Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Tibb
ôi quay về phòng và đóng cửa lại. Tôi vô cùng muốn trốn đi nhưng lại sợ không dám thử lần nữa. Bao nhiêu can đảm trong tôi dường như đã tiêu tán mất rồi. Tibb đang lẩn khuất đâu đó trong ngôi nhà này, cảnh giác cao độ với từng cử động của tôi. Tôi chẳng có thứ gì trong tay để tự vệ, và tôi ngờ rằng mình chưa kịp đi ra đến cửa bên ngoài nhà thì hắn đã nhảy bổ đến rồi.
Thoạt đầu, thậm chí không hề nghĩ đến việc chợp mắt, các nỗi lo lắng hãi sợ quay cuồng bất tận trong đầu tôi, tôi kéo ghế đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài trời đêm. Ở ngoài kia, tràn ngập dưới ánh trăng là bao đất đai vườn tược và vùng đồng quê nơi ấy trông thật thanh bình. Thi thoảng, ngoài tiếng ngáy văng vẳng xa xa của cha Stocks, tôi còn nghe thấy âm thanh cào cào sồn sột từ ngoài đầu cầu thang. Có thể là mấy con chuột. Nhưng cũng có thể là Tibb đang lảng vảng rình rập. Âm thanh ấy khiến tôi bồn chồn khó chịu không yên.
Tôi mở cửa sổ và nhìn xuống bức tường bên dưới. Tường phủ đầy dây thường xuân. Tôi trốn thoát qua đường cửa sổ được không nhỉ? Đám dây leo kia có chịu nổi sức nặng của tôi không? Tôi vươn tay xuống dưới bậu cửa để tóm lấy đám dây, nhưng khi tôi giật giật, cành lá của dây leo đứt ra trong tay tôi. Chắc hẳn mớ dây này được xén tỉa khỏi cửa sổ ít nhất là một năm một lần – đám cành lá kia là mầm non mới nhú. Có lẽ xa hơn chút nữa dưới kia thì phần thân dây sẽ dày và dai như thân mộc hơn, độ bám vào tường đá sẽ chắc chắn hơn chăng?
Nhưng việc này đầy rẫy rủi ro. Wurmalde sẽ không phát hiện ra công cuộc liều mình vì tự do của tôi; tuy nhiên, giây phút tôi bắt đầu leo xuống, thì Tibb sẽ biết ngay. Tôi lại còn phải leo thật cẩn thận và làm thế mất thời gian lắm. Cái thứ sinh vật ấy sẽ đứng chờ trước khi tôi kịp leo xuống đến mặt đất. Nếu tôi mà ngã thì còn tồi tệ hơn nữa... Không được, làm thế nguy hiểm quá. Tôi để ý nghĩ ấy trôi tuột đi khi những hình ảnh khác ùa về thế vào đấy. Những sự việc thảm khốc mà mụ Wurmalde đã gieo rắc vào tâm trí tôi trở nên sống động và gần như không cách nào xua tan đi: Jack chịu đau khổ; Mary gào khóc vì sợ, vì khiếp đảm bóng tối; chị Ellie đáng thương than khóc cho đứa con chưa ra đời đã mất. Mụ phù thủy sát thủ Grimalkin được thả ra ngoài để gây ra thêm bao đau đớn. Tiếng xạch xạch từ chiếc kéo của mụ...
Nhưng khi đêm tối dần trôi đi, nỗi lo âu trong tôi nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Tay chân tôi trở nên nặng nề, tôi thấy mình cần phải nằm xuống giường. Cũng như cha Stocks, tôi chẳng buồn thay quần áo, chỉ nằm vật ngửa ra ngay trên chăn nệm. Lúc đầu tôi không muốn ngủ thiếp đi nhưng chẳng mấy chốc hai mi mắt tôi trĩu nặng, mắt tôi bắt đầu nhắm lại, bao nỗi khiếp sợ lo toan từ từ lùi xa.
Tôi tự nhủ mụ Wurmalde đã cho mình trọn một ngày một đêm để đưa ra quyết định. Chừng nào tôi còn ở trong nhà này thì không gì có thể làm hại được tôi. Sáng ngày mai tôi sẽ tỉnh táo lanh lợi, sẽ tìm ra phương cách giải quyết mọi vấn đề. Những gì tôi cần phải làm là thả lỏng thư giãn...
Tôi chẳng biết mình ngủ thiếp đi trong bao lâu, nhưng khoảng chập sau đấy có tiếng ai đó la hét làm tôi choàng tỉnh.
“Đừng! Đừng! Thả ta ra! Để ta yên! Xuống khỏi người ta ngay!”
Nghe cứ như thể là tôi đang trong giấc mơ vậy. Trong một đỗi tôi không biết mình đang ở đâu và chỉ biết hoang mang nhìn chằm chặp lên trần nhà. Trong phòng tối om om – chẳng còn chút ánh sáng trăng nào chiếu vào nhìn cho tỏ nữa. Dần dà tôi nhận ra đó là giọng cha Stocks.
“Ôi lạy Chúa! Lạy Chúa, xin hãy cứu giúp con!” cha Stocks lại la lên, giọng ông chất chứa nỗi kinh hoàng tột độ.
Cha gặp chuyện gì thế nhỉ? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Và rồi tôi nhận thức được rằng có kẻ đang làm đau cha xứ. Là mụ phù thủy hay Tibb? Tôi không có món vũ khí nào, cũng chẳng biết mình làm được gì, nhưng tôi phải cố giúp cha ấy. Ấy vậy mà khi thử ngồi dậy, người tôi chẳng có chút sức. Toàn thân tôi nặng như chì; tay chân tôi không nhúc nhích. Tôi bị làm sao ấy nhỉ? Tôi thấy mình mệt lả.
Tôi đã không đụng đến món thịt cừu, nên không thể nào là do thuốc độc. Có phải là do một loại bùa chú chăng? Tôi đã từng đứng gần mụ Wurmalde. Quá gần. Rõ ràng mụ ta đã dùng một loại tà thuật nào đó với tôi.
Thế rồi tôi nghe thấy cha Stocks bắt đầu đọc kinh cầu nguyện: “Đức Giê-hô-va ơi, từ nơi sâu thẳm con khẩn cầu Ngài. Chúa ơi, xin nghe tiếng con...”
Ban đầu giọng cha xứ còn mạch lạc nghe rõ, xen lẫn vào đấy là những tiếng rên rỉ khóc than vì đau đớn, nhưng dần dần giọng cha lầm rầm yếu ớt rồi tắt lịm.
Thêm một hai phút im lặng gì đấy nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng cào sồn sột ngoài cửa phòng ngủ. Một lần nữa tôi cố ngồi dậy. Vô ích thôi, nhưng khi cố hết sức, tôi thấy đầu mình có thể khẽ cục cựa, thế là tôi hơi quay đầu sang phải để nhìn được về phía cửa.
Hai mắt tôi nhanh chóng thích ứng với bóng tối, tôi có thể nhìn đủ rõ để nhận ra là cửa đang mở hé, không rộng hơn khe cửa là mấy. Nhưng khi tôi quan sát, trong cơn hoảng sợ thất kinh hồn vía, cánh cửa từ từ hé rộng ra hơn, khiến tim tôi đập thình thình trong lồng ngực. Cửa mở ra, mỗi lúc một rộng thêm, các thanh bản lề rên lên ken két khi cánh cửa chầm chậm mở hẳn. Tôi nhìn chăm chăm vào khoảng tối dày đặc ngoài cửa, lòng thất kinh nhưng cũng mong chờ. Hẳn tôi sẽ thấy Tibb bước vào phòng mình bất cứ lúc nào.
Chẳng thể nhìn ra gì sất, nhưng tôi có thể nghe thấy động tĩnh của hắn – tiếng móng vuốt sồn sột quơ quào, bấu vào sàn gỗ. Rồi tôi ngộ ra âm thanh ấy là từ bên trên vọng xuống chứ không phải từ bên dưới mình. Tôi ngước nhìn lên, vừa đúng lúc trông thấy một bóng đen bò trên trần nhà như một con nhện, sau đó dừng lại ngay trên giường mình. Vì không cục cựa được gì ngoài đầu mình, tôi bắt đầu hít sâu vào, cố gắng làm chậm nhịp tim lại. Nếu hoảng sợ thì sẽ làm cho thế lực bóng tối thêm mạnh hơn mà thôi. Tôi phải khống chế bằng được nỗi sợ hãi của mình.
Tôi trông thấy đường nét của tứ chi và thân mình, nhưng cái đầu hình như gần tôi hơn nhiều. Tôi luôn nhìn rõ mọi vật trong bóng tối và hai mắt tôi bắt đầu thích ứng cho đến tôi ý thức được thứ gì đang đe dọa mình từ trên kia.
Tibb đã bò qua mấy tấm ván ốp trên trần nên phần lưng và tứ chi lông lá của hắn đang xoay ngược về phía tôi. Nhưng đầu hắn lại lửng lơ thòng ngược xuống giường, được cái cổ dài ngoằng cuồn cuộn cơ bắp đỡ lấy, khiến cho hai mắt hắn lộn ngược xuống dưới miệng; cặp mắt ấy thoáng rực sáng trong bóng tối và chiếu thẳng vào mắt tôi; miệng hắn há thật to, để lộ những chiếc răng nhọn hoắc như kim châm sắc lẻm bên trong.
Đúng lúc đó có thứ gì đấy vừa âm ấm vừa dinh dính nhỏ xuống trán tôi. Hình như là từ mồm sinh vật kia rơi ra. Thêm hai giọt nữa – một giọt nhỏ xuống gối cạnh đầu tôi, giọt tiếp theo rơi ngay lên vạt áo trước. Và rồi Tibb cất lời, giọng hắn khều khào khàn khản trong bóng tối.
“Ta nhìn thấu tương lai của mi. Cuộc đời mi sẽ buồn lắm. Thầy mi sẽ chết và mi sẽ chỉ còn lại một mình. Giá mà mi chưa từng được sinh ra có khi lại hay hơn.”
Dù không đáp lời nhưng tôi đang bình tĩnh lại, nỗi sợ hãi bên trong cũng mau chóng lùi đi.
“Ta nhìn thấy một đứa con gái, chẳng mấy chốc nữa sẽ trưởng thành,” Tibb nói tiếp. “Là đứa con gái sẽ chia sẻ cuộc đời của mi. Nó sẽ yêu rồi phản bội mi và cuối cùng sẽ chết vì mi. Và tất cả chẳng vì gì sất. Kết cục là không vẫn hoàn không. Mẹ mi thật nhẫn tâm. Làm mẹ kiểu gì mà lại sinh ra một đứa bé trên đời này vì một tương lai vô vọng đến thế? Làm mẹ kiểu gì mà lại bắt mi làm cái việc không thể được làm? Mụ ta hát bài hát chăn dê và đặt mi vào ngay tâm của nó. Hãy nhớ lấy lời ta khi mi ngấp nghé nanh vuốt của tử thần...”
“Không được nói mẹ ta như thế!” tôi tức tối yêu cầu. “Mi chẳng biết gì về mẹ ta hết!” Nhưng tôi ngơ ngác khi hắn đề cập đến bài hát chăn dê. Là gì nhỉ?
Lời đáp từ Tibb là tiếng cười khụt khịt, rồi thêm một giọt ươn ướt từ miệng hắn vấy bẩn lên ngực áo tôi.
“Ta mà không biết gì ư? Mi thật sai lầm quá. Ta biết nhiều hơn mi đấy. Nhiều, nhiều hơn lắm. Hiện thời những chuyện ta tỏ tường còn nhiều hơn cả đời mi sẽ biết đấy...”
“Thế thì mi sẽ biết trong mấy chiếc rương ấy có gì thôi,” tôi nhẹ nhàng đáp.
Tibb ậm ừ gầm gừ vì tức tối.
“Mi đâu thấy được trong ấy có gì, phải không nào?” tôi khiêu khích. “Mi chẳng thể nhìn thấy gì cả...”
“Mi sẽ chóng đưa chìa khóa cho bọn ta thôi, lúc đó bọn ta sẽ nhìn thấy. Lúc ấy bọn ta sẽ biết!”
“Để ta nói cho mi biết ngay bây giờ nhé,” tôi nói. “Không cần phải chờ mấy chiếc chìa khóa làm gì...”
“Nói đi! Nói cho ta biết đi!” Tibb khẩn khoản.
Thốt nhiên tôi không còn e sợ hắn nữa. Tôi tuyệt không biết mình sẽ nói gì đây, nhưng khi tôi lên tiếng, những lời lẽ cứ tuôn ra từ miệng tôi như thể có ai đó thốt ra vậy.
“Trong mấy chiếc rương ấy là ngày tàn của mi,” giọng tôi đều đều. “Trong mấy chiếc rương ấy là sự hủy hoại của các hiệp hội phù thủy ở Pendle.”
Tibb cất lên tiếng rống giận dữ và thất vọng, trong một khoảnh khắc tôi cứ tưởng hắn sẽ phóng xuống chỗ mình. Nhưng thay vào đó, tôi lại nghe thấy âm thanh từ móng vuốt hắn bấu vào ván gỗ ốp trần và một bóng đen từ bên trên tôi di chuyển ra phía cửa. Một đỗi sau tôi chỉ còn lại một mình.
Tôi muốn ngồi dậy và đi sang phòng bên xem xem có giúp được gì cho cha Stocks không, tuy nhiên, tôi không đủ sức làm thế. Suốt mấy giờ đồng hồ đằng đẵng trong đêm tối, tôi đã vùng vẫy nhưng lại quá đuối sức và kiệt lực không sao leo khỏi giường được, nên tôi đành nằm ì ra đấy, bị quyền năng của mụ Wurmalde áp chế.
Chỉ đến khi tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu qua cửa sổ thì tứ chi tôi mới thoát khỏi bùa mê. Tôi cố ngồi dậy và nhìn xuống gối. Trên gối có vệt máu; thêm hai vệt nữa trên ngực áo tôi. Máu đã nhỏ từ cái mồm há ra của Tibb. Hẳn là khi ấy hắn đang uống máu...
Sực nhớ ra mấy tiếng khóc la rên rỉ cùng lời cầu nguyện vọng lại từ phòng bên, tôi vội phóng ra hành lang. Cửa phòng ngủ cha xứ đang để mở. Tôi mở toang cửa ra rồi thận trọng bước vào phòng. Mấy tấm màn cửa dày cộp nặng trịch vẫn còn kéo che kín, ngọn nến đã tắt ngúm tự thuở nào và cả căn phòng gần như tối thui. Tôi có thể nhìn thấy hình dáng cha Stocks đang nằm trên giuờng nhưng lại không nghe thấy tiếng cha thở.
“Cha Stocks ơi,” tôi cất tiếng gọi và có tiếng rên khe khẽ đáp lại.
“Tom đấy hả con?” cha Stocks yếu ớt lên tiếng. “Con không sao chứ?”
“Con không sao thưa cha. Còn cha?”
“Con hãy kéo màn cửa ra để cho ít ánh sáng rọi vào đây xem nào...”
Thế là tôi đến bên cửa sổ và vén màn cửa sang bên như lời cha yêu cầu. Rõ ràng thời tiết đã xấu đi và trên trời cao mây đen đang dồn ứ lại. Khi quay lại đối mặt với cha Stocks, tôi thất kinh nhảy lùi ra sau. Chiếc gối cùng tấm phủ trên giường ướt đầm những máu. Tôi đi đến cạnh giường và nhìn xuống, lòng tràn ngập nỗi xót thương cho tình trạng khốn khổ của cha.
“Giúp ta với Tom. Giúp ta ngồi dậy nào...”
Cha Stocks tóm lấy tay phải tôi và tôi kéo cha ngồi lên. Cha Stocks rên rỉ vì đau đớn. Chân mày ông lấm tấm mồ hôi và trông ông tái xanh tái xám. Sử dụng tay trái, tôi nâng gối lên đặt sau lưng cha để tạo chút điểm tựa.
“Cảm ơn nhé Tom. Cảm ơn con. Con là anh bạn tốt bụng,” cha Stocks vừa nói vừa cố mỉm cười. Giọng cha run run còn hơi thở của ông vừa gấp vừa hụt. “Con có thấy cái thứ kinh tởm ấy không? Đêm qua nó có vào phòng con không?” cha hỏi.
Tôi gật đầu. “Hắn có tiến vào nhưng không đụng gì đến con. Hắn chỉ nói chuyện thôi ạ.”
“Xin ngợi ca ơn Chúa vì điều này,” cha Stocks bảo. “Hắn cũng nói chuyện với ta nữa, mà câu chuyện hắn kể ra mới là ghê gớm chứ. Con đã đúng về mụ Wurmalde – ta đã đánh giá thấp mụ rồi. Giờ thì mụ ta chẳng quan tâm mấy đến vị thế của mình trong ngôi nhà này đâu. Mụ ta là thế lực đứng đằng sau các tộc phù thủy ở Pendle đấy, là kẻ đang cố đoàn kết chúng lại. Vài ngày nữa thôi toàn bộ quận này sẽ lọt vào tay Quỷ Sứ. Có vẻ như, những tháng ngày giả vờ của mụ đã qua rồi. Mụ ta đã hợp nhất được nhà Malkin và Deane, và mụ ta tin rằng mình có thể thuyết phục nhà Mouldheel nhập bọn. Và rồi, vào Lễ Hội Mùa, ba hiệp hội phù thủy sẽ kết hợp lại để triệu gọi Quỷ Vương và đưa một kỷ nguyên hắc ám mới đến thế giới này.
“Nói xong rồi, thứ sinh vật kinh tởm ấy từ trên trần nhà nhào xuống ngực ta. Ta cố quẳng hắn ra xa nhưng hắn điên cuồng hút máu và chỉ thoáng chốc sau thì ta đã yếu xìu như con mèo con. Ta đã cầu nguyện. Cầu nguyện cật lực hơn bất cứ khi nào trước đây ta đã từng. Ta rất muốn nghĩ rằng Chúa trời đã đáp lời mình, nhưng thực tâm ta lại nghĩ hắn rời khỏi ta chẳng qua là vì hắn đã uống no nê máu...”
“Cha cần thầy thuốc đấy, thưa cha. Chúng ta phải tìm sự giúp đỡ...”
“Không đâu Tom. Không. Ta không cần thầy thuốc. Nếu được nghỉ ngơi một mình ta sẽ hồi phục thôi, nhưng ta sẽ không có cơ may đấy. Một khi trời sập tối thì đồ yêu quái ấy sẽ quay lại uống máu ta, và ta e là lần này mình sẽ mất mạng. Ôi Tom!” cha Stocks thốt lên, bám chặt vào tay tôi, hai mắt ông mở thao láo vì sợ, toàn thân ông run lẩy bẩy, “Ta sợ phải chết đi như thế này, cô đơn một mình trong bóng đêm. Ta có cảm giác như mình đang ở dưới đáy hố sâu, quỷ Satan đang ép chặt ta xuống và bóp nghẹt tiếng kêu la của ta để cho ngay cả đến Chúa trời cũng không thể nghe thấy lời ta cầu nguyện. Ta yếu sức không di chuyển được nhưng con thì phải trốn đi thôi Tom ạ. Ta cần có John Gregory ngay lúc này. Hãy mang John đến đây. Thầy ấy sẽ biết phải làm gì. Hiện tại, thầy ấy là người duy nhất giúp được ta...”
“Thưa cha, xin cha đừng lo,” tôi bảo với cha Stocks. “Cha hãy cố nghỉ ngơi đi ạ. Trong thời khắc ban ngày cha sẽ được an toàn. Con sẽ trốn đi ngay khi có thể và sẽ cùng thầy con quay trở lại đây thật sớm trước khi trời tối.”
Tôi quay về phòng, thắc mắc về Tibb cùng mối đe dọa mà giờ đây hắn gây ra cho mình. Việc học hành nghiên cứu đã dạy cho tôi một số điều. Tibb là một sinh vật từ thế lực bóng tối, nên hẳn là vào ban ngày hắn phải ẩn nấp đâu đấy. Dù có chịu nổi ánh sáng ban ngày thì hắn cũng không đến nỗi nguy hiểm. Tôi quyết định đánh liều leo xuống bằng đám dây leo, nhưng phải là sau khi cỗ xe chạy qua lối đi đã. Tôi không muốn bị Cobden, tay xà ích, trông thấy; thậm chí biết đâu hai gã mõ tòa ấy cũng dưới quyền mụ Wurmalde.
Sau chừng hai mươi phút, tôi nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau nhà và trông thấy Cobden đánh xe ra cổng. Lần này cánh cổng không tự mở nên hắn phải leo xuống tháo khóa ra. Ra bên ngoài cổng chưa được bao lâu thì đã có cảnh sát Barnes nhập hội, cùng đi với anh này là hai gã mõ tòa cuốc bộ. Sau khi mấy người đàn ông nhảy lên xe, cả bọn khởi hành ngay về hướng tháp Malkin mà không hề liếc lại ngôi nhà. Rõ ràng Cobden đã được bày cho phải nói gì với viên cảnh sát và ngài Nowell. Theo như họ biết thì cả tôi lẫn cha Stocks đều đang bị ốm.
Trong lúc quan sát bọn họ quất ngựa phóng đi, tôi bắt đầu băn khoăn liệu có nên quay lại Downham chăng. Hẳn Thầy Trừ Tà và Alice đã chờ chúng tôi mang tin tức quay về. Đến lúc này, sau trọn một ngày một đêm không nhận được tin về chuyện gì đang xảy ra, có lẽ hai người ấy đã lên đường điều tra và biết đâu đã khởi hành mất rồi. Việc ấy không hẳn là tồi tệ gì vì cả Thầy Trừ Tà lẫn Alice đều biết rõ quận Pendle nên sẽ đi theo đường trực chỉ đến điền trang Read, băng qua mạn tây ngọn đồi; là lối tôi đã cùng cha Stocks đến đây. Khả năng tôi sẽ gặp hai người họ trên đường là rất lớn.
Tôi đẩy nhẹ kính cửa sổ lên và thò chân leo ra trước, người thì xoay lại để lưng áp sát tường. Tôi bám chặt mép khung cửa và duỗi thẳng tay hạ mình xuống, đoạn chuyển tay trái sang tóm lấy đám dây thường xuân, bấm sâu các ngón tay vào trong đấy, an tâm khi cảm nhận được những thân dây leo dày dặn hóa mộc. Đám dây chịu được sức nặng của tôi nhưng khi leo xuống tôi vẫn bồn chồn, lòng thấp thỏm lo sợ không biết có thứ gì đang chờ mình dưới đất. Tôi quá hăm hở nên liều lĩnh thêm vài lần để xuống được dưới đất càng nhanh càng tốt, nhưng chập sau tôi đã đang đứng trên mặt sỏi và ngay lập tức phóng chạy ra phía cổng. Tôi cũng có liếc lại ra sau một hai lần nhưng không thấy có dấu hiện truy đuổi. Khi đã thoát khỏi khuôn viên điền trang Read, tôi hướng lên hướng bắc băng qua trảng hươu, chạy thục mạng về Downham.
Theo đường chim bay thì khoảng cách giữa điền trang Read và Downham chắc không hơn năm sáu dặm, nhưng địa hình lên dốc xuống đồi cam go có nghĩa là trên thực tế khoảng cách ấy phải xa hơn hẳn. Tôi phải chạy về Downham rồi quay lại đây trước khi trời tối, và tôi cần chạy ít nhất là một phần của quãng đường này. Có vẻ là hợp lý nếu tôi dứt điểm chuyến hành trình đầu tiên càng nhanh càng tốt, nhờ thế đoạn đường quay trở lại sẽ được dễ dàng với vận tốc dễ thở hơn, bởi vì đến lúc đấy tôi đã thấm mệt rồi.
Sau khoảng chừng một hai dặm, tôi chạy chậm lại bằng vận tốc đi bộ nhanh. Chuyến đi tiến triển khá tốt nên vừa đi qua mốc mà theo tôi là điểm giữa chặng, tôi cho phép mình nghỉ chân năm phút, xoa dịu cơn khát bằng vốc nước suốt mát lạnh. Nhưng khi tôi khởi bước đi tiếp, dường như chuyến đi lại khó nhằn hơn nhiều. Việc nhịn đói là ý không tồi khi phải đối mặt với thế lực bóng tối, nhưng làm thế không đem lại lợi ích gì khi bạn phải dốc sức thật nhiều, và tôi đã không ăn gì từ bữa điểm tâm ngày hôm trước với món thịt cừu nguội ngắt: người tôi vô lực và bắt đầu rề rề rà rà. Nhưng dù có thế, tôi vẫn nghĩ đến cha Stocks mà nghiến răng, buộc mình chạy thêm dặm nữa trước khi lại giảm tốc xuống ngang với vận tốc đi bộ nhanh. Tôi biết ơn đám mây đã che chắn sức nóng mặt trời khỏi đầu mình lắm lắm.
Tôi tiếp tục nuôi hy vọng sẽ gặp được Thầy Trừ Tà và Alice nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng hai người ấy đâu. Khi đến được ven rìa vùng Downham, bất chấp tôi đã cố sức đi thật nhanh, giờ đã là giữa trưa, thế là tôi chẳng tơ tưởng gì đến viễn cảnh của chuyến hành trình quay trở lại điền trang Read.
Nhưng đến Downham rồi, thật đáng lo làm sao, Thầy Trừ Tà không có mặt tại đấy.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương