You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Những Dấu Chân
ôi quan sát trong nửa giờ đồng hồ mà chẳng có gì xảy đến. Mặt trăng chầm chậm dạt về hướng tây, và có lúc có một cơn mưa rào ngắn ngủi nhưng sầm sập đổ xuống, một cơn mưa giông điên cuồng bất chợt đã để lại chi chít vũng lầy trên lối xe ngựa. Nhưng chẳng mấy chốc rồi mây mưa cũng qua đi, vạn vật lại tràn ngập trong ánh trăng vàng vọt. Thêm chừng mười lăm phút nữa trôi qua và khi tôi đang phải cố sức tỉnh táo, hai mắt tôi bắt đầu sụp xuống, đầu tôi bắt đầu gà gật, thì đột nhiên một tiếng cú rúc lên đâu đó trong bóng tối làm tôi giật mình cảnh giác. Rồi tôi nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe văng vẳng từ xa.
Cỗ xe ngựa đang tiến thẳng đến; ngay khi hai con ngựa đi đầu chừng như chực đâm sầm vào cổng thì hai cánh cổng tự khắc mở ra. Lần này tôi thấy rõ rành rành đấy nhé. Thoắt sau cỗ xe lao rầm tập về phía ngôi nhà, tay xà ích vút roi vun vút như thể cả mạng sống của anh ta phụ thuộc vào đấy, rồi chỉ ghìm ngựa chạy chậm lại khi chúng đến được ngã ba đường, nơi hướng chúng quành sang phía sau nhà.
Bất chợt tôi hiểu ra mình phải trông thấy liệu có phải bà quản gia Wurmalde đang ở trong cỗ xe ấy hay không. Tôi phải biết chắc đấy là bà ta và tôi có linh cảm mãnh liệt rằng mình sẽ chứng kiến một điều gì đấy thật quan trọng. Một trong những phòng ngủ phía sau nhà sẽ giúp tôi nhìn rõ. Tôi cho là các gia nhân có khu riêng của họ, nên ngoại trừ cha xứ và tôi thì chắc chắn trên tầng này sẽ chẳng có ai khác. Ít ra tôi hy vọng là không.
Dẫu vậy, tôi vẫn thận trọng bước ra ngoài hành lang và dỏng tai nghe ngóng. Tất cả âm thanh tôi nghe được là tiếng ngáy ầm ĩ vọng ra từ phòng ngủ của cha Stocks, thế là tôi bước xuống hành lang ngắn đối diện cho đến khi tới được một dãy cửa phòng ngủ. Tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa đầu tiên ra và lẻn vào, cố gắng phát ra càng ít tiếng động càng tốt. Căn phòng trống không, các tấm màn cửa sổ đều được kéo lui, cho phép một vệt ánh trăng bàng bạc nhỏ hẹp lọt vào phòng. Tôi bước thoăn thoắt đến bên cửa sổ, khéo léo nép mình trong bóng tối do màn cửa tạo thành và giương mắt nhìn ra ngoài. Vừa kịp lúc. Bên dưới là sân sau rải sỏi lỗ chỗ vũng nước mưa. Cỗ xe đã dừng lại gần lối đi lát đá dẫn vào cánh cửa phía dưới, bên tay phải tôi. Tôi quan sát tay xà ích leo ra, và lần này tôi được nhìn tận mặt anh ta. Là Cobden. Anh ta mở toang cửa xe rồi bước lui, cúi rạp mình xuống đất.
Bà quản gia Wurmalde chậm rãi, cẩn thận bước ra khỏi cỗ xe như thể sợ bị té ngã; sau đó thận trọng băng qua sân sỏi tiến lên lối đi trước khi nhanh chân lướt về phía cửa, mép chiếc váy hình chuông lết phết trên sàn đất, đầu bà ta ngẩng cao một cách kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng hống hách. Cobden lút cút chạy lên trước mở cửa, một lần nữa lại cúi rạp mình. Một cô hầu gái đứng chờ ngay sau lối cửa; cô ta nhún gót đón chào khi Wurmalde bước vào. Cô hầu gái đóng cửa lại, Cobden quay ra chỗ cỗ xe, đánh xe đi khuất về phía sau chuồng ngựa.
Vừa định rời cửa sổ để quay trở lại phòng mình thì tôi để ý thấy một thứ khiến cho cơn ớn lạnh xuyên thẳng vào tim tôi. Mặc dù mặt sân vẫn còn sũng nước, nhưng lối đi lát đá lại khá khô ráo nên dấu chân của bà Wurmalde hiện ra rõ ràng, sóng đôi với dấu chân của tay xà ích.
Tôi nhìn trân trối vào mấy dấu chân ấy, lòng không thể nào tin là mình đang trông thấy gì. Những dấu chân mang giày mũi nhọn ướt nhẹp của bà ta bắt đầu từ ngay cuối lối đi và tiến thẳng đến cửa. Nhưng giữa những dấu chân ấy còn có thêm một loạt dấu chân khác nhỏ hơn. Dấu chân thú vật có ba ngón, không lớn hơn chân một đứa bé xíu xiu là mấy. Nhưng lại không phải là dấu chân của loài thú đi bằng bốn chân. Và trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy tôi chợt vỡ lẽ...
Tôi không biết quản gia Wurmalde đã đi đâu, nhưng mụ ta đã không trở lại đây một mình. Mấy bộ xống váy hình chuông tầng tầng lớp lớp kia là để phục vụ cho một mục đích. Nãy giờ Tibb đang giấu mình dưới lớp váy. Và lúc này hắn đang ở trong điền trang Read.
Trong cơn hoảng loạn, nhớ đến gương mặt xấu xí đáng sợ trong tấm gương dưới tầng hầm, tôi quay đi khỏi cửa sổ và nhanh nhẹn bước trở về phòng mình. Tại sao mụ ta lại vội vã mang hắn đến đây? Có phải là liên quan đến tôi không? Thốt nhiên tôi nhận ra thứ mà Tibb muốn. Tibb là một kẻ tiên tri. Chẳng biết hắn có thể nhìn thấy tương lai hay không, nhưng chắc chắn là hắn có khả năng trông thấy mọi vật từ xa tốt hơn bất cứ phù thủy nào. Và trên hết đấy là lý do vì sao các hiệp hội phù thủy ở Pendle đã phát hiện ra những chiếc rương. Hẳn Tibb cũng biết mấy chiếc chìa khóa đang ở đâu nữa – rằng tôi đang đeo mấy chiếc chìa ấy quanh cổ mình. Đấy là lý do vì sao hắn được mang đến điền trang Read giữa đêm khuya. Mụ Wurmalde không dám cả gan tấn công tôi trong khi tôi đang ở dưới mái nhà của ngài Nowell. Nhưng Tibb thì có thể!
Tôi phải thoát ra khỏi căn nhà, nhưng tôi không thể bỏ đi mà không đánh thức cha Stocks dậy để cảnh báo cho cha biết về mối hiểm họa, thế là tôi đi thẳng đến phòng ngủ của cha và gõ khe khẽ lên cửa. Cha Stocks vẫn còn đang ngáy o o nên tôi đẩy cửa mở và bước vào phòng. Màn cửa đã được kéo kín lại nhưng ngọn nến lại tỏa ra một thứ ánh sáng vàng vọt chập chờn.
Cha Stocks đang nằm ngửa trên giường; cha đã chẳng buồn thay quần áo hay chui vào giữa lần chăn gì cả. Tuy nói với tôi rằng chúng tôi sẽ được an toàn trong điền trang Read, nhưng hình như cha lại chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ mối đe dọa nào trong đêm.
Tôi bước đến mép giường và nhìn xuống. Mồm cha đang há to và tiếng ngáy thật ầm ĩ, hai môi cha run run mỗi khi cha thở ra. Tôi rướn người tới trước, đặt tay lên vai cha phía gần với mình mà lay nhè nhẹ. Không thấy có phản ứng gì. Tôi lại lay cha hối hả hơn, rồi tôi cúi đầu xuống kề miệng sát vào tai trái cha Stocks.
“Cha Stocks ơi,” tôi thì thào. Đoạn tôi lên giọng gọi tên cha lần nữa.
Vậy mà cha Stocks vẫn không đáp lại. Gương mặt cha đỏ ửng. Tôi đặt tay lên trán cha và thấy quả là rất ấm. Hay là cha bị ốm?
Thế rồi sự thật nặng như chì trĩu xuống đè lên bụng tôi. Đám phù thủy ở Pendle nổi tiếng về kỹ năng dụng độc. Tôi đã không ăn món thịt cừu. Nhưng cha Stocks thì có! Vài loại độc dược là cực độc. Một loại nấm độc nghiền mịn hẳn đã được rắc vào món ấy. Có vài loại nấm độc có thể làm tim bạn ngưng đập trong chớp mắt; một số loại khác phải mất nhiều thời gian hơn mới phát huy công dụng.
Nhưng chắc mụ Wurmalde sẽ không liều lĩnh hạ sát cha Stocks đâu nhỉ? Sẽ không làm như thế ngay dưới mái nhà của mụ. Mụ ta chỉ cần cha Stocks ngủ say mãi cho đến sáng để Tibb có đủ thời gian chạm đến tôi. Hắn đến đây để lấy mấy chiếc chìa khóa.
Nhưng sao mụ ta không tự mình làm, mà bản thân có bị rủi ro gì đâu? Và rồi tôi sực hiểu. Hẳn cô hầu đã báo lại là tôi không đụng vào bữa tối. Đấy là lý do vì sao mụ ta viện đến Tibb. Đằng nào hắn cũng sẽ giúp mụ lấy mấy chiếc chìa khóa, mặc cho tôi có ngủ hay không!
Căn phòng dường như đang quay cuồng. Tim đập dồn, tôi sải bước ra cửa, đi dọc theo hành lang và dợm bước xuống cầu thang. Tôi phải thoát khỏi điền trang Read rồi quay lại Downham, cảnh báo cho Thầy Trừ Tà về mối đe dọa từ mụ Wurmalde này nữa. Mụ ta có chân thế nào trong mấy hiệp hội phù thủy ở Pendle nhỉ? Và vai trò của mụ ta trong các kế hoạch hiểm ác của bọn chúng là gì?
Lối vào sảnh tối om, tường ốp gỗ này có ba cửa: một dẫn vào phòng làm việc, cánh thứ hai vào bếp và cánh thứ ba vào phòng chiêu đãi. Tibb có thể đang ở bất cứ đâu nhưng tôi cũng không muốn chạm mặt cả mụ Wurmalde. Mụ ta sống ở đây với phong thái là chủ nhà và chắc chắn mụ ta quen với việc được cơm bưng nước rót; hẳn mụ ta ít khi vào bếp, chỉ trừ khi để ra lệnh thôi, và sẽ không ai chuẩn bị thức ăn vào giữa đêm hôm thế này. Thế là, không chút do dự, tôi đẩy cửa bếp ra. Từ đấy tôi có thể đi ra đến sân và đào tẩu.
Ngay lập tức tôi nhận thức được sai lầm của mình. Dưới ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, quản gia Wurmalde đang đứng cạnh bàn, chắn giữa tôi và cửa chính. Cứ như mụ ta chờ tôi tự nãy giờ và biết tôi sẽ chọn lối nào để trốn đi. Có phải Tibb đã truyền đạt cho mụ ta như thế chăng? Tôi tránh ánh nhìn của mụ và đưa mắt nhìn khắp phòng: căn bếp mù mù mờ mờ cùng với nhiều góc khuất tối om. Không thấy bóng dáng Tibb đâu, nhưng hắn nhỏ con cơ mà. Hắn có thể đang trốn trong bất kỳ chỗ tối nào – có lẽ là dưới gầm bàn hay trong chạn chén cũng nên. Hay biết đâu hắn vẫn đang núp dưới mấy lần váy của mụ?
“Nếu mi chịu ăn tối thì giờ sẽ không đói bụng rồi,” mụ ta lên tiếng, giọng mụ nghe vừa lạnh lùng vừa đe dọa như một lưỡi dao bằng thép sắt ngọt.
Tôi nhìn mụ ta nhưng không đáp lại. Người tôi đang căng cả lên, sẵn sàng vụt chạy thục mạng. Nhưng tôi cũng thừa biết Tibb đang ở đâu đó phía sau mình.
“Đấy là lý do vì sao giữa đêm khuya khoắt mi lại ở trong bếp nhà ta phải không nào? Hay là mi đang nghĩ đến chuyện rời khỏi đây mà không có lấy một tiếng cảm ơn cho lòng hiếu khách mà mi đã được nhận?”
Giọng mụ ta hơi là lạ. Gặp mụ ta khi có mặt cha Stocks, tôi đã không để ý thấy, nhưng giờ đây tôi nghe ra chút âm giọng ngoại lai. Tôi giật mình nhận ra âm giọng này tương tự như giọng của mẹ tôi vậy.
“Nếu ăn tối ta sẽ lâm vào tình trạng như cha Stocks thôi,” tôi huỵch toẹt ra. “Cái kiểu hiếu khách ấy ta chẳng cần đến làm gì.”
“À được lắm thằng nhãi, mi thẳng thắn gớm – khá khen cho mi đấy. Vậy thì ta cũng huỵch toẹt thế nhé. Bọn ta đang giữ mấy chiếc rương của mi và bọn ta cần chìa khóa. Sao giờ mi không đưa chúng cho ta để tránh khỏi vô vàn đau thương rắc rối nhỉ?”
“Chìa khóa thuộc về ta và mấy cái rương ấy cũng thế,” tôi đáp.
“Tất nhiên chúng là của mi rồi,” bà Wurmalde đáp lại, “và đấy là lý do vì sao bọn ta sẵn lòng mua lại từ tay ngươi.”
“Chúng chẳng phải để bán...”
“Ô, ta nghĩ là có đấy. Nhất là khi mi nghe thấy cái giá ngất ngưỡng mà bọn ta sẵn lòng trả đây. Bọn ta sẽ đổi lấy mấy chiếc rương lẫn chìa khóa bằng mạng sống của gia đình mi. Bằng không...”
Tôi mở miệng định đáp trả nhưng chẳng thốt nổi lời nào. Cái giá của mụ làm tôi sững sờ.
“Thấy chưa, thế là làm cho mi suy nghĩ rồi đấy phỏng?” một nụ cười đắc thắng nở ra trên mặt mụ.
Làm sao tôi có thể không trao chìa khóa ra cho mụ? Mụ ta đã ám chỉ rằng lời từ chối của tôi sẽ mang đến kết cục là cái chết của Jack, Ellie và bé Mary. Ấy thế nhưng, mặc cho nỗi đau trong tim mình, lý do để từ chối vẫn đường hoàng ra đấy. Số rương ấy hẳn rất quan trọng với các hiệp hội phù thủy. Có lẽ chúng chứa đựng gì đấy – thứ có thể gia tăng mối đe dọa từ thế lực bóng tối. Như thầy Gregory đã nói, ở đây còn nhiều thứ đang gặp nguy hiểm hơn sự an nguy của gia đình tôi. Tôi cần có thời gian. Thời gian để nói chuyện với thầy mình. Và còn có một điều kỳ quái khác nữa. Lũ phù thủy rất mạnh. Vậy tại sao mụ ta không chỉ việc dùng vũ lực rồi đoạt lấy chìa khóa?
“Ta cần thời gian suy nghĩ,” tôi bảo mụ ta. “Bây giờ ta không thể quyết định...”
“Ta sẽ cho mi một giờ không hơn không kém,” mụ ta nói. “Quay về phòng mi mà nghĩ cho kỹ đi. Rồi hãy trở lại đây và trả lời cho ta.”
“Không,” tôi phản đối. “Chừng ấy thời gian là không đủ. Ta cần một ngày. Một ngày một đêm.”
Mụ Wurmalde cau mày, vẻ giận dữ lóe lên trong mắt. Mụ ta tiến một bước về phía tôi, váy áo mụ sột soạt, đôi giày mũi nhọn kêu hai tiếng lách cách khô khốc trên sàn đá lạnh của phòng bếp. “Thời gian để suy nghĩ là một thứ xa xỉ mà mi khó có được đấy,” mụ ta nói với tôi. “Mi biết tưởng tượng không, thằng nhãi?”
Tôi gật đầu. Mồm miệng tôi khô khốc, không nói năng được gì.
“Thế thì để ta họa ra bức tranh cho mi nhé. Hãy hình dung ra một hầm ngục u ám, đen tối, ảm đạm, chuột bọ bò đầy. Hãy mường tượng ra một hố xương, nồng nặc mùi tử khí thống khổ, thứ mùi hôi thối ấy là sự sỉ nhục đến tận trời cao. Không một tia sáng nào từ nền đất bên trên có thể lọt xuống và mỗi ngày chỉ có một cây nến nhỏ được đốt lên, vài ba giờ đồng hồ ít ỏi với thứ ánh sáng vàng vọt chập chờn để soi rọi quang cảnh kinh hoàng của nơi ấy. Anh Jack của mi bị trói vào một cây cột. Hắn lảm nhảm mê sảng; hai mắt dại đi, mặt tiều tụy hốc hác, trí óc hắn quay cuồng trong địa ngục. Có vài chuyện là do bọn ta gây ra nhưng chủ yếu có trách là trách mi cùng những tội lỗi của mi kia. Phải, vì lỗi của mi mà hắn mới phải chịu đau đớn.”
“Sao lại có thể là lỗi của ta?” tôi bực tức hỏi lại.
“Vì mi là con trai của mẹ mi, và mi đã kế thừa lại phần việc mà ả ta làm. Cả phần việc lẫn phần lỗi,” Wurmalde đáp.
“Ngươi thì biết gì về mẹ ta chứ?” tôi vặn lại, cay cú khi nghe mụ nói thế.
“Bọn ta là cựu thù,” mụ đáp, gần như quát tướng lên. “Và bọn ta cùng một quê quán – ả ấy đến từ vùng phía bắc man di, còn ta là từ miền nam văn minh quý phái. Cả hai chúng ta đều biết rõ nhau. Trong quá khứ bọn ta từng đối địch với nhau lắm lần. Nhưng giờ cơ hội báo thù của ta đã đến, ta sẽ khải hoàn bất chấp tất cả những gì ả ấy có thể làm. Hiện ả đang ở quê nhà nhưng vẫn còn áp chế sức mạnh của ả lên bọn ta. Mi thấy đấy, bọn ta không thể đi vào căn phòng cất giữ mấy chiếc rương. Lối vào ấy là cấm địa ngăn bước bọn ta. Ả ta đã ngăn cấm lấy nó từ xa, bày quyền năng của mình thành một loại rào chắn mà bọn ta không thể vượt qua. Để trả đũa, bọn ta đã đánh đập anh mi cho đến khi hắn bật máu, nhưng hắn lại quá cứng đầu, nên khi không thể lay chuyển hắn, bọn ta đe dọa sẽ làm hại vợ con hắn. Rốt cuộc hắn thuận theo bọn ta và vào phòng khuân rương ra. Nhưng căn phòng không tử tế gì với hắn. Có lẽ là vì hắn đã phản bội mi. Biết không, vì ghen tức với món thừa kế của mi, anh mi đã bí mật sao lại chìa khóa khi đang giữ chiếc chìa. Chỉ trong vòng vài phút sau khi trao rương cho bọn ta nắm giữ, hai mắt hắn đã trợn ngược lên và hắn bắt đầu lảm nhảm mê sảng. Do đấy thân xác hắn tuy đang bị xích trong hầm ngục, nhưng trí óc hắn hẳn là đang ở một nơi kinh khủng hơn nhiều. Giờ mi đã nhìn ra toàn cảnh chưa nào? Có phải mọi chuyện đang trở nên rõ ràng hơn không?”
Trước khi tôi kịp đáp lời, mụ Wurmalde nói tiếp, “Vợ hắn đang ở đấy, làm chút chuyện ít ỏi mà cô ta có thể làm cho chồng mình. Lúc thì lau chùi chân mày cho hắn. Lúc lại cố gắng trò chuyện để giảm nhẹ bớt chứng mất trí cho chồng. Đối với cô ta mọi chuyện thật khó khăn, khó khăn vô cùng, vì bản thân cô ta cũng có những nỗi buồn sâu xa. Trông thấy con gái bé bỏng đang ngày càng điên dại trước mắt mình, khóc la kinh hoàng trong đêm tối đã là tệ lắm rồi. Nhưng còn tồi tệ hơn là cô ta đã mất đi đứa con chưa chào đời – đứa bé trai thừa tự mà anh trai mi đã rất mong chờ. Ta hết sức e ngại là liệu người đàn bà tội nghiệp ấy còn có thể chịu đựng nhiều hơn thế không.
“Nhưng sẽ còn nhiều chuyện nữa xảy ra nếu đấy là cái giá cần thiết để làm mi đổi ý. Có một phù thủy tên Grimalkin, một sát thủ tàn độc mà đôi khi tộc Malkin phái đi để chống trả lại kẻ thù của mình. Phù thủy này sử dụng vũ khí thuần thục, nhất là mã tấu dài. Cô ta rất thích công việc chính yếu của mình. Thích giết hại và chặt xén. Nhưng còn một kỹ năng khác khiến cho tâm trí tàn bạo của cô ta được vui sướng. Cô ta thích tra tấn. Thích gây ra đau đớn. Thấy khoái trá với từng tiếng xạch xạch từ cây kéo của mình. Ta có nên trao gia đình mi vào tay cô ta không nhỉ? Chỉ cần một lời thôi là xong ngay! Vậy nên suy nghĩ đi, thằng nhóc! Liệu mi có thể để gia đình mi chịu thêm những nhục hình như thế không, dù chỉ là một giờ – chứ đừng nói chi đến một ngày một đêm mà mi vừa đòi hỏi?”
Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nhớ đến hình ảnh cây kéo mà Grimalkin đã khắc vào thân cây sồi như một lời cảnh cáo. Những gì mụ Wurmalde vừa mô tả thật khủng khiếp, và tôi phải vận hết sức mới không giật phăng chìa khóa khỏi cổ mình và đưa cho mụ ta tức thì ngay tại đấy. Nhưng thay vì thế, tôi hít sâu vào một hơi, cố xua đi những gì mà mụ vừa mới dấy lên trong trí óc mình. Trong thời gian làm chân học việc cho Thầy Trừ Tà, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tại Priestown tôi từng đối mặt với Quỷ Độc, một linh hồn hiểm ác, và đã khước từ lời yêu cầu được tự do của hắn. Ở Anglezarke, tôi đã đối mặt với Golgoth, một trong những vị Cổ Thần, và dẫu biết nếu làm thế mình sẽ mất đi cả mạng sống lẫn linh hồn, tôi vẫn từ chối yêu cầu phóng thích hắn ra khỏi vòng pháp thuật. Nhưng lần này thì khác: lần này thì chính gia đình tôi đang bị đe dọa trực tiếp, và những gì vừa được miêu tả kia đã làm dấy lên cục nghẹn trong họng tôi và làm tôi ngân ngấn nước mắt.
Dù vậy, có một điều luôn là trọng tâm trong tất cả những gì mà thầy tôi từng dạy. Tôi phụng sự vì Hạt và trách nhiệm hàng đầu của tôi là dành cho những người sinh sống ở đấy. Cho tất cả mọi người, chứ không chỉ là cho những người tôi yêu quý.
“Ta vẫn cần một ngày một đêm để suy nghĩ thật chín chắn. Phải cho ta chừng ấy thời gian, bằng không câu trả lời là không,” tôi đáp, cố gắng giữ giọng mình được đanh thép.
Mụ Wurmalde rít lên qua kẽ răng như mèo. “Thế là mi đang câu giờ phải không hử, hy vọng ngày mai bọn chúng sẽ được giải cứu chứ gì? Nghĩ lại đi thằng nhãi! Đừng tự huyễn hoặc mình. Những bức thành tháp Malkin thật sự rất vững chắc. Mi có điên mới đặt bao nhiêu lòng tin như thế vào vài ba tên lính quèn. Máu bọn chúng rồi sẽ loãng thành nước còn đầu gối bọn chúng sẽ sớm lập cập vì sợ thôi. Pendle sẽ nuốt chửng lấy chúng. Cứ như thể bọn chúng chưa từng tồn tại vậy!”
Mụ ta đứng đấy, cao lớn và ngạo mạn, toàn thân ngời ngời ác tâm và lòng đoan chắc về quyền năng của mình. Tại đây, tôi nào có vũ khí để hành động; nhưng chúng sẵn có ở Downham, cách đây chẳng mấy dặm về phía bắc. Mụ Wurmalde sẽ thấy thế nào khi sợi xích bạc siết chặt lấy mụ ta nhỉ, thít cứng vào hàm răng của mụ ấy? Nếu tôi ra tay được thì mụ ta sẽ biết cảm giác ấy thôi. Nhưng trong lúc này tôi vô phương phòng vệ. Xét về thể lực thì bọn phù thủy thực mạnh. Tôi không chỉ từng rơi vào tay một mụ, còn mụ Wurmalde đây trông thừa sức tóm lấy tôi mà giằng chìa khóa ra bằng vũ lực. Tôi lại thắc mắc tại sao mụ ta không làm thế. Hoặc là dùng Tibb để thực hiện công việc xấu xa này cho mụ.
Mụ còn phải giữ gìn vị thế của mình, cha Stocks từng bảo tôi thế. Điều này có thể giải thích được phần nào. Dù vài ngày hay vài tuần tới có xảy đến chuyện gì đi nữa, chắc mụ ta hy vọng bảo toàn được danh tiếng. Nhưng còn lý do nào quan trọng hơn chăng? Biết đâu quả thực mụ ta không thể dùng vũ lực tước chìa khóa khỏi tay tôi. Biết đâu tôi phải tự nguyện trao chìa khóa cho chúng hay phải trao đổi lấy thứ gì khác? Có lẽ mẹ tôi đã làm phép ngăn cản dù là từ khoảng cách xa xôi, tạo nên một rào cản quyền phép. Đấy là niềm hy vọng mong manh, nhưng lại là hy vọng mà tôi ra sức bám vào.
“Một ngày một đêm,” tôi bảo mụ Wurmalde. “Ta cần thời gian từng ấy. Câu trả lời của ta vẫn là...”
“Thì một ngày một đêm vậy!” mụ ta gắt lên. “Và trong lúc mi nói quanh nói co, hãy nghĩ đến gia đình mi đang đau đớn thế nào. Nhưng mi không được phép rời khỏi ngôi nhà này. Ta không cho phép điều đó. Quay về phòng mi đi. Mi sẽ ở yên trong đấy cho đến khi chịu giao ra chìa khóa.”
“Nếu ta không đi đến tháp Malkin, ngài Nowell sẽ thắc mắc chuyện gì đã xảy ra...”
Mụ Wurmalde cười cay nghiệt. “Ta sẽ chuyển lời là cả mi lẫn cha Stocks phát sốt và khó ở. Ngày mai ngài Nowell sẽ rất bận rộn nên không còn thời gian quan tâm đến sự vắng mặt của mi đâu. Trong các mối lo của ông ta, mi sẽ xếp sau nhất. Không được, mi phải ở lại đây. Dám cả gan rời khỏi nơi này mà không có sự cho phép của ta thì nguy hiểm lắm đấy. Ngôi nhà này được canh gác bởi một thứ mà chắc chắn mi không muốn giáp mặt đâu. Mi sẽ không thể nào toàn mạng thoát ra ngoài.”
Ngay lúc đấy, từ nơi xa xăm nào đấy vọng đến một tiếng động. Tiếng chuông đồng hồ ngân nga vang vọng khắp căn nhà. Đã nửa đêm. Đồng hồ đang điểm mười hai tiếng.
“Trước giờ này ngày mai, mi phải quyết định đấy,” mụ Wurmalde cảnh cáo. “Quyết định sai lầm hay không đưa ra được lời đáp thì gia đình mi sẽ chết. Lựa chọn là tùy ở mi.”
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương