Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Ba Chị Em
ôi tìm thấy lưỡi hái của người canh nghĩa trang trong lán dụng cụ bên hông nhà, thế là sau khi cởi bỏ áo khoác và xắn tay áo lên, tôi bắt đầu cắt dọn cỏ dại như được bảo. Khởi đầu từ những khu bia mộ xếp theo hàng ngang vì nơi ấy dễ phạt cỏ hơn.
Công việc này khá nặng nhọc, nhưng vì thời còn ở nông trại nhà mình tôi đã thường xuyên sử dụng đến lưỡi hái, rồi còn hay cắt cỏ trong vườn nhà Thầy Trừ Tà nữa, nên chẳng mấy chốc là tôi đã thao tác nhịp nhàng thành thạo. Tôi có thể chịu được thời tiết nóng ấm đấy, nhưng càng đến giữa trưa, mặt trời càng thêm chói chang và sức nóng lẫn quá trình gắng sức vận động bắt đầu khiến mồ hôi đổ ròng ròng xuống hai mắt tôi. Có vẻ như cũng hợp lý thôi nếu tôi nghỉ tay chút đỉnh và một lát sau hẵng bắt tay vào lại.
Phía sau nhà là một cái giếng, nơi tôi xách lên được một gàu đầy nước thật mát thật trong như nước của những con suối chảy từ đỉnh đồi đá gần Chipenden. Sau khi nốc thỏa thuê cho đã khát, tôi ngồi xuống, tựa lưng vào gốc cây thủy tùng nghỉ ngơi và nhắm mắt lại. Văng vẳng bên tai tiếng côn trùng rả rích, chẳng mấy chốc tôi liền gà gật và một lúc nào đó hẳn tôi đã thiếp đi, vì điều ngay sau đó tôi còn nhớ là tiếng chó sủa đâu đấy xa xa. Tôi mở mắt ra thì thấy trời đã gần tối trong khi mình còn có đến hơn nửa nghĩa trang cần xén cỏ. Biết là Thầy Trừ Tà hay cha Stocks có thể quay về bất cứ lúc nào, tôi lập tức bắt tay vào việc.
Đến lúc mặt trời bắt đầu lặn, tôi mới hoàn tất việc xén cỏ. Đám cỏ này cần gom lại thành đống, nhưng tôi quyết định để đến sáng mai làm cũng được. Vẫn chưa thấy thầy tôi lẫn cha xứ quay về. Tôi đang trên đường trở vào nhà, chỉ mới bắt đầu thấy lo lắng thôi, thì nghe thấy một tiếng động khe khẽ phía ngoài bờ tường rào thâm thấp bên tay trái mình: là tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm lên cỏ.
“À há, hẳn là cậu đã cắt xén rất gọn gàng,” một giọng con gái cất lên. “Cả tháng trời nay nơi này không được chỉn chu thế này rồi!”
“Alice!” tôi reo lớn và quay ngoắt lại đối mặt với cô gái.
Nhưng đây không phải là Alice, mặc dù giọng nói kia nghe rất giống. Một cô gái có cùng cỡ người như Alice đang đứng bên kia bờ tường thấp, mặc dù có lẽ cô ta lớn tuổi hơn Alice một tẹo; và trong khi Alice có mắt nâu cùng tóc đen, cô gái lạ này có mắt xanh lục như mắt tôi, cùng mái tóc màu nhạt xõa xuống hai vai. Cô ta vận một chiếc váy mùa hè màu xanh lợt đã mòn sờn cả, hai ống tay áo xác xơ cùng cùi tay thủng vài lỗ.
“Tớ không phải là Alice nhưng tớ biết tìm được cô ta ở đâu,” cô gái lên tiếng. “Alice nhờ tớ đến đây tìm cậu. Bảo cậu phải đến ngay lập tức. Mang Tom đến đây cho mình, Alice đã bảo thế đấy. Mình cần giúp đỡ! Hãy mang cậu ấy đến đây ngay. Mà này, Alice không tiết lộ là cậu trông quyến rũ đến thế này đâu. Trông điển trai hơn tay thầy già nua của cậu nhiều lắm!”
Tôi thấy mặt mày mình đỏ ửng. Bản năng mách bảo tôi không nên tin tưởng cô gái này. Cô ta trông khá xinh xẻo, hai mắt to tròn sáng ngời, nhưng cách đôi môi cô ta chuyển động khi đang nói lại mang nét gì đấy gian xảo.
“Alice đang ở đâu? Tại sao cô ấy không đến đây gặp tôi?”
“Cô ta không ở xa đây là mấy,” cô gái đáp, khoát tay chừng như là về hướng nam. “Cách đây chừng mười phút là cùng, có từng ấy thôi. Alice không đến đây được vì đang vướng bùa trói...”
“Bùa trói ư? Là gì thế?” tôi hỏi.
“Cậu là tay học việc của kẻ trừ tà mà lại chưa nghe đến bùa chú trói buộc ư? Nhục thật đấy. Thầy cậu không dạy dỗ cậu tử tế rồi. Alice đang bị trói buộc bằng bùa chú. Bọn họ đang canh chừng cô ta rất gắt. Alice không thể bước ra ngoài phạm vi bị bỏ bùa hơn một trăm bước. Nếu việc bỏ bùa được thực hiện đúng cách thì còn tốt hơn là xích lại bằng xích ấy chứ. Nhưng tớ có thể đưa cậu đến đủ gần để cậu nhìn thấy cô ta...”
“Kẻ nào đã làm thế?” tôi gặng hỏi. “Kẻ nào đã bỏ bùa vậy?”
“Còn ai khác ngoài tộc Mouldheels cơ chứ?” cô gái đáp. “Họ cho rằng cô ta là con phù thủy nhãi phản phúc. Chắc chắn họ sẽ hành hạ cô ta ra trò!”
“Để tôi đi lấy trượng đã,” tôi bảo cô ta.
“Không còn kịp để lấy trượng đâu. Chẳng còn thời gian mà phung phí nữa. Alice đang gặp rắc rối lớn đấy.”
“Chờ đây,” tôi quả quyết bảo cô ta. “Tôi sẽ quay lại ngay sau vài phút.”
Nói đoạn, tôi chạy băng vào nhà, vơ lấy trượng rồi phóng trở ra nơi cô gái kia đang đứng chờ và leo qua bờ tường đi đến chỗ cô ta. Tôi liếc xuống chân cô ả phòng trường hợp cô ta đang mang giày mũi nhọn, nhưng ngạc nhiên sao là hai chân cô ta để trần. Cô ta trông thấy tôi nhìn chăm chăm chân mình thì mỉm cười. Khi cười, cô ta trông rất đẹp.
“Mùa hè thì cần gì đến giày,” cô ta nói. “Tớ thích cảm nhận lấy cỏ ấm áp dưới chân mình cùng làn gió mát mơn man quanh cổ chân. Mà thôi, người ta gọi tớ là Mab – là tên của tớ đấy nếu cậu cần gọi đến.”
Cô gái quay đi khởi bước thật nhanh, hướng thẳng đến chừng như là phía nam đồi Pendle. Bầu trời phía tây vẫn còn sót lại chút nắng nhạt nhưng rồi cũng sẽ chóng tối đen mà thôi. Tôi không quen thuộc khu vực này và hẳn sẽ là một ý hay nếu tôi xách theo đèn lồng. Nhưng hai mắt tôi nhìn trong đêm tối tốt hơn hẳn người khác, và sau chừng mươi phút thì mặt trăng mờ mờ đã nhú lên sau rặng cây và tỏa ánh sáng yếu ớt lên vạn vật.
“Còn xa đến chừng nào nữa?” tôi hỏi.
“Mười phút là cùng,” Mab đáp.
“Cô đã nói thế từ khi chúng ta khởi hành!” tôi vặc lại.
“Thế à? Vậy chắc là tớ nói sai rồi. Nhiều khi tớ hay lẫn lộn. Khi đang đi, tớ thường lạc vào trong thế giới bé nhỏ của mình. Thời gian cứ thế mà trôi đi thoăn thoắt...”
Chúng tôi đang leo lên mép một bãi đất hoang bao vòng rìa phía bắc đồi Pendle. Cũng phải đi thêm ít nhất ba mươi phút nữa chúng tôi mới đến nơi – một gò đất nho nhỏ phủ đầy cây cối lẫn bụi rậm bên ngoài một bìa rừng; đồi Pendle đen ngòm lừng lững án ngữ sau gò đất.
“Lên giữa đám cây trên kia ấy,” Mab bảo, “chúng ta sẽ chờ Alice ở đấy.”
Tôi ngẩng lên nhìn vào bóng tối bên dưới rặng cây mà lòng nôn nao không yên. Lỡ như tôi đang dẫn xác vào một loại bẫy nào đó thì sao? Cô gái kia dường như có hiểu biết về bùa ngải. Biết đâu cô ta đã dùng tên Alice lừa tôi đến đây.
“Giờ thì Alice đâu nào?” tôi ngờ vực hỏi.
“Họ nhốt cô ta trong căn chòi của một người gác rừng ngay sau đám cây. Lúc này cậu đến gần đấy thì quá nguy hiểm. Tốt nhất là chúng ta chờ trên này cho đến lúc thích hợp để cậu có thể gặp cô ta.”
Tôi không thích những gì Mab vừa đề nghị. Nhưng mặc dù đang tức giận, tôi vẫn muốn trông thấy Alice ngay lập tức, nên tôi quyết định chờ thời cơ đến.
“Cô đi trước dẫn đường đi,” tôi vừa bảo Mab vừa siết chặt thanh trượng gỗ thanh hương trà.
Mab cười nhẹ rồi leo lên vùng cây cối rậm rạp. Tôi thận trọng theo sau, leo lên lối đi ngoằn ngoèo qua những lùm cây lẫn bụi mâm xôi chằng chịt, lòng đề cao cảnh giác mọi nguy hiểm, trượng lăm lăm sẵn sàng. Tôi bắt đầu thoáng thấy ánh sáng trước mặt nên lại càng nôn nao lo lắng hơn. Có phải đang có kẻ nào khác chờ đợi bên kia không?
Ngay chính đỉnh đồi là một vùng đất quang cùng vài gốc cây tạo thành hình bầu dục meo méo. Trông như thể những cây xanh này đã bị đốn xuống để tạo thành chỗ ngồi, và trong sự ngạc nhiên của tôi, đã có thêm hai đứa con gái khác ngồi chờ chúng tôi tại đấy, dưới chân mỗi đứa là một chiếc đèn lồng. Chẳng ai trong số đó là Alice. Cả hai đều có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút. Chúng mở to mắt nhìn tôi không chớp.
“Đây là hai em gái tớ,” Mab bảo. “Bên trái là Jennet, đứa kia là Beth, nhưng nếu là cậu thì tớ chẳng bận tâm nhiều đến tên bọn chúng làm gì. Bọn chúng là một cặp sinh đôi nên chẳng thể phân biệt đứa nào là đứa nào đâu.”
Phải công nhận là hai đứa con gái này giống nhau như đúc. Tóc bọn chúng cùng một màu và độ dài như tóc của Mab, nhưng nét tương đồng giữa các chị em chỉ vỏn vẹn có thế. Cả hai con bé đều ốm nhom, gương mặt xương xẩu hom hem, cùng đôi mắt chòng chọc. Miệng bọn chúng như một khe rạch sắc mỏng nằm ngang trên mặt, còn chiếc mũi nhọn hơi hơi khoằm xuống. Chúng mặc những chiếc váy mỏng sờn mòn như của Mab và chân cũng để trần.
Tôi siết thanh trượng chặt hơn. Hai em gái của Mab vẫn nhìn tôi chằm chằm nhưng trên mặt chúng tuyệt nhiên không tỏ vẻ gì, chẳng thể nào nhận biết là bọn chúng có ác ý hay thiện chí nữa.
“Cậu ngồi xuống đi Tom, ngồi cho đỡ mỏi chân nào,” Mab bảo và chỉ tay vào một trong ba gốc cây đối diện với hai em gái mình. “Cũng phải đến một đỗi nữa chúng ta mới có thể đi tới chỗ Alice.”
Tôi thận trọng làm theo; Mab ngồi xuống gốc cây bên trái tôi. Không ai nói năng gì và một sự im lặng kỳ quặc dường như bao trùm lên mọi vật. Để giết thời gian, tôi nhẩm đếm mấy gốc cây cụt. Có mười ba gốc cả thảy, và thốt nhiên tôi ngộ ra rằng rất có thể đây là nơi tụ họp của một hiệp hội phù thủy.
Ý nghĩ đáng sợ ấy vừa len vào đầu tôi thì đã có một con dơi sà đánh vèo xuống bãi đất quang trước khi bay vụt lên qua những cành cây bên trái tôi. Tiếp đến, một con nhặng chẳng biết từ đâu hiện ra, và thay vì bay đến một trong hai ngọn đèn lồng, con nhặng bắt đầu bay vòng vòng quanh đầu Jennet. Con nhặng vỗ cánh xoay tròn quanh đầu con bé, như thể nơi ấy là ngọn nến đang cháy vậy. Con bé vẫn còn đang trừng trừng nhìn tôi khiến tôi tự hỏi chẳng biết nó có để ý thấy con nhặng ấy không, trong khi con nhặng đang bay sà xuống mỗi lúc một gần hơn và dường như sắp sửa đậu lên cái mũi nhọn của nó.
Bỗng nhiên, thật kinh ngạc làm sao, miệng Jennet há rộng, lưỡi con bé phóng ra tóm lấy con nhặng lôi tuột vào trong. Thế rồi đấy là lần đầu tiên khuôn mặt con bé trở nên sống động. Jennet cười toe, miệng cong cớn hết cỡ. Đoạn nó nhanh nhảu nhai và nuốt con nhặng xuống với một tiếng đánh ực rõ to.
“Ngon không vậy?” con chị tên Beth dò hỏi, liếc xéo sang con em.
Jennet gật đầu. “Béo ngầy ngậy. Đừng lo – mày có thể ăn con sau.”
“Tao mà ăn thì mày đừng có tiếc đấy,” Beth đáp trả. “Nhưng lỡ con sau không bay tới thì sao?”
“Trong trường hợp đó tụi mình sẽ chơi trò chơi, và tao sẽ để cho mày chọn trò,” Jennet đề nghị.
“Vậy chơi trò Khạc Ra Kim nào. Tao thích trò đó lắm.”
“Ấy là vì lúc nào mày cũng thắng. Mày biết là tao chỉ có thể khạc ra kim vào thứ Sáu. Còn hôm nay á, hôm nay là thứ Tư. Thứ Tư thì tao chỉ khạc ra lông thôi, cho nên phải chơi trò gì khác mới được.”
“Thế trò Lăn Ngược Xuyên Qua Rào thì thế nào?” Beth gợi ý.
“Trò này được đấy,” Jennet đáp. “Ai xuống tới chân đồi trước sẽ thắng!”
Tôi thì bàng hoàng, trong khi hai con bé cùng từ trên gốc cây ngã đùng và lăn ngược ra sau, xoay mòng mòng mỗi lúc một nhanh hơn cho đến khi biến mất vào giữa những lùm cây và bụi mâm xôi phía sau. Trong một đỗi bạn có thể nghe thấy tiếng bọn chúng lăn ầm ầm xuống dưới kèm theo tiếng cành khô răng rắc gãy đổ thật lớn, được điểm xuyết mạnh thêm bằng những tiếng thét lên vì đau lẫn những tràng cười phá ra như điên loạn. Và rồi mọi thứ tĩnh lặng, đâu đó gần đây tôi nghe thấy tiếng cú rúc. Tôi nhìn lên các tán cây nhưng không thể thấy bóng dáng con cú đâu cả.
“Mấy đứa em tớ thích trò này lắm!” Mab mỉm cười và nói. “Nhưng tối nay chúng sẽ ê ẩm cả người, chuyện này chắc như bắp vậy!”
Chập sau hai chị em song sinh leo lên lại lối đi. Khi chúng lại ngồi xuống đối diện tôi, tôi không biết mình nên cười nhạo bộ dạng của bọn chúng hay là phải thấy cảm thông với nỗi đau đớn ê ẩm mà hẳn bọn chúng đã phải trải qua. Mấy chiếc váy vải sờn đã rách bươm – ống tay áo bên trái của Jennet đã bị xé phăng đi mất – toàn thân chúng dọc ngang vết cào xước. Beth còn có một nhúm cành mâm xôi mắc vào tóc và một dòng máu nho nhỏ từ mũi nó nhỏ xuống môi trên. Nhưng trông Beth không có vẻ gì là đau đớn.
“Tao rất thích trò này! Ta chơi thêm trò khác nào,” Beth vừa đề nghị vừa liếm sạch chỗ máu. “Thế còn trò Nói Thách Nói Thật thì sao nào? Tao cũng thích trò này nữa.”
“Được thôi. Nhưng để thằng con trai nói trước đi...” Jennet đáp, nheo nheo mắt nhìn về phía tôi.
“Thật, Thách, Hứa hay Hôn nào?” Beth gặng hỏi, trừng mắt nhìn tôi, trong giọng con bé hằn vẻ thách thức. Cả ba đứa con gái đang quan sát tôi và chẳng đứa nào chớp mắt.
“Tôi không muốn chơi,” tôi nhất mực đáp.
“Tử tế với bọn em tớ đi nào,” Mab nài nỉ. “Coi nào, chọn đi chứ. Chỉ là trò chơi thôi mà.”
“Tôi không biết luật chơi,” tôi bảo. Mà đúng là như thế. Tôi chưa khi nào nghe đến trò chơi này. Nghe cứ như là một trò mà đám con gái hay chơi, trong khi tôi chẳng có chị em gái nào cả. Tôi chẳng biết gì nhiều về mấy trò chơi của bọn con gái đâu.
“Dễ lắm,” từ bên trái tôi, Mab lên tiếng. “Cậu chỉ cần chọn một trong bốn món ấy. Chọn Thật thì cậu phải thành thật trả lời một câu hỏi. Chọn Thách thì cậu phải nhận lấy một nhiệm vụ. Chọn Hôn thì cậu phải hôn bất cứ người hay vật nào mà cậu được bảo phải hôn – không có cách nào trốn tránh được đâu. Hứa là món khó khăn nhất. Cậu phải đưa ra một lời hứa, và phải bị trói buộc vào đấy – có khi còn bị trói buộc đến muôn đời cơ!”
“Không! Tôi không muốn chơi,” tôi lặp lại.
“Đừng có ngốc thế. Cậu đâu có lựa chọn nào khác đâu, phải không nào? Cậu không thể rời khỏi chỗ này cho đến khi chúng tớ cho phép. Cậu đã mọc rễ vào đấy rồi – cậu không để ý thấy sao?”
Nãy giờ tôi đang mỗi lúc mỗi thêm bực bội. Hình như là Mab đang chơi một trò chơi nào đấy với tôi ngay từ lúc chúng tôi vừa gặp nhau trong bãi tha ma. Tôi đã chẳng tin dù chỉ là trong thoáng chốc rằng chúng tôi sẽ đi giải cứu Alice. Thật ngu ngốc làm sao! Tại sao tôi lại đi theo cô ta đến đây làm gì cơ chứ?”
Thế nhưng, khi tôi cố đứng lên, chẳng có gì xảy ra cả. Cứ như thể mọi sức lực trong tôi đã cạn kiệt. Hai cánh tay tôi rơi thõng xuống hai bên mình, thanh trượng gỗ thanh hương trà trượt ra khỏi tay mà rơi xuống thảm cỏ và lăn ra xa.
“Tốt hơn là cậu không nên cầm cây gậy gớm ghiếc ấy làm gì,” Mab bảo. “Cậu chọn trước đi – đến lúc phải chọn một trong bốn món ấy rồi đấy. Cậu sẽ phải chơi trò chơi của chúng tớ dù cậu có muốn hay không. Chơi rồi cậu sẽ thích thôi. Vậy nên hãy chọn đi!”
Đến lúc này thì tôi chắc chắn rằng ba đứa con gái kia đều là phù thủy. Thanh trượng đã rời khỏi tầm tay tôi, và tôi thấy mình yếu ớt đến độ không đứng lên nổi. Tôi không thấy sợ hãi vì chẳng biết sao mọi chuyện giống như mơ hơn là thực, nhưng tôi biết không phải mình đang mê ngủ và tôi đang gặp nguy hiểm. Thế là tôi hít một hơi thật sâu, thật chậm, rồi suy nghĩ cẩn thận. Tốt hơn là nên chìu theo bọn chúng một tí. Trong lúc chúng tập trung vào trò chơi, không chừng tôi lại tìm được cách thoát ra.
Nhưng tôi nên chọn món nào trong bốn món ấy đây? "Thách" có thể dẫn đến một loại nhiệm vụ nguy hiểm mà có khả năng tôi sẽ bị buộc phải thực hiện. "Hứa" thì đầy rủi ro. Trước đây tôi từng đưa ra lời hứa và đã khiến mình lâm vào rắc rối. "Hôn" có vẻ vô hại đấy. Một cái hôn làm gì được ta chứ? Nhưng rồi tôi nhớ ra Mab đã nói "phải hôn bất cứ người hay vật nào" và tôi nghe chẳng thích chút nào. Dù thế, tôi cũng suýt chọn lấy món này, nhưng rồi thay vào đó lại quyết định chọn "Thật". Tôi luôn cố gắng thật thà thành thật mà. Đấy là điều bố đã chỉ dạy cho tôi. Việc chọn "Thật" chắc không có hại gì đâu nhỉ?
“Thật,” tôi đáp.
Nghe thấy câu trả lời của tôi đám con gái cười hớn hở, như thể đấy chính là điều mà bọn chúng những muốn tôi chọn lấy.
“Được rồi!” Mab đắc thắng kêu lên, quay lại đối mặt với tôi. “Nói cho tớ nghe điều này và phải thành thật vào đấy nhé. Mà tốt hơn cậu nên làm thế, nếu cậu biết điều gì là tốt cho cậu. Qua mặt bọn này không ích lợi gì đâu! Trong số bọn tớ cậu thích ai nhất?”
Tôi chưng hửng nhìn Mab. Thật tình tôi không biết mình sẽ bị hỏi loại câu hỏi như thế nào, nhưng câu hỏi này đúng là từ trên trời rơi xuống. Mà lại không dễ đáp trả nữa chứ. Dù tôi có chọn người nào, hai người còn lại cũng sẽ phật ý. Và tôi cũng không chắc sự thật là sao nữa. Cả ba đứa con gái ấy đều đáng sợ và hầu như chắc chắn đều là phù thủy. Tôi chẳng thích một ai trong số bọn chúng. Thế thì tôi làm được gì khác đây? Tôi bèn nói hết ra những gì mình nghĩ.
“Tôi không quá thích bất cứ ai trong số các người cả,” tôi bảo. “Không có ý khiếm nhã đâu, nhưng đấy là sự thật mà các người muốn nghe, và điều tôi nói với các người đều toàn là sự thật...”
Cả ba đứa con gái đồng loạt rít lên giận dữ. “Thế chưa đủ,” Mab bảo, giọng cô ta vừa thấp trầm vừa nguy hiểm. “Cậu phải chọn một trong số bọn tớ.”
“Vậy thì đấy là cô thôi Mab à. Cô là người tôi gặp đầu tiên. Chọn cô đi cho xong chuyện.”
Tôi thốt ra theo phản xạ thôi, không kịp nghĩ ngợi gì, nhưng Mab lại mỉm cười. Là một nụ cười tự mãn, như thể từ đầu đến cuối cô ta đã biết trước là mình sẽ được chọn vậy.
“Giờ tới phiên tao,” Mab vừa nói vừa quay đi để đối diện với hai con em. “Tao sẽ chọn Hôn!”
“Thế thì hôn Tom đi!” Jennet reo lên. “Hôn cậu ta ngay bây giờ để biến cậu ta vĩnh viễn là của chị!”
Nghe thấy thế, Mab đứng lên và đi đến đứng trực diện với tôi. Cô ta cúi xuống đặt hai tay lên hai bên vai tôi. “Nhìn lên tớ đây này!” cô ta ra lệnh.
Tôi thấy người mình suy yếu. Mọi ý chí trong tôi dường như đã lìa bỏ tôi cả rồi. Tôi làm theo như được bảo: nhìn lên đôi mắt xanh lục của Mab khi gương mặt cô ta tiến sát đến mặt tôi. Khuôn mặt Mab quả là xinh đẹp nhưng hơi thở cô ta lại hôi rình như mùi của chó hay mèo gì đấy. Vạn vật xung quanh bắt đầu xoay tít, và nếu không có hai tay Mab đang nắm chặt vai thì hẳn tôi đã té ngửa ra khỏi gốc cây.
Và rồi, ngay khi hai môi Mab nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, tôi cảm nhận được một chuỗi cơn đau xé bên tay trái mình. Như là ai đó đã dùng những mũi kim dài sắc nhọn đâm bốn lần vào tay tôi.
Trong cơn đau đớn, tôi đứng bật dậy, và với một cơn há hốc, Mab té lăn ra khỏi tôi, ngã ngửa trên thảm cỏ. Tôi nhìn xuống cánh tay mình. Trên đấy là bốn vết sẹo, trông hằn rõ dưới ánh trăng, và tôi sực nhớ đến điều gì đã gây ra chúng. Có lần Alice từng chộp lấy cánh tay trái của tôi thật mạnh khiến những đầu móng tay cô cắm ngập vào da thịt tôi. Khi Alice buông ra, từ nơi các đầu móng tay của cô bé cắt vào đã nhỏ ra bốn giọt máu tươi rói.
Nhiều ngày sau đấy, trong chuyến hành trình đến chỗ dì của Alice ở Staumin, Alice đã chạm vào những vết sẹo trên cánh tay tôi. Và tôi nhớ như in những gì cô gái đã nói:
Tớ đã đóng dấu lên cậu rồi nhé… Chúng sẽ chẳng bao giờ mờ đi đâu.
Khi đấy tôi không rõ ý Alice muốn nói gì và bản thân cô cũng không khi nào giải thích cặn kẽ. Thế nhưng rồi, lúc ở Priestown, khi chúng tôi cãi nhau và tôi chuẩn bị bỏ đi một mình thì Alice đã gọi lớn: Cậu là của tớ. Cậu thuộc về tớ!
Lúc đó quả thật tôi không suy nghĩ nhiều lắm. Giờ đây tôi bắt đầu băn khoăn là điều này không đơn giản như mình đã tưởng: dường như Alice và ba đứa con gái này tin rằng bằng cách nào đó một phù thủy có thể biến bạn thành thứ sở hữu cho riêng mình mãi mãi. Mà dù sự thật có là gì đi nữa, tôi cũng đã vùng thoát khỏi quyền năng của Mab và bằng cách này hay cách khác thì đấy là nhờ vào Alice.
Trong lúc Mab giận dữ lồm cồm đứng dậy, tôi chìa cho cô ta xem mấy vết sẹo trên cánh tay.
“Tôi không thể thuộc về cô vĩnh viễn đâu Mab à,” tôi bảo cô ta, lời lẽ từ trong mồm tôi bay ra như có phép màu. “Tôi đã thuộc về một người khác rồi. Tôi thuộc về Alice!”
Chưa kịp nói dứt lời, Beth và Jennet cùng duyên dáng ngã bật ra khỏi mấy gốc cây và lại lăn cù cù xuống đồi. Một lần nữa tôi nghe thấy tiếng bọn chúng va vào lùm cây và bụi rậm đến tận chân đồi, nhưng lần này bọn chúng chẳng la hét hay cười đùa.
Khi tôi nhìn sang Mab, hai mắt cô ta rừng rực tức tối.
Ngay lập tức tôi cúi xuống chụp lấy thanh trượng thanh hương trà của mình, sẵn sàng tấn công nếu phải thế. Mab nhìn vào thanh trượng đang giương lên, nao núng rồi lẹ làng bước lui hai bước.
“Một ngày nào đó mi sẽ thuộc về ta,” Mab đáp, hai môi mím chặt thành tiếng gầm gừ. “Điều ấy rõ ràng như chuyện tên ta là Mab Moudlheel vậy! Và chuyện ấy sẽ đến sớm hơn là mi tưởng. Ta muốn có mi, Tom Ward, và chắc chắn mi sẽ thuộc về ta khi Alice đã chết!”
Dứt lời cô ta quay ngoắt đi, nhặt cả hai chiếc đèn lồng và đi trở xuống sườn đồi lẩn vào rừng cây theo một lối khác với lối chúng tôi đã đi lên đây.
Nghe thấy những lời lẽ của cô ta khiến toàn thân tôi run lẩy bẩy. Nãy giờ tôi vừa trò chuyện cùng ba ả phù thủy từ tộc Mouldheel. Rõ là Mab biết tìm tôi ở đâu – hẳn Alice đã nói cho cô ả biết. Thế thì Alice đâu rồi? Tôi tin chắc Mab và hai con em của cô ả ắt phải biết.
Một phần trong tôi muốn xuôi ngược lại hướng bắc về Downham để kể cho Thầy Trừ Tà nghe những gì đã xảy ra. Nhưng tôi lại không thích cái cách Mab gầm gừ khi cô ả đưa ra lời đe dọa. Chắc Alice đang nằm trong tay bọn chúng chăng? Hẳn bọn chúng sẽ giết chết cô ngay khi quay về mất. Thế nên tôi chẳng còn lựa chọn nào: tôi phải theo bước ba chị em đó thôi.
Tôi chú ý đến hướng Mab đã đi. Cô ta xuôi theo hướng nam. Giờ tôi phải theo bước cô ta cùng hai con em đến vùng nguy hiểm hơn bên mạn đông của đồi; đi theo chúng về phía ba ngôi làng đã tạo nên ba đỉnh của nơi mà cha Stocks đã gọi là Tam Giác Quỷ.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương