì chúng ta sẽ lấy lại mấy chiếc rương.”
Tôi suy nghĩ về kế này trong giây lát, đoạn gật đầu. “Tớ không chắc bọn mình còn có lựa chọn nào khác, nhưng tớ ngờ là liệu một vài anh lính thì có ngang sức với đám Malkin không.”
“Cũng có thể cậu nói phải đấy Tom. Có thể chúng ta cần đến một kế hoạch khác để giành lại mấy chiếc rương ấy, nhưng còn để cứu gia đình cậu thì đây là kế hoạch hay nhất mà chúng mình có.”
“Tớ biết là cậu nói đúng,” tôi bảo, “nhưng tớ cứ thấy thế nào ấy khi phản bội lại Mab như vậy.”
“Mab ấy à? Cậu không thể nghĩ thế được! Hãy ngẫm lại xem cậu đang nói gì kìa. Thế cậu có nghĩ đêm hôm trước cô ta thấy có lỗi khi lên kế hoạch giết hại tớ không? Hoặc là khi cô ta cố biến cậu thành của riêng cô ả, hay là khi cô ả hành hạ tớ suốt ngày bằng món tóc của tớ ấy? Cậu đang mềm lòng rồi Tom, giống y Lão Gregory vậy. Chỉ cần mấy bé xinh xinh mỉm cười với cậu thì não cậu nhũn nhoét cả.”
“Tớ chỉ đang nói không giữ lời là việc không phải. Bố tớ đã dạy tớ thế.”
“Nhưng bố cậu không có ý như thế khi cậu phải đối đầu với phù thủy. Chắc Lão Gregory sẽ không thích kế hoạch của tụi mình, nhưng dạo này mỗi khi chúng ta cần đến ông ấy thì lại chẳng thấy ông ấy đâu. Nếu ông ấy có mặt ở đây, chúng ta sẽ không phải một mình đi giải cứu cha Stocks và gia đình cậu.”
Alice nhắc đến cha Stocks lại khiến tôi nhớ đến mối hiểm nguy to lớn mà cha đang lâm vào cùng nỗi cam go kinh khiếp mà chúng tôi sắp phải đối mặt tại điền trang Read. “Alice này,” tôi nói, “có một chuyện khác nữa làm tớ không hiểu. Thế chính xác thì mụ Wurmalde là ai? Mụ bảo mình là đồng hương của mẹ tớ nhưng mụ lại nói năng như là một kẻ trong hiệp hội phù thủy. Như thể mụ đang nhân danh chúng.”
Alice cau mày. “Trước ngày hôm nay thì thậm chí tên của mụ tớ cũng chưa hề nghe qua...”
“Nhưng mãi đến hai năm trước cậu vẫn còn ở Pendle cơ mà. Mụ Wurmalde làm việc cho Roger Nowell còn lâu hơn thế.”
“Nowell là ngài chánh án. Khó mà có chuyện tớ lai vãng đến gần nhà ông ta. Tớ có ngốc đâu nào? Gia đình tớ cũng chẳng ngu dại. Còn về bà quản gia của ông ta – có ai biết đến bà ta cơ chứ?”
“Ừ thì đúng là mụ ta bí ẩn thật, nhưng này, chúng ta đã trì hoãn khá lâu rồi đấy, ta hãy tiếp tục đi đến điền trang Read nào. Cậu thấy đỡ hơn chút nào chưa, hay là tớ nên đi trước với vận tốc nhanh hơn?”
“Tớ sẽ đi nhanh hết sức có thể. Nếu tớ theo không kịp, tốt nhất là cậu cứ đi trước đi.”
Nhịp bước của chúng tôi không nhanh bằng lúc trước, nhưng quả tình Alice đã cố để theo kịp và chúng tôi thoáng trông thấy điền trang Read khi ánh sáng ban ngày còn được độ hơn một giờ đồng hồ. Nhưng giờ chúng tôi lại có khó khăn – làm cách nào để lọt vào trong ấy mà không bị phát hiện.
Là một sinh vật của bóng tối nên lúc này Tibb chưa phải là mối đe dọa, tuy nhiên vẫn còn có hai rủi ro khác. Mụ Wurmalde không thể đánh hơi ra Alice hay tôi, nhưng biết đâu mụ ta lại trông thấy chúng tôi từ cửa sổ. Còn phải lo đến mấy gia nhân nữa chứ. Vài người có thể không hay biết gì về những việc đang diễn ra sau lưng ngài chánh án, nhưng nếu Cobden đã từ tháp Malkin quay về, rõ ràng hắn có khả năng là một mối nguy hiểm. Tôi không thể chỉ đơn giản là cứ bước qua lối đánh xe rộng thênh thang kia được.
“Tớ nghĩ cơ hội tốt nhất để lọt vào trong đấy mà không bị phát hiện là phải tiến vào từ khu bụi cây phía hông nhà. Tớ có thể dùng chìa khóa của mình để vào nhà qua cửa dành cho thợ thuyền...”
Alice gật đồng đồng tình, thế là chúng tôi đi vòng sang và tiếp cận ngôi nhà từ hướng tây, di chuyển xuyên qua các rặng cây lẫn bụi rậm cho đến khi áp sát hông nhà, cách cửa vào chỉ chừng mười hay hai mươi bước.
“Tới đây thì bọn mình phải hết sức cẩn thận đấy nhé,” tôi bảo Alice. “Tớ nghĩ chắc tốt nhất là tớ nên đi một mình.”
“Không được, Tom. Thế không ổn. Cậu cần có tớ,” Alice đáp, giọng đầy phẫn nộ. “Hai người chúng ta đi cùng nhau thì sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Lần này thì không, Alice. Chuyện này nguy hiểm lắm. Cậu nấp ngoài này, và nếu tớ bị bắt, ít ra tớ còn biết sẽ có ai đấy ở bên ngoài này giúp sức. Cùng lắm cậu có thể đi vào sau tớ.”
“Vậy thì đưa chìa khóa của cậu đây!”
“Tớ cần khóa để mở cửa kia mà...”
“Tất nhiên rồi! Nhưng sau khi mở cửa xong cậu hãy quẳng chìa ra bãi cỏ ấy. Tớ sẽ chạy đến nhặt sau khi cậu đã vào bên trong.”
“Vậy cậu cũng nên cầm luôn cây trượng của tớ đi,” tôi bảo cô. Cha Stocks hẳn sẽ còn rất yếu nên tôi phải đỡ cha đi xuống cầu thang – khi ấy thanh trượng của tôi sẽ vướng víu lắm. Trời vẫn còn sáng nên tôi hy vọng mình không phải đối mặt với Tibb, còn sợi xích bạc cũng đủ để đối phó với mụ Wurmalde. Nếu tung xích tóm mụ ta bị hụt, tôi vẫn còn bột sắt và muối ở đây để chữa cháy.
Alice gật đầu nhưng lại nhăn nhó khi tôi đưa thanh trượng cho cô gái. Cô không thích phải chạm vào gỗ thanh hương trà.
Tôi thận trọng băng qua bãi cỏ mà tiến tới. Tôi dừng ngay trước cánh cửa đóng kín, áp tai vào lớp gỗ. Chẳng nghe thấy gì, thế là tôi tra chìa khóa vào và xoay chầm chậm. Một tiếng cách khẽ khàng vang lên rồi ổ khóa xoay đi. Trước khi mở cửa, tôi giơ cao chìa khóa để Alice trông thấy mình đang làm gì rồi quẳng ngược chiếc chìa về phía dãy bụi rậm. Cú ném trúng đích làm chìa khóa rơi xuống bãi cỏ, cách nơi Alice đang ẩn nấp chưa tới một sải chân. Xong xuôi, tôi cẩn thận đẩy cửa bước vào trong. Khi tôi đóng cửa lại, cửa tự động sập khóa. Tôi chờ đợi, đứng chôn chân tại chỗ ít nhất là cả phút, suốt lúc ấy tôi dỏng tai lên nghe ngóng xem có nguy hiểm gì không.
Sự tĩnh lặng làm tôi an tâm, tôi di chuyển dọc lối hành lang đi đến cầu thang chính. Tôi dừng bước, tháo sợi xích quanh eo mình ra, cuộn xích quanh cổ tay trái, sẵn sàng vung xích. Trời vẫn còn sáng nên tôi chưa nghĩ mình sẽ gặp Tibb, nhưng tôi đã rất sẵn sàng để đương đầu với mụ Wurmalde.
Trong lối sảnh tôi lại dừng lại ngó nghiêng quanh quất. Hình như chẳng có ai nên tôi bắt đầu leo lên cầu thang, dừng phắt lại mỗi khi bậc thang gỗ két lên một tiếng dù là khẽ nhất. Cuối cùng tôi cũng lên tới đầu cầu thang. Chỉ mười bước nữa thôi là tôi sẽ đến được phòng cha Stocks.
Tôi nép lưng lần dọc theo tường, mở cửa phòng rồi bước vào. Rèm cửa đã lại được kéo che kín cửa sổ, trong phòng tối mờ, nhưng tôi có thể nhìn ra hình dáng cha xứ đang nằm trên giường.
“Thưa cha Stocks,” tôi khẽ gọi.
Khi cha không ừ hử gì, tôi đến bên cửa sổ kéo màn cửa ra, để ánh sáng tràn vào trong phòng. Thế nhưng, chưa kịp đi đến nơi, tim tôi đã bắt đầu đập loạn xạ.
Cha Stocks đã chết. Miệng cha há hốc, hai mắt không còn trông thấy gì đang nhìn trừng trừng lên trần nhà. Nhưng không phải vì bị Tibb uống máu. Một cán dao găm đang găm trên ngực cha.
Tôi vừa thấy tức giận vừa kinh hoảng, đầu óc tôi quay cuồng hoang mang. Tôi cứ ngỡ cha sẽ được an toàn cho đến khi trời tối. Lẽ ra tôi không bao giờ được để cha lại một mình. Có phải mụ Wurmalde đã đâm cha không? Máu trên áo lẫn chăn mền có vẻ như là từ vết thương trào ra. Có phải mụ ta đã làm thế này để che giấu việc Tibb hút máu cha? Nhưng làm sao mụ ta lại có thể hy vọng thoát thân với tội hạ sát một cha xứ nhỉ?
Trong lúc tôi đang đứng nhìn trân trối vào xác cha Stocks đáng thương, có kẻ nào đó bước vào trong phòng sau lưng tôi. Tôi nhanh nhẹn quay lại, bất ngờ quá đỗi. Nguy thay, đấy lại là mụ Wurmalde. Mụ ta quắc mắt nhìn tôi trước khi một nụ cười thoáng qua trên mặt mụ. Nhưng tôi đã giấu tay trái ra sau lưng, chuẩn bị sợi xích bạc. Tôi đang bồn chồn lo lắng, đồng thời lại thấy tự tin vô cùng. Tôi nhớ đến kỳ huấn luyện sau cùng với Thầy Trừ Tà, khi tôi tung xích vào cây cột tập luyện một trăm lần mà không trượt lần nào.
Một tích tắc sau hẳn tôi đã vút sợi xích lên rồi quất thẳng về phía mụ phù thủy, nhưng tôi lại ngạc nhiên khi trông thấy một người khác bước vào cửa và đứng sóng vai với mụ Wurmalde, đối mặt với tôi, vầng trán ông ta nhíu lại không vui. Là ngài Nowell, ngài chánh án!
“Một tên trộm và là kẻ sát nhân đang đứng trước mặt người!” mụ Wurmalde reo lên, giọng nói chất chứa vẻ cáo buộc. “Hãy nhìn vào những vết máu trên ngực hắn và thứ hắn đang cầm bên tay trái kia. Bằng bạc đấy, nếu tôi không lầm...”
Tôi nhìn mụ ta chằm chặp, chẳng thể nói được gì, hai từ “tên trộm” và “kẻ sát nhân” xoay mòng mòng trong đầu tôi.
“Mi lấy sợi xích bạc ấy từ đâu thế, thằng nhãi?” ngài Nowell tra vặn.
“Vật này là của cháu,” tôi đáp, băn khoăn không biết mụ Wurmalde đã bảo với ông ta những gì. “Mẹ cháu trao nó cho cháu ạ.”
“Ta tưởng mi xuất thân từ gia đình nông dân cơ mà?” ông ta hỏi, cái nhíu mày lại làm hàng chân mày ông ta nhăn lại. “Nghĩ kỹ lại đi, nhóc con, bởi vì mi cần có lời giải thích thuyết phục hơn. Khó có khả năng vợ một anh nông dân lại sở hữu một món đồ giá trị như thế.”
“Chính xác như những gì tôi đã thưa với ngài, thưa ngài Nowell,” mụ Wurmalde buộc tội. “Tôi nghe thấy tiếng động từ phòng làm việc của ngài nên dù giữa đêm khuya tôi vẫn đi xuống lầu để bắt quả tang hắn. Bằng không thì ngài sẽ mất đi nhiều thứ hơn những gì ngài có đấy. Hắn đã cạy ngăn tủ và định cuỗm đi mớ nữ trang của phu nhân quá cố đáng thương. Hắn bỏ chạy trước khi tôi kịp túm lấy hắn, lao mình vào bóng đêm y hệt một tên trộm và một kẻ sát nhân như hắn vốn là vậy, và khi tôi lên lầu để báo với cha Stocks về những gì đã xảy ra, tôi tìm thấy cha xứ trong tình trạng tội nghiệp như là ngài đang nhìn thấy lúc này – nằm chết ngay trên giường, một con dao cắm sâu vào ngực. Giờ đây, vẫn chưa chịu hài lòng với việc giết người rồi trộm đi sợi xích bạc từ đâu đấy, hắn lại lẻn vào nhà ngài để xem xem còn mó tay được vào thứ gì khác không...”
Tôi thật ngu ngốc biết bao. Tôi chưa từng nghĩ đến khả năng mụ Wurmalde sẽ giết hại cha Stocks rồi đơn giản là đổ vấy cho tôi. Khi tôi mở miệng định phản đối, ngài Nowell tiến tới trước và tóm chặt lấy vai trái tôi rồi giằng sợi xích ra khỏi tay tôi.
“Đừng mất thời gian chối đây chối đẩy nữa!” ông ta bảo tôi, gương mặt tức giận điên người. “Nãy giờ ta và quản gia Wurmalde đã quan sát mi từ mấy cửa sổ. Chúng ta trông thấy mi đi vòng vòng quanh nhà cùng đồng phạm của mi. Người của ta đang lùng soát ngoài khuôn viên ấy – tên đồng phạm sẽ không trốn được đâu xa. Trước cuối tháng mi sẽ bị treo cổ tại Caster!”
Tim tôi chùng hẳn xuống. Lúc này tôi mới nhận ra mụ Wurmalde đã dùng phép mê hoặc lẫn bỏ bùa để khiến ngài Nowell tin tất tần tật những điều mụ ta nói. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính mụ ta đã đột nhập vào ngăn tủ và đánh cắp mớ nữ trang. Nhưng tôi mà buộc tội mụ ta thì chỉ phí thời gian. Tôi cũng không thể tiết lộ hết sự thật vì ngài Nowell không tin vào phép phù thủy.
“Cháu không phải là kẻ cắp, cũng chẳng phải quân sát nhân,” tôi bảo ông ta. “Cháu đến Pendle nhằm theo dấu những tên trộm không những đã đánh cắp mấy chiếc rương của cháu mà thậm chí còn bắt cóc cả gia đình cháu nữa. Đấy là lý do vì sao cháu ở đây...”
“Ồ, đừng lo đến chuyện đấy, nhãi ranh ạ. Ta định sẽ tìm hiểu rốt ráo gốc rễ vấn đề. Dù mi có nói thật chút đỉnh hay toàn bộ câu chuyện của mi toàn là bịa đặt, thì sớm muộn gì chúng ta cũng tìm ra thôi. Những kẻ sống trong tháp Malkin đã cười nhạo pháp luật quá lâu rồi nên lần này ta có kế hoạch đưa chúng ra trước công lý. Ngày mai chúng ta sẽ biết bọn chúng là đồng phạm của mi hay đấy chỉ là một trường hợp trộm cắp đấu đá nhau. Để thuyết phục quân đội đến đây đã mất hẳn một ngày, nhưng ta dự định xích toàn bộ lũ trong tháp ấy đến Caster để tra hỏi, và mi sẽ đi cùng bọn chúng với lính gác có vũ trang! Giờ thì trút hết mọi thứ trong túi mi ra đi! Để xem xem mi còn ăn cắp những gì!”
Tôi không còn cách nào khác là phải tuân theo. Thay vì những món đồ ăn cắp thì chỉ toàn là muối và sắt trút ào ào xuống sàn nhà. Trong một đỗi ngài Nowell trông chả hiểu ra làm sao, làm tôi sợ ông ta rồi sẽ lục soát khắp người mình và tìm thấy mấy chiếc chìa khóa quanh cổ, nhưng mụ Wurmalde đã nhìn ông ta mỉm cười thật quái lạ, khiến mặt ông ta trông đờ đẫn, tiếp sau đấy là một giải pháp mới. Cau có mặt mày, ông ta lôi tôi xuống khu vực dành cho gia nhân và nhốt tôi vào trong buồng giam do viên cảnh sát sử dụng. Đây là căn phòng nhỏ xíu có cửa rất chắc chắn, và không có chiếc chìa khóa đặc biệt ở đây thì tôi sẽ không có hy vọng thoát ra ngoài. Ngài chánh án đang giữ sợi xích của tôi còn Alice thì giữ thanh trượng. Tôi chẳng có gì trong tay để tự vệ.
Về phần Alice, tôi biết là cô đã đánh hơi ra đám người của Nowell và đã rời khỏi khuôn viên này trước khi bọn họ đến gần. Đấy là tin tốt. Tin xấu là rất khó có khả năng tối nay Alice cố lẻn vào trong nhà để giải thoát cho tôi. Làm thế quá nguy hiểm. Và Alice không thể cứu gia đình tôi mà không có tôi. Thời gian đang trôi đi, dần đến thời hạn nửa đêm mà mụ Wurmalde đã đặt ra. Đến lúc ấy nếu tôi không chịu giao chìa khóa thì mụ ấy sẽ trao Jack, Ellie và Mary cho Grimalkin tra tấn. Thật không dám nghĩ đến chuyện ấy.
Nhưng Alice còn tự do, tôi vẫn còn nuôi chút hy vọng được cứu. Nếu không phải là tối nay thì cô gái sẽ làm hết sức mình vào ngày mai – ấy là nếu tôi vẫn còn toàn mạng khi bình minh đến. Mụ Wurmalde có thể sẽ đến thăm tôi giữa đêm để đưa ra yêu cầu cuối cùng. Hay là tệ hơn nữa – mụ có thể phái Tibb đến.
Một lát sau, khi đang nằm trong buồng giam tối đen, tôi nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ. Lập tức tôi đứng phắt dậy và di chuyển đến góc kia căn phòng. Liệu tôi có dám hy vọng chăng? Có thể là Alice không?
Nhưng thật thất vọng và đáng lo làm sao, mụ Wurmalde lại bước vào, mang theo một ngọn nến rồi đóng cửa lại. Tôi nhìn vào chiếc váy tầng tầng lớp lớp của mụ và thắc mắc không biết Tibb đã bước vào buồng giam cùng mụ ta chưa.
“Thoạt nhìn mọi việc có thể ảm đạm đấy nhưng không đến nỗi vô vọng,” mụ ta lên tiếng cùng nụ cười nhạt. “Chuyện sẽ được chỉnh đốn lại cho đúng thôi mà. Cái giá cho tất cả chỉ là chìa khóa cho mấy chiếc rương. Hãy đưa cho ta những gì ta muốn và đến tối ngày mai thì mi có thể đang trên đường về nhà cùng gia đình mi rồi...”
“Phải rồi, và còn bị săn đuổi như một kẻ sát nhân. Giờ thì ta không cách nào quay về nhà được nữa...”
Mụ Wurmalde lắc đầu. “Trong vài ngày nữa Nowell sẽ tiêu đời và toàn quận này sẽ nằm trong tay bọn ta. Vậy nên sẽ chẳng còn ai ở đây buộc tội ngươi đâu. Cứ để mọi việc cho ta lo liệu. Chỉ cần mi đưa cho ta mấy chiếc chìa khóa. Thế thôi.”
Đến phiên tôi mỉm cười. Tính đến giờ phút này thì đây là cơ hội tốt nhất cho mụ ta dùng vũ lực đoạt lấy chìa khóa. Tôi chỉ có một thân một mình và đang nằm trong tay mụ. Việc mụ ta không làm thế khiến tôi tin mụ không thể ra tay. “Đấy chính xác là những gì ta phải làm, đúng không nào?” tôi hỏi. “Ta phải đưa chìa khóacho ngươi. Chứ ngươi không tự đoạt lấy chúng được.”
Mụ Wurmalde bực bội quắc mắt lên. “Còn nhớ những gì ta bảo với mi tối hôm qua chứ?” mụ cảnh cáo. “Nếu mi không làm thế để cứu mạng mi, thì ít ra mi phải làm vì gia đình mi đi nhé. Đưa cho ta chìa khóa, bằng không ba đứa bọn chúng sẽ chết sạch!”
Vào lúc ấy, đâu đó trong căn nhà, đồng hồ bắt đầu điểm chuông. Mụ Wurmalde nhìn tôi chằm chặp cho đến khi tiếng chuông giữa đêm cuối cùng chấm dứt.
“Thế nào hả thằng nhãi? Mi đã có được thời gian mà mi yêu cầu. Giờ thì nói cho ta biết câu trả lời nào!”
“Không,” tôi cương quyết. “Ta sẽ không giao chìa khóa cho ngươi.”
“Vậy thì mi biết hậu quả của quyết định ấy rồi đấy,” mụ Wurmalde dịu dàng nói trước khi rời khỏi buồng giam. Chìa khóa tra vào ổ rồi tôi nghe thấy tiếng mụ ta bỏ đi. Sau đấy chỉ còn lại bóng tối cùng sự tĩnh mịch. Tôi bị bỏ lại một mình cùng các ý nghĩ trong đầu, những ý nghĩ mà chưa khi nào lại bi quan hơn thế.
Quyết định của tôi vừa mới khiến gia đình tôi mất mạng. Nhưng tôi có thể làm gì khác nào? Tôi không thể để những gì trong rương của mẹ rơi vào tay các hiệp hội phù thủy. Thầy Trừ Tà đã dạy tôi rằng trách nhiệm của tôi đối với Hạt phải được đặt lên trên hết thảy.
Mới chỉ khoảng một năm ba tháng kể từ ngày tôi còn vui vẻ làm lụng cùng bố mình trong nông trại. Lúc ấy công việc có vẻ nhàm chán thật, nhưng giờ đây tôi sẽ đánh đổi mọi giá để được quay trở lại thời điểm ấy khi bố còn sống, mẹ còn ở nhà, và anh Jack cùng chị Ellie còn được yên ổn.
Khoảnh khắc ấy, tôi từng ước mong sao mình chưa từng gặp gỡ Thầy Trừ Tà và không bao giờ trở thành chân học việc cho thầy. Tôi ngồi trong buồng giam, nức nở.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương